Cứ thế, hai người hùng hục đạp xe vào màn đêm vô tận.
Chưa được mét Phó Tùy Vân đã “PIA”.
(): giống té dập mông
“…” Tiêu Ca im lặng dừng xe đạp nhìn anh một cái.
“Anh không biết chạy xe đạp?” Tiêu Ca hỏi.
Phó Tùy Vân phủi bụi trên ống quần mình, kiên quyết đứng lên, thề thốt phủ nhận: “Không, tôi có thể!”
Được thôi.
Sau đó hai người tiếp tục đạp xe.
Đêm tối tuyệt vời! Thật là lôi cuốn!
Phó tổng lại “PIA” thêm cái nữa.
Lần này Tiêu Ca không đặt câu hỏi nữa, cậu xuống xe đề nghị: “Chúng ta đổi phương tiện khác đi.”
Nào biết Phó Tùy Vân lại từ chối một cách chém đinh chặt sắt: “Không! Tôi chạy được!”
Tiêu Ca cảm thấy giọng điệu khi anh nói câu này giống câu “Thả tôi ra, tôi không điên” vậy.
Nhưng được thôi, Tiêu Ca nghĩ cứ ngã thêm vài lần nữa Phó Tùy Vân sẽ từ bỏ.
Chỉ đàn ông mới hiểu đàn ông, không đến mức cùng cực thì đừng đả động đến thể diện của anh.
Vì thế Tiêu Ca tạm thời giữ im lặng.
Không ngờ sau khi ngã đến lần thứ tư thứ năm thì Phó Tùy Vân đã biết chạy xe đạp, toàn cảnh còn chưa đến mười phút.
Kỹ thuật trông thành thạo điêu luyện, trực tiếp rời khỏi giai đoạn tay mới gà mờ đến trình độ có thể bỏ tay khỏi tay lái.
Với việc này Phó Tùy Vân cảm thấy khá vừa lòng, trong sự vừa lòng giấu diếm một chút hưng phấn.
“Tiêu Tiêu em nhìn này, tôi học cái gì cũng nhanh, rất xứng đôi với em.” Anh ngẩng đầu lên nói với Tiêu Ca, “Cảm ơn em, tôi sẽ nhớ mãi buổi tối ngày hôm nay, cảm ơn em đã dẫn tôi đi va chạm với những điều mới lạ.”
Thật ra cho đến hiện tại, ấn tượng của Tiêu Ca về Phó Tùy Vân đã dần thay đổi.
Trong cốt truyện gốc mức độ quỳ liếm của Phó Tùy Vân với thụ chính không có hạn cuối, với người khác thì lạnh nhạt vô tình tính cách vui giận thất thường, khúc cuối còn mê muội không dứt bị thụ chính từ chối vẫn bám dai như đỉa.
Mấy giả thuyết này không thể nghi ngờ đều là sự thật, nhưng Tiêu Ca cũng dần thấy được một phần tính cách đáng yêu của anh.
Ví dụ như là tri ân báo đáp, lúc thích một người thì sẽ kiên nhẫn đi hỏi người đó muốn gì, vui vẻ bỏ qua ưu thế của mình mà đi vào thế giới của đối phương dù cho phải chật vật.
Hơn nữa dù gì thì anh cũng là một tổng tài hào môn không phải sao? Tốc độ học tập của Phó Tùy Vân đúng là rất nhanh, vượt xa người thường.
Vậy nên Tiêu Ca chỉ cười khẽ, khó có lúc không đi trêu anh, ngược lại còn khen một câu: “Ghê đấy, học nhanh hơn tôi nhiều.”
Phó Tùy Vân vui vẻ vẫy tay, nói: “Đi với tôi!”
Sau đó hai người bọn họ xuyên qua gió lạnh buổi đêm, ngang qua đèn neon và đèn giao thông, chạy thẳng đến … chợ nông sản.
Phó tổng: “Chờ đi, tôi sẽ vì em ép giá cà chua từ tệ hào xuống tệ hào! Em có thấy yêu một người thực tế như tôi chưa!”
Tiêu Ca: “…”
Quả nhiên cậu không nên tin vào việc có một nhân vật đầu óc bình thường trong cuốn truyện này.
Tiêu Ca nhanh chóng gạt phăng đi những thay đổi trong ấn tượng của mình với Phó Tùy Vân, trả lời lạnh nhạt: “Không.” Có mới ghê đấy!
Phó Tùy Vân cảm thấy không tin nổi!
Không thể nào!
Phó Tùy Vân bị đả kích to lớn!!
Có lẽ là do mặt anh nhìn quá ngu, có lẽ là bởi vì một thân vest được đo may riêng đó nhìn không hợp cảnh, có lẽ do ánh trăng đêm nay khiến người ta mất trí, tóm lại Tiêu Ca sau một hồi im lặng vẫn mở miệng nói với anh mấy câu.
“Đi, lần này đến lượt tôi dẫn anh đến một chỗ.
Năm xưa chính nơi đó tôi đã kiếm được tài chính để dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.” Tiêu Ca nói, “Anh mở to mắt nhìn cho kỹ vào, rốt cuộc cái gì mới gọi là cuộc sống bình thường.”
Phó Tùy Vân nghe xong thì ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái thật nhanh.
Tiêu Ca nói nghiêm túc như vậy thì nhất định đó là một nơi đặc biệt ý nghĩ chăng? Phó tổng vui vẻ trong lòng, vậy mà Tiêu Ca lại chịu dẫn anh đến một nơi có ý nghĩa trọng đại như vậy!
Nửa giờ sau bọn họ đi đến bên dưới một cây cầu vượt.
Cất xe đạp xong, Tiêu Ca đeo một cái kính râm lên sóng mũi với vẻ trang nghiêm rồi cầm lên một cây đàn nhị hồ.
Phó Tùy Vân:?
Đây mới là cuộc sống bình thường sao?.