Tống Kiêu tỉnh lại trong nháy mắt, im lặng không thèm nhắc lại.
Giáo viên lại phát ra thanh âm nhẹ nhàng:
_ Nếu như là tàu con thoi tám động cơ đồng thời trang bị pháo năng lượng cỡ trung thì sao?
_ … Em không nhớ rõ... – Tống Kiêu làm biểu tình cố gắng suy nghĩ.
_ Không sao. Lúc tan học, để thầy tính cho em.
Cái gì? Tan học còn định tính cho em nhìn?
Không cần đâu thầy!
Em biết cách tính mà!
Thời gian của thầy quý giá như vậy, nên đặt trên những Arthur có tiền đồ rộng mở khác thì hơn!
Chịu đựng vất vả đến hết giờ, giáo viên quả thực không rời đi, mà cực kỳ chăm chú tính toán ở trước mặt Tống Kiêu.
Mắt thấy Cevil rời phòng học, Tống Kiêu gấp đến độ muốn có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà đem đáp án nói luôn cho giáo viên.
nhất cổ tác khí: Trích “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Giáo viên vô cùng thong thả, đồng thời vô cùng có trách nhiệm tính toán từng bước một theo công thức cho Tống Kiêu xem, ngay cả một ý nhỏ cũng không bỏ qua, sợ Tống Kiêu nghe không rõ.
Tống Kiêu gấp đến độ sắp khóc lên.
_ Tống Kiêu, mắt của em làm sao vậy? Có phải thầy giảng quá nhanh hay không? Em đừng gấp, từ từ sẽ thông suốt thôi. Có chỗ nào không hiểu cứ nói cho thầy biết!
Thanh âm của thầy giáo tràn ngập ôn hòa cùng nhẫn nại.
Xem ra thời điểm cậu đãng trí không nghe giảng là một sai lầm ngu xuẩn, khiến thầy giáo tràn đầy mong muốn cứu vãn chỉ số thông minh của cậu.
_ Em hiểu! Em hiểu ý của thầy rồi! Chờ về đến nhà, em sẽ cố gắng nghiên cứu và tự học lại!
Biểu tình Tống Kiêu vô cùng nghiêm túc.
_ Được rồi, có gì không biết cứ hỏi thầy. Chỉ cần em nỗ lực hết mức, điều Arthur làm được, em cũng có thể làm được!
_ Cảm ơn thầy!
Thầy thực sự rất nhiệt tình!
Tống Kiêu vội vàng chạy khỏi phòng học, rất sợ giáo viên sẽ túm cậu trở lại.
Cậu chắc chắn không đuổi kịp Cevil… Thôi đành ngày mai đi học tiếp vậy.
Tống Kiêu ngửa mặt lên, đáy lòng vô cùng tiếc nuối.
Vất vả đến trường học, cậu cũng không được ngắm nhìn Cevil, thật sự là thất vọng vô vàn, hôm nay thật không xong mà!
_ Này, trung khuyển của cậu vẫn chưa đón cậu về nhà sao? – Thanh âm lành lạnh hơi giễu cợt của thiếu niên vang lên.
Tống Kiêu quay đầu, thấy Cevil đang đút tay trong túi dựa vào tường, hơi khom người, hai mắt người ấy nhìn cậu, vậy là đang nói chuyện với cậu à?
Thời khắc đó trong lòng cậu giống như vừa trải qua vô số trận mưa sao vậy.
_ Sao cậu lại ở chỗ này? – Tống Kiêu đi tới phía trước, đến khi cách Cevil hai bước thì dừng lại.
Nếu đến quá gần, sẽ bị Cevil chán ghét mà ném tới gãy xương.
_ Ngày hôm qua cậu xin nghỉ, nghe nói bị gãy xương? – Cevil nhướng mày, bộ dáng chỉ tiện thể quan tâm tình trạng của Tống Kiêu.
_ Hm, đúng vậy.
_ Ổn chưa? – Cevil giương cằm, lộ ra cần cổ xinh đẹp trắng nõn.
Tống Kiêu thật muốn cắn một cái.
_ Ổn rồi.
Tống Kiêu vừa dứt lời, Cevil liền rời đi.
Nhìn bóng lưng người ấy càng ngày càng xa, Tống Kiêu nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
_ Cevil! Cevil!
Cậu đuổi theo.
Không ít học sinh đều nghiêng mặt sang bên, có thở dài, có chết lặng quay đầu lại.
Ở trong lòng bọn họ, Tống Kiêu có lẽ lại muốn bị đánh một trận thật tàn bạo nữa.
_ Làm sao vậy? – Cevil dừng bước.
Tống Kiêu căn bản không nghĩ đến đối phương sẽ dừng lại, đập vào lưng Cevil, thiếu niên lảo đảo ngã về trước một chút, quay đầu lại, hung hăng trừng Tống Kiêu:
_ Cậu làm gì thế!
_ Vừa nãy cậu đứng ngoài cửa phòng học chờ tôi à? – Tống Kiêu sờ sờ mũi, không có chảy máu.
_ Cậu nằm mơ hả? – Cevil dùng biểu tình cực kỳ khinh bỉ nhìn cậu.
_ Chẳng phải là cậu áy náy vì khiến tôi bị thương lúc ở Phong Bảo sao? – Tống Kiêu nghiêng đầu hỏi.
_ Cái gì? Đầu óc cậu không phải bị rớt xuống đất chứ!
Cevil xoay người bước đi thật nhanh.
Mọi người chung quanh lại ngạc nhiên nhìn sang.
_ Hôm nay vận khí của Tống Kiêu tốt ghê ha?
_ Hay là… do tâm tình Cevil đang tốt?
Thế nhưng Tống Kiêu vẫn không buông tha mà đuổi theo:
_ Cevil! Cevil! Tôi có lời muốn nói với cậu!
_ Nếu cậu muốn nói cậu rất thích tôi này nọ thì không cần. Tôi nghe chán lắm rồi.
Cevil vừa đi vừa trả lời.
Lần đầu tiênTống Kiêu phát hiện, cơ hội luôn có cho những ai biết chuẩn bị đầy đủ. Như hiện tại, Cevil chẳng những không đá bay cậu, mà còn nói chuyện cùng cậu. Đây là bầu không khí tốt đẹp nhường nào, thế nhưng cậu lại không biết nói gì với Cevil.
Chẳng lẽ nói: Này, cho tôi lấy một chút máu của cậu nhé!
Kết quả chính là: Tôi đánh chết cậu.
Tống Kiêu đang suy nghĩ, Cevil không nhịn được quay đầu mở lời:
_ Cậu rốt cuộc muốn nói gì!
_ Hả? Tôi… Tôi mua được hai ghế VIP xem Ruth Penna biểu diễn đêm nay! Chúng mình cùng đi xem ha!
Sau khi nói xong, hai mắt Tống Kiêu mở to, lần đầu tiên cảm giác mình quả thực đang tìm đường chết!
Cevil có gia giáo nghiêm ngặt và thưởng thức tao nhã, sao có thể đi theo cậu nhìn ngôi sao ảo xinh đẹp biểu diễn?
Muốn chết... Muốn chết...
Cevil nhất định sẽ nghĩ cậu đang sỉ nhục người ấy, lập tức sẽ đánh chết cậu!
Tống Kiêu thấp thỏm lui về sau từng bước, trong lòng không ngừng gọi tên Thiệu Trầm: Trung khuyển đang ở đâu vậy! Mau đến cứu, chủ nhân đang cần anh gấp! Nếu không đầu tôi sẽ bị đập cho nát bét đó!
_ Gì cơ? Ruth Pe… – Cevil sau hai giây mới hiểu được Ruth Penna mà Tống Kiêu nói là gì, gương mặt trắng nõn bỗng nhiên phủ lên một tầng hồng hồng thật mỏng.
Điều này khiến Tống Kiêu hoảng hốt: Đáng yêu quá đi mất!
_ Cậu nghĩ tôi sẽ đi xem thứ này sao? – Cevil cau mày hỏi.
_ Sẽ không… – Tống Kiêu lắc đầu, tiếp tục lui về phía sau – Tôi chỉ nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú với thứ mà số đông người thích… Nếu không… Để Thiệu Trầm đi xem với tôi cũng được… Haha…
_ Đi chứ, vì sao lại không? – Cevil ôm cánh tay đi đến chỗ Tống Kiêu – Để tôi xem những thứ dung tục này có cái gì mà lại hấp dẫn một tên ngốc như cậu? Đồng thời xem thưởng thức của cậu và tôi khác nhau cỡ nào.
Tống Kiêu nháy mắt một cái.
Cái gì? Cevil nói cái gì?
Người ấy đáp ứng đi xem Ruth Penna biểu diễn cùng cậu?
Nhưng vấn đề việc xem biểu diễn là chuyện cậu bịa ra trong tình huống nguy cấp đó!
Cậu căn bản còn chưa có đặt chỗ!
Đây lại là tiết tấu muốn chết khác nữa?
Đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh khôn cùng?
Dưới tầm mắt quan sát của Cevil, Tống Kiêu chỉ có thể bất chấp khó khăn mà liên lạc với Thiệu Trầm.
_ Này, Thiệu Trầm! Mã ghế VIP tôi đặt xem Ruth biểu diễn đêm nay đã có chưa?
Thiệu Trầm! Trên thế giới này anh là người hiểu rõ tôi nhất! Anh nhất định sẽ không vạch trần tôi ha!
_ Cậu chủ nhỏ, em nói người em muốn mời chắc chắn sẽ không đáp ứng em, rồi nghĩ cùng tôi đi xem Ruth biểu diễn quả thực rất sát phong cảnh, cho nên tôi đã tự động mang mã ghế bán cho người khác với giá đắt gấp ba rồi.
_ Cái gì? Tại sao anh lại làm vậy? – Tống Kiêu liếc mắt nhìn Cevil.
_ Ha, vậy là không có chỗ ngồi?
Cevil nghiêng đầu hỏi. Ánh mắt người ấy lạnh lùng, báo hiệu trăm phần trăm sẽ đánh Tống Kiêu.
_ Đúng vậy… Thật xin lỗi… Tôi thực sự rất muốn đi xem cùng cậu, nhưng… – Tống Kiêu nhắm mắt lại.
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị đánh ngã! Té nhiều cũng thành quen!
Cevil khẽ hừ một tiếng, tiến về phía trước một bước, nghiêng về phía cậu:
_ Thật sự nghĩ như vậy?
_ Đương nhiên... – Tống Kiêu lui về phía sau, lưng sắp đụng vào tường.
Cevil nhếch môi, một tay dựa lên vai Tống Kiêu, ngón tay xinh đẹp gõ trên mặt tường hai cái:
_ Tốt. Vậy giờ tôi sẽ đặt mã. Ghế VIP sao?
_ Ừm…
Cevil mở máy liên lạc:
_ Quản gia à? Tôi muốn đặt hai ghế VIP xem Ruth Penna biểu diễn đêm nay.
Quản gia nhà Haffris không hỏi câu nào nhận lời làm ngay.
_ Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Đây không phải là điều cậu muốn à? Sao nhìn đần thế! – Ngóc tay của Cevil lại dùng sức gõ hai cái.
Tống Kiêu tự nhủ, có thể cùng Cevil đi xem Ruth Penna biểu diễn thực sự quá tuyệt vời…
Nhưng tư thế hiện tại, nghĩ như thế nào cũng không thích hợp!
Vai trò hai người hình như đảo ngược rồi thì phải?
Đáng lẽ là cậu đè Cevil dựa sát vào tường sau đó làm tư thế người ấy đang làm chứ! Không nhìn thấy tay chân thon mảnh của Cevil sao! Việc nhọc nhằn như vậy phải để cậu Tống làm mới phải!
_ Này? Cậu bị choáng hả? – Cevil nhíu mày.
Tống Kiêu cười hì hì bán ngồi chồm hổm, chui ra khỏi vòng vây của Cevil.
_ Đi thôi! Thiệu Trầm đang lái phi hành khí chờ chúng ta đó!
Đây là lần đầu tiên Tống Kiêu sóng vai ngồi cùng Cevil, tâm tình cậu giống như đang trở lại lần đầu tiên lái tàu con thoi phóng thẳng lên trời.
Thiệu Trầm có kỹ thuật điều khiển vốn rất cao siêu, ngày hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, phi hành khí lúc thì nghiêng bên trái, lúc thì nghiêng bên phải.
Cevil thỉnh thoảng lại ngả về hướng Tống Kiêu, trong nháy mắt người ấy dựa sát vào, trái tim Tống Kiêu nảy lên từng hồi.
Cậu luôn trông đợi, Cevil có thể tới gần mình một chút, thậm chí còn đang mong chờ một cái “trong nháy mắt”, hai người có thể chạm vào nhau.
Nhưng năng lực giữ thăng bằng của Cevil cao hơn Tống Kiêu rất nhiều, mỗi khi Tống Kiêu cố ý nghiêng theo quán tính về phía thiếu niên, Cevil không cần động tay, đã dùng năng lực Thuấn di đẩy Tống Kiêu ra.
_ Tống Kiêu, tôi nghe nói trước đây Thiệu Trầm từng làm tài công của Băng Liệt. Thế nhưng cách điều khiển phi hành khí của anh ta… yêu cầu của Băng Liệt với tài công cũng quá thấp thì phải?
_ Cevil, nếu như ngài có thể thoải mái dựa vào vai cậu chủ nhanh một chút, tôi đã không cần giả vờ trình độ có vấn đề rồi.
Thiệu Trầm nói xong, Tống Kiêu bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng, hung hăng đè cậu lên cửa khoang phi hành khí, mặt cậu bị ép đến sắp biến dạng.
_ Buông ra… Nước bọt sắp chảy rồi…
_ Thật buồn nôn. – Lúc này Cevil mới thu hồi năng lực của mình.
= Hết chương =