Mấy người gấp đến đỏ mắt, lập tức triệu hồi cơ giáp, bốn đài cơ giáp lập tức xuất hiện khiến nơi đây vốn trống trải trở nên chật chội, mấy người lên cơ giáp lập tức chạy trốn.
Lúc này mấy người phát hiện mất một cơ giáp, quay lại thì thấy con chồn đang run bần bật, dưới đất còn có chất lỏng khả nghi.
"Phế vật! Đừng có lo cho nó, chạy nhanh lên!" Đại hán xà tộc nói xong liền lập tức chạy trốn với cơ giáp.
Nhưng vừa mới cất cánh đã bị nhánh cây cuốn đi, từ trước đến nay cơ giáp cấp A vốn không gì chặn được lập tức bị móp méo, bên trên dày đặc vết nứt còn tiếp tục lan rộng.
Đại hán xà tộc bị chấn động trực tiếp phun máu, đối với cơ giáp bị một kích phá hủy mà tâm thần đại chấn, cây cối đối với hắn dường như có thù đặc biệt lớn, giống như đá bóng, bên này đá qua, bên kia ném lại, sau đó rầm một tiếng, cơ giáo vỡ vụn, lộ ra đại hán xà tộc không biết sống chết.
Bốn người còn lại kinh ngạc nhìn thảm trạng của lão đại, muốn trốn nhưng lại bị đuôi đỏ đập xuống.
Mấy người điên cuồng dùng pháo laze đánh loạn, cuối cùng không thể chạy thoát thảm trạng giống lão đại bọn họ.
........
Bốn người không biết sống chết, còn một con thì bị doạ choáng váng, Huyết Mãng không thú vị "Tê" một tiếng với cây, không được đáp lại, vừa quay đầu liền thấy tiểu bạch hổ đáng khinh ở bên kia cọ loạn, cả cây đều hiện ra cảm giác nhộn nhạo.
Huyết Mãng: mắt rắn sắp bị sáng mù.
Xem ra hàng xóm tiện nghi không muốn thành quả thắng lợi, vừa hay làm bữa sáng cho chính mình, máu thịt dị năng giả với dị thú như họ là đại bổ.
Bên này hồn phiến thao túng cành lá trêu trọc tiểu bạch hổ, nhóc con thường liếm liếm cây, còn kêu to ngao ngao.
Cậu muốn đặt nhóc con lên cành lá, nhưng nghiệp vụ còn không thành thạo, cậu nhẹ nhàng cuộn cành trên cổ tiểu bạch hổ sau đó nhấc lên.
Tiểu Bạch Hổ:.......
Như cảm giác được cảm xúc của tiểu bạch hổ, nhánh cây buông xuống, thả lỏng, rốt cuộc cũng không buông bỏ mà cuốn lấy bụng mềm.
Tiểu bạch hổ:.....
Cuối cùng tiểu bạch hổ cũng tự leo lên, vừa leo vừa liếm cây hai lần, đã nghe thấy thanh âm của tổ tông.
Lão gia tử vừa nghe thấy tiếng súng liền bỏ lại Tiểu Cửu vội vàng đuổi đến đây, nhìn thấy hình ảnh khiến ông bối rối, cơ giáo tàn tạ đầy đất với Huyết Mãng ăn no bụng to như thùng nước!
Không nói hai lời liền lập tức động thủ, chỉ thấy một đại bạch hổ nhẩy lên vươn móng vuốt sắc bén hướng đến bụng Huyết Mãng đang nằm lười biếng bên cạnh.
Theo ông, Huyết Mãng này chính là ác đồ bắt cóc và ăn tiểu Trường Phong.
Nhìn cái bụng phình lên kia, nơi đó nói không chừng có tiểu Trường Phong đáng thương của ông, phải nhanh chóng giải cứu ra!
Huyết Mãng cùng Bạch hổ cũng coi như đối thủ nhiều năm, quen cửa quen nẻo tránh được một kích liền hướng về đại bạch hổ: "Tê????!!!!" Người này uống nhầm thuốc? Ngày thường đều là luyện tập nhưng lần này Huyết Mãng cảm thấy ác ý rõ ràng.
Thú nhân và dị thú mở linh trí có thể câu thông, đại hổ nghe hiểu lại lần nữa lại đến: "Ngươi ăn cháu ta còn hỏi ta tại sao?" Động tác càng thêm hung mãnh.
Huyết Mãng chất vật tránh đi, bụng vừa mới ăn no đi chuyển không linh hoạt, còn chưa nói ngày thường cũng rất khó trấn áp con hổ này, con cháu của con hổ này đều hành xử theo cách này, đều là lịch sử đầy máu và nước mắt.
Cho nên dùng đuôi chỉ chỉ: "Cháu nhỏ của ngươi ở bên kia."
Tiểu bạch hổ thò đầu ra khỏi lá cây "rống" một tiếng, tổ tông ở bên này.
Đại bạch hổ bây giờ mới buông tha Huyết Mãng, muốn ngậm hổ con xuống nhưng lại bị nhánh cây giữa không trung đánh lại, đại bạch hổ bất đắc dĩ phải lăn lộn giữa không trung để né tránh.
Tiểu bạch hổ sửng sốt, tức khắc ngao ngao vài tiếng, lại liếm liếm vài cái nhánh cây mới rút về.
Mảnh linh hồn ngây thơ mờ mịt, có thể cảm nhận được ý tứ của tiểu hổ, chỉ là không cho nó đánh người này hắn liền không vui.
Tiểu bạch hổ nhìn lão tổ tông nói: "Lão tổ tông, con muốn ở lại đây với cây nhỏ." Nó rất thích cây nhỏ, muốn ở cùng cây nhỏ.
Lão gia tử mặt hổ sửng sốt, đây là hùng hài tử chơi điên rồi không muốn về nhà? Đối phó hùng hài tử, ông rất có kinh nghiệm.
Ông giả vờ trầm tư, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đồng ý, nhưng con phải hỏi ý kiến của cha con." Ấu tể thú nhân phải sau khi biến thân mới được sử dụng quang não.
Nói xong biến về hình người, trực tiếp gọi cho cháu nội, quay đầu nói với tiểu bạch hổ: "Nào, cùng cha cháu nói chuyện đi."
Tiểu Bạch hổ rốt cuộc còn là ẩu tể chưa thể biến thân, quay đầu liếm nhành cây đang vươn ra, phóng về phía móng vuốt của lão tổ tông một cách thích thú.
Lúc này quang não mới được kết nối, truyền đến thanh âm vội vàng của Bách thượng tướng: "Lão tổ tông, thế nào rồi?"
Lão tổ tông tiếp nhận nói: "Không sao, tung tăng nhảy nhót, thật tinh thần.
Có yêu cầu gì, cùng cha ngươi nói đi." Nói xong bất động thanh sắc bế lên tiểu bạch hổ.
"Rống ngao ngao ngao ~~~" Chả, con muốn ở lại đây với cây nhỏ.
Tiểu bạch hổ hưng phấn run run lỗ tai.
Bách thượng tướng bên kia nghe được thanh âm còn trai rốt cuộc yên lòng, mặc kệ cây nhỏ tiểu bạch hổ nói là ai, "Hồ nháo! Làm phiền lão tổ tông mang tiểu tử thối này mang về." Mặt sau rõ ràng không nói với hổ con, nghe được khẳng định liền cắt đứt liên lạc.
"Nhìn đi, là cha cháu không đồng ý, giờ ta mang cháu về nhà." Nói xong, mặc kệ sự giãy giụa của hổ con, ôm chặt lấy con, một mặt âm thầm cảnh giác cây bên kia, mặt khác dùng tốc độ cực nhanh trở về.
"Ngao ngao ngao rống!" Hồn khối nghe thanh âm hổ con, cảm nhận được hổ con càng ngày càng xa, bực bội không thôi, nhưng lại không thể ra tay với người kia, hổ con sẽ thương tâm.
Chỉ có thể duỗi nhánh cây hướng về phía tiểu hổ cố gắng cướp về.
Lúc này lão gia tử đã âm thầm đề phòng, nhìn thấy tình huống như vậy, ngay sau đó đánh ngất hổ con, dùng dị năng cấp đỉnh cấp bắt đầu chạy như điên.
Phát hiện nhánh cây duỗi ra với không tới, tiểu hổ ngất đi cùng đối phương nháy mắt gia tốc làm hồn khối quýnh lên, hết sức vươn về phía trước, không nghĩ nhánh cây không thể kéo dài ra, liền vứt hồn khối về phía trước.
Hồn khối vui mừng nhẹ nhàng bay đuổi theo đối phương, vừa muốn tóm lại tiểu bạch hổ, phát hiện mình bay xuyên qua, không tiếp cận được.
Hồn khối bất đắc dĩ chỉ có thể bay ở trên đầu tiểu bạch hổ.
Bởi vì trên người tiểu bạch hổ bị thương nên lão gia tử trực tiếp mang tới bệnh viện.
Ôm nhóc con, lão gia tử không ngờ sẽ gặp Mộc gia đại đích tử, thiên phú vô cùng tốt, cấp S, cách SS chỉ có một chút, hiện tại là thủ hạ của cụ cố, trước đây cũng từng gặp qua vài lần, ấn tượng không tồi.
Nghe nói Mộc gia cho hắn kế thừa vị trí gia chủ, không biết tại sao sẽ xuất hiện ở Địa Cầu?
Là một trong những gia tộc cổ xưa ở Tinh Minh, Mộc gia là một gia tộc chuyên về y dược, chiếm gần % số dược của Tinh Minh và % số dược tề cấp cao.
Hầu hết gia tộc đều là dị năng hệ mộc, có lực tương tác với thực vật cực cao, không chỉ có thể nuôi dưỡng thực vật, mà còn có thể chế thuốc, điều khiển thực vật chiến đấu.
Cuối cùng, mộc hệ còn có khả năng chữa bệnh, dị năng mộc hệ cao giai cơ bản đều ở Mộc gia.
Vì vậy ở Tinh Minh rất ít người dám dễ dàng trở mặt, không ai thích dùng mạng đánh cược.
Đối phương dẫn đầu chào hỏi, "Lão Bách,đã lâu không gặp, ngài có khoẻ không?" Sau đó liếc mắt nhìn nhóc con trong tay lão gia tử, mắt sáng lên, "Đây là con của Bách thượng tướng?"
Mắt lão gia tử cũng sáng lên, đây là có sẵn dị năng chữa trị, so thiên phú dị năng mộc hệ, toàn tinh tế không có người nào có thể so với hắn.
"Mộc tiểu tử, ngươi đến đúng lúc, nhóc con này quá bướng bỉnh, bị ít thương nhẹ, làm phiền ngươi giúp ta." Lão gia tử đem hổ con vào trong ngực Mộc Già Vũ.
Mộc Già Vũ luống cuống tay chân tiếp nhận, nói: "Đây là ngủ rồi?"
Lão gia tử lạnh mặt đáp: "Quá bướng bỉnh, bị ta đánh ngất."
Mộc Già Vũ: "......." Kiểm tra vết thương, rõ ràng là bị móng vuốt cào thương, nghe nói con của Bách thượng tướng bị lạc, xem ra là thật, nhưng tìm được thì tốt quá.
Hơn nữa cấp trên chưa nói, mình cũng không tiện hỏi nhiều.
Nghĩ vội vàng dùng dị năng chữa cho nhóc tỳ, đồng thời lấy việc công làm việc tư âm thầm sờ lông, trong lòng sung sướng.
Khi hổ con hoàn toàn lành lặn, lão gia tử thúc giục mới miễn cưỡng trả lại.
Lão gia tử vờ như không thấy việc làm của hắn, nói lời cảm ơn liền vội vàng trở về, trong nhà còn có đại sự cần làm đâu.
Để lại Mộc Già Vũ một người âm thầm mất mát, không ai biết rằng Mộc nhị thiếu thiên phú kinh người lại là cuồng lông xù, Bách thượng tướng hiện tại lãnh đạo trực tiếp của hắn, lớn không sờ được, nhỏ còn sờ không đủ.
Nhưng cũng đã ghiền, Mục Già Vũ âm thầm vui vẻ đi về mục đích của mình.
Nhưng hồn khối sắp nổ tung, nó dường như không thể tách khỏi người lạ này, giống như có một lực lượng giam cầm nó lên người này, mặc dù cũng người kì quái này không có quan hệ gì.
"Mộc thiếu, ngài đã đến rồi." Chào hỏi là một bác sĩ mặc áo trắng, đứng dậy dẫn đường "Đi bên này."
Mộc Già Vũ tức khắc quên mất mát vừa rồi, kích động đi theo nam bác sĩ.
Hai người đi qua rất nhiều túi bồi dưỡng, dừng ở một túi bồi dưỡng "Xem, tiểu tử này đã thành công vào túi bồi dưỡng, tháng sau sẽ sinh ra ở đây."
Hồn khối có chút tò mò, liếc nhìn điểm thịt kia, sau đó không thể kháng cự lực hấp dẫn hút nó vào, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Lúc này bác sĩ kinh hỉ nói: "Nhìn xem, gen này đang có xu hướng hoàn thiện, hơn nữa phôi thai này càng trở nên khoẻ mạnh, chẳng lẽ vì ba ba bên cạnh ngươi sao?"
Mộc Già Vũ sửng sốt nói: " Đây chính là con của ta."
Lão gia tử trở lại tổ trạch, vội vàng suốt đêm mang tiểu hổ con trở lại bổn gia ở Trung Uơng tinh, mau chóng ném vào trường học để nó quên đi cái cây..