Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng Trương Vũ vẫn không có đem mứt quả tặng ra ngoài, để cho thái dương trên đầu cậu đưa đến công ty Sương Diệp trong thế giới hiện thực, Trương Vũ mới không đi đâu! Bởi vì đám này đang ở thế giới giả lập đấy!

Trương Vũ thư thư phục phục nằm ở trên giường, bất tri bất giác lại ngủ đi.

Một mảnh sương mù dày đặc, Trương Vũ cảm giác giống như mình đang đi trong mây, xung quanh một mảnh trắng xoá, Trương Vũ cảm giác chung quy phía trước có thứ gì đang hấp dẫn chính mình, thế là Trương Vũ đi a đi a, cuối cùng nhìn thấy phía trước hình như có thứ gì đang phát sáng, bước chân Trương Vũ nhanh hơn, cuối cùng thấy được: Một chồi nhỏ đang phát sáng!

Hình như chồi nhỏ nhìn thấy Trương Vũ rất vui, run run hai mảnh lá con, đem cơ thể nhỏ xoay qua xoay lại. Trương Vũ cảm thấy ngạc nhiên cực kỳ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thực vật nhân tính hóa như thế đó! Trương Vũ không có một chút sợ hãi, ngược lại cảm thấy đáng yêu vô cùng. Trương Vũ đi đến trước mặt chồi nhỏ, người ngồi xổm xuống, nhịn không được sờ sờ chồi nhỏ, chồi nhỏ hình như rất thích Trương Vũ sờ nó, cư nhiên xoè ra lá con cọ cọ lòng bàn tay của Trương Vũ.

Trương Vũ bị lá con mò ngứa lòng bàn tay, bật cười ha ha "Cưng là tiểu yêu quái sao? Sao nhân tính hóa như thế a!"

Lá con xoay cơ thể nhỏ, đong đưa lá cây.

"Cưng là đang trả lời anh hả?" Trương Vũ cảm thấy hứng thú cực kỳ.

"Là ai trồng cưng ở đây?" Trương Vũ sờ chồi nhỏ.

"Sao vậy, không thể nói?" Trương Vũ chọc chồi nhỏ "Tu luyện không tới nơi tới chốn a!"

Chồi nhỏ trông rất uể oải, lá con rũ xuống.

"Ha ha." Trương Vũ nhìn thấy biểu hiện của chồi nhỏ, buồn cười "Được rồi, cưng còn nhỏ mà, sau này sẽ rất lợi hại nha!"

Chồi nhỏ trông thương tâm cực kỳ, xoay thân nhỏ, giống như muốn quay lưng với Trương Vũ!

"Giận rồi à." Trương Vũ mắt đầy ý xấu cười "Nhóc con, nơi này là chỗ nào a? Chỉ có một mình cưng thôi hả?" Trương Vũ dù sao cũng cảm thấy nhất cử nhất động của chồi nhỏ này đều đáng yêu như vậy, thân thiết vô cùng!

Chồi nhỏ xoay thân nhỏ, lá cây hướng về phía trước, giống như đang nhìn cậu, tâm của Trương Vũ đều mềm nhũn, đệt mịa! Này cũng quá đáng yêu nhe!

"Bé ngoan, cưng thật sự là rất đáng yêu!" Trương Vũ khen nói "Về nhà cùng chú nhé!"

....

Nói thật đấy, đột nhiên đám mây xung quanh bắt đầu tan rả, Trương Vũ chỉ cảm thấy dưới chân không còn, liền kêu lên một tiếng a.

"Thì ra là nằm mơ a!" Trương Vũ gãi đầu "Chỉ là, giấc mơ này sao rõ như thế a!"

Trương Vũ có hơi nghi hoặc, chất lượng của giấc ngủ thứ hai vô cùng tốt, trên cơ bản một khi chỉ cần dính gối đầu, liền đi vào giấc ngủ say sưa, cho dù trời rớt dao cũng có thể ngủ đến dáng vẻ thơ ngây khả cúc!

Nhìn thời gian, lại phải đi học!

Nay lên khoá là giảng về việc ôm em bé như thế nào.

Trong tay mỗi đồng học đều có một em bé sơ sinh mô phỏng, giáo thụ ở trên mặt bảo "Đầu của em bé phải cao phù hợp, nhất định phải chú ý nâng mông em bé..... "

"Lúc bé khóc, rất có thể là do em ôm nó đong đưa quá, nhất định phải chú ý đong đưa nhẹ nhàng....."

Tuy rằng các học sinh bình thường đi học đều cà lơ phất phơ, nhưng lên khoá này lại rất chăm chú, mà Trương Vũ lên khoá này lại buồn chán nhạt nhẽo, mình là GAY, sớm đã không mong chờ có con, lúc Trương Vũ ở trái đất đã nghĩ rất rõ, đời này mình nhất định phải tuổi già cô đơn cả đời, vốn định nói có cần mang thai hộ hay không, nhưng một tiểu thường dân nào có nhiều tiền như vậy đâu?

Sau này Trương Vũ nghĩ có nên đem con của em trai nhà mình mang lại đây mình nuôi hay không? Song, vẫn bỏ qua.

Trương Vũ và em trai hai bên kém mười năm tuổi, khi Trương Vũ come out, đám em trai mới mười □ tuổi, nào có sinh con nhanh như vậy, vả lại, nhóm em dâu cũng không có thể bỏ đứa nhỏ đem giao cho mình.

Sau đó Trương Vũ nghĩ đến, quên đi, cùng lắm thì cùng lắm thì nhận con nuôi thôi, đáng tiếc còn chưa có thực hiện đâu, đã bị tình cảm làm cho rớt xuống cống thoát nước.

Tới tinh tế rồi bọn nhỏ trở nên trân quý, làm sao lại có cô nhi gì chứ!

Trương Vũ có chút cô đơn, mình thích con nít, mỗi lần nhìn thấy các đồng nghiệp kể cho mình con nít làm chuyện xấu gì, tiếng oán giận kia vẫn mang phiền não ngọt ngào. Trương Vũ hâm mộ, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận.

Ai! Không nghĩ nữa! Trương Vũ cười khổ.

Hết giờ học, Trương Vũ ngáp một hơi, vỗ vỗ mặt, phấn chấn tinh thần!

Tới cửa hàng rồi, Trương Vũ nhìn cửa hàng trên cơ bản đã gần thành hình, chỉ là chi tiết cần trang trí gì thêm nữa liền hoàn thành, Trương Vũ nhìn cửa hàng của mình cực kỳ vừa lòng!

Diệp Thiên nhìn vẻ mặt hài lòng của Trương Vũ, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, này dù sao cũng là lần đầu mình làm trang trí phong cách trái đất tinh khiết, thành công lúc này đây chính là một mở đầu tốt.

Sau khi cùng Diệp Thiên hoàn thành một ít chi tiết, Diệp Thiên nói giỡn nói "Nếu cậu bán gì ăn ngon, chớ quên tụi tôi nha!"

Trương Vũ đáp "Đó là đương nhiên!"

Sau khi tán gẫu vài câu, Trương Vũ liền ra khỏi khoang giả thuyết.

Mở Internet ra, tìm thịt dị thú, sức ăn của Trương Vũ tăng lên lần nữa, ngay cả cấp bậc của dị thú đều bắt đầu bắt bẻ, ngay từ đầu ăn một cân cấp hai tinh tệ, thịt dị thú cấp ba phát triển đến một vạn tinh tệ, hiện tại, Trương Vũ nghĩ đến đầu cũng rất choáng váng, hiện tại mình lại có thể bắt đầu ăn thịt dị thú cấp bốn hai vạn tinh tệ!

Trương Vũ rất xót tiền!

Nhưng nói không ăn, Trương Vũ rất bất đắc dĩ, chỉ cần một lần ăn cấp hai ba cấp, mình sẽ không ngừng nôn, hơn nữa lúc nghiêm trọng sẽ cảm thấy đau bụng!

Trương Vũ tự mình tổng cộng liền tránh mấy ngàn vạn tinh như vậy, đoán chừng ăn không hết mấy tháng nhé! Nhưng vì thân thể Trương Vũ vẫn tiếp tục mua thịt dị thú!

Tuy rằng vẫn mở bóp tiền, nhưng Trương Vũ cũng không dám xài, đây là lần cuối.

Lúc này Khoa Nhĩ thượng tướng vẫn như cũ không thể nhận liên lạc, Lan Tư quản gia cuối cùng không thể nhịn được nữa, quyết định tự mình ra trận! Ông phái người đi tìm trước hơn một tháng qua Khoa Nhĩ thượng tướng có cùng người nào phát sinh quan hệ, rồi mới liệt kê từng cái một.

Lan Tư quản gia nghe đám người hầu trong nhà báo lại:

" ngày trước, thiếu gia từng cùng tiểu thư của Pháp Tư gia tộc phát sinh quan hệ." Người hầu hươ nghi ngờ vì cái gì Lan Tư quản gia đột nhiên muốn tìm những người này, chẳng lẽ Lan Tư quản gia muốn xét xử mấy nhân viên bất lương nào đó dám can đảm câu dẫn thiếu gia sao? Song người hầu lại cực kỳ cung kính như cũ nói.

"Chỉ một người vậy thôi sao?" Lan Tư ngồi ở trên sô pha, cau mày hỏi, tuy rằng thiếu gia tương đối bắt bẻ, nhưng dục vọng của quý tộc đều rất mãnh liệt, không phải sao?

"Dĩ nhiên, còn có tiểu thiếu gia của Bối Lợi gia tộc."

"Còn người nào không? Có thể nói xong một lần hay không? Lan Tư quản gia hơi đau đầu nhìn vị người hầu trung thành Thiết Lợi Nhĩ, tuy rằng rất trung thành, nhưng không nên trì độn như vậy thì tốt rồi!

"Dạ, còn có tiểu thiếu gia của Tạp Đương gia tộc, tiểu tiểu thư của An Đạt gia tộc...."

Sau khi nghe Thiết Lợi Nhĩ báo cáo xong, Lan Tư rơi vào trầm tư "Trong những người này có cử chỉ gì khác thường hay không?"

"Khác thường?" Thiết Lợi Nhĩ phản ứng có hơi chậm chạp "Tiểu thư của Pháp Tư gia tộc lại tìm một vị tiên sinh, tiểu thiếu gia của Tạp Đương gia tộc lại chạy đi làm ca sĩ...."

"Dừng dừng dừng!" Lan Tư cắt ngang lời nói của Thiết Lợi Nhĩ "Tôi muốn hỏi là trong những người này có ai đột nhiên đặc biệt thích ăn thịt dị thú hay không?"

"Quý tộc đều thích ăn thịt dị thú." Thiết Lợi Nhĩ có hơi khó hiểu "Cùng phát sinh quan hệ đều là quý tộc."

"Ý của tôi là là có ai đặc biệt có thể ăn không?!" Lan Tư nhịn không được rống nhẹ, đệt mợ cấp dưới trì độn như thế, cậu bị bệnh không nhẹ a.

"Cái này ngược lại không có." Thiết Lợi Nhĩ nghĩ nghĩ lắc đầu.

"Thật sự không có?" Lan Tư khó hiểu hỏi "Không cần giấu diếm!"

"Cái này......" Thiết Lợi Nhĩ hơi chần chờ "Có thì có một người, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Lan Tư vỗ trán.

"Người này là thường dân, hơn nữa còn là đàn ông."

"Thường dân?" Trong lòng Lan Tư hơi không khẳng định, thường dân không thể hấp thu nhiều thịt dị thú quá "Người đàn ông này một ngày có thể ăn nhiều ít thịt dị thú?"

"Một ngày ăn ít nhất năm sáu cân lận."

"Năm sáu cân?" Lan Tư quản gia giật mình "Cậu khẳng định?"

"Đúng vậy!" Thiết Lợi Nhĩ cũng không dám khẳng định "Tất nhiên, cũng có thể là bốn năm cân?"

"Này không quan trọng." Trên cơ bản Lan Tư quản gia đã khẳng định, nhưng cũng không chắc chắn lắm, dù sao đàn ông mang thai quá ít "Như vậy, cậu đi....." Lan Tư quản gia thì thầm nói trong tai của Thiết Lợi Nhĩ.

"Việc này....." Thiết Lợi Nhĩ chần chờ.

"Chạy nhanh đi." Lan Tư quản gia vung bàn tay to lên, liền xoay người ý bảo Thiết Lợi Nhĩ rời đi.

Thiết Lợi Nhĩ thấy thế đành phải rời đi.

=============================

Truyện Chữ Hay