Dưới đáy sông băng giá, Tấn Tỏa Dương nhắm mắt, cảm tưởng mình trôi nổi giữa làn nước xám như một con cá, hắn đang mơ một giấc mơ về cái thuở đã có phần xa xôi.
Địa điểm của giấc mơ đó là vườn hoa nhỏ ở nhà họ Trần, lúc ấy hắn vẫn chỉ là thằng nhóc loắt choắt, vóc dáng còn thấp hơn đứa em Trần Gia Nhạc kém mình ba tuổi.
Hắn nhớ rõ năm đó mình đang thay răng, vì răng mọc sai vị trí, cần một thời gian mới thẳng hàng được nên thường ngày hắn rất ít mở miệng nói chuyện. Cũng bởi lẽ đó, suốt quãng thời gian dài hắn chỉ lặng lẽ ăn uống ở nơi không có ai.
Nhưng Trần Gia Tường cứ cố tình lôi chuyện này ra cười nhạo hắn, có lần Trần Gia Tường tiếp tục chọc ngoáy hắn về điểm này, còn cướp mất hổ uy hắn đeo trên cổ.
Đó là lần đầu tiên Tấn Tỏa Dương nổi giận đánh nhau, thực tế thì trước nay hắn vẫn vâng theo sự dạy bảo của gia đình, luôn làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nền nếp, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, nhưng lửa giận không kiềm chế nổi vẫn thôi thúc hắn vung nắm đấm nhỏ yếu của mình ra.
Khốn nỗi hắn đâu biết đánh nhau, do đó chẳng mấy chốc Trần Gia Tường đã dễ dàng đánh hắn ngã xuống đất. Mà không biết có phải do trùng hợp hay không, phía sau đám trẻ con đang chơi đùa lại chính là hồ nước nhân tạo trong vườn hoa.
Lúc đó đã là trung tuần tháng một, hồ nước lạnh băng, ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc chịu nổi, mà Tấn Tỏa Dương còn chưa từng bơi lội bao giờ. Sau cú đẩy trí mạng ấy, cả người hắn ngã nhào xuống nước, Tấn Tỏa Dương giãy dụa kịch liệt vì sợ hãi, đồng thời cũng nghe thấy một đoạn đối thoại loáng thoáng.
【Ha ha, mọi người đừng để ý đến nó, cứ chờ xem, để coi con thỏ hũ nút này có thể chống đỡ dưới đó được bao lâu…… Văn Tuệ, thú vị lắm đúng không ha ha…… Cái thằng Tấn Tỏa Dương suốt ngày xụ mặt ấy cũng có ngày hôm nay……】
【Anh, anh xấu quá rồi đấy…… Gia Tường, trông Tỏa Dương đáng thương quá…… Có phải anh ấy đang kêu chúng ta xuống cứu anh ấy không……】
【Còn lâu nó mới kêu ha ha, hôm nay tao phải dạy cho nó một bài học, để xem nó còn dám tỏ thái độ với chúng ta nữa không……】
【Nhưng, nhưng mà, Gia Tường à, Dương Dương đâu có biết bơi, cứ tiếp tục thế này thì anh ấy sẽ chết đuối mất……】
【Chết đuối cái gì mà chết đuối, đến cả con chó con còn biết tự bơi lên được cơ mà…… Trời đang lạnh thế này, sao nó gắng gượng ở dưới nước lâu được…… Mà do nó khăng khăng nhảy xuống tìm cục đá màu vàng của mẹ nó đưa cho đấy chứ…… Mắc mớ gì đến chúng ta……】
【Thế nhưng rõ ràng là anh giành lấy vật đó rồi ném xuống nước cơ mà……】
【Trần Gia Nhạc! Mày ngậm miệng đi! Rốt cuộc mày là em ruột của ai hả! Mày đi nói giúp cho thằng người ngoài không mang họ Trần, mày có tin tao cũng đẩy mày xuống sông cho chết đuối luôn không……】
Lớp lớp gợn sóng nổi lên từ đáy nước, tiếng cười cợt ác ý của trẻ con cũng xuyên thấu qua mặt hồ kết băng, rơi xuống tầm mắt nhạt màu của Tấn Tỏa Dương đang chìm dưới đáy, khiến ý thức vốn mơ hồ của hắn bắt đầu trở nên vẩn đục.
Cho nên hắn không rõ chuyện xảy ra sau khi mình chìm xuống nước, song hắn vẫn nhớ lờ mờ rằng những kẻ lúc ấy đứng trên bờ nhìn mình sắp chết đuối như con chó con bao gồm có em trai họ, em gái họ của hắn, và cả vị tiểu thư Từ Văn Tuệ lá ngọc cành vàng mà ông ngoại ép hắn phải cưới.
Về sau, ông ngoại hắn nhiều lần bảo hắn rằng đó chỉ là trò đùa nghịch trẻ con, rằng hắn phải biết khoan dung tha thứ cho bọn họ, nhưng giữa các anh chị em vẫn tồn tại hận thù không thể nào xóa nhòa được.
Hồi ấy tuổi Tấn Tỏa Dương còn bé nhưng tích cách hắn thì đã khá cố chấp kiêu ngạo. Hắn không cho rằng lời ông ngoại nói là đúng, thậm chí kể từ thời khắc đó, hắn đã hiểu rõ giữa mình và những con người ấy vốn dĩ không có tình thân mặn mà, không cần thiết phải quá khách sáo hay nói đến mấy cái thứ tình nghĩa nực cười với bọn họ làm gì cả.
Dù đã cố gắng quên đi cách mấy, nhưng sau nhiều năm, cái lạnh thấm tận xương tủy và cảm giác tồi tệ khi bị tất cả mọi người vứt bỏ vẫn cứ đeo đẳng cõi lòng hắn.
Là một thành viên quan trọng trong gia đình ấy, tuy Tấn đại thiếu không biểu hiện ghét bỏ người khác ra mặt, song thái độ lạnh lùng không xem ai là bạn bè hay người thân thì thật sự khiến người khác thấy quá khó gần. Hồi nhỏ, mẹ hắn Trần Như Thấm từng nói với hắn như vậy không chỉ một lần.
【……Dương Dương, cá không thể rời khỏi nước, con người cũng không thể rời khỏi bè bạn của mình…… Cho dù con có không thích Gia Tường và Gia Nhạc đi chăng nữa thì cũng cần có một người bạn để chuyện trò chứ……】
【Con không thích bọn nó, bọn nó đó cũng không thích con, cả đời này con cũng không muốn nói chuyện với những kẻ đáng ghét ấy.】
Thiếu niên Tấn Tỏa Dương cúi đầu trả lời, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt xoắn xuýt, nội tâm cực kỳ kiên trì ngoan cố, dường như hắn tin chắc cả quãng đời sau này mình có thể sống độc lập mà chẳng cần dựa dẫm vào ai khác. Thấy thái độ hắn như vậy, mẹ hắn lặng lẽ thở dài, sau đó kéo lấy tay hắn, lại hỏi tiếp:
【Thế nhỡ như sau này con gặp được một người mà mình đặc biệt quan tâm thì sao, con cũng định cả đời không nói chuyện với người ta ư?】
【……】
【Nhỡ mà người ấy đối tốt với con giống như nước, cho dù con không muốn gần gũi với người ấy, thậm chí không muốn nói chuyện với người ấy, nhưng suốt cuộc đời người ấy vẫn ở bên con, yêu con, bầu bạn với con, thích con thì sao?】
【……】
【Xưa nay cá cũng chẳng trò chuyện với nước, nhưng nước vẫn biết cá yêu mình đến nhường nào. Hôm nay không phải mẹ muốn ép con phải thỏa hiệp với thế giới mà con vốn không thích, mẹ chỉ muốn nói với con rằng…… Tỏa Dương à, nếu tương lai thật sự xuất hiện một người chân thành đối tốt với con như thế, dẫu có vài lời con không thể ngay lập tức nói ra, nhưng cũng tuyệt đối…… tuyệt đối đừng vì nguyên nhân từ chính mình mà từ chối hay tổn thương người ta, hãy đối đãi và quý trọng người ấy thật tốt, giống như cá yêu nước vậy…… Được không?】
Sau cuộc đối thoại ấy, giấc mơ dưới nước cũng kết thúc, gương mặt từ ái và bất đắc dĩ của mẹ biến mất dưới hồ bằng tựa như hoa pha lê tan vỡ trên kia.
Nắng sớm chói chang lọt qua khe hở của căn lầu gỗ, rọi lên đồng tử nhạt màu yếu ớt của Tấn Tỏa Dương, tức khắc khiến cái người đang nằm trên giường gỗ, bị quấn thành xác ướp bị kéo ra khỏi giấc mộng mơ hồ hỗn loạn, khó chịu che kín đôi mắt đỏ hoe của mình.
Giây phút choàng tỉnh, đầu hắn gần như trống rỗng, gương mặt chưa tháo hết băng cũng lộ vẻ mù mờ ngỡ ngàng.
Hắn chậm rãi di chuyển tấm mắt đờ đẫn, nằm đơ trên giường hệt như một con thỏ lớn bị sốc bởi mọi thứ chung quanh, lẳng lặng xem xét hoàn cảnh hiện tại của mình.
Hắn nhận thấy căn nhà nhỏ này hẳn là một hộ dân cư Động gia bình thường, hoàn toàn không phải ngọn núi sâu hun hút vừa đáng sợ vừa tách biệt mà mình ở tối hôm qua.
Vì ngủ lâu quá nên tóc trên đầu hắn cũng rối hết cả lên, Tấn Tỏa Dương vừa định xoa trán thở phào nhẹ nhõm, dịch chuyển cái chân phải bị cố định vào tấm gỗ của mình, thì bỗng hắn nghe dưới lầu gỗ vang lên giọng nói đáng sợ của một bà cụ hơi nóng tính, hay thậm chí phải nói là cực kỳ gắt gỏng, đang dùng phương ngôn Đông Sơn để gọi người nào đó.
“A Bảo —— A Bảo —— Mày định lêu lổng ở bên ngoài bao lâu nữa —— Mau lết xác về nhà cho bà!! Xem coi khách trên lầu đã tỉnh chưa…… Giời ạ, có nghe không hả!! Mày mà còn mải chơi không chịu về thì bà đánh gãy chân mày!! Bà quẳng mày lên núi cho bọn trẻ con già ăn thịt đấy, có tin không hả, thằng ôn con này!!”
Âm thanh này phá vỡ sự yên ắng của căn lầu gỗ, tuy trong đó có nhiều từ ngữ xa lạ Tấn Tỏa Dương không hiểu hết được, nhưng mấy chữ phát âm đặc biệt như “Trẻ con già” thốt ra từ miệng bà cụ lại vẫn như một luồng sáng trắng xuyên thấu đại não, khiến Tấn Tỏa Dương mới đó còn mơ màng đã phải tỉnh táo ngay tắp lự.
Tấn Tỏa Dương kinh ngạc đưa tay sờ vào cái chân đã được xử lý băng bó cẩn thận, một giây sau hắn bỗng sực nhớ ra gì đó, liền mau chóng ngẩng đầu lên, tìm kiếm hổ uy và bút ký mà mình luôn mang theo bên người.
Đến khi phát hiện những món đồ thất lạc lúc trước bao gồm cả chiếc điện thoại mình đánh mất đều đã được đặt gọn gàng ở đầu giường, chàng thanh niên tóc trắng ngây người, hồi lâu sau mới ngạc nhiên cầm mấy thứ đó về.
Tận mắt thấy đồ đạc mình mang theo bên người, ngoại trừ chiếc điện thoại rơi vỡ, còn đâu đều đã được vớt hết từ dưới sông về, chàng thanh niên vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi.
【Tính sư, tính sư,…… Ấy, không, không, bất cứ khi nào ngài cần giúp đỡ, búp bê bùn sẽ xuất hiện……】
【Công Kê Lang và trẻ con già muốn ăn thịt ngài…… Muốn trả thù ngài và mẹ ngài…… Những ngày này ngài nhất định phải trốn cho kỹ……】
【Tính sư! Tính sư! Nhìn lên trời kìa!!! Mau nhìn trên trời đi! Chúng ta được cứu rồi!!】
Trong trí óc còn sót lại đôi chút ký ức mơ hồ, Tấn Tỏa Dương bình tĩnh nhìn quyển bút ký thấm ẩm trên tay mình, cau mày thắc mắc.
Suốt hồi lâu, hắn ngắm nhìn gương mặt xấu xí như loài gà phản chiếu trên màn hình di động, cảm xúc phức tạp khôn kể, buộc phải chấp nhận sự thực tuy có hơi ly kỳ song không thể nào tìm được cách giải thích hợp lý hơn.
Tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua…… lẽ nào đều là thật?
Trẻ con già…… Gà trống…… Búp bê bùn…… Còn có…… Rồng?
Nhưng rốt cuộc hiện tại mình đang ở nơi nào tại Đông Sơn…… Con rồng kia đi đâu rồi……?
Khi thầm nhắc tới cái chữ “Rồng” vừa kỳ lạ vừa thần bí này, Tấn Tỏa Dương cúi đầu đăm chiêu, rõ ràng có một thứ cảm xúc là lạ nào đó xẹt qua gương mặt.
Lúc đó trước khi ngã xuống từ vách núi cheo leo có tên là mỏm đá Lồng Gà kia, vì bị thương nặng nên hắn tạm thời hôn mê, hiện tại thứ còn đọng lại trong đầu hắn chỉ có một mảng vảy xanh lướt qua rồi cuối cùng biến mất.
Dẫu đã để ý cẩn thận đặc điểm thân rồng, nhưng giờ hắn vẫn không cách nào phán đoán được đó rốt cuộc có phải ảo giác mà mình hoa mắt nhìn lầm hay không. Trước mắt điều duy nhất khiến Tấn Tỏa Dương cảm thấy vui mừng là, chí ít lần này tỉnh dậy thì hắn đang ở trong khu dân cư của nhân loại bình thường chứ không cần tiếp tục trốn chạy nữa.
Nghĩ đoạn, tuy nãy giờ tinh thần vẫn luôn căng thẳng nhưng cặp mày nhăn chặt của thanh niên tóc trắng đã hơi thả lỏng ra. Hắn định bụng tìm thứ gì đó để chống tới giường, tiện thể xem xét hoàn cảnh trong căn lầu gỗ nhỏ của nhân loại bình thường này.
Bà lão đi tìm cháu ở dưới lầu cũng đang loạng choàng leo lên cầu thang, vừa cằn nhằn không ngớt vừa bưng bát gì đó giống bát mì tương chua.
“Lặng lẽ nghe người ta bắt chước tiếng ve kêu, hi vọng người nghe thấy đều cất tiếng ca vang, tiếng người tuy chẳng du dương như tiếng ve, nhưng ve lại khiến con người tràn trề sức sống……”
Tiếng ca Động ngữ khàn khàn xa lạ vọng ra từ căn lầu gỗ, Tấn Tỏa Dương đang nằm trên giường vội thẳng lưng dậy, chần chừ nhìn qua khe hở lầu gỗ, trông thấy một đôi chân đi giày thêu đang rảo bước tới. Hắn cuống quýt muốn quấn vải che đi gương mặt không thích hợp để gặp người ngoài, tránh dọa đến gia đình dân tộc Động đã tốt bụng cứu giúp mình.
Ấy thế nhưng thanh niên tóc trắng còn đang luống cuống tay chân, chưa kịp làm gì thì bà Phạm Tế đã đi tới cửa, vén rèm lên, ló cái đầu đong đưa râu vòi vào.
Bà Phạm Tế chớp chớp đôi mắt kiến màu nâu to lúng liếng mọc trên đầu, tay bưng bát mì nóng hôi hổi, đối diện với Tấn Tỏa Dương – người trố mắt nhìn bà rồi lại nhìn quyển sổ của mình. Bà cụ kiến sinh sống ở Đông Sơn nhiều năm qua, bẩm sinh có râu vòi, nhiều chân, đầu to lớn quỷ dị. Bà làm như không có chuyện gì xảy ra, hiền lành lắc lắc râu vòi trên đầu, nở nụ cười khiến người ta vừa sợ sệt mà cũng vừa an tâm đến lạ kỳ, nói:
“Chà, cậu nhóc, chào mừng cậu đến thôn Phạm, sau một buổi tối cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi —— “
……
【Kiến càng ngựa】: Bộ tộc kiến khổng lồ có đầu nam nữ, đa phần mang họ Phạm, thích hóa thành hình người và sống quần cư tại vùng núi thẳm Xuyên Thục, Tương Tây. Thông thường người già và trẻ nhỏ ở lại trong nhà, thanh niên ra ngoài kiếm ăn. Kém thông minh, hiền lành, chân to như vạc, giỏi xây cất nhà, song lại chẳng có sức lay cây.
—— Xuất phát từ《Quý Hằng Tử》