Tình Sử Võ Tắc Thiên

chương 178: chu 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Không, không thể nào!! Tao không tin! Tấn…… Tấn Tỏa Dương!! Mày…… Mày chưa chết ư!! Chẳng phải mày đã rơi xuống sông chết đuối rồi sao!!!”

Cách một lớp hàng rào chuồng bò to lớn hôi thối được dựng lên ở thôn Khổng Lồ suốt đời đời kiếp kiếp, Trần Gia Tường – người mà lâu rồi Tấn Toả Dương không gặp – đã dùng cách thức hết sức ly kỳ để lại lần nữa xuất hiện tại khe hở thời gian đặc thù này.

Từng có một thời, Trần Gia Tưởng ỷ mình được người lớn trong nhà cưng chiều thiên vị nên mặc sức ức hiếp đánh đập Tấn Tỏa Dương hồi nhỏ, phía sau gã bao giờ cũng có một đám tuỳ tùng đi theo xum xoe nịnh nọt. Thế mà hiện giờ, cảnh ngộ của tôn thiếu gia nhà họ Trần lại khá khó khăn, thậm chí phải là xui xẻo.

Không chỉ lưu lạc đến nông nỗi phải chen chúc trong chuồng cùng một đàm bò, phải tranh giành thức ăn gia súc mới không bị chết đói, mà nom bộ dạng gã thì có vẻ do đói quá chịu không nổi nên suốt nhiều ngày qua đã điên cuồng ngấu nghiến thức ăn gia sức mà thôn Khổng Lồ chuẩn bị riêng cho đàn bò, bởi thế mà ở vị trí hai bên trái phải đáng lẽ phải có tai nhưng giờ đã mọc ra cặp tai bò cực kỳ xấu xí và buồn cười.

Trong tình huống thế này thì tất nhiên gã không thể nào duy trì điệu bộ cậu ấm chơi bời xa hoa như mọi khi được rồi. Trừ cái áo sơ mi đắt tiền nhăn nhún, mặc trên người suốt nhiều ngày không giặt, đang bốc mùi phân bò gay mũi, thì đôi giày da thật mà ngày thường luôn được đánh si lau chùi đến độ sáng lấp lánh cũng đã bị lạc mất một chiếc.

Tạm không bàn đến nguyên nhân vì sao đang yên đang lành mà gã lại từ thế giới hiện thực rơi tới dòng thời gian thần kỳ, đầy rẫy sơn tinh tà tuý này.

Lúc trước nghe Chu Đỉnh Thiên kể, thực ra Tấn Toả Dương đã có chút suy đoán mơ hồ rồi. Đến bây giờ tận mắt nhìn rõ bản mặt của cái kẻ mà mình chán ghét nhất, không muốn gặp nhất, nét mặt hắn bất giác hiện lên một ít cảm xúc xa lạ. Song hắn cũng chỉ khựng lại một thoáng rồi lại tỏ ra lạnh lùng.

【……Tính sư…… Sao kẻ này…… tự dưng gào lên…… với ngài vậy…… Lẽ nào ngài…… thật sự quen biết…… gã ta?】

Chu Bình vốn đang hào hứng mong chờ Tấn Toả Dương ghé thăm nhà mình, lời nói của anh chàng nghe có vẻ căng thẳng và bất an, dù sao trước đó lũ người tí hon độc ác này đã gây nhiều rắc rối cho thôn họ, nếu bây giờ Tấn Tỏa Dương mà tỏ ra quen biết bọn chúng thật thì anh ta khó mà ăn nói với những người khổng lồ khác trong thôn.

Từ lúc Trần Gia Tường phát rồ xông tới hàng rào chuồng bò la hét là Tấn Toả Dương đã im ỉm không lên tiếng nữa. Hắn hướng tầm mắt lạnh băng về phía trên, thấy đôi mắt của Trần Gia Tường – kẻ nhếch nhác đến độ bò còn chẳng thèm tới gần – bỗng trở nên cay nghiệt vì lời nói của Chu Bình.

“Ồ…… Có quen biết không kìa? Tấn Tỏa Dương…… Mày có dám nói thật với con yêu quái bên cạnh không…… Tao biết mà…… Ta biết ngay mà! Tấn Tỏa Dương…… Mày quả nhiên là đồ yêu quái!! Thằng quái thai! Rơi từ vách núi xuống mà không chết, đã thế còn đàn đúm với bọn yêu quái tởm lợm gớm ghiếc này! Thế mà lúc trước ông nội…… ông nội còn không tin lời tao!! Tết nhất rồi còn sai Trần Gia Nhạc kéo tao đến cái chốn khỉ ho cò gáy này để nhặt xác nhận tội với mày!!”

“……”

“Ai mà ngờ, ai mà ngờ được…… Mày thật sự chạy đến sống ở cái nơi như thế này…… còn tự nguyện kết bè kết phái với đám yêu quái! Có khi nào…… lúc trước chính mày đã sai khiến bọn yêu quái làm phép dâng sóng dữ trên sông Long Vương!! Hại người trên bờ, cả tao và Văn Tuệ, Gia Nhạc cùng bị bắt đến đây! Mày định cùng lũ yêu quái này ăn thịt bọn tao…… để trả thù Trần gia bọn tao chứ gì!!”(Nguyên văn là “hồ khiếu”, chỉ những con sóng lớn trong hồ nước phát ra âm thanh như biển cả rít gào, gây ra bởi sạt lở, động đất hoặc bão táp.)

Không biết có phải do hốc nhiều thức ăn cho bò quá hay không, mà cái não vốn xem như bình thường cũng bắt đầu biến dị.

Trần Gia Trường vặn vẹo mặt mũi, nom như mắc chứng ảo tưởng bị hại cấp độ nặng, lên án quy kết đủ thứ tội trời ơi đất hỡi cho Tấn Toả Dương – người hoàn toàn chẳng hiểu gã đang nói cái quái gì. Tấn Toả Dương vốn đã không có tí cảm tình gì với gã, giờ gặp cảnh này hắn càng chẳng muốn lên tiếng đáp lại gã ta.

Hắn đè nén nghi vấn về trận sóng dữ phát sinh tại thế giới kia, đồng thời cũng không muốn lộ ra cho Chu Bình biết việc mình quen đám Trần Gia Tường, bèn thờ ơ nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt tuyệt tình, trả lời một cách lạnh lùng:

“Không hề, tôi hoàn toàn không quen con bò đói bụng gào loạn này, chúng ta đi thôi.”

“!”

Chu Bình đang ở bên cạnh nhìn, tâm lý hơi hoang mang lo lắng, song hắn vừa thốt ra câu hờ hững này thì anh ta thở phào nhẹ nhõm liền.

Cái tên Trần Gia Tường mồm thối hơn cả phân bò kia nghe hắn trả lời Chu Bình như vậy thì lập tức nổi đóa, bám lấy hàng rào chuồng bò dính dớp, vừa nhảy chồm chồm vừa la ó mắng chửi hắn là đồ con hoang thấp hèn kinh tởm, đồ yêu quái vong ân phụ nghĩa.

Mà hai tai Tấn Tỏa Dương thì như thể bị điếc vậy, cứ thế ung dung đi theo Chu Bình về đến nhà, gặp gỡ hai người khổng lồ luống tuổi – cha mẹ của anh ta.

Trâu xanh và búp bê bùn lúc nào cũng hồn nhiên vô tư, chẳng hiểu tình huống, trước tiên hắn dàn xếp cho bọn nó nghỉ ngơi tại nhà Chu Bình một đêm, sau đó mới dùng xong bữa tối và ra ngoài xem xét tình hình thôn làng ban đêm. Lấy cớ là để sau này dễ bề sửa chữa lỗ thủng màu đen, nhân lúc đêm tối mịt mờ, hắn đi một mình đến gần chỗ chuồng bò cạnh thôn, nơi bò đực và bò cái được tách riêng.

Kể cũng khéo, Tấn Tỏa Dương lần đầu làm khách ghé thăm nhà người khổng lồ, cùng ăn bữa tối với gia đình họ, song từ đầu chí cuối chẳng thấy vị “Cẩu Lang” mà lúc nãy vừa ra ngoài với Chu Đinh em trai Chu Bình.

Người mẹ già của Chu Bình có ấn tượng rất tốt với chàng trai nho nhã lệ độ này, vừa nhìn hắn là biết ngay người từng đọc nhiều sách vở. Bà cụ hiền lành rót cho vị “tính sư” chỉ bé bằng ngón tay cái mình một giọt rượu tự ủ, sau đó thở dài đầy phức tạp, trả lời rằng:

【”Cẩu Lang”…… bình thường không…… ăn tối cùng chúng tôi, cậu trai này…… cất giấu trong lòng nhiều tâm sự…… Dường như…… không vui vẻ lắm…… Cơ mà…… hôm nay Chu Bình…… đã để phần cơm cho cậu ấy rồi…… Thường thì buổi tối…… sau khi tìm kiếm…… người mình muốn tìm…… ở trong nước đen……. cậu ấy sẽ tự trở về……】

“……”

【Haiz…… Nước đen…… Bệnh già…… Đáng lẽ là một cái tết…… yên ổn…… Thế mà giờ hỏng hết cả…… Cũng chẳng biết đến bao giờ……tất cả những chuyện…… đáng sợ này…… mới chấm dứt đây……】

Tấn Tỏa Dương nghe mẹ Chu Bình phiền muộn kể lể với mình, hôm nay đây đã là lần thứ hai hắn biết được Cẩu Lang tới bên bờ nước đen để tìm kiếm người nào đó, hắn đăm chiêu gật đầu, nói vài câu trấn an bà cụ rồi cũng không lên tiếng nữa.

Sau khi hàn huyên với gia đình khổng lồ tốt bụng thân thiện này xong, hắn liền đơn độc bước dưới ánh trăng, âm thầm chạy ra phía sau nhà Chu Bình. Tấn Tỏa Dương nhớ lại con đường vào thôn giờ Tý sáng nay, bèn chầm chậm vòng qua chuồng bò hôi hám bẩn thỉu nơi đang giam giữ Trần Gia Tường.

Tiếp đó hắn đi thẳng tới một chuồng bò khác nhỏ hơn nằm ở đằng sau thôn, đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy Trần Gia Nhạc đang lẳng lặng ngồi xổm bên trong, sắc mặt rũ rượi nhợt nhạt, cũng vì ăn thức ăn gia súc trong thôn Khổng Lồ mà bị mọc tai bò.

“……Tỏa Dương…… Tỏa Dương? Là anh đấy ư? Là anh thật sao?! Vậy ra anh thật sự…… chưa chết sao!!”

Trần Gia Nhạc ngạc nhiên chẳng thốt nên lời, phản ứng có vẻ chẳng kém cạnh gì Trần Gia Tường. Hồi trước quan hệ giữa Trần Gia Nhạc với hắn ở mức thường thường, tốt xấu gì cậu ta cũng còn nhớ rằng đây không phải thế giới bình thường trước kia, nên khi đang định la lên hô hoán với Tấn Toả Dương ở phía đối diện, cậu ta vẫn cẩn thận chú ý đến âm lượng xung quanh mình.

Trừ chính sự bản thân muốn hỏi ra thì Tấn Toả Dương chẳng có gì để mà tán phét với cậu ta hết, thấy cậu ta cũng đàng hoàng, hắn không cố ý ra vẻ lạnh lùng như ban nãy hù dọa Trần Gia Tường nữa. Hắn khom lưng đặt chút bánh bột ngô và hai quả hồng ướp đường mà mình ăn tối để dành được xuống bên cạnh chuồng bò, bình tĩnh nhìn cậu ta, đáp:

“Ừm, chưa chết, cũng không phải quỷ, về cơ bản…… vẫn đang dư sức nhảy nhót tưng bừng.”

“……”

Trần Gia Nhạc còn đang định hỏi hắn rốt cuộc có phải quỷ đòi mạng hay không, song hắn vừa giữ thái độ lạnh nhạt vừa giở giọng điệu quỷ dị như đang đùa giỡn cậu ta một cách nghiêm túc, khiến cậu ta tự dưng cạn lời chẳng nói được gì.

Trần Gia Nhạc đói đến độ xanh xao vàng vọt hết cả người, đầu óc cũng ngơ ngơ ngác ngác. Song có lẽ những chuyện Trần Gia Nhạc tao ngộ trong mấy ngày qua quá sức ly kỳ khủng khiếp, nên cậu ta không đứng thộn ra đó quá lâu, chỉ cúi đầu ho khan mấy tiếng sau đó khó nén nổi nụ cười khổ, tiến đến bờ rào chuồng bò.

Cậu ta quan sát chàng trai tóc trắng với khí chất lạnh lẽo xuất trần, thấy hắn không những không rơi xuống vách núi chết thê chết thảm, mà ngược lại khuôn mặt điển trai của hắn thoạt nhìn còn hồng hào khoẻ mạnh hơn rất nhiều. Trần Gia Nhạc lắc đầu một cái, nói bằng giọng tự giễu:

“……Anh chưa chết thật, thảo nào…… Em cứ thắc mắc sao chủ tịch Thạch phái đội cứu hộ mò mẫm dưới đáy sông lâu như thế mà chẳng thấy xác anh…… Thì ra anh thật sự vẫn còn sống trên đời…… Chẳng trách hôm mùng một đầu năm, ông nội lại bảo với bọn em là ông ở trong thư phòng của anh, trông thấy một đám thần tiên nhỏ tí nhảy ra từ trong sách, nói rằng anh vẫn còn sống ở bên dưới hồ Long Vương.”

“……Thần tiên? Trong sách?”

“Đúng vậy…… Không thì sao em và Trần Gia Tường lại lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây để thu dọn cục diện hỗn loạn chứ…… May mà Giai Giai không tới đây, nếu không con bé cũng gặp xui xẻo cùng bọn em mất…… Nhưng Từ Văn Tuệ thì có đi theo, giờ cô ta đang bị nhốt bên chỗ bò cái…… Chuồng ngoài cùng phía Đông hình như có thư ký với chủ tịch Thạch…… Lần này ông nội cực kỳ tức giận, ông cho rằng thằng cha Trần Gia Tường chó má ấy định hại chết anh…… Còn nói là anh chắc chắn vẫn còn sống, bởi vì thần tiên đã nói anh còn sống…… còn đang sống ở dưới hồ nước nơi có rồng xuất hiện……”

“……”

“Lúc ấy người trong nhà đều nghĩ ông thương tâm quá độ vì sự ra đi của anh, cho nên mới nói linh tinh mê sảng…… Ngay cả bản thân em cũng không dám tin là anh rơi xuống nơi lạnh giá như thế giữa mùa đông mà còn có thể sống sót được…… Không ngờ tất cả mọi chuyện lại là thật, bên dưới hồ Xích Thủy Long Vương này thật sự nối liền với một thế giới khác không ai biết đến…… Đã thế…… Anh còn may mắn hơn những người khác, đến được nơi này trước tiên……”

“……”

“Ừm…… Nhìn bộ dạng anh bây giờ thì xem ra thời gian này anh sống khá tốt nhỉ…… Quả nhiên từ nhỏ đến lớn chẳng có chuyện gì làm khó được anh, bất kể là Trần Gia Tường hay…… đám bọn em…… Ầy, dù sao cũng tốt hơn bọn em, bị cái lũ, ờm, người khổng lồ kỳ quái ấy nhốt vào đây, hai ngày nay phải ăn thức ăn gia súc, cơ mà…… Nè, Tấn Tỏa Dương, anh họ thân mến của em ơi, lão gia ơi…… Đừng bảo…… hồi xưa anh là thần tiên sống tình cờ đầu thai chuyển thế vào nhà chúng ta thật đấy nhé?”

Lúc nói đến câu sau cùng, Trần Gia Nhạc cũng dở khóc dở cười, dẫu trong lòng vẫn luôn tự xưng là tin tưởng khoa học hiện đại, bình thường cũng chẳng quá mê tín phong kiến gì cho cam.

Nhưng rõ ràng Tấn Tỏa Dương không hề có ý định đùa giỡn với cậu ta. Khi nghe được câu này, hắn lặng lẽ nhíu mày, ngắm nhìn lỗ thủng trên bầu trời còn đang chảy ra nước đen, rồi đáp lời:

“Tôi không phải thần tiên gì cả, tôi chỉ là người bình thường mà thôi, các người lưu lạc đến tình cảnh này đều là do các người gieo gió gặt bão. Chu Bình và mọi người đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết rồi, nếu lúc đó cậu ngăn cản không để cho Trần Gia Tường và Từ Văn Tuệ ăn trộm bò và hại những người khổng lồ, vậy thì theo cách hành xử bình thường của người khổng lồ, bọn họ sẽ không chủ động gây thương tổn đến các người.”

“……”

“Suy cho cùng là do các người giở trò tiểu nhân trước, luôn cho rằng người trong toàn thiên hạ này rắp tâm muốn hại mình, cho nên bây giờ cậu đừng hi vọng mình làm bộ thân quen với tôi thì tôi sẽ tốt bụng cứu các người. Lần này tôi chỉ tiện đường qua đây để hỗ trợ giải quyết lỗ thủng và “nước đen” trên bầu trời thôn làng thôi, sau bữa cơm đêm nay, cậu hãy tự mà lo lấy đi. Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu cuối cùng, đừng tiếp tục vì lòng tham mà chịu khom lưng hạ mình, từ bỏ tôn nghiêm con người, đi ăn thức ăn gia súc trong chuồng bò nữa. Bởi vì nếu cậu cứ tiếp tục ăn thì sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ thật sự biến thành một con bò, bị bắt phải cày cấy lao động cho những người khổng lồ này, thậm chí vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, nghe hiểu chưa?”

Trần Gia Nhạc vừa đon đả bắt quàng làm họ mà lại lập tức bị phũ phàng ngay, song có vẻ cậu ta đã quen với kiểu nói chuyện lạnh lùng vô tình của anh họ mình rồi nên cũng chẳng có vẻ gì là lúng túng quá.

Cậu ta sờ mũi gật đầu bất đắc dĩ, cùng thanh niên tóc trắng nhìn về phía lỗ thủng trên đỉnh đầu. Chợt, dường như Trần Gia Nhạc nhớ tới gì đó, cậu ta im lặng một thoáng rồi ngập ngừng nhìn Tấn Tỏa Dương, gãi đầu cất lời. Vì lời nói của Trần Gia Nhạc, Tấn Tỏa Dương rốt cuộc cũng chịu ngẩng lên nhìn về phía cậu ta.

“Ừm…… Tỏa Dương, em biết anh ắt hẳn chẳng mấy tin tưởng em, trong lòng anh cũng chẳng hề xem em như thân thích, đương nhiên, bản thân em…… từ nhỏ đến lớn quả thực là một đứa gió chiều nào xuôi chiều ấy, đã nhiều lần làm chuyện đuối lý với anh…… Nhưng về lỗ thủng đột nhiên xuất hiện trên trời…… và cả dòng nước đen quái dị đó, trước khi bị trận sóng dữ đó xô rớt xuống đây, thực ra em có tình cờ biết được vài chuyện……”

“……”

“Trần Gia Tường, cùng với cả thư ký, lúc trước hai kẻ ngu xuẩn ấy…… định đổ thuốc độc gì đó xuống hồ nước để hãm hại anh…… Em không dám nói thật cho ông biết nên chỉ báo với ông về tiến độ tìm kiếm mấy ngày qua, sau đó em bắt được gã thôn dân địa phương đã thả mồi độc, gã ta giải thích với em rằng……”

“……”

“Đêm đó, thực ra bọn chúng…… chưa kịp thả thuốc độc xuống nước cùng với xác dê bò chết mà chúng đã mua được, bởi vì khi tới gần bờ hồ, chúng phát hiện ra một chuyện kỳ quái, dọa cả đám tất tưởi tháo chạy xuống núi…… Nghe nói, nghe nói bọn chúng tận mắt nhìn thấy trong nước…… xuất hiện hai vầng trăng màu đỏ giống y hệt nhau…… Rồi nước từ từ trở nên đục ngầu, thậm chí biến thành màu đen…… về sau chuyện liền thành ra như vầy……”

“Cậu nói vậy tức là sao?”

“Ờm…… Tức là…… Lỗ thủng trên trời và “bệnh già” mà những người khổng lồ đó mắc phải, có lẽ không hề liên quan đến việc đám Trần Gia Tường muốn hạ độc đâu, mà là do mà do hai mặt trăng đỏ kỳ dị nằm song song dưới nước tạo thành…… Ừm, em nói vậy, anh cũng nghe hiểu đại khái chứ?”

Truyện Chữ Hay