Tôi cầm theo một đĩa bánh nhân hạt dưa leo lên nóc nhà nằm. Ánh trăng tối nay rất sáng, cũng giống như đêm hôm nào. Hôm ấy ánh trăng cũng như vậy, thời tiết cũng mát mẻ, gió cũng dịu dàng. Chỉ có điều, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt. Lúc đó tôi còn ngốc nghếch tin rằng Bà La Già thật lòng với tôi, tin rằng bản thân mình và chàng sẽ có kết cục tốt, đến ngay cả cùng nhau ngắm trăng cũng sẽ cho là mặt trăng kia đang chứng kiến tình yêu của chúng tôi. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một câu chuyện mơ mộng viển vông.
Trong mắt chàng có lẽ tôi chỉ là một cái bàn đạp, cho dù có đẹp đẽ, thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm đá lát đường để người ta dẫm lên mà thôi, không thể để ở trên tường để ngắm nghía, chàng đã sớm không còn quan tâm đến tình cảm giữa hai chúng tôi từ lâu rồi, mà có lẽ, là chàng còn chưa từng để ý đến nó nữa.
Trái tim một con người có đôi lúc cũng giống như mặt trăng nơi cuối chân trời, hôm nay nhìn thấy mặt trăng vẫn tròn đầy, mà qua mấy ngày nữa nhìn thì chỉ còn một vầng trăng khuyết mà thôi.
Tình cảm cũng như thế. Yêu sâu sắc, mà chỉ qua có mấy ngày, tình cảm lại mỏng manh đến mức gần như không còn gì.
Tôi thở dài, chắc là lớn tuổi rồi, mấy ngày gần đây vẫn luôn nghĩ ngợi vẩn vơ. Nhớ năm xưa, lúc tôi biết Thái Ất thích người khác, bất quá cũng chỉ thương tâm mất mấy ngày, dùng mấy hộp bánh ngọt là có thể trị hết bệnh, bây giờ cầm bánh ngọt lại nhớ đến Bà La Già, quả thật là càng sống càng có tiến bộ.
Cẩm Thanh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, véo một miếng bánh trong đĩa ra đưa vào tay tôi. Tôi nhận bánh, cười với anh ta: “Ánh trăng tối nay rất đẹp, Cẩm Thanh cũng lên đây ngắm trăng sao?”.
Cẩm Thanh gật đầu, sóng vai nằm xuống cạnh tôi.
Tôi nói: “Tuy là trăng sáng, nhưng mắt tôi lại không tốt, tối nay trăng tròn ư?”.
Cẩm Thanh viết vào tay tôi: “Ngày mai mới tròn”.
Tôi cười nói cảm ơn.
Trên người Cẩm Thanh có một mùi hương rất quen thuộc với tôi, nhàn nhạt, cách xa sẽ không ngửi thấy, chỉ có lại sát gần mới có thể ngửi thấy một chút.
Đến hôm nay, đại khái tôi có thể hiểu được cảm nhận của Tống Tử Hiên năm đó rồi. Năm đó tôi đối xử với chàng… có phần độc ác. Ngày đó lúc tôi tỉnh lại, y phục vẫn còn nguyên trên người, mặc dù có hơi nhăn nhúm, nhưng cũng vẫn đầy đủ. Chàng chưa từng muốn vô lễ với tôi, tiếc là tôi lại nhất thời xúc động, nói như vậy với chàng, dùng ngôn ngữ ác độc như vậy nói với chàng.
Thường thì người có thể làm chúng ta tổn thương là người mà chúng ta quan tâm, càng quan tâm, tổn thương lại càng sâu sắc. Đêm đó Tống Thanh rời đi chắc trong lòng tổn thương vô cùng sâu sắc. Tôi thở dài. Cẩm Thanh quay đầu nhìn tôi, sắc mặt tỏ ra ngờ vực không hiểu gì.
“Thật ra tôi rất hâm mộ huynh, Cẩm Thanh”. Tôi nhắm mắt lại, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mặt, làm tôi cảm thấy hơi ngứa, “Thật ra như huynh lại rất tốt, chưa từng yêu ai, cũng không bị người mình yêu làm tổn thương”.
Cẩm Thanh đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi, dường như muốn an ủi tôi.
Tôi thấp giọng nói: “Không sao, chẳng qua là tức cảnh sinh tình thôi. Tôi từng… tổn thương một người. Người ấy tốt lắm, vô cùng cố chấp, vô cùng kiên định. Tiếc là lúc đó tôi không hiểu được tình cảm của người ấy, một mực tránh né, luôn làm tổn thương người đó, mà không nhìn thấy sự nỗ lực cùng với âm thầm chịu đựng của người đó”.
Cẩm Thanh viết rất nhanh: “Người đó thích nàng”.
Tôi gật đầu.
Cẩm Thanh dừng lại một chút, một lúc lâu sau, mới chậm rãi, như dốc lòng ra mà viết: “Nàng có từng, thích người đó dù chỉ là một chút hay không?”.
Tôi cười cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Cẩm Thanh: “Huynh nghĩ thích một ai đó dễ thế sao, làm sao có thể dễ dàng thích một người khác được cơ chứ? Lúc ấy trong lòng tôi đang nhớ về một nam nhân không yêu tôi, nên luôn làm tổn thương người đó, lại còn vì một vài chuyện hiểu lầm mà nói ra những lời tổn thương đến người đó. Bây giờ nghĩ lại, thật ra tôi không hề ghét người đó, người đó chỉ hơi ngốc nghếch thôi”.
Cẩm Thanh rút tay về, không để ý đến tôi, ngẩn người nhìn ánh trăng trên trời cao.
Nhất thời trong lòng tôi cũng ngổn ngang suy nghĩ. Bản thượng thần sống hơn bảy trăm vạn năm, cũng coi như đã trải qua mấy lần tình duyên, nở được mấy đóa hoa đào. Tiếc là những đóa hoa đào này từ xa nhìn lại thì tươi tắn rực rỡ, xinh xắn đáng yêu, lúc lại gần cẩn thận nhìn ngắm, thì chỉ thấy mấy bông hoa bé xíu nhăn nhúm mà thôi, chắc sẽ nở hoa, nhưng lại không kết quả. Người ta đứng lâu dưới gốc đào trên đầu còn lưu chút mùi hương, còn tôi ngay đến cả mùi hương cũng chẳng có.
Đóa hoa của Thái Ất tàn quá sớm, nụ hoa còn chưa kịp nở hết đã tàn mất rồi.
Bà La Già… Bà La Già lúc đó không phải là Bà La Già của hiện tại. Cũng giống như trăng trên trời và trăng ở trong nước vậy, trong nước cho dù trăng có đẹp đến đâu, sáng đến đâu, tròn đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ, chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào được, chạm tay vào thì trăng sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mặt nước gợn sóng mà thôi.
Cũng giống như Tống Tử Hiên năm xưa, tiếc là trong lòng tôi lúc đó chỉ nghĩ đến trăng trong nước, mà không thấy hiện thực trước mắt. Đợi đến khi tàn ảnh trong nước đã hoàn toàn biến mất, cũng chỉ lưu lại trong đầu được một chút ký ức thôi.
Bây giờ nghĩ lại, Bà La Già kia, mọi chuyện đều chiều theo những gì tôi thích, đối với tôi toàn tâm toàn ý, yêu tôi chân thành, tiếc rằng mọi thứ chỉ là giả dối, đến khi lộ ra bộ mặt thật lại khiến tôi tổn thương sâu sắc.
Trong lúc ngẩn ngơ tôi đã ngủ từ lúc nào mà không biết. Hôm sau tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên giường ở trong phòng của chính mình, Cẩm Thanh ngồi ở bên cạnh giường, nắm tay tôi. Tôi nhẹ nhàng rút tay về, Cẩm Thanh lung lay, mở mắt nhìn tôi cười, muốn đứng lên, nhưng đang đứng dậy thì lại ngã ngửa ra trên mặt đất. Anh ta cười tỏ ý xin lỗi tôi, rồi ngồi yên bất động.
Tôi kinh ngạc:“Sao ngã mà còn cười, ngã đau đến ngốc rồi sao?”.
Cẩm Thanh lắc đầu, viết: “Chân tê”.
Lúc này tôi mới cười, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy cảm động: “Lần sau thì tự đi ngủ đi, không cần ngồi canh ở bên giường như thế đâu, tôi không phải là người bệnh”.
Cẩm Thanh gật đầu, rồi lại cười với tôi. Tôi chớp chớp mắt, dường như trong nháy mắt, tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta, đang muốn nhìn cho kỹ, thì lại trở lại với tình cảnh mù dở. Chắc là tôi rất mong đến ngày có thể nhìn mọi thứ rõ ràng, nên mới xuất hiện ảo giác.
Cẩm Thanh nắm tay tôi, kéo tôi ra ngoài. Tôi giữ chặt anh ta, hỏi: “Cẩm Thanh muốn đưa tôi đi đâu?”.
Cẩm Thanh quay đầu lại liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay tôi, rồi gật đầu với tôi, ý bảo tôi cứ yên tâm.
Tôi đi theo anh ta qua một cánh rừng, rồi đi qua không ít những đoạn đường núi gập ghềnh, cuối cùng cũng đến được một cái hang động. Anh ta lại nắm chặt tay tôi, dẫn tôi đi vào bên trong. Hang động âm u, đường vào không rộng lắm, con đường quanh co uốn lượn lại có không ít rong rêu mọc dưới chân, ẩm ướt trơn trượt.
Cẩm Thanh cầm một viên dạ minh châu trong tay, dắt tôi đi về phía trước, đi mấy bước lại dừng lại, chỉ xuống dưới đất, rồi viết vào trong lòng bàn tay tôi: “Cẩn thận trơn”.
Tôi gật đầu.
Đi một lúc lâu, con đường dần dần mở rộng, cuối cùng thì tới một khoảng không rộng lớn. Bốn phía xung quanh trở nên sáng hơn rất nhiều. Phía trên đỉnh có thạch nhũ, hình lăng trụ, đỉnh hang có một khe hở, ánh mặt trời theo khe hở chiếu vào trong động, chiếu lên thạch nhũ, rồi bị khúc xạ sang một thạch nhũ hình lăng trụ khác, khúc xạ rồi lại khúc xạ, ánh sáng trở nên vô cùng rực rỡ, giống như có vô số cầu vồng ở trên đỉnh hang. Ở giữa có một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một khối ngọc thạch sáng bóng nổi lên, bốn phía xung quanh ngọc thạch có sương mù lượn lờ, những chỗ khác trên mặt hồ lại không hề có chút sương mù nào, từ xa nhìn thấy, khối ngọc thạch kia giống như bị sương mù nâng lên nổi lơ lửng giữa hồ vậy. Cảnh tượng như vậy, nếu như Long Tam mà thấy nhất định phải nhảy xuống hồ bơi hai vòng.
Tiếc là bản thượng thần sống uổng phí hơn bảy trăm vạn năm, thế nhưng lại là vũ tộc. Vũ tộc chúng tôi, ngoại trừ uyên ương() thích bơi lội trong nước ra, còn lại thì kỹ năng bơi lội không tốt chút nào. Tôi cảm thấy rất ai oán. Miễn cưỡng mà nói thì tôi cũng có thể bơi kiểu chó. Long Tam từng hơn một lần cười nhạo tôi, nguyên nhân cũng là do huynh ấy mà thôi: lúc bản thượng thần còn chưa biết cách thu lại cái đuôi của mình, đã dày công tôi luyện thuật tị thủy rồi.
() Uyên ương: một loài vịt, con đực gọi là uyên, con cái là ương.
Cẩm Thanh kéo tay tôi, đưa cho tôi viên dạ minh châu đang cầm trong tay, chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ vào mặt hồ, rồi lại chỉ vào tôi, rồi lại chỉ xuống dưới chân. Ý anh ta là muốn tôi ở đây chờ anh ta, anh ta muốn xuống dưới hồ.
Tôi gật đầu, lo lắng nói: “Cẩm thanh đi nhanh về nhanh”.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của tôi, gật đầu. Sau đó nhảy xuống nước. Theo lý thuyết trên mặt nước phải có sóng gợn lăn tăn mới đúng, nhưng sau khi Cẩm Thanh nhảy xuống, mặt hồ lại vẫn yên tĩnh như trước, đến cả một vòng sóng gợn cũng không có, mặt hồ vẫn tĩnh lặng như gương. Tôi ở bên hồ đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Cẩm Thanh đi lên, nên không khỏi cảm thấy lo lắng. Đi đến mặt hồ, đưa tay sờ vào nước, cảm thấy lạnh giá, giống như tuyết mùa đông.
Tuy là mắt của tôi không tốt, nhưng Cẩm Thanh mặc y phục màu xanh lục, đáng lẽ ra phải là rất dễ dàng có thể nhìn thấy trong nước mới đúng. Nhìn về phía hồ nước, không thấy một bóng người. Trong lòng tôi dần dần cảm thấy lạnh. Cẩm Thanh nhảy xuống hồ, không biết có phải là đã bị đông cứng dưới nước rồi hay không, ngộ nhỡ…
Tuy rằng theo lý anh ta phải có vài phần pháp lực, có điều sống chung lâu như vậy cũng chưa từng thấy anh ta sử dụng, liệu có thể nào anh ta chỉ là một cái gối thêu hoa hay không? Càng gay hơn là, Cẩm Thanh không biết nói, cho dù có gặp phải phiền phức gì đi nữa, thì cũng không thể kêu cứu.
Tôi càng nghĩ càng lo lắng, hận không thể lập tức tát sạch nước trong hồ đi. Đắn đo suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên xuống nước tìm kiếm một chút cho yên tâm. Không có pháp thuật thật bất tiện, thuật tị thủy không sử dụng được, cũng may là tôi còn biết bơi kiểu chó.
Hồ nước này nhìn qua thì cũng không quá sâu, đến khi thực tế bước chân xuống rồi mới biết nó không như bề ngoài nhìn thấy. Mặc y phục xuống nước cũng không thuận tiện, tôi dứt khoát biến trở về nguyên hình thành phượng hoàng, phổi đau như muốn nổ tung, bản thượng thần uống một ngụm nước, rồi trồi lên trên mặt nước. Nhìn quanh bốn phía, Cẩm Thanh vẫn chưa đi lên, hồ nước lớn như vậy, cũng không biết anh ta ở chỗ nào. Tôi lại hít sâu một hơi, ngừng thở, rồi lặn xuống dưới.
Lần này lặn sâu hơn lần trước một chút, nhưng cũng vẫn không thấy bóng dáng của Cẩm Thanh, lỗ tai ong ong ầm vang một hồi, đầu cũng càng lúc càng choáng váng, chỉ một chút nữa thôi sẽ chạm đến đáy hồ, bỗng dưng, tôi dường như nhìn thấy một mảng màu xanh lục chìm dưới đáy hồ, Cẩm Thanh!
Tôi cổ dùng sức bơi về phía đó, lực cản của nước rất lớn, rõ ràng là khoảng cách chỉ gần trong gang tấc, mà dường như lại không thể bơi được đến nơi, không biết mất bao lâu, tôi cuối cùng mới đưa tay ra tóm được mảng màu xanh lục kia, sau đó tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lúc mở mắt ra, Cẩm Thanh đang đập đập vào lưng tôi, tôi uống một ngụm nước, khoát tay.
“Không sao đâu, khụ khụ…”.
Cẩm Thanh ngừng đập vào lưng tôi, yên lặng một lúc, có điều bàn tay đang cầm tay tôi lại càng nắm chặt hơn, có lẽ là do dùng sức, nên trở nên trắng bệch.
Tôi nói: “Cẩm Thanh không sao là tốt rồi. Vừa rồi chờ mãi mà không thấy huynh đi lên, tôi sợ huynh gặp chuyện gì nên mới xuống nước tìm huynh, tiếc là kỹ năng bơi lội của tôi không tốt, đã để huynh chê cười rồi”.
Cẩm Thanh vẫn không nói lời nào, còn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cười cười, trêu ghẹo: “Tiếc là tôi nhìn không rõ, nếu không có thể thấy Cẩm Thanh mở to mắt như vậy trừng tôi nhất định là rất đáng yêu”.
Còn chưa dứt lời, Cẩm Thanh đột nhiên ôm mạnh lấy tôi, bả vai run nhè nhẹ. Có một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống gáy, gương mặt già nua của bản thượng thần hơi ửng đỏ, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng Cẩm Thanh, thấp giọng nói: “Để cho Cẩm Thanh lo lắng, là lỗi của tôi”.
Cẩm Thanh lắc đầu, vì đang dựa sát vào nhau, nên tóc anh ta cọ vào cổ tôi, khiến tôi cảm thấy ngưa ngứa, liên lụy đến trái tim tôi cũng bị người ta làm cho ngứa ngáy theo.
Tôi khụ hai tiếng, nói: “Cẩm Thanh ở dưới nước lâu như vậy, có tìm thấy bảo vật gì không?”.
Cái đầu đang tựa vào vai gật gật, Cẩm Thanh ngồi thẳng dậy, cười với tôi, sau đó lấy ra từ trong ngực một quả tròn tròn màu đỏ, đưa vào miệng tôi.
Tim tôi đập mạnh: “Cẩm Thanh vì muốn hái quả này cho tôi nên mới xuống dưới nước à?”.
Anh ta tiếp tục cười với tôi, cánh tay cầm quả dại lại đưa về phía trước gần miệng tôi hơn. Tôi há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng. Quả này mọng nước, cắn một miếng, nước lập tức tràn ra, men theo ngón tay Cẩm Thanh chảy xuống. Cẩm Thanh cười cười, xoa xoa tay tôi.
Tôi gật đầu: “Ăn ngon”.
Cẩm Thanh cầm quả đút cho tôi ăn xong, sau đó thuận tay đưa tay đến bên miệng quyệt nhẹ, liếm sạch nước trái cây còn dính trên ngón tay, rồi cười với tôi, kéo tôi đi ra ngoài. Mặt của bản thượng thần đỏ ửng. Cẩm Thanh không hiểu chuyện, không biết là làm như vậy có gì không ổn, có điều lão phượng hoàng tôi lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Tôi nhìn Cẩm Thanh bằng vẻ mặt phức tạp, dừng lại một chút, da mặt giật giật, cuối cùng cũng vẫn khéo léo nói: “Ngón tay không sạch, lần sau Cẩm Thanh vẫn nên dùng nước sạch rửa mới tốt”.
Cẩm Thanh cười cười, không nói gì, có điều bước chân lại càng nhẹ nhàng hơn. Bản thượng thần cảm thấy việc này rất nghiêm trọng rồi. Khách quan mà nói, tuy là đôi khi bản thượng thần hành động không quan tâm đến thể diện, nhưng khi gặp chuyện nghiêm túc vẫn dùng thái độ đứng đắn để xử sự, cũng chưa từng tiện tay mà cắt xén bớt việc. May mà lần này anh ta gặp tôi, nếu như tương lai không may Cẩm Thanh gặp thần tiên nào đó không có liêm sỉ, ví dụ như adel (cười gian) cùng với XXX hay gì đó, bị người ta chiếm tiện nghi mà có khi còn không biết.
Tôi ho khan hai tiếng, quyết tâm, nghiêm mặt nói: “Chắc là Cẩm Thanh không biết, mấy chuyện linh tinh như liếm ngón tay… Sau này… Ừm… Sau này vẫn là không nên làm trước mặt người khác mới tốt, hơn nữa…”. Mặt của tôi càng lúc càng đỏ bừng, dứt khoát vứt thể diện đi, nói thẳng, “Hơn nữa cái loại động tác ám chỉ vô cùng hàm xúc này, thường cùng với chuyện nam nữ có một chút liên hệ vô cùng tinh tế!”.
Nói xong, tôi lập tức che miệng, chỉ hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.
Cẩm Thanh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, buông tay tôi ra, hai tay chà xát vào nhau ở trước ngực, dường như có chút xấu hổ. Gương mặt anh ta cũng hơi hồng hồng, anh ta cúi đầu, không nói gì, sau một lúc lâu, lại lén liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi đang nhìn, thì lập tức lùi lại về phía sau, vệt hồng trên cổ lại càng lúc càng đậm, lại lặng lẽ lùi mấy bước về sau.
Ôi, dù sao thì cũng không thể ăn hiếp tiểu hài tử được, tôi ho khan hai tiếng, bước lên chủ động nắm chặt tay Cẩm Thanh, nghiêm trang nói: “Nếu không quay về thì trời sẽ tối mất, chúng ta phải nhanh lên”.