Phượng Hoàng Truyền Kỳ không sai.
Thứ sai chính là tình yêu nhiệt thành mà yêu nghiệt công dành cho Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca rất nhanh sau đã chịu không nổi tiếng hát đầy nhiệt ấy nên chủ động đổi ý: “Phó tổng chúng ta đi thôi, tôi không muôn thấy y.”
Phó Tùy Vân nghe vậy thì hơi buồn rầu, anh đã đi hỏi Hạ Thời Côi ở đâu rồi, mà bên ghế lô cũng có một số người thấy bọn họ đến đây, giờ đi luôn thì không tốt lắm.
Nhưng nếu Tiêu Ca nói vậy thì anh vẫn muốn đồng ý.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ừ, trong mấy giây anh còn đang do dự giọng hát của Hạ Thời Côi bỗng hững hờ ngang qua.
Bài hát mới vang lên ——
“Tuy anh không nói nhưng đã cảm nhận được từ trước.
Không thể khiến em hạnh phúc ngay lúc này, là sự bất lực lớn nhất của anh …”
“Chờ khi em nói với anh rằng, thứ em muốn nào có phải tình yêu.
Anh lặng lẽ đối mặt với sự thẳng thắn của em, hạnh phúc đã từng giờ tan thành mây khói …”
Bằng cách nào đó Tiêu Ca để ý đến khuôn mặt đang dần tái mét của Phó Tùy Vân.
Rất nhanh sau tiếng hát bắt đầu bay lên ——
“Cuối cùng em lại làm kẻ thứ ba của người ta! Anh biết rằng đấy chẳng phải tình yêu!”
Tiêu Ca: “…”
Giọng hát đẹp mang vẻ ốm yếu kết hợp với khuôn mặt xinh như hoa, Tiêu Ca rất muốn nói câu nhìn thấy mà thương, nhưng thật sự không làm được.
Sắc mặc Phó Tùy Vân càng tái hơn, như thể đầu gối trúng mũi tên.
Giờ khắc này trong lòng hai người đang có một sự chuyển biến dữ dội.
Phó Tùy Vân kéo mạnh tay Tiêu Ca, dùng sự kiên định xưa nay chưa từng có trong cuộc đời mình nói: “Đi thôi! Chúng ta đi liền!”
Tiêu Ca rất tò mò, chẳng lẽ câu từ bài hát này chọc trúng Phó Tùy Vân?
Lúc đi nhanh theo Phó Tùy Vân, cậu nhịn không được mới hỏi: “Phó tổng, người thứ ba là chuyện nào vậy?”
Phó Tùy Vân xanh mặt nhìn cậu, giọng điệu trầm thấp đáp đúng sự thật rằng: “Không tính là người thứ ba, trước khi đính hôn với Quý Châu Ngọc tôi đã hủy hôn với vị hôn thê của mình rồi, nhưng cô ấy vẫn nói Quý Châu Ngọc là người thứ ba mãi.”
Tiêu Ca không còn lời nào để nói, công đúng là người thích biểu đạt ý mình thông qua lời ca mà.
Tiêu Ca nhạy bén chú ý tới công này, chẳng lẽ đây là công nắm được nhiều thông tin nhất trong truyện sao?
Hơn nữa nói không chừng y còn khó chịu với Quý Châu Ngọc nữa kìa, có lẽ ngoại trừ Phó Tùy Vân có mắt nhìn kém ra thì y cũng tốt đấy.
Không hổ là pháo hôi công chịu bỏ mà không chịu đụng Quý Châu Ngọc.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của Phó Tùy Vân thì rõ ràng đang tức nghiến răng nghiến lợi với Hạ Thời Côi, Tiêu Ca tạm thời không nói gì.
Phó Tùy Vân lại bắt đầu giải thích với cậu: “Tiêu Tiêu, tôi tức không phải vì còn yêu Quý Châu Ngọc đâu.”
Giọng điệu rất bất an.
Tiêu Ca căn bản không để ở trong lòng, thuận miệng trả lời: “Tôi hiểu mà, không liên quan đến Quý Châu Ngọc, chẳng ai vui nỗi khi mình bị nói cả.”
Nhưng Phó Tùy Vân căn bản không tin cậu dễ dàng tin tưởng anh như vậy, nhất thời càng bất an tợn: “Tôi nói thật, em phải tin tôi.”
“Tôi tin anh mà.” Tiêu Ca chẳng hiểu gì.
Mắt Phó Tùy Vân đầy sự cô đơn: “Tiêu Tiêu, đừng giận nữa mà, chuyện tôi thích em có trời đất chứng giám!”
Tiêu Ca chẳng còn hơi đâu mà than nữa, đáp bằng mấy câu nghe vẻ cầm chừng: “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe! Tôi biết chứ, nhưng tôi muốn quậy đấy!”
Cạch!
Cái khóa trong Phó Tùy Vân như được mở ra, vẻ mặt ngay lập tức trở nên yêu chiều và vui mừng biết bao: “Em biết không Tiêu Tiêu? Tôi thích dáng vẻ lúc em giận dỗi tôi.”
“…” Tiêu Ca cảm thấy mệt mỏi hết sức.
Khi hai người về đến nhà, Phẩm Như với vẻ tôn quý đang nằm trên sô pha, nó xoã tung cái đuôi vừa xanh vừa hồng ra, mà cái thân thì đang đen tạm thời.
Phối màu xấu chết đi được.
Nghĩ đến khả năng biến đổi màu sắc theo ý muốn của Phẩm Như, Tiêu Ca lại càng mệt mỏi.
“Tôi muốn đi ngủ.” Tiêu Ca nói, “Phó tổng anh muốn làm gì thì làm, tôi đồng ý cho anh ở một đêm thì tuyệt đối không nuốt lời.”
Cậu chả còn sức đâu mà tâm sự với Phó Tùy Vân khuyên anh ta đừng thích mình, đừng quỳ liếm nữa.
Nói thật thì lúc này Phó Tùy Vân cũng không định nhân cơ hội làm gì đó để tấn công Tiêu Ca...!Bởi vì thoạt trông Tiêu Ca rất mệt.
Anh nghĩ thích một người thì đừng nên chỉ lo mỗi việc có chiếm được người ta hay không mà nên suy nghĩ cho người đó nhiều hơn, dù là tổng tài bá đạo thì cũng vậy thôi.
Nếu anh thích Tiêu Ca thì đương nhiên không thiếu sự kiên nhẫn để có được Tiêu Ca, đêm nay cho Tiêu Ca nghỉ ngơi đã, anh đã thu được nhiều lợi lắm rồi, hiện tại Tiêu Ca cũng còn quá phản cảm khi tiếp xúc với anh, mà tương lai còn cơ hội.
Vì thế Phó Tùy Vân gật đầu với vẻ rất đau lòng, trả lời: “Mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.
Đừng lo chuyện Quý Châu Ngọc trả thù, tôi sẽ bảo vệ em.”
Tiêu Ca thấy anh ngoan như vậy thì rất kinh ngạc.
Tiêu Ca nhìn anh vài lần với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng lại không hỏi gì, chỉ cười rồi nói: “Anh cũng vậy, sáng mai còn phải đi làm nữa.”
Tuy nói thế nhưng người nằm xuống ngủ luôn lại là Phó Tùy Vân, hôm nay nhiều chuyện xảy ra nên Tiêu Ca nằm lăn trên giường mãi vẫn chưa ngủ được.
Trong bóng đêm Tiêu Ca nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ế?
Cậu cầm điện thoại lên thì thấy bây giờ đã là giờ sáng, ai đang bấm chuông cửa vậy?
Bộ Quý Châu Ngọc không ngủ không nghỉ à?
Do dự một chút, Tiêu Ca liền bò dậy đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, mà ngoài dự đoán chính là một người phụ nữ mặc quần áo đắt tiền đang đứng ngoài cửa.
Trông không giống người bên Quý Châu Ngọc, Tiêu Ca thử mở cửa ra xem thì quả nhiên bên ngoài là một người phụ nữ nhìn qua trông chỉ tuổi, chắc được bảo dưỡng tốt.
Tiêu Ca bỗng nhớ đến một kịch bản bá tổng kinh điển.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, còn chưa đợi cậu mở miệng hỏi xem có việc gì, thì không ngoài dự đoán người phụ nữ đã nhướng mày liễu lên móc ra một tờ séc mỏng đầy những số ra.
“Đây là một ngàn vạn,” Bà vào thẳng vấn đề, “Cầm tiền rồi rời khỏi con trai tôi!”
???
Tiêu Ca khó hiểu, dì đưa tiền thì đưa, bảo chia tay thì chia, dù sao cậu cũng trong sạch vô tội.
Nhưng giờ sáng chạy tới đây làm gì? Chăm chỉ thế á?
Chuyện này khiến não Tiêu Ca tự động bật ra một câu.
—— “Đêm tối Lâm Xung lên Lương Sơn.”
_____
Trích đoạn Thủy Hử của Đêm tối Lâm Xung lên Lương Sơn: Lâm Xung giết anh em tốt của mình là Lục Khiêm sau khi biết người này bày mưu hại mình, rồi đi lên Lương Sơn..