Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

chương 66: biểu diễn thăm hỏi (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có kinh nghiệm của Milan trước đây, việc sử dụng tinh thần lực của Lê Hân cũng được nâng cao, nhưng Nghiêm Sí là quân nhân, lực ý chí nhất định khá cường hãn, cho dù không thể so sánh với Phong Liệt Vân đặc biệt từng trải, thì chắc chắn cũng khó đối phó hơn Milan nhiều. Huống hồ liền tính có thể ám chỉ Nghiêm Sí, lấy trình độ tinh thần lực hiện tại của Lê Hân, cũng không có khả năng thôi miên Nghiêm Sí, khiến y quên đi chuyện này. Ngay cả khi tinh thần lực hiện tại của hắn có thể cắt đứt một ít tín hiệu thần kinh, cũng chỉ có thể làm chút ít, hơn nữa rất dễ biến mất, căn bản không có khả năng ngăn Nghiêm Sí nói ra tình huống của mình với bên ngoài.

Tức thời, ánh mắt Lê Hân đều có chút không thích hợp. Hắn nghĩ, nên mua thuốc nâng cao tinh thần lực dùng một lần hay không, khiến tinh thần lực nâng lên cấp , thôi miên Nghiêm Sí.

Mà trong lúc Lê Hân đang suy nghĩ làm thế nào để phóng hỏa giết người hủy thi diệt tích, Nghiêm Sí càng đau lòng mà cầm tay Lê Hân. Lần này y biết khống chế lực độ, Lê Hân cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy một lực đạo quen thuộc lại ấm áp bao lấy tay mình.

“Mấy ngày nay, không có biện pháp tiếp xúc với cậu trước mặt mọi người. Bất quá tin tưởng ta, chờ mọi chuyện lắng xuống, ta nhất định sẽ công khai giải thích.” Nghiêm Sí nói với Lê Hân.

“Nga, ân, a?” Lê Hân hoảng hốt thuận miệng đáp lại, trong lòng âm thầm may mắn, nguyên lai không phải bị phát hiện, Nghiêm Sí đúng là quá dọa người.

Sau đó hắn mới phát hiện Nghiêm Sí nói cái gì: “Công khai giải thích cái gì?”

“Hoàn toàn không nghĩ tới quan hệ giữa ta và Grant lại bị trên mạng truyền thành như thế, nếu tùy tiện làm sáng tỏ, chỉ sợ cậu sẽ bị tổn hại.”

“Ta đương nhiên sẽ tổn hại!” Lê Hân dùng sức gật đầu, hắn đã chịu tổn hại rồi a, không có đám Nghiêm Cách thần kinh kia, thuần fans của hắn đã sớm ngàn thăng cấp rồi.

“Từ từ, ngươi nói cái gì chúng ta của quan hệ?”

Gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Sí gợi lên một nụ cười, ở thế giới nhìn vào mặt này, giá trị nhan sắc quá cao của nam nhân chính là một loại yêu nghiệt. Cứ việc trong lòng bài xích với gia hỏa hoa tâm Nghiêm Sí này, nhưng mỹ nhân cười đẹp như vậy, hòa tan băng sơn, vẫn làm Lê Hân suýt nữa hoa cả mắt.

Nghiêm Sí không dùng từ ngữ để trả lời mối quan hệ giữa họ, mà dùng tay nắm lấy bàn tay Lê Hân càng chặt chẽ. Hiện tại Nghiêm Sí đã hoàn toàn không biết bản thân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hân đến khi đối mặt với Lý Hâm hiện tại, y luôn có một loại tự tin không thể hiểu nỗi, tựa như người này…… hai người này nên là của y, hơn nữa đã là của y, loại tự tin này đến tột cùng từ đâu mà có Nghiêm Sí cũng không rõ, chỉ là y vẫn nguyện ý tin tưởng thứ cảm giác phát ra từ nội tâm này.

Lê Hân đẩy tay Nghiêm Sí, đẩy hai ba lần cũng không đẩy được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: “Thiếu tướng, chúng ta, chúng ta…… Thật sự không có quan hệ gì a! Lần trước ta nói với ngươi ta là vị thành niên, là uyển cự, uyển cự hiểu không? Cái kia…… Vô cùng xin lỗi, nhưng ta thật, thật sự không có biện pháp thích…… thích……”

Hắn vắt óc nghĩ cớ, biểu tình Nghiêm Sí cũng đã từ mỉm cười lại trở về bộ dạng mặt than, vẻ mặt của y rất ít biến hóa, mọi người đều nhìn không ra, vẻ mặt hiện tại kỳ thật chính là đau khổ như bị sét đánh.

“Cậu dường như luôn rất sợ ta” Nghiêm Sí hỏi “Là vì vấn đề gia đình sao?”

Sợ ngươi là vì thời điểm ngươi xuất hiện luôn đặc biệt trùng hợp, hơn nữa không nói thẳng trọng điểm, hảo dọa người! Lần đầu tiên hiểu lầm Nghiêm Sí nhận ra mình là Lê Hân, còn bây giờ là sợ Nghiêm Sí thấy hắn sử dụng tinh thần lực. Đối với các vấn đề gia đình … chuyện gì đang xảy ra? Từ từ, làm sao Nghiêm Sí biết được chuyện gia đình hắn?

“Ngươi điều tra ta?” Lê Hân trợn mắt, cảm thấy Nghiêm Sí người này đúng là…… quá dọa người.

Lý Hâm từ nhỏ đã chịu bạo lực gia đình từ người cha Lý Lâm, chỉ sợ sẽ theo bản năng sợ hãi nam nhân có vóc dáng cao lớn cường tráng, điều này cũng giải thích vì sao mỗi lần Lý Hâm nhìn thấy mình tới gần đều tỏ ra sợ hãi. Nghiêm Sí nhất thời khổ sở vì bị cự tuyệt, đồng thời cũng đau lòng Lý Hâm, nhịn không được duỗi tay ôm lấy thiếu niên, kết quả đổi lấy giãy giụa kịch liệt.

“Đừng sợ” Nghiêm Sí chỉ có thể dùng sức ôm lấy Lý Hâm, nhẹ giọng nói “Ta sẽ không làm hại cậu, cậu không cần sợ ta.”

Càng sợ được không! Cảm giác hành động của vị tướng này đặc biệt mạnh mẽ, gặp mặt liền thổ lộ, sau khi thổ lộ liền bắt đầu động tay động chân, cứ tiếp tục như vậy, lần sau gặp mặt có thể bá vương ngạnh thượng cung hay không?

Thấy thiếu niên trong ngực vẫn không ngừng giãy giụa, Nghiêm Sí bất đắc dĩ buông tay, cúi đầu nhìn chằm chằm Lý Hâm không thèm nhìn mình.

Y kiên định nói: “Ta sẽ không từ bỏ.”

Dứt lời nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lý Hâm, rồi xoay người rời đi. Tuy rằng nơi này là góc, nhưng sẽ bị phát hiện nếu thời gian quá lâu. Huống chi hôm nay Lý Hâm còn phải tham gia tuyển chọn, điều này rất quan trọng đối với nghệ thuật sinh, y không thể ảnh hưởng đến màn trình diễn của hắn.

Sau khi Nghiêm Sí rời đi, Lê Hân đặt mông ngồi xuống đất. Cơ thể nóng lên, tim đập cực nhanh. Hắn cũng không biết bản thân làm sao, rõ ràng trong lòng rất ghét gia hỏa hoa tâm thấy một người yêu một người này, nhưng vì sao sau khi bị y ôm, cơ thể lại không tự chủ mà muốn tới gần? Rời khỏi A Mộc quá lâu khiến dục cầu bất mãn? Lê Hân lắc lắc đầu, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo một lát, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Không được, người này không phải A Mộc, y chỉ là …… dị năng giả lôi hệ có dáng người rất giống A Mộc

Gian nan bò dậy từ mặt đất, sửa sang bản thân lại một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến chỗ nhóm khảo hạch, ở bên ngoài xem biểu diễn. Lúc này vừa vặn là màn biểu diễn của Milan, trước mắt bao người lần này Lê Hân không làm gì thái quá, ban đầu Milan phát huy rất tốt, cậu ta cũng yên lòng. Thế nhưng dần dần, cậu ta phát hiện các dây thần kinh ngoại biên của mình không ngoan ngoãn lắm, rất nhiều động tác đều có thể làm ra, nhưng lại làm không đúng chỗ. Một khi một động tác không đúng chỗ, sẽ có vẻ như không tệ lắm, nhưng kết quả tổng thể lại thiếu ý cảnh. Milan nỗ lực mà nhảy, chính là càng nhảy, hiệu quả càng không xong.

Kết thúc một điệu, Milan suýt nữa bật khóc, hai mắt hồng hồng, chờ nhóm khảo hạch tuyên bố kết quả.

Loại tuyển chọn này chính là công khai, sau khi tiết mục kết thúc, nhóm khảo hạch liền trực tiếp cho đáp án: “Có thể thấy được, cậu nhảy thật sự tận tâm tận lực, chính là cơ thể có chút lực bất tòng tâm, nếu như thuần thục hơn chút sẽ rất hoàn hảo. Thật đáng tiếc, hy vọng lần sau cậu có thể biểu hiện tốt hơn.”

Vành mắt Milan hồng cực điểm, khí chất cùng diện mạo vốn mang theo một tia thịnh khí lăng nhân, mà hôm nay đỏ vành mắt như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy một loại nhu nhược đáng thương, những người theo đuổi cậu ta lập tức tiến lên an ủi, nhưng đều bị Milan đẩy ra, tự mình chạy đến một góc. Không rời đi, cũng không xem tiết mục của người khác, mà dùng sức trừng mắt hội trường tuyển chọn.

Ngươi hắc ta hai lần, ta phá hỏng cơ hội của ngươi một lần, chúng ta không ai nợ ai. Lê Hân trong lòng thầm nói. Đối với Milan mà nói, mất đi một cơ hội như vậy đúng là rất đáng tiếc, nhưng cậu ta mới năm nhất, năm nhất rất ít người có thể tham gia biểu diễn thăm hỏi, phần lớn đều là nhân tài năm năm . Milan có tài năng có thực lực, lại củng cố thực lực một năm, năm sau tất nhiên sẽ một bước lên trời.

Như vậy, liền sòng phẳng.

Thứ tự của các tiết mục được sắp xếp theo thời gian đăng ký, Lê Hân đến báo danh trước nửa giờ hết hạn, đương nhiên là người xếp cuối cùng. Tuyển chọn này rất nhiều người tham dự, ngày đầu tiên còn chưa xong, cho Lê Hân thời gian nghỉ ngơi, buổi tối hắn về phòng ngủ hảo hảo luyện tiêu khúc mình chọn, nửa đêm trộm chú ý Milan một chút, dường như cậu ta đã từ bỏ việc đến bệnh viện, đuổi tất cả người theo đuổi mình đi, trốn trong ký túc xá thầm khóc, lúc Lê Hân dùng tinh thần lực ‘nhìn’ trộm cậu ta, Milan hai mắt sưng sưng ngủ rồi.

Sờ sờ ngực, Lê Hân nói với bản thân, hắn hoàn toàn không hối hận không áy náy, vốn dĩ chính là Milan gây sự trước. Có lẽ đối với Milan mà nói chỉ là một lần đùa dai hủy đi thanh danh, nhưng với Lê Hân, nếu như không có Phil giúp tăng fans, một đêm kia hắn đã vì số hắc quá nhiều mà chết, vĩnh viễn mất đi cơ hội theo đuổi mộng tưởng.

Ngoan hạ tâm trường không nhìn Milan nữa, Lê Hân lén rút lại tinh thần lực mà mình lưu lại trong đầu Milan, sau này chỉ cần Milan không gây chuyện gì đặt biệt nghiêm trọng, hắn sẽ không làm như vậy nữa.

Nặng nề ngủ, hôm sau lại đến xem biểu diễn, hôm ấy vẫn chưa tuyển xong. Tuyển chọn là có danh ngạch, tới trước được trước, nếu có quá nhiều người được chọn, thì tiết mục của Lê Hân ngay cả cơ hội trình diễn cũng không có đã bị xóa sổ. Nhưng điều này cũng chẳng trách người khác, ai kêu hắn báo danh quá muộn!

Cũng may việc tuyển chọn biểu diễn thăm hỏi còn nghiêm khắc hơn xuân vãn (Gala Lễ hội mùa xuân), bị loại không ít, hơn nữa bởi vì đồng thời thăm hỏi cả bốn quân đoàn, nên tiết mục tuyển chọn cũng tăng khá nhiều, thoạt nhìn Lê Hân tương đối đủ điều kiện, không có bất cứ dị nghị gì.

Đến ngày tuyển chọn thứ ba, còn ba tiết mục chưa xong, dựa theo độ nghiêm khắc của nhóm khảo hạch, Lê Hân vẫn có cơ hội. Hy vọng hy vọng, làm lơ Milan đang ở trong góc trừng hắn, và Nghiêm thiếu tướng đang ẩn hơi thở chăm chú nhìn hắn trên mái nhà. Từ khi sử dụng tinh thần lực suýt nữa bị Nghiêm Sí phát hiện, Lê Hân phá lệ cảnh giác, thường xuyên dùng tinh thần lực cảm giác xung quanh. Kết quả buổi tối ngày tuyển chọn đầu tiên, hắn phát hiện một người ẩn dưới ký túc xá, ngày hôm sau, người đó liền ngồi xổm trên trần hội trường tuyển chọn….

Hắn thật sự không phải cố tình sợ Nghiêm Sí, nhưng đỏ tím thế này ai không sợ a! Bị theo dõi còn không dám báo nguy, cảm giác thật tồi tệ.

Thời gian của nhóm khảo hạch có hạn, tiết mục ngày thứ ba bị tận lực thu gọn, bọn họ muốn xem xong nội trong một ngày. Việc rút ngắn thời gian làm hạn chế phát huy của diễn viên, thẳng đến khi tiết mục áp chót biểu diễn lúc chạng vạng, danh ngạch còn hai tiết mục, Lê Hân cảm thấy nhẹ nhõm. Liền tính tiết mục áp chót được chọn, hắn vẫn còn cơ hội có được một vị trí.

Hắn cầm ống tiêu, đây là lần đầu tiên thổi tiêu ở trường hợp chính thức a, không biết liệu phong cách của nhạc cụ này có được mọi người tiếp nhận hay không, nói thật hắn thật sự rất thấp thỏm. Nhưng tiêu là nhạc cụ duy nhất hắn có lúc này, nói không chừng cũng là nhạc cụ duy nhất đế quốc, sau này hắn hát nhất định phải đệm đàn, loại nhạc đệm này không thể dùng âm nhạc quang tử, xem ra không thể không tự mình hợp âm tự mình thổi nhạc đệm.

Đang lúc thấp thỏm, Milan vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn trong góc đi tới, bắt lấy góc áo Lê Hân, mặt đỏ lại mang theo quyết tuyệt nói: “Ta muốn làm bạn nhảy cho ngươi.”

Lê Hân: “……”

Thiếu niên lần trước ngươi hắc ta như vậy, ta lại hắc ngươi như thế, tuy rằng ngươi không biết là ta làm, nhưng quan hệ giữa chúng ta, sẽ có thể vui vẻ nhảy múa ca hát cùng nhau sao?

“Ngươi ở phía trước thổi, ta ở trong góc phụ họa gì cũng được!” Mặt Milan đã đỏ bừng “Ta nhất định phải tham gia biểu diễn lần này, nhất định phải tham gia!”

“Ngươi biết ta muốn thổi cái gì sao?” Lê Hân nghĩ cách từ chối khéo “Nếu có ý tưởng này, vì sao không nói sớm chút, ít nhất chúng ta còn một ngày hai đêm để luyện tập. Nhưng mà bây giờ, còn phút liền đến tiết mục của ta, căn bản không có thời gian phối hợp. Nếu phối hợp không tốt, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng không có cơ hội, cơ hội này đối với ta mà nói cũng rất quan trọng!”

“Ngươi thổi một lần! Một lần thôi!” Ánh mắt Milan lộ ra tia cầu khẩn “Nếu trong phút này ta không có cách phối hợp cùng ngươi, vậy ngươi cứ tùy tiện đá ta đi, ta không một câu oán hận!”

“Không một câu oán hận?” Lê Hân cảm thấy điều này thật sự quá khẩu thị tâm phi “Trước đây ta bất quá chỉ là một tân sinh cùng ngươi biểu diễn tiệc đón tân sinh mà thôi, ngày hôm sau ngươi đã tìm mọi cách hất nước bẩn ta trên mạng, nếu không phải tránh trong trường, đám điên Nghiêm Cách kia đã nghĩ đến việc tạt dịch hòa tan vào mặt ta rồi! Ta thật sự bởi vì thân thể không thể tham gia quân huấn, ngươi liền không chỉ hắc ta, còn đem Nghiêm thiếu tướng mà ngươi ngưỡng mộ cùng vu hãm, như vậy làm sao ta tin tưởng ngươi sẽ không oán hận ta câu nào?”

“Ngươi, ngươi làm sao biết!” Milan bị khiếp sợ buột miệng thốt ra, lại vội vàng nói “Không, không phải, lúc ấy ta chỉ bị ghen ghét làm choáng đầu, ta thật sự không phải cố ý. Xin ngươi, cho ta cơ hội, ta phải tham gia biểu diễn thăm hỏi lần này. Biểu diễn sẽ phát lương cho diễn viên theo số ngày, bắt đầu từ ngày thông qua tuyển chọn liền bắt đầu phát. Khoảng thời gian trước ta nằm viện bây giờ đã không còn tiền, nếu mất đi cơ hội này, ta ngay cả ký túc xá cũng không trụ nổi, dinh dưỡng tề đều dùng không nổi, ô ô……”

“Cái kia……” Lê Hân thật nhìn không được bộ dạng này của Milan “Thứ nhất, ta biết ngươi nằm viện là chăm sóc y tế công cộng, ngươi một phân tiền cũng không mất. Thứ hai, phí dụng ký túc xá được trả mỗi năm một lần, trước khi khai giảng tân sinh năm sau, ngươi không có gánh nặng phí dụng, ký túc xá cũng sẽ không đuổi ngươi ra ngoài. Thứ ba, phúc lợi ở đế quốc rất tốt, từ lúc sinh ra đến năm tuổi cấp tiền sữa bột, miễn phí toàn bộ học phí trước khi vào đại học, đại học cũng có thể xin khó khăn đặc biệt, đến lúc đó không chỉ có thể miễn toàn bộ học phí, dinh dưỡng tề cũng được phát. Ngươi không cần thấy ta quê mùa mà cho rằng cái gì ta cũng không biết, những việc này ta đều có hỏi qua, bởi vì lúc ta từ Dorset tinh – đến đây, chính là không xu dính túi, nếu không có thư thông báo trúng tuyển, thậm chí thông đạo không gian ta cũng không đi nổi. Ngày đầu tiên tới đây, ta không thể không xách theo một hộp ăn xin thổi tiêu hát rong ở quảng trường, phí dừng chân cùng học phí năm thứ nhất đều do ta bất chấp không cần mặt mũi mà có……”

Vỗ vỗ bả vai Milan: “Cuộc sống không có gian nan như vậy, suy sụp cũng không đáng sợ như vậy. Thất bại là mẹ thành công, ngươi thu phục được mẹ thành công, vậy thành công còn xa sao? Lần tới đừng gạt người nữa, cũng đừng phỉ báng trên mạng, mướn thuỷ quân rất phí tiền, đủ mua dinh dưỡng tề ngươi dùng cả đời.”

Không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Milan, tiết mục trước đó đã kết thúc, Lê Hân không hề áp lực bước về phía trước.

Trước đây, hắn quả thật có chút không đành lòng khi Milan thống khổ, dù sao mình cũng suýt nữa hủy đi giấc mơ của một hài tử tài năng, nếu như vì vậy mà Milan có bóng ma tâm lý khi khiêu vũ trước mặt người khác thì phải làm sao. Nhưng mà hiện tại, hắn hoàn toàn không cảm thấy áy náy, đứa nhỏ này như thế nào lại hư như vậy a, chính mình không được lên sân khấu cũng muốn làm người khác không có cơ hội, miệng đầy lời giả dối, một câu thật tình cũng không có.

Tiến cử khúc《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》, là một danh khúc tiêu dựa theo lời phổ của Lý Thanh Chiếu. Đoạn thời gian trước không ngừng tôi luyện kỹ năng, mức độ thuần thục ống tiêu của Lê Hân đã đạt tới , hệ thống đưa tặng đầu khúc này.

Toàn khúc rất dài, Lê Hân thổi là đoạn ngắn được lưu hành hiện đại, lúc báo danh thời gian tiết mục chỉ có phút đồng hồ, cũng không bị giảm bớt. Hắn một thân thường phục bước lên, hào phóng cúi đầu một cái trước nhóm khảo hạch, đầu tiên dành vài giây ngắn ngủi giới thiệu nhạc cụ của mình.

“Đây là ống tiêu được ghi trong văn học cổ đại, là một trong số những nhạc cụ nổi tiếng ở nước Trung Quốc cổ đại với năm văn minh trên mẫu tinh, nhạc khúc ta thổi lần này là 《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》. Cái tên này, nếu là học sinh thích nghiên cứu văn học cổ đại, hẳn đã nghe qua điệu danh này, trong đó nổi danh nhất, đó là bài từ được viết bởithi nhân Lý Thanh Chiếu thời Tống, mà đầu khúc này, cũng dựa theo bài từ này biên khúc.”

《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》này của Lý Thanh Chiếu có thể nói không có chỗ nào để lo lắng, đặt bút thành lời quỷ thần khiếp. Mà danh khúc tiêu này kết hợp hoàn hảo giữa các từ cổ và âm nhạc, Lê Hân thổi, mặc dù không có từ, cũng không hiểu âm nhạc, nhưng vẫn có thể hình dung chính xác bốn từ để mô tả đầu khúc này.

Thanh, vi, đạm, nhã. Một khúc thanh lệ đẹp đẽ, giai điệu chứa đầy hàm súc chi mỹ cứ như vậy theo tiếng tiêu thanh u, đem sầu tử vô tận đưa tới nhân tâm.

rành mạch, tinh vi, nhẹ nhàng, tao nhã.

Hương lãnh kim nghê, bị phiên hồng lãng, khởi lai dung tự sơ đầu. Âm thanh tô điểm khúc dạo đầu giống như chiếc chăn gấm được vén lên, lập tức thu hút người nghe, hương vị cổ phong nồng đậm, hình ảnh lười biếng rời khỏi giường đem tất cả mọi người dẫn vào trong ý cảnh nhạc khúc.

Bốn từ ‘thanh, vị, đạm, nhã’ này, bắt đầu từ dạo đầu, liền xuyên qua toàn bộ nhạc khúc. Giai điệu thê thương réo rắt tương xứng cùng phong cách ngôn từ, đem một nữ tử thương nhớ người yêu thể hiện trước mặt mọi người. Tình yêu xa cách thấm vào mỗi trái tim con người, vô pháp tan đi.

Lê Hân diễn tấu mang đến linh tính cho nhạc khúc, Nghiêm Sí thổ lộ, khát cầu trong lòng, làm hắn đem toàn bộ thương nhớ của mình đối với A Mộc dung nhập vào khúc này. Từ lúc đến thế giới này, từ lúc gặp được A Mộc, Lê Hân hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn thật sâu mà yêu con người không biết tuổi không biết tên không biết dung mạo thậm chí ngay giọng thật cũng không rõ kia. Có lẽ A Mộc ở thế giới nguyên bản đã có vợ có con, có lẽ A Mộc là lão nhân mắt thấy đã qua tuổi. Nhưng như vậy thì thế nào? A Mộc mất đi ký ức, chính là A Mộc của hắn, không ai có thể cướp được. Hắn cũng sợ hãi, sợ sau khi A Mộc khôi phục ký ức, có thể hay không bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chọn từ bỏ hắn, không nhìn hắn, thậm chí sợ hãi A Mộc quên đi hắn.

Nhưng nỗi sợ này không phải lý do để hắn lùi bước, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn đều phải tìm hiểu đến cùng. Nếu A Mộc thật sự có thê tử, như vậy hắn sẽ từ bỏ đoạn cảm tình này. Nhưng ít nhất, để hắn biết người mình yêu là ai, cho dù chỉ là nhìn mặt y một cái, nghe giọng y một chút cũng có được.

Thời gian hắn đến thế giới này bất quá chỉ một năm rưỡi, số ngày sống cùng A Mộc chưa đầy nửa năm, thời gian ở cùng nhau so với ly biệt còn muốn ngắn hơn. Nhạc khúc này, đem tất cả yêu mến dằng dặc của hắn bày ra, lúc này đây hắn muốn đến quân khu thổi đầu khúc này, hắn hy vọng A Mộc có thể nghe thấy, mặc kệ thế nào, tới gặp hắn một lần.

Có đôi khi, nhạc khúc chưa chắc dễ nghe, kỹ xảo chưa chắc thuần thục, nhưng tình cảm trong nhạc lại có thể đả động lòng người. Một bài 《Thời Gian Đi Đâu Mất Rồi》, có lẽ không phải bài hát phổ biến, muốn học cũng vô cùng khó, ca sĩ cũng là một cô gái có kỹ năng hát rất bình thường. Nhưng tình cảm ẩn sâu trong đó, lại đủ để đả động bậc cha mẹ trong khắp thiên hạ.

Tại thời điểm này, những cảm xúc ẩn sâu trong âm nhạc, ưu sầu, nỗi buồn ly biệt, đều được Lê Hân hoàn mỹ mà bày ra, một khúc kết thúc, hắn buông ống tiêu bên môi, một giọt nước mắt biệt ly treo trên khóe mắt.

Đây là nỗi nhớ của hắn đối với A Mộc, cũng là quyết tâm của hắn.

Tiếng nhạc thanh nhã, giai điệu sầu bi, làm thành viên nhóm khảo hạch trầm mặc thật lâu. Bọn họ nhìn nhau, lại không nói lời nào, Lê Hân cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn bọn họ.

Hắn cũng không sử dụng hình thức hướng dẫn cấp đại sư đưa tặng, đây là thực lực của hắn, thực lực tốt nhất hắn có thể bày ra hiện tại.

“Ta có thể hỏi cậu một vấn đề không?” Lúc này tổ trưởng nhóm khảo hạch đại học Saint Tevez, cũng chính là vị trung tướng Sarah của văn nghệ binh kia, nàng sau một hồi lấy lại tinh thần, mới hoảng hốt hỏi “Ta chưa từng nghe qua người thật thổi nhạc, tin rằng đế quốc cũng rất ít người từng nghe qua. Ta cũng không có nghiên cứu văn học cổ đại, không rõ Lý Thanh Chiếu là ai, cũng không biết nội dung bài 《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》 là gì. Nhưng ta có thể cảm giác được ly biệt, tư niệm từ trong nhạc khúc của cậu, cậu đang nhung nhớ ai sao? Vì ly biệt mà u sầu?”

Lê Hân than nhẹ một hơi, nhìn thẳng trung tướng Sarah nói: “Một …… người ta rất nhớ, chừng một năm chưa gặp mặt.”

“Khúc sầu bi như vậy, nếu diễn tấu ở nơi đóng quân biên cảnh, nói không chừng sẽ khiến những hán tử đó rơi lệ, dù sao thì người thân người yêu của họ đều ở trong đế quốc. Chúng ta là biểu diễn an ủi, nếu an ủi ngược lại làm các chiến sĩ khóc, vậy không phải rất tội lỗi sao?”

“Có một số tình cảm đè nén trong lòng quá lâu sẽ làm người ta không chịu nỗi, nước mắt cũng không đại biểu cho yếu đuối, mà là tình cảm. Đem tất cả cảm giác tiêu cực đưa ra, trong nhung nhớ càng thêm kiên định với chức trách của mình, vì bảo người mình yêu thương mà phấn đấu. Nếu ta là quân biên cảnh, ta sẽ làm như vậy.” Lê Hân kiên định nói “Ta cũng là người, nhân tâm đều là máu thịt, sẽ đau sẽ khổ sở. Ta cũng sẽ nhớ, đồng dạng, vì bảo vệ người ta thương nhớ, ta tình nguyện chịu nỗi buồn ly biệt này, cố thủ biên cảnh, giữ một bầu trời yên bình vì ta mong nhớ.”

Trung tướng Sarah gật gật đầu, không đặt câu hỏi tiếp, mà viết gì đó trên giấy. Sau khi các thành viên khảo hạch thấp giọng thảo luận vài câu, Sarah lần nữa tỏ thái độ: “Lý Hâm, màn biểu diễn vừa rồi phá vỡ sự hiểu biết về âm nhạc trước đây của chúng tôi. Nếu bình tâm xem xét cậu thổi, độ thuần thục cùng trôi chảy tuyệt đối không tốt bằng nhạc quang tử, đem khúc phổ của cậu đưa vào quang não, nó sẽ diễn tấu tốt hơn, càng mượt mà hơn cậu.”

Khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tuông của Milan trở nên đẹp hơn chút, cậu ta lộ ra nụ cười sung sướng khi thấy người gặp họa. Nghiêm Sí còn đang ghé vào nóc nhà xoa xoa khóe mắt, không biết vì sao, nhạc khúc vừa rồi của Lý Hâm làm y rất khó chịu, đầu óc trống rỗng, trong lòng xuất hiện một lỗ trống, tim y như mất đi một mảnh, không biết y đã vứt đi một mảnh tim quan trọng nhất ở đâu.

Đối với kết luận của nhóm khảo hạch, biểu hiện Lê Hân rất bình tĩnh. Kỳ thật lần này hắn sử dụng hình thức hướng dẫn cấp đại sư sẽ tốt hơn, vốn dĩ hắn cũng chỉ luyện đầu khúc này được mấy ngày, còn chưa luyện thành thục. Dùng hình thức hướng dẫn không có gì đáng trách, hơn nữa trên kỹ thuật tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hắn chỉ muốn dựa vào thực lực chân chính của mình trúng tuyển, đây là kiên trì của hắn với tư cách làm một nghệ sĩ, cho dù mất đi một lần cơ hội tìm kiếm A Mộc, hắn cũng không hối hận.

“Chính là, âm nhạc quang tử, không có cách nào làm ta bật khóc.” Trung tướng Sarah cười nói “Cảm ơn cậu khiến ta biết được, âm nhạc, không phải chỉ cần kỹ xảo là được, chân chính có thể đả động nhân tâm, chỉ có tình cảm phát ra từ nội tâm.”

“Hoan nghênh cậu tham gia biểu diễn thăm hỏi lần này, ta tin tiếng nhạc của cậu nhất định sẽ làm toàn bộ chiến sĩ quân khu rơi lệ, sau đó càng trở nên kiên định hơn.”

Sarah dùng sức vỗ tay, cổ vũ cho màn trình diễn xuất sắc của Lê Hân.

Truyện Chữ Hay