Không chỉ kế hoạch trăng mật của A Mộc và Lê Hân bị phá sản, hành trình nguyên thủy tinh Kim Thành Quân tỉ mỉ sắp xếp ngày hôm sau cũng tiêu tùng.
Nguyên nhân không phải hắn, mà là âm nhạc của tiểu yêu nghiệt Lê Hân suýt nữa khiến cho Tinh Chiến quân đại loạn.
Âm nhạc mang theo tinh thần lực thật sự rất đáng sợ, lúc trước Lê Hân cũng không ý thức được điểm này, hiện tại số lượng người nghe đông, Kim Thành Quân lại mạnh tay đem dàn loa ở cảng Tinh Tế chuyển đến, buổi biểu diễn tối hôm trước, toàn bộ căn cứ chính đều có thể nghe được rõ ràng.
Vốn dĩ đang có binh lính bất mãn về việc Eddie yêu cầu toàn thể thành viên chia ra tệ thay phiên đến tham gia buổi diễn tấu, đêm qua càng có không ít người không muốn lãng phí thời gian mà đưa vé cho người khác đi nghe.
Kết quả buổi tối khi tiếng nhạc truyền khắp căn cứ, những người cho vé đó đều tiếc hùi hụi!
Trước kia Lê Hân diễn tấu, sử dụng tinh thần lực khi có nhiều người cũng vô dụng, tuy rằng lượng fans tăng lên không tệ, nhưng độ trung thành đều ở mức trung bình, có rất ít người cực kỳ yêu thích.
Mà khi sử dụng tinh thần lực, khán giả lại ít, không tạo ra nổi ngọn sóng nào.
Nhưng lần này chỉ riêng căn cứ trung tâm đã có hàng triệu chiến sĩ, Lê Hân lại sử dụng tinh thần lực, sau một đêm tăng hơn ngàn fans, và % trong số đó là loại fan não tàn, hôm nay còn đáng sợ hơn, thiếu chút nữa hắn đã không vào được sân khấu.
Con số hàng triệu người là gì, một biển người đen nghìn nghịt, chen chúc, khí thế ngất trời mà ào ạt kéo đến, thậm chí người mình muốn gặp đã xuất hiện bên ngoài cũng không nhìn thấy.
Lê Hân trừu trừu khóe miệng, hỏi Kim Thành Quân: "Này......!Sao lại thế này? Ta thấy hôm qua rất có trật tự a......"
Kim lão bản cười khổ: "Ngày hôm qua có rất nhiều người không đi, hối hận vô cùng nên bắt đầu đổ xô đi mua vé, chính là cố tình người đi hôm qua lại muốn nghe tiếp, nên bắt đầu tranh nhau.
Nhân số quá đông, Eddie sợ dùng bạo lực đàn áp sẽ gây nên bất mãn, bảo ta nghĩ cách.
Ta liền chia vé thành v.vv, Eddie phái vài người đi bán vé.
Giá của hàng ghế trước cao, không cần đánh nhau, xem ai nhiều tiền hơn thì mua được vé.
Kết quả vé đã được bán hết, nhưng không cướp được cũng không cam lòng, còn không phải đều chắn ngoài cửa chờ lúc cậu vào để nhìn cậu một cái sao."
Lê Hân nuốt nước miếng: "Ta ta ta ta hôm nay không hát được không?"
"Trừ phi cậu một đường chạy khỏi nguyên thủy tinh, ta cảm thấy Emir cũng không an toàn, đến đế quốc đi." Kim Thành Quân cũng không ngờ tới hiện trường lại hoành tráng như vậy, có chút trở tay không kịp.
"Cái kia......!Ngươi nói đã tăng tiền vé, tăng bao nhiêu vậy?" Lúc này, Lê Hân vẫn quan tâm đến tiền hơn, dù sao cũng là chia thành , tưởng tượng mình có thể có hơn , tỷ trong tay, hắn liền phấn khích không thôi!
"Giá hàng ghế sau tăng không nhiều, một vé, chính là một vé khó cầu.
Đến nỗi hàng ghế trước, đã xào đến hai ba ngàn.
Bởi vì giá cả thay đổi, Eddie không muốn lính của mình tổn thất quá nhiều, cũng lấy đi %, cho nên cậu chỉ có thể nhận được %.
Bất quá % này, cũng gấp mấy lần trước đó, chỉ cần ngàn người đợt sáng nay, sẽ có khoảng tỷ được chia đến tay cậu......" Kim Thành Quân đã nhìn qua thế giới rộng lớn, nhưng cũng bị con số này dọa nhảy dựng.
Tinh Chiến quân vẫn có chút tiền, một người vẫn có thể bỏ ra hai ba ngàn mua vé, nhưng căn cứ tương đối lớn, ngàn người, con số khá đáng sợ.
"Một một một tỷ......" Lê Hân che ngực, có cảm giác sắp die rồi "Bọn họ điên hết rồi sao!"
"Em xứng đáng." A Mộc im lặng đột nhiên nói "Âm nhạc của em, có thể lay động tâm hồn mọi người."
Một khi Lê Hân thăng cấp lên thành âm nhạc đại sư, việc tẩy não hàng chục nghìn người cùng một lúc là điều quá dễ dàng, huống chi bây giờ chỉ yêu cầu họ trả có vài ngàn tệ, quá dễ dàng.
"Vậy bây giờ làm sao vào trong đây?" Lê Hân chần chờ nói, cảnh tượng hàng triệu người chen chúc trước cửa quá dọa người.
"Nguyên soái Eddie bảo chúng ta qua bên kia tìm y." Kim Thành Quân nhìn máy truyền tin nói.
Bọn họ lập tức cúi đầu chạy về phía Eddie báo, bởi vì lúc này người trong căn cứ đều chạy đến sân khấu, chỗ Eddie ngược lại không có ai.
"Lên đi." Nguyên soái vỗ vỗ chiến hạm pháo hạng nặng siêu phản trọng lực bên cạnh mình.
"Chúng ta đi vào bằng cái này."
Lê Hân: "......"
Nguyên soái có phải hay không đồ ngươi áp đáy hòm hóa đều dọn ra?
Có vũ khí hạng nặng mở đường, cuối cùng cũng mở được đường máu giữa hàng triệu người, Lê Hân đứng trên sân khấu, nhìn các fans chen chúc phía dưới, ho nhẹ một tiếng nói: "Mọi người đừng chen lấn, kỳ thật cái mà mọi người muốn nghe là âm nhạc, ở đâu cũng có thể nghe được.
Còn về tôi đây, các bạn ăn một quả táo và cảm thấy nó rất ngon, bạn sẽ tìm đến cái cây đã mọc ra quả táo ấy sao? Con người của tôi đến tột cùng trông như thế nào không quan trọng, quan trọng là âm nhạc, âm nhạc là dùng để nghe, cho nên hãy yên lặng một chút."
Câu nói cuối cùng, Lê Hân thậm chí còn dùng tinh thần lực cấp , tinh thần lực mạnh mẽ này lập tức khiến tất cả mọi người dưới khán đài đều yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, những người ngoài cửa cũng không cố chen vào nữa.
Lê Hân khẽ nhíu mày, tinh thần lực cấp không có lực chấn nhiếp mạnh như vậy.
Xem ra tinh thần lực có lực khống chế rất lớn đối với fans của chính mình, nó thật sự là một cổ lực lượng đáng sợ.
Ngồi vào chỗ đã chuẩn bị sẵn, đầu ngón tay chuyển động trên dây đàn, một khúc《 Ngư Chu Xướng Vãn 》êm đềm nhẹ nhàng tuông ra, hương vị bình yên no đủ làm dịu trái tim xao động của mọi người, cuối cùng cũng hoàn toàn an phận mà ngồi yên một chỗ, nghiêm túc lắng nghe tiếng nhạc của Lê Hân.
Một buổi sáng này, buổi diễn của Lê Hân diễn ra rất thuận lợi, lượng fans hắn thu được còn khủng hơn, hôm qua hơn ngàn, hôm nay là hơn ngàn, triệu Tinh Chiến quân trong toàn căn cứ trung tâm, tất cả đều rung động trước âm nhạc của Lê Hân.
【 Hệ thống: Số thuần fans hiện tại của ký chủ là , triệu, số hoa tươi thực tế là triệu, số hoa tươi dự tính thu được là triệu, phù hợp điều kiện thăng cấp, thăng cấp hay không? Có /】
【Hệ thống: Chú ý, bởi vì lần trước sử dụng chức năng giải cứu hệ thống tốn điểm thành tựu, điểm thành tựu hiện tại của ký chủ là , không thể nâng cấp mà không bị đau, hôn mê và lãng phí thời gian, ký chủ vẫn cần hấp thụ năng lượng trong thời gian dài để thay đổi cấp bậc gien.
】
【Hệ thống: Số lượng fans thu được tại cùng một thời điểm đạt đến giá trị cao nhất, đưa tặng khúc cổ cầm《Phong Lôi Dẫn》, tặng lần hình thức chỉ đạo cấp đại sư, ký chủ có thể chọn sử dụng trong các thời điểm khác nhau.
Chú: Lực công kích của nhạc khúc này có thể so sánh với bài《Thập Diện Mai Phục》, cả hai bài đều tiêu hao tinh thần lực, không kiến nghị ký chủ nương vào tinh thần lực khi đàn tấu.
Nếu ký chủ vẫn muốn thêm tinh thần lực vào, vui lòng không sử dụng tinh thần lực khi cấp bậc còn dưới cấp , ở cấp chỉ có thể đàn tấu mỗi ngày một lần.】
Lê Hân: "......"
Cảm giác như hệ thống đã tặng thứ gì đó đặc biệt đặc biệt khó lường, ở cấp hiện tại có thể lay động tinh thần nhiều người như vậy, đưa khúc phổ cấp mới có thể đàn, đây rõ ràng không phải là một bài nhạc để người nghe, là cho người chết nghe a!
Nói cách khác, một khi thuần fans của hắn tăng lên triệu, là có thể phóng đại chiêu? Tinh thần lực cấp mới có thể đàn tấu khúc phổ, đến tột cùng là sức mạnh đáng sợ đến mức nào? Chỉ sợ A Mộc cấp SS thực lực bất quá cũng như thế đi?
Đương nhiên, chỉ cấp còn chưa đủ.
Trước đó trong《 "Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực ( trung cấp) 》có nhắc tới, khi tinh thần lực ở cấp trung, có thể lực công kích sẽ rất cường đại, nhưng sẽ có hậu quả không thể dự tính, bởi vì ở cấp bậc hiện tại, trình độ tinh thần của ký chủ không thể kiểm soát chính xác được tinh thần lực, tùy tiện công kích sẽ dễ gây ngộ thương.
Chỉ khi đạt đến đỉnh cấp mới có thể miễn cưỡng khống chế tốt lực lượng không thương tổn đến người vô tội, nếu muốn chân chính khống chế được cổ lực lượng đáng sợ này, cần phải đạt đến cấp cao - trên cấp chín mới được.
Tinh thần lực cao nhất là cấp , nhưng dựa theo trình độ thăng cấp hiện tại của hệ thống, dù có đạt tới cảnh giới âm nhạc đại sư, tinh thần lực bất quá cũng chỉ có thể tăng lên tới cấp , cấp cao nhất chỉ sợ cũng không phải là lực lượng mà con người có thể nắm giữ, lực lượng kia tuyệt đối có tính huỷ diệt, chỉ sợ lực lượng càng mạnh thì ngay cả bản thân Lê Hân cũng không thể khống chế.
Trong mô tả về thuốc tăng tinh thần lực x cũng có đề cập, thuốc này chỉ phù hợp với tinh thần lực dưới cấp , vượt qua cấp sẽ mất tác dụng, lực lượng quá mức cường đại mà muốn sử dụng thuốc đề cao là không có khả năng.
Lê Hân đương nhiên không thể thăng cấp trước mắt mọi người, có tận bảy ngày hôn mê a.
Sau khi hắn thành thành thật thật diễn tấu xong, bị hàng triệu người chặn cửa.
Uy lực của đêm diễn tấu và fan não tàn khiến cảm xúc tăng vọt, chiến xa của Eddie không thể vào được, lực lượng A Mộc dù có mạnh, cũng không thể thiêu chết một triệu người, Lê Hân bất đắc dĩ, chỉ có thể trốn trong lòng A Mộc, sợ thân thể mảnh mai hoàn toàn không tương thích với tinh thần lực này của mình sẽ bị mọi người bóp cht.
"Cái kia......" Lê Hân cố gắng câu thông cùng mọi người, dù sao thì tinh thần lực của hắn cũng khá hữu dụng.
"Sau buổi biểu diễn, mọi người có thể quay về nghỉ ngơi."
"Chúng ta không mệt!" Không biết ai đi đầu hô lên, vì thế hàng triệu người đã cùng nhau hét lên: "Chúng ta không mệt, chúng ta muốn tiếp tục nghe nhạc của cậu!"
Âm thanh hò hét của hàng triệu người quá đáng sợ, Lê Hân sợ tới mức rùng mình trong lòng ngực A Mộc: "Kia kia kia, vậy mọi người ở lại đây làm gì? Ta đã diễn tấu xong, buổi chiều còn có, mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều còn có, buổi tối còn có, ta sẽ ở lại đây ba ngày a!"
Câu nói cuối cùng trấn an cảm xúc mọi người, bọn họ tránh ra một con đường, nhưng lại chặn kín cửa căn cứ không cho Lê Hân ra ngoài.
Eddie bước tới với nụ cười gian nói: "Lê Hân, ta sắp xếp chỗ ở cho cậu, không cần chạy tới chạy lui phiền toái như vậy."
Lê Hân: "......"
Có ai cho hắn biết, có phải hay không hắn đang bị giam lỏng QAQ
Đương nhiên không phải, Eddie còn trông cậy hắn đến căn cứ tiếp theo uỷ lạo quân đội, đương nhiên không thể giam hắn ở chỗ này.
Ở lại căn cứ trung tâm chỉ là vì sự thuận tiện cho mình, cho dù nghe nói Nghiêm Sí đã từ bỏ địa vị cùng quân hàm đi theo Lê Hân nên đã ngầm đồng ý để (hoàn toàn không cần y đồng ý đâu nha) Nghiêm Sí và Lê Hân ở bên nhau, tuy nhiên, chỉ cần là fans, phỏng chừng không mấy ai hy vọng thần tượng còn nhỏ như vậy đã thuộc về người nào đó, bằng không thì sao ở thế kỷ có nhiều minh tinh giấu chuyện yêu đương như vậy.
Uỷ lạo:Thăm hỏi để an ủi, động viên những người làm việc vất vả, khó nhọc hoặc bị tai nạn vì sự nghiệp chung.
Uý lạo thương binh.
Loại tâm lý khó chịu này kết hợp với màn dạo đầu trong phòng tân hôn nhìn được ở thụ ốc ngày hôm đó, khiến Eddie quyết định bố trí cho Lê Hân hai gian phòng.
Bất quá gian phòng thứ căn bản vô dụng, A Mộc và Lê Hân ngủ chung một giường, chật một chút càng tốt, có thể ôm nhau ngủ.
Nhưng người trong căn cứ quá nhiều, phỏng chừng hai người không thể làm chuyện gì được, chỉ có thể chờ hành trình nguyên thủy tinh kết thúc.
Nhưng điều mà ngay cả Eddie cũng không nghĩ đến chính là, trong vòng ba ngày Lê Hân đã biến hàng triệu Tinh Chiến quân thành fan não tàn của mình, sáng ngày thứ tư lúc phải rời đi, những người này dứt khoát chặn căn cứ không cho Lê Hân đi!
Lê Hân bất đắc dĩ hỏi: "Cái kia, ta đã biểu diễn xong, địa điểm kế tiếp mcòn có các chiến hữu đóng giữ biên cảnh của mọi người đang chờ ta, thả ta đi đi."
Mọi người ồn ào nhốn nháo nhưng vẫn là không cho đi, Lê Hân không thể không nói: "Cái kia, ta đã để Kim lão bản giữ lại bản ghi âm, sẽ phát định kỳ ở cảng Tinh Tế, mọi người có thể đến đó nghe, nghe miễn phí.
Vậy nên, rốt cuộc mọi người muốn thế nào?"
Câu hỏi này khiến mọi người bối rối, nhưng mà chính là, thần tượng cũng đã nói đến vậy, còn không cho đi thì thật sự có chút vô cớ gây rối.
Nhưng fans muốn được tiếp xúc nhiều hơn với thần tượng, dù chỉ một cái nắm tay thôi cũng được, thật sự không phải điều bản thân có thể khắc chế.
Đang lúc do dự, một người mang mặt mũi bầm dập giơ tay lên nói: "Ta còn muốn được hôn tay, giống buổi tối ngày hôm đó!"
Buổi tối hôm đó không chỉ có Lê Hân trở về bị A Mộc chùi miệng các loại, vị "người may mắn" được hôn này khi trở về đã bị các huynh đệ đánh thành đầu heo, hồi phục lại bị đánh, nhìn bộ dạng ngu ngốc của gã liền khó chịu.
Câu nói này có thể coi như khơi mào dậy sóng, lập tức triệu quân cùng nhau nói: "Đúng vậy, hôn bàn tay một cái là có thể đi rồi! Ngươi cút đi, được một lần rồi còn muốn lần thứ hai, quá thiếu đánh!"
Đầu heo lại bị ấn xuống đánh tập thể, Lê Hân một chút cũng không đồng tình với gã, hoàn toàn không! Đậu má một phấn đỉnh trăm vạn hắc chính là chỉ gã! Đừng nói A Mộc sẽ giận dỗi, ngay cả là hắn, hôn tay cả triệu người xong thì miệng hắn cũng nát nhừ? Còn có, cho dù một giây hôn một cái, một ngày chỉ có hơn . giây, để hôn hết một triệu người này, hắn phải không ăn không uống bất động một chỗ hơn mười ngày, mười ngày lấy tốc độ mỗi giây/hôn, có lễ hội hôn tay nào hung tàn như vậy sao?
Bất đắc dĩ, Lê Hân chỉ có thể nói với Eddie: "Quản người của ngươi đi, nguyên soái."
Nhưng mà, thứ hắn nhận được lại là một bàn tay đang âm thầm đưa ra trước mặt.
Lê Hân: "......"
A Mộc ôm Lê Hân vào ngực, hai mắt rực lửa, năm ngón tay phải cũng bốc lên ngọn lửa nhỏ, y thấp giọng nói bên tai Lê Hân: "Cơ giáp còn ở trong xích không gian, ta thiêu hết bọn họ."
Lê Hân vội vàng đè lại A Mộc, trấn an mà bắt lấy tay phải y, A Mộc chỉ phải dập tắt lửa để không làm Lê Hân bị thương.
Lê Hân thấp giọng bên tai y: "Anh yên tâm, ta bảo đảm không hôn, miệng sẽ nát vì hôn luôn, ta chính là cacbon mỏng manh."
Lê Hân cười khổ phân tích một chút về thời gian để hôn tay mọi người, tuy rằng bọn họ tỏ vẻ hiểu được, nhưng cái ngoạn ý này, nếu chưa có thì thôi đi, tên đầu heo kia đã được hôn qua, chẳng lẽ bọn họ còn không bằng một tên đầu heo sao?
"Như vầy đi." Lê Hân bất đắc dĩ nói "Ta bắt tay với mọi người.
Mọi người xếp thành hàng, tranh thủ phiên luân một giây hai người, ta dùng cả hai tay trái phải, liền có thể tranh thủ một giây được bốn người, một ngày nghỉ ngơi giờ, cũng có thể nắm ngàn người, và sẽ xong sau năm ngày.
Xin mọi người chú ý, thể chất của ta vô cùng vô cùng kém, nếu dùng sức quá mạnh lúc bắt tay sẽ khiến tay ta gãy xương, thỉnh mọi người cố gắng cầm đồ dễ vỡ một cách cẩn thận nhé."
Tuy rằng bắt tay không bằng hôn tay, nhưng mỗi người đều có phần là đủ rồi.
Vì thế mọi người tự động xếp thành hàng, Lê Hân bắt đầu điên cuồng bắt tay.
Năm ngày sau, hai cánh tay hắn đều đau, thở thoi thóp mà ghé vào lòng A Mộc, khóc la nhất định phải nghỉ ngơi một ngày, bằng không tuyệt đối không làm, tay hắn sắp bị phế bỏ không thể đánh đàn nữa a!
Trong năm ngày, A Mộc vô số lần muốn phát đại chiêu giết hết mấy tên kia, đều bị Lê Hân ngăn lại, ngẫm lại trải nghiệm này quả là chua xót, thật sự không bao giờ muốn đến nữa.
Cuối cùng, Eddie miễn cưỡng đồng ý để Lê Hân ở lại thụ ốc nghỉ ngơi một ngày, còn thừa dịp đưa Lê Hân về thụ ốc, lại lần nữa đưa mu bàn tay đến trước mặt hắn, kết quả bị A Mộc nướng chín móng heo.
Nằm ăn vạ một ngày trên giường trong thụ ốc, hành trình nguyên thủy tinh đã trôi qua ngày, còn lại ba ngày, tuần trăng mật ngâm nước không nói, ngay cả biểu diễn lưu động cũng chỉ tiến hành được một chút.
Cũng may chỉ ở căn cứ trung tâm Lê Hân đã kiếm được tỷ, Kim Thành Quân thu tiền đặc biệt nhanh, trong lúc Lê Hân đang bắt tay, tiền đã vào tài khoản.
Với triệu hoa tươi, Lê Hân gần như nằm mơ cũng cười tỉnh.
Mà đêm đó, A Mộc chỉ trầm mặc mà ôm Lê Hân, thiếu chút nữa đã dùng bàn chải rửa tay cho hắn, rồi dùng lưỡi lim từng kẽ ngón tay mới chịu thôi.
A Mộc quá trầm mặc, Lê Hân ôm cũng không có phản ứng gì, xem ra thân ái thích ăn dấm của hắn lại sinh khí, cuộc sống này thật là khó trôi qua!
Không vượt qua được cũng phải qua, đã ký hợp đồng, Lê Hân sẽ biểu diễn ở Tinh Chiến quân trong ngày này, cho dù chỉ còn ngày nữa, cũng phải đi.
Bất quá lần này hắn học thông minh, không đến nơi có nhiều người, phỏng chừng ba ngày cũng chỉ diễn được ở một nơi, liền chọn nơi dân cư thưa thớt, chỉ có ngàn quân ở cực bắc.
Kỳ thật cực bắc của nguyên thủy tinh chỉ - độ, Dù sao thì toàn bộ tinh cầu đều là bốn mùa như xuân, chỉ có hai cực nam bắc lạnh hơn một chút.
Âm độ căn bản không là gì với Lê Hân lúc ở Hắc Ám tinh - độ, có thể ngắm tuyết rơi cũng không tồi.
Sau khi đến biên giới cực bắc, Lê Hân cố ý để A Mộc lái chiến hạm chậm hơn, muốn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bọn họ vẫn muốn hưởng tuần trăng mật một chút, mấy ngày nay luôn bắt tay, vẫn chưa có thời gian ngắm nhìn cảnh sắc duyên dáng của nguyên thủy tinh.
Trong thiên địa ngân trang tố khỏa, Lê Hân cảm thấy mình trở nên sảng khoái hơn rất nhiều.
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt cong cong, ôm A Mộc nói: "Chờ mọi chuyện ổn thỏa, lúc ấy có lẽ tố chất thân thể ta cũng tốt hơn, có thể chịu được nhiệt độ này.
Đến lúc đó chúng ta tới đây, trời làm chăn đất làm chỗ ngồi, trên mặt tuyết băng sương, bị tuyết trắng bao lấy, hắc hắc hắc......"
Ngân trang tố khỏa: miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, không chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết.
Khắp nơi tuyết trắng.
Lê Hân đúng là một tiểu thụ phá lệ cởi mở, cũng như tiểu công tng trùng thượng não muốn nếm thử các loại tư thế, hắn lại là tiểu thụ hy vọng nếm thử một lần các loại kỳ tư diệu tưởng, còn khá mong chờ làm lại một lần với A Mộc, lần đầu tiên thật sự rất không chính thức.
Trong thời tiết sảng khoái này, tâm tình A Mộc cũng tốt hơn không ít, từ phía sau ôm Lê Hân vào lòng: "Được."
【 Hệ thống: Ký chủ đừng nói giỡn, dù cấp bậc gien của ngươi có tăng lên thành S thì vẫn là cacbon, và protein sẽ đóng băng ở - độ! 】
Lê Hân: "......"
Còn mịe nó dùng dấu chấm than, hệ thống ngươi ra đây ta bảo đảm không đánh chết ngươi, bán thân bất toại là được! Hắn cứ thích ở trên tuyết thì sao, liền tính thân thể hắn chịu không được, A Mộc nhà hắn dị năng hệ hỏa, có thể để hắn bị đóng băng ư!
Yên lặng mà phun tào hệ thống một lúc, Lê Hân nhất thời hứng khởi, không màng Eddie, Kim Thành Quân cùng mấy hộ vệ đang chờ đến sốt ruột bên cạnh, nhào xuống nền tuyết chơi ném cầu tuyết cùng A Mộc.
Từ đầu A Mộc đã không né không tránh, nếu y tránh đi, Lê Hân nhất định ném không đến.
Bị ném một hồi, thấy Lê Hân vì vận động mà mặt đỏ hầm hập phá lệ đáng yêu, y nhịn không được học theo Lê Hân, nắm lên một đống tuyết, lắc mình một cái bắt lấy người, xấu xa mà đem tuyết nhét vào sau cổ.
Lê Hân: A ——
Sắp bị đông thành người tuyết rồi, A Mộc ta là hàng dễ bị đông lạnh có thể hay không chú ý giữ ấm a QAQ
Chơi một lát, Lê Hân nặn người tuyết nhỏ rồi ôm nó lên xe, A Mộc khẽ mỉm cười, điều chỉnh nhiệt độ trong chiến hạm xuống dưới - độ, để người tuyết nhỏ có thể duy trì trong xe thêm một lúc nữa.
Lê Hân dựa vào A Mộc, cười đến thập phần vui vẻ.
Giống như dù không được hưởng tuần trăng mật, hắn cũng rất hạnh phúc.
Nguyên thủy tinh tuy rằng bận rộn mỏi mệt, nhưng nơi này tựa như thế ngoại đào nguyên, khiến tất cả gánh nặng trên người đều biến mất, còn có thể thu fans kiếm hoa tươi, quả thật không tồi.
Tâm trạng tốt nên hôm nay lúc Lê Hân diễn tấu, trong nhạc cũng lộ ra một cổ hơi thở ngọt ngào, theo miêu tả của Tinh Chiến quân căn cứ cực bắc nguyên thủy tinh, chính là sau khi nghe Lê Hân ca xong, có loại cảm giác muốn yêu đương!
Trên thực tế bọn họ thật sự như vậy, Lê Hân đi rồi, Kim Thành Quân ở căn cứ cực bắc thiết lập một điểm truyền phát cảng Tinh Tế, kỹ thuật hiện tại đã sớm có thể đạt tới trò chuyện toàn cầu, dù là ở quán bar cảng Tinh Tế, Kim Thành Quân cũng có thể phát nhạc tại căn cứ cực bắc.
Bởi vì nhạc Kim Thành Quân thu đều là những ngày Lê Hân ở cùng Nghiêm Sí, dẫn tới hơi thở ngọt ngào vẫn cứ liên tục, cuối cùng biến Tinh Chiến quân cực bắc thành hảo địa thân cận, nghe nói nơi này xác suất đàm thành đặc biệt cao, chẳng lẽ là do hoàn cảnh tốt?
Ban ngày âm hơn độ, buổi tối âm hơn độ cũng được hoanh nghênh......
Vẫn như trước, Lê Hân đã bị giữ lại căn cứ cực bắc sau buổi biểu diễn đầu tiên, bất quá lần này hắn nguyện ý ở lại, hắn rất thích tuyết, trắng thuần một mảnh, bao phủ toàn bộ thế giới hắc ám, chỉ còn lại sắc thái sạch sẽ.
Mấy ngày này lúc rảnh rỗi, hắn sẽ dạo quanh căn cứ cực bắc cùng A Mộc, cách đó không xa có một thung lũng tuyết nở đầy hoa mai, Lê Hân cũng đến đó kiểm tra một lần, đàn tấu đương nhiên vẫn là 《Mai Hoa Tam Lộng》, ứng tình hợp với hoàn cảnh, làm hoa mai càng thêm ngạo nghễ, cũng làm âm nhạc càng thêm cao khiết.
Chỉ là có một chút nghi hoặc, cách không xa thung lũng tuyết, có một bầy Lương Long bị đóng băng, nghe nói chúng nó cũng chưa chết, chỉ là bị đông cứng ở đó, khi nào băng tuyết tan đi thì có thể rời đi.
Lê Hân cảm thấy kỳ quái, loài sinh vật như Lương long, vì sao lại xuất hiện ở nơi rét lạnh như thế này? Cũng không phải do thời tiết đột ngột thay đổi khiến chúng không kịp trốn đi, nào có sinh vật ôn đới nào tự mình di chuyển đến vùng băng giá?
Vấn đề này, thượng tướng căn cứ Bắc cương cũng vô pháp giải thích, chỉ nói vào một năm trước, những con Lương long này đột nhiên đến đây, lúc chúng đến trên người đã toàn là băng.
Lương long hình thể rất lớn, tốc độ di động không nhanh, muốn từ nơi nó sinh sống đến được đây phải mất hơn nửa năm.
Lê Hân tính tính, ngày chúng xuất phát dường như rơi vào khoảng thời gian mình đang biểu diễn ở nguyên thủy tinh......
Lẽ nào...!hẳn là không có liên quan đến mình đi?
【Hệ thống: Ha hả.
】.
Truyện Đô Thị
Xong đời, nhất định có liên quan đến mình rồi.
Trong thung lũng có hoa mai, không phải là chúng nghe xong 《Mai Hoa Tam Lộng》thì muốn đến ăn hoa đi, đừng như vậy a!
Lê Hân bỗng nhiên đau lòng thay các fans long long đáng thương, từ sau khi hắn đến nguyên thủy tinh, không có một cái kết nào tốt đẹp.
Cũng may lần này phụ cận của căn cứ trung tâm không có khủng long dám ở, cực bắc cũng hiếm khi có khủng long, không thu được fans phi nhân loại, cũng không đến mức hại chết đám long long.
Vì thế sau khi bắt tay với tất cả fans Tinh Chiến quân vào ngày cuối cùng, Lê Hân thu được , triệu thuần fans, hơn triệu hoa tươi, còn dùng vài chiến hạm kéo đám Lương long đang đóng băng rời khỏi nơi này, thả chúng ở nơi thích hợp chờ rã đông từ từ, còn để lại vài nhánh hoa mai cho chúng nó.
Làm xong hết thảy, ngày trăng mật kết thúc, Lê Hân và A Mộc lại lần nữa cưỡi chiến hạm vận tải trở về Emir.
Trước khi rời khỏi nguyên thủy tinh, Lê Hân thế nhưng có chút luyến tiếc, ngay cả A Mộc cũng không còn tức giận nữa, ngược lại sờ sờ đầu hắn nói: "Lần sau lại đến."
Bọn họ rời khỏi thế ngoại đào nguyên này, trở về Emir, kỳ nghỉ của Lê Hân cũng chỉ còn lại vài ngày.
Sau khi về đến Emir, phải thăng cấp, thăng cấp xong phải trị liệu tinh thần cho A Mộc.
Đến lúc đó, ký ức của A Mộc và Nghiêm Sí hoà thành một thể, A Mộc thoải mái nhẹ nhàng tùy tâm tùy ngộ của hắn, sẽ không bao giờ còn nữa.
Thời điểm bước lên chiến hạm vận tải, Lê Hân trượt xuống một giọt nước mắt..