“A!!!! A!!!!”
Trần Như Thấm cất tiếng kêu thảm thiết, choàng tỉnh từ trong giấc mộng bất tận, tứ chi cô mở rộng, cả người thoát lực, nằm bên dưới lớp chăn vải bông. Cô há to miệng đờ người ra mất một hồi lâu, song vẫn không tài nào hoàn hồn từ trong giấc mơ vừa hoang đường vừa cực kỳ chân thực kia.
Trán cô đầm đìa mồ hôi, hai cẳng chân cứng đờ nhói đau dữ dội, tưởng chừng cô đã nằm ngủ bất động như xác chết ở trong căn nhà tranh âm u đáng sợ này rất nhiều, rất nhiều ngày vậy.
Một ngày? Hai ngày? Hay là ba ngày? Mình…… Mình rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu ngày?
Trong đầu tự dưng chẳng còn chút khái niệm thời gian nào, Trần Như Thấm đờ đẫn nhìn quanh bốn phía, cả buổi chẳng tỉnh táo lại được.
Cô loạng choạng bò dậy, dè chừng ngóng ra ngoài ô cửa sổ phủ rèm, nhưng dù đã cố căng mắt ra nhìn mà cô vẫn chẳng thấy dấu vết của bất cứ thứ gì như xương cốt, đầu lâu hay máu tươi sót lại ở trên mặt đất.
Điều này khiến tư duy cô chìm vào điên đảo và hỗn loạn, đột nhiên chẳng rõ tất cả những gì mình từng trải qua có cái nào là mơ, cái nào là thật.
Song mọi thứ trong mơ lại sinh động quá đỗi, cứ như mỗi hình ảnh ấy đều là sự kiện chân thật vừa mới xảy ra ngay trước mắt cô vậy.
【Cục…… Cục…… Ăn chân gà chặt chân người…… Ăn đầu gà chặt đầu người…… Ta chết thảm quá…… Chồng ta…… Công Kê Lang mai sau nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi…… Nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi……】
Lớp da người đàn bà sần sùi như da gà, bị nước nóng chần rụng sạch lông tóc, cùng với những mảnh thi thể bị dao phay băm chặt, đến giờ những hình ảnh ấy vẫn còn đang hiện hữu ngay trước mắt Trần Như Thế. Cô cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhất thời chẳng biết mình nên làm thế nào cho phải.
Đến tận khi cô nhận thấy có tia nắng mờ mờ rọi chiếu qua ô cửa sổ, còn có tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân loáng thoáng.
Bấy giờ, Trần Như Thấm đang tựa lên khung cửa sổ mới phục hồi tinh thần, cô uể oải đỡ trán, thở một hơi dài, tạm xác nhận tất cả những cảnh tượng trong mơ đều chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi.
“May mà, đấy đều là…… đều là giả…… không phải thật…… Không ai chết…… Chưa ai chết cả…… Ông trời phù hộ…… Cảm ơn ông trời đã phù hộ con và con trai của con……”
Trần Như Thấm lẩm bẩm một mình, cả người nom tái nhợt và hao gầy vô cùng, cô chầm chậm rời cửa sổ trở về chỗ cũ, vừa xoa bụng mình, vừa cảm nhận một niềm vui khó tả đang dâng trào trong lòng.
Tiếp sau đó, cô cảm giác sinh mệnh nhỏ mà ngày thường luôn yên tĩnh trong bụng mình hôm nay lại đáp lại mình một cách hiếm thấy, Trần Như Thấm ngạc nhiên, rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ thì thầm với đứa bé trong bụng mình:
“Con ơi, mẹ không sợ, con cũng đừng sợ nhé……”
Giọng nói của mẹ khiến đứa bé trong bụng ngừng động tĩnh nhỏ không an phận lại, Trần Như Thấm ép mình thả lỏng, song giấc mơ vừa kinh tởm vừa đáng sợ kia quá đỗi chân thật, cho nên cô phải cúi đầu hít thở sâu một hồi lâu, sau đó mới khó nhọc chui ra khỏi ổ chăn bông ướt đẫm kia.
Do bụng lớn, thân thể lại không khỏe, Trần Như Thấm phải tốn nhiều thời gian hơn lúc thường một chút.
Cô loạng choạng đỡ lấy khung cửa, đi ra khỏi căn nhà tranh đơn sơ tối tăm. Khi đang định tìm những người trong đoàn để bàn việc hôm nay xuống núi, Trần Như Thấm phát hiện cánh cửa của gian bếp nhỏ cách đó không xa vẫn chưa khép lại, từ bên trong đó đang vọng ra tiếng tranh cãi gay gắt giữa thầy Thẩm, chị Trịnh và Tiểu Tôn.
“Thầy Thẩm này, ông bình tĩnh nghe chúng tôi nói có được không vậy…… Gà mái và trứng thật sự không phải do chúng tôi trộm…… Ai biết được tại sao lồng gà tự dưng trống trơn, tại sao trứng gà lại không cánh mà bay chứ…… Tối qua cả đoàn đều đi ngủ từ sớm…… Ông cũng biết mà……”
“Tôi, tôi biết…… Tôi biết là vậy…… Cho nên tôi cũng không nói là mấy người làm…… Chỉ là tôi thấy lo quá…… Đang yên đang lành, sao mọi người mới ngủ một giấc mà đồ chẳng thấy đâu chứ! Trước khi ngủ bà chủ nhà này còn chào hỏi tôi, thế mà buổi sáng lại chẳng thấy đâu nữa, đồ trong bếp cũng bị mất…… Sao tôi có thể yên tâm cho được, làm gì có chuyện trộm xông vào nhà này mà chúng ta không hề hay biết……”
“Ôi dào, được rồi được rồi, ông nhỏ giọng chút đi, việc bé như lỗ mũi thôi mà ông cứ la oai oái lên, còn ầm ĩ như thế nữa người ta lại tưởng đoàn chúng ta là ăn trộm đấy thầy Thẩm…… Dù sao, dù sao việc này cũng liên quan gì tới chúng ta đâu, chắc bà chủ nhà lên núi từ sáng sớm để tìm chồng mình rồi chăng…… Thấy chúng ta ngủ say nên không chào chúng ta đấy mà…… Còn gà với trứng thì bọn tôi thật sự không biết gì hết…… Ai lại nửa đêm nửa hôm lén chuồn ra ăn gà chứ…… Làm thế cũng vô duyên quá……”
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của bà chị Trịnh này đúng là hạng nhất, nếu không để ý đến ánh mắt láo liên chột dạ của chị ta, chỉ nhìn bộ dáng mạnh miệng bao biện như thể cây ngay không sợ chết đứng này thì có khi lại tin lời lẽ bịa đặt của chị ta thật.
Tiểu Tôn đã sớm thông đồng với chị ta rồi nên cứ gật đầu lia lịa, đưa mắt ra hiệu bảo đám học sinh ăn mảnh chung với họ tối qua cũng đi lên nói giúp vài câu. Sắc mặt ông cụ hết sức khó coi, rõ ràng vẫn còn đang bị lừa. Tay tài xế này muốn thừa dịp bà chủ vắng mặt để rời đi luôn, bèn cười hì hì bảo với ông Thẩm:
“Ông à, được rồi mà, nếu tất cả mọi người đã nói rõ hết rồi thì coi như xong đi, xem ra lần này thật sự không có gì đâu…… Tôi cảm thấy lời chị Trịnh vừa nói rất có lý, người miền núi thường dậy khá sớm, chắc bà chủ không muốn quấy rầy chúng ta nên đã một mình mang con lên núi rồi, vốn dĩ chúng ta chỉ đến tá túc một đêm, nhân lúc này mưa đã tạnh rồi thì mau xuống núi thôi……”
“……Xuống, xuống núi? Không, không nhắn với người ta một tiếng hay sao…… Làm, làm vậy sao mà được chứ? Hơn nữa còn chưa xác định được là đồ trong bếp có phải do người nhà họ tự lấy đi hay không, nhỡ chúng ta vừa đi, bà chủ về nhà phát hiện mất đồ……”
“Ầy, xem ông nói kìa…… Thật ra ông vẫn nghi ngờ tôi, mấy đứa học sinh với hai vợ chồng chị Trịnh đúng không? Bọn tôi đau lòng lắm đấy…… Thôi thì tôi nói thật với ông vậy, lúc rạng sáng dậy đi vệ sinh là tôi đã âm thầm quan sát rồi, cạnh chòi rơm không hề có người ngủ, nhà này cũng hoàn toàn không có một đứa trẻ con nào hết……”
“……”
“Cho nên lúc đó tôi đoán có lẽ bà chị kia cũng không nói thật hết với chúng ta đâu, e rằng chị ta sợ chúng ta ăn mất đồ trong nhà mình, mới bảo rằng nhà đông người không có đủ đồ ăn…… Về mấy vấn đề mà ông nói ấy hả, chúng ta có thể để lại phí nghỉ chân một đêm, kèm theo một tờ giấy nhắn trên bàn…… Còn chờ ở đây thì tôi thấy không cần thiết, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi mà, đừng cứ luôn nghĩ tốt về người xa lạ…… Hơn nữa nếu còn không xuống núi nhanh thì có khi đêm nay lại phải ——”
Tài xế Tiểu Tôn vốn còn đang giơ tay chậm rãi nói chuyện với mọi người, nhưng còn chưa dứt câu, anh ta bỗng khựng lại. Bởi anh ta thình lình nhác thấy Trần Như Thấm xuất hiện ở cửa bếp, biểu cảm thẫn thờ, đôi môi trắng bệch, sắc mặt xanh xao như ma.
Tuy nhiên khác với dáng vẻ nhã nhặn, hướng nội, ít nói của mọi ngày, hôm nay cô gái mang bầu kỳ lạ này cứ dán chặt tầm mắt ngây dại của mình vào nền gạch đen trong bếp, nơi đã được bọn họ thu dọn lau chùi sạch sẽ suốt đêm.
Tiểu Tôn bất giác nhớ lại tối qua mình đã cắt cổ rồi mổ bụng, moi ruột con gà kia ở ngay tại đây như thế nào. Bộ dáng Trần Như Thấm giống như đã biết ẩn tình gì đó, làm Tiểu Tôn bỗng thấy chột dạ, anh ta đang định hắng giọng hỏi thăm cô bị làm sao thì Trần Nhe Thấm đã tái mặt đi, nhăn nhó che miệng, nôn thốc nôn tháo xuống đất, nom có vẻ đang khó chịu không sao kể hết.
“Oẹ…… Ooẹẹẹ……”
Tiếng nôn mửa và mùi tanh chua lan tràn, Trần Như Thấm nôn như muốn phun hết ruột gan ra, làm cho tất cả những kẻ ăn vụng gà trừ ông Thẩm đều bày vẻ mặt khó coi.
Tại vì bọn họ cũng không hiểu Trần Như Thấm bị làm sao, nhưng vẻ mặt Trần Như Thấm kỳ quái như thể đã thấy thứ gì đó kinh tởm buồn nôn vậy, họ cảm thấy vẻ mặt ấy thật khó chịu, dường như đang nhắc nhở bọn họ rốt cuộc đã làm việc gì đuối lý.
Nhận thấy tình huống bất ổn, ông Thẩm lập tức tiến tới đỡ cô đầu tiên, liên tục hỏi han xem cô rốt cuộc bị sao, song vẫn không ngăn được cô gái mang bầu này ngồi xổm cạnh cửa tiếp tục nôn khan dữ dội.
“Xin…… Xin lỗi…… Tự dưng con khó chịu quá….. Con cũng không biết…… Mình bị làm sao nữa…… Cứ thấy buồn nôn……”
Trần Như Thấm vừa vất vả giải thích xong thì lại nôn thêm lần nữa, mấy người khác nhìn mà cuống hết cả lên. Hai vợ chồng họ Trịnh sợ mình phải gánh thêm trách nhiệm gì, bèn căng thẳng né sang một bên, rỉ tai xì xào với nhau.
“Bà xã, cái cô Trần kia bị làm sao vậy? Có khi nào cô ta sắp sinh không…… Giữa chốn rừng núi hoang vắng thế này ai mà đỡ đẻ cho cô ta được…… Nhỡ xảy ra cơ sự gì rồi chúng ta phải gánh trách nhiệm thì sao……”
“Phỉ phui cái mồm…… Anh…… Anh thật là, suốt này nói nhăng nói cuội gì thế hả…… Việc này đâu mắc mớ gì tới chúng ta…… Có phải chúng ta làm hại cô ta đâu…… Anh còn muốn người khác hiểu nhầm mình chắc, mau ngậm miệng lại đi……”
Lời lẽ bà chị Trịnh này đúng là chỉ biết lo thân mình, Trần Như Thấm nghe vậy thì nhắm mắt run lẩy bẩy, không ho he lên tiếng. Ông Trần ý thức được tình trạng của cô là do bôn ba và đói bụng suốt mấy ngày liền, đành đỡ cô lên, bấm huyệt nhân trung cho cô.
Ông nhận thấy tay chân cô lạnh toát, môi thâm đen đi, đồng tử cũng có dấu hiệu giãn ra. Ông cụ lo cô không khoẻ sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, liền ngẩng lên nhìn lồng gà và rổ trứng trống trơn ở ngoài bếp, sau đó bất đắc dĩ bảo với mấy người kia:
“Được rồi, chuyện đã vậy thì cũng chỉ có thể làm như thế thôi. Tình hình sức khoẻ của Tiểu Trần như này nhất định phải xuống núi, cứ làm theo như Tiểu Tôn vừa nói đi, để lại một bức thư giải thích với bà chủ và tiền phí nghỉ đêm của chúng ta, sau đó mọi người cùng khởi hành……”
“Vâng vâng vâng, ông đồng ý là tốt rồi ha ha…… Chị Trịnh, mau lên, chúng ta đi lấy đồ chuẩn bị xuống núi thôi……”
Tiểu Tôn và hai vợ chồng chị Trịnh không ngờ ông Thẩm cố chấp cứng nhắc lại vì sức khoẻ của Trần Như Thấm mà chịu nhân nhượng, bọn họ đều hớn hở vì được vố hời lớn, ai nấy cố nén vui sướng, lần lượt trở về phòng sửa soạn đồ đạc của mình.
Lúc sắp đi đến cửa, Tiểu Tôn và vợ chồng chị Trịnh để ý ông Thẩm ở phía sau hẳn không nghe thấy được, bấy giờ bèn túm tụm lại cười nói thì thầm. Thấy tài xế Tiểu Tôn tự tin rằng không ai tìm được gà mái thì chị Trịnh liền hơi tỏ ra ghét bỏ, chị ta liếc Tiểu Tôn một cái rồi đắc ý ngó vào trong bếp, buông lời trêu ghẹo:
“Được rồi được rồi đừng khoe khoang nữa, biết cậu có công lớn rồi, tối qua cậu cũng ăn nhiều nhất còn gì, trứng gà bổ dưỡng nhất móc từ trong bụng gà ra cũng đều cho mình cậu ăn hết…… Cậu xem đi, tối qua tôi nói đúng mà phải không? Không nên chừa lại cho hai người bất cứ thứ gì, không thì hôm nay chúng ta còn lâu mới đi được, kiểu gì cũng ầm ĩ lên vì chuyện ăn gà cho xem…… Mà này, rốt cuộc cậu vứt lông gà, xương gà với đầu gà còn dư lại đi đâu rồi, sẽ không bị bọn họ phát hiện ra chứ……”
“Không đâu không đâu ha ha, chị Trịnh à chị cứ yên tâm đi, tôi giấu ở chỗ bí mật lắm, bảo đảm không dễ lộ đâu…… Hai người kia không đời nào phát hiện ra được…… Chỉ cần hù doạ bọn học sinh để tụi nó không dám khai thật ra thì chuyện này bảo đảm là trót lọt, không một sơ hở nào……”
Tiểu Tôn vừa nói cợt nhả và ra dấu tay với hai vợ chồng, hai vợ chồng kia nghe vậy thì rốt cuộc cũng yên tâm, tiếp đó ai nấy lại thong dong đi sửa soạn đồ đạc của mình.
Mà ở trong bếp, Trần Như Thấm nán lại cùng ông Thẩm, tận mắt trông thấy những gì vừa xảy ra làm mặt cô tái trắng cả đi.
Rõ ràng cô muốn nói gì đó, hoặc là chứng minh gì đó, ngặt nỗi vì trong cổ họng còn nghẹn ứ chất nôn dơ bẩn nên từ đầu chí cuối cô chẳng thể phát ra âm thanh bình thường được.
Lẽ nào những gì mình chứng kiến hôm qua thật sự là một giấc mơ…… Những gì mình thấy tối qua đều là mơ thật ư……
Nghĩ đoạn, cô gái tóc tai bù xù liền thống khổ nhắm mắt, bởi khi nhìn sàn bếp sạch bong và bộ dáng nói chắc như đinh đóng cột của nhóm Tiểu Tôn, đầu óc hỗn loạn của Trần Như Thấm không thể nào mà xác định được.
Ông Thẩm cẩn thận bấm huyệt cho Trần Như Thấm, thấy cô như người ở trên mây, ông cũng hết sức lo lắng, chỉ có thể cau mày trấn an cô bằng mấy câu từng nói lúc trước. Ông suy nghĩ một lát, cuối cùng nhìn chằm chằm miếng hổ uy mà cô xâu qua một sợi dây mảnh để đeo lên cổ, lắc đầu bảo:
“Tối qua thầy đưa hổ uy cho con mang trong người, thế mà hôm nay thức dậy con vẫn bị kinh sợ như vậy, ắt hẳn không chỉ do mang thai mệt mỏi mà còn bị tà khí của một số sinh linh trong núi quấn thân…… Song đứa bé này chưa chào đời, vẫn chưa có tên chính thức, xem như là một người không có gốc rễ cội nguồn, theo như trong sách cổ nói thì người như thế dễ bị cô hồn dã quỷ quấy phá nhất……”
“……”
“Chuyến này cả đoàn chúng ta còn phải đi càng xa, càng sâu vào trong núi, ở chốn rừng già trăm năm không có mái hiên che chắn, thầy sợ con và đứa bé sẽ ngày càng bị giày vò…… Mà nhóm Tiểu Tôn cũng không phải người kiên nhẫn gì, đến lúc đó e sẽ còn xảy ra chuyện…… Hay là vầy đi, Tiểu Trần, chi bằng con…… nhân lúc mọi người còn chưa xuất phát, con nên sớm đặt cho đứa bé này một nhũ danh hoặc một cái tên tạm thời nào đó để ngăn chặn kiếp số……”
“Tên…… Tên ư?”
Trước nay Trần Như Thấm chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, cô cúi đầu xoa bụng, ngẩn ngơ trong một thoáng chốc. Ông Thẩm trông bộ dáng cô ngây ngô chẳng hề có kinh nghiệm làm mẹ, cũng ngờ ngợ nhận ra được là đứa bé này không nằm trong dự liệu của cô, ông lấy làm bất đắc dĩ song vẫn kiên trì giải thích một cách từ tốn cho cô gái ngốc này:
“Đúng vậy, tên, có tên thì mới là một sinh linh hoàn chỉnh, không thì sao những đồ vật chúng ta dùng trong sinh hoạt hàng ngày lại gọi là vật chết chứ? Bởi vì đồ vật có tên tuổi thì mới có linh tính, họ và tên là một lời chú tử tôn đặt lên mỗi con người từ thuở chào đời, là thứ có thể bảo vệ chúng ta cả đời……”
Nghe ông Thẩm nói vậy, Trần Như Thấm – người lần đầu làm mẹ nên mù mờ chẳng hiểu gì – cũng bất giác thấy hơi căng thẳng.
Trước kia cô quả thật chưa từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, cộng thêm một số nguyên do cá nhân tương đối phức tạp nên cô càng không hề muốn đứa con trong bụng liên quan đến người nào đó đã cho nó một nửa sinh mệnh, Trần Như Thấm rầu rĩ cụp mắt, siết ngón tay tái nhợt, ngập ngừng mở lời:
“Cha con…… Cũng chính là ông ngoại của thằng bé…… Trước khi con rời nhà để đến huyện Đông Sơn…… Ông ấy đã đặt cho thằng bé một cái tên rồi……”
“Ồ? Tên gì?”
“……Tỏa Dương, nhũ danh là, Dương Dương……”
“Ừm…… Tên hay lắm, là vị thuốc, nghe có nét cổ xưa, cha con hẳn đã suy nghĩ rất lâu, còn họ của nó thì sao, con muốn……?”
“Người đó…… không phải người đáng để phó thác cả đời, càng không phải một người cha tốt…… Con, con cũng chẳng phải một người mẹ có trách nhiệm, cho nên nếu theo họ một trong hai bọn con…… thì mai sau đứa nhỏ này cũng sẽ không có tiền đồ mất……”
“Vậy con muốn……”
Ông Thẩm lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Trần Như Thấm, một lát sau cô liền mò mẫn túi rồi lấy ra một lá bùa màu trắng nho nhỏ, chữ trên bùa bị sờ nhiều đến nỗi sắp mờ hết. Bấy giờ, cô bùi ngùi nói từng câu từng chữ:
“……Thật ra đây là lần thứ hai con đến huyện Đông Sơn, lần này vốn dĩ là đến để hoàn thành một ước nguyện. Hai năm trước con đến đây lần đầu tiên, từng xin một lá bùa ở miếu Phạm gia vì nghe nói miếu ấy vô cùng linh nghiệm, cho nên lúc đó con chỉ hy vọng…… rằng mình có thể có một đứa con, dù chỉ là đứa con để níu giữ người kia thôi cũng được. Nhưng lần ấy con bái lạy rất lâu mà lão tổ tông Phạm gia ở trên bàn thờ vẫn chẳng phản ứng lại với con, ngay cả nhang nến con mua cũng không đặt lên bàn thờ được…… Đến lúc con sắp rời đi, bà cụ trông miếu bỗng chạy đến đưa lá bùa này cho con, bảo rằng con vừa đi thì thứ này liền rơi ra từ lòng bàn tay tượng đất của lão tổ tông Phạm gia. Con mở ra xem, trông thấy trên giấy viết một chữ, rồi một quãng thời gian sau đó, con thật sự có mang……”
“Là chữ gì?”
“……Tấn.”
“Tấn? Chuyện này……”
Nghe thấy câu trả lời của cô, ông Thẩm liền ngẩn người. Bản thân Trần Như Thấm nói xong cũng thấy kỳ lạ quá đỗi, nên chỉ cau mày ngập ngừng không biết nói tiếp thế nào. Ông Thẩm kiến thức uyên thâm vuốt cằm suy tư một hồi, bỗng gõ đầu mình ra chiều tỉnh ngộ, reo lên rằng:
“Thì ra là vậy, ra là vậy…… Xem ra đứa bé này quả thật có đại phúc khí……”
“Thật…… Thật sao thầy? Nhưng sao ban đầu lão tổ tông Phạm gia lại không phản ứng con…… Mà sau đó lại cho con một chữ như thế……”
“Con bé ngốc, thầy hỏi con câu này, con có biết xưa kia họ Phạm có lai lịch thế nào không?”
“Không, không ạ.”
“Phạm, là dòng họ lấy ấp làm họ, hay theo như cách nói hiện đại của chúng ta nghĩa là nước chư hầu cổ đại, dùng ấp làm họ, chính là dùng nước làm họ, cho nên trong đa số tình huống họ Phạm cũng được tính trong quốc họ. Họ này xuất phát từ một vị Sĩ đại phu tên là Tùy Hội[], mà trước khi vị Sĩ đại phu này được quân chủ của mình truy phong dòng họ, ông ấy còn có một danh hiệu lừng lẫy khác, chính là…… lục khanh nước Tấn.”
“……”
“Có vài người sinh ra đã mỏng duyên con cháu, dù đến gia miếu dồi dào nhang đèn để thành tâm cầu nguyện thì cũng rất khó được như mong ước. Giống như tình huống của con vậy, hẳn lão tổ tông Phạm gia lúc ấy cũng không giúp được con, nhưng phải công nhận là con và đứa bé này rất có duyên, có lẽ Phạm thị đã được quân vương Tấn thị xưa kia của mình giao phó, cho nên mới đích thân mang đứa bé này đến bên cạnh con…… Nên là thầy thấy, nếu hiện tại con vẫn đắn đo chưa quyết định được, thì chi bằng nhân cơ hội này để trả lại mối ân tình của Tấn thị lúc trước, để đứa bé này theo họ của Tấn thị – người đã ban cho nó sinh mệnh mới. Kết hợp với cái tên mà cha con đặt trước khi con rời nhà, gọi nó là Tấn Tỏa Dương…… Thế nào?”
“Tấn…… Tấn Tỏa Dương?”
Cái tên tuy xa lạ song ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt này khiến cho Trần Như Thấm thảng thốt, nghe thấy ông Thẩm mong chờ cười hỏi “Tên này có hay không?”, cô cũng nở nụ cười tươi, mắt hoe đỏ nghẹn ngào, vừa xoa bụng vừa gật đầu.
“Dạ hay…… Hay lắm…… Cám ơn thầy…… Con cám ơn thầy nhiều……”
Sau khi bày tỏ tâm sự xong, chuyện đứa con chợt khiến tâm trạng Trần Như Thấm bình yên trở lại, rốt cuộc không còn hoảng sợ bất an như vừa nãy nữa.
Tiếp theo, đoàn người không tiếp tục nán lại quá lâu tại căn nhà đơn sơ này, mọi người thu dọn xong hành lý của mình và để lại bức thư giải thích, rồi chuẩn bị xuống núi.
Trước khi đi, ông Thẩm bỏ cám và trấu mà tối qua không vứt cùng với một chút nước sôi để nguội vào trong ba lô, phòng khi bà bầu Trần Như Thấm hay những người khác đói quá thì có thể dùng tạm.
Lúc ông vào bếp, chuẩn bị cúi người xuống để múc nước trong vại, ông tình cờ thấy trên ô cửa sổ dán chữ “Phúc” đỏ hình như có thứ gì đó dinh dính giống sữa đông, tuy đã khô lại nhưng vẫn hiện màu đỏ thẫm rất buồn nôn.
Ông lấy làm lạ, định lại gần sờ thử và ngửi xem nó rốt cuộc là cái gì, ấy thế nhưng tài tế Tiểu Tôn ở bên ngoài đã gọi vọng vào trong.
“Mọi người mau ra đây đi!! Đồ đạc đều chuẩn bị xong hết rồi!! Chuẩn bị xuất phát chuẩn bị xuất phát! Giờ còn không đi thì trời tốt mất!”
Ông Thẩm còn đang định lấy nước, mà nghe thấy tiếng hô của Tiểu Tôn, ông đành lắc đầu bất đắc dĩ, vội cầm theo chiếc ấm trên tay đi ra ngoài.
Tuy nhiên ông không để ý rằng, khoảnh khắc ông vừa quay lưng bước từng bước rời khỏi gian bếp khép hờ kia, ông đã bỏ lỡ cơ hội đối diện với đống chân tay cụt ngủn đẫm máu cùng với cái đầu người đang mở mắt trừng trừng ở trong bếp.
Mãi đến khi cửa bếp từ từ đóng lại, cả đoàn rời khỏi căn nhà nông thôn hẻo lánh này rồi, vầng trăng tròn màu đỏ mới chầm chậm hạ xuống núi.
Cái đầu người thối rữa có hai con mắt nâu cách rất xa, trên trán còn mọc một cái bướu thịt dị dạng. Đến khi cảm nhận thấy rơm rạ và bùn đất nhét trong miệng mũi mình được một bàn tay chậm rãi móc ra, nó liền há cái miệng không răng phát ra tiếng “Cục cục”, hướng về phía cặp mắt màu đỏ đang nhìn mình từ ngoài bếp lò, nở một nụ cười vừa chua xót vừa ngọt ngào.
“Chồng…… Chồng à…… Anh…… Anh cuối cùng cũng về rồi……”
✿Tác giả có lời muốn nói:
【Ting —— Chúc mừng người chơi Tấn Tỏa Dương login √】
——
Ngại quá, ba ngày nay tôi ở nhà bị hành lên hành xuống vì suy nhược thần kinh, đêm đó về nhà tim cứ đập dồn dập suốt một hồi lâu, cho nên giờ mới đăng được mỗi chương này……
Thôi không tán phét linh tinh nữa, nói chung vẫn từ từ viết theo tình tiết và kế hoạch mà tôi vạch sẵn trong đầu, cũng không cầu mong mọi người follow sát sao từng chương QAQ đỏ mặt, mọi người không đánh chết tôi đã là đại ân đại đức rồi.
Ngoài ra bổ sung một câu, phần cuối này không phải dưỡng thành, trước mắt mợ sẽ không online, nhưng acc mới này của cậu cả sẽ biến thành acc bự chỉ trong một chương thôi nha, cho nên mọi người chớ gấp.
Dòng thời gian hiện tại cách thời điểm mà cậu cả chết đúng năm, cho nên hiện giờ mợ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm cậu cả.
Còn nữa, về lão tổ tông Tấn gia, thật ra không liên quan trực tiếp đến Lão Nhĩ Đóa, mà đây là tool của cậu cả, cho nên Lão Nhĩ Đóa cũng không cách nào giúp mợ được.
Cuối cùng, chuyện về Phạm thị không phải tôi bịa ra đâu nhé, sự thật chính là như vậy đấy, moah moah nạ ~
★Chú thích:
[]Tùy Hội: là thủy tổ của họ Phạm, là một chính trị gia kiệt xuất, một hình mẫu hiền lương thời kỳ Tiên Tần. bởi họ Tùy của ông xuất phát từ họ Sĩ nên còn được gọi là Sĩ Hội, về sau ông được phong chức đại phu nên gọi là Sĩ đại phu. Ông là một trong Lục khanh của nước Tấn, tức sáu gia tộc quyền thần hiển hách giữ chức “khanh” của nước Tấn. Tùy Hội từng phò tá Tấn Văn Công, tức Lão Nhĩ Đóa đấy cả nhà:v