Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

quyển 1 chương 29: tôi rất thích cái tật xấu ngủ quen giường của nàng, không sửa được cũng không sao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong đại sảnh chỉ còn lại có tôi và Tống Tử Hiên. Tôi nói với Tống Tử Hiên với hàm ý sâu xa: “Tử Hiên, đôi khi mọi người ngoài miệng nói một đằng, nhưng trong lòng lại muốn điều ngược lại”. Vừa lúc nãy khi Đỗ Lang rời đi, rõ ràng là cô ấy muốn chàng giữ cô ấy ở lại.

Tống Tử Hiên liếc nhìn tôi, dường như không hiểu tôi đang nói cái gì, nhưng hình như khá vui vẻ mà nói: “Ồ, A Hoàn, những gì nàng nói tôi đã hiểu từ trước rồi”. Dừng lại một chút, lại chọc ghẹo tôi: “Tôi rất thích cái tật xấu ngủ quen giường của nàng, không sửa được cũng không sao”. Nói xong thì cười.

Tôi xấu hổ, cười hùa theo: “Tử Hiên cứ nói đùa”. Tống Tử Hiên thật chẳng phải người tốt, rõ ràng là tôi chỉ muốn tốt cho chàng, thế mà chàng lại còn trêu ghẹo tôi.

Tôi hơi phiền lòng, nên ra cửa đi dạo một lúc, lúc trở về mặt trăng đã treo cao trên đỉnh đầu. Bước trên ánh trăng trong trẻo đi vào Tướng phủ, vừa đẩy cửa phòng ra, đã cảm thấy có điều bất thường. Đèn trong phòng không thắp, có người ngồi ẩn trong bóng đêm ở trong phòng, người đó lặng lẽ nói với tôi: “Cuối cùng thì Hoàn đại nhân cũng đã trở về”.

Tôi ngây người, mới chợt nhớ ra lúc ban ngày hình như Đỗ Lang có nói sẽ tới gặp tôi. Cô ấy đợi tôi lâu như vậy, đã mất kiên nhẫn mất rồi. Lần này cô ấy không mang theo một đống người hầu hạ, chỉ lặng lẽ ngồi đợi tôi trên ghế. Tôi bước nhanh vào trong phòng, đang muốn thắp đèn, từ trong góc phòng giọng nói khàn khàn mang theo chút ngọt ngào vang lên: “Không cần thắp, cứ để như thế này đi”.

Tôi chắp tay, nói một cách áy náy: “Thảo dân tham kiến Thái Hậu nương nương, không cung kính chờ đợi nương nương, là lỗi của thảo dân, xin Thái Hậu nương nương…”.

Đỗ Lang ngồi trong góc phòng mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, tôi không tin cô không biết tôi là ai”.

Tôi cười hi hi, cũng ghế ngồi xuống, nương theo ánh trăng rót một chén trà lạnh, uống một ngụm làm dịu cổ họng đang khô, rồi mới vừa cười vừa nói: “Đỗ Lang, cô đợi tối mới đến là muốn nói cái gì?”.

Như vậy mới khiến Đỗ Lang thấy vừa ý, cô ấy cũng uống một ngụm trà, xoay xoay cái quạt trong tay, quạt mấy cái: “Lần này cô xuất hiện có chút kỳ lạ, vì sao lại tới đây?”.

Tôi nghiêm mặt, nói: “Cô yên tâm, bất luận tôi đang làm cái gì, cũng tuyệt đối không quấy nhiễu nhiệm vụ của cô”.

Đỗ Lang “phì” một tiếng nở nụ cười: “Cô nghe ngóng được tin tức từ chỗ nào thế?”. Lần này cô ấy hạ phàm là hành động bí mật, nếu không phải tôi đến từ trăm vạn năm sau, thì quả thật lúc này tôi phải là không biết gì cả. Tôi cười ha ha không trả lời.

Cô ấy lại hạ mi, xoay xoay chén trà trong tay: “Cô với Tống Tử Hiên… Hôm nay ở cùng một chỗ?”.

Tôi lập tức nói: “Đỗ Lang, tôi nói thật đấy, lần này tôi xuất hiện ở đây là vì tìm một thứ, tìm được rồi tôi lập tức đi ngay, tuyệt đối không quấy nhiễu cái gì cả”.

Cô ấy mở mắt trừng tôi một cái, rồi mới cười ha ha nói: “Thượng thần Phượng Hoàn vẫn hài hước như thế, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu như thế thôi mà”. Cô ấy vẫy vẫy cái quạt, “Những gì Thượng thần nói tôi đương nhiên là tin”.

Thật ra, đối với Đỗ Lang, trong lòng tôi vẫn có chút vướng mắc. Năm đó khi tôi bị Thái Ất từ chối, trong lòng vẫn luôn cảm thấy buồn rầu. Lúc đó tình cảm giữa tôi và Đỗ Lang còn rất tốt, bí mật nho nhỏ đó dĩ nhiên là tôi không giấu cô ấy. Vì thế, cô ấy là người duy nhất biết tôi yêu Thái Ất. Đêm đó, tôi ôm lấy cánh tay Đỗ Lang, khóc rấm rứt.

Cô ấy không đẩy tôi ra được, chỉ có thể an ủi tôi: “Cô coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, lén sinh đứa bé ra, cùng lắm thì tôi với cô cùng nhau nuôi đứa bé lớn là được rồi”. Sau đó oán trách nói, “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, nếu như Thái Ất không thích cô, thì sao cô lại có thể mang thai đứa bé của Thái Ất được?”.

Tôi lau nước mắt không nói gì.

Đỗ Lang đập bàn, ngẩng đầu nói: “Cứ như vậy mà không đấu tranh, tôi thật hận không thể bóp chết cô cho rồi. Lần sau cô có để ý ai, nhớ phải sớm nói cho tôi biết, để tôi giúp cô đánh giá cho kỹ, đừng để giống như bây giờ, chuyện tới nước này mới nói cho tôi biết”.

Tôi đỏ mắt gật đầu đồng ý.

Lúc đó tôi và cô ấy là bằng hữu tốt nhất trên Cửu Trùng Thiên, đâu có nghĩ tới sau này lại có thể phát sinh ra những chuyện như thế. Đêm đó tôi khóc khá nhiều, hôm sau tỉnh dậy tâm trạng không tốt, lại không thể không nghĩ tới Thái Ất, nên đã lén đến nhà Thái Ất, nghĩ thầm có thể nhìn thấy huynh ấy từ xa cũng tốt lắm rồi. Đâu biết được là tôi lại thấy một cảnh mà tôi không thể tin được. Ở đằng xa Thái Ất đang đứng cạnh Đỗ Lang, hình như Đỗ Lang đang nói gì đó với Thái Ất, Thái Ất lộ vẻ vui mừng, gương mặt lập tức trở nên phấn chấn. Đỗ Lang lại nói gì đó. Thái Ất bước mấy bước, cầm lấy tay Đỗ Lang, vội vàng nói gì đó với cô ấy. Đỗ Lang gật đầu. Gương mặt Thái Ất chợt ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh. Dáng vẻ huynh ấy xấu hổ, tôi cũng là lần đầu mới nhìn thấy, không nghĩ tới đối tượng lại không phải là tôi.

Tôi cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng. Tối qua tôi cứ nghĩ mãi không biết ai lại có thể khiến Thái Ất động tâm, đoán đi đoán lại, lại chưa từng nghĩ đến, người đó là bằng hữu tốt nhất của tôi. Cũng đúng thôi, Đỗ Lang xinh đẹp, so với tôi thì trưởng thành hơn, nếu như tôi là nam nhân thì cũng sẽ thích cô ấy. Nhưng Đỗ Lang cũng đâu cần phải lừa tôi. Nếu như cô ấy nói với tôi, nhất định là tôi sẽ chúc phúc cho bọn họ. Tôi lặng lẽ rời khỏi đó .

Hôm sau lúc Đỗ Lang tới tìm tôi, tôi có chút cảm giác không muốn gặp cô ấy. Nhìn thấy cô ấy là tôi lại nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua. Đỗ Lang nhìn tôi chăm chú như muốn nghiên cứu tôi vậy, sau đó mím môi cười: “Nha đầu, cô vẫn còn buồn à? Tôi có tin tức tốt muốn nói cho cô biết, cô có muốn biết hay không?”.

Tôi miễn cưỡng cười với cô ấy, yếu ớt nói: “Tin tức mà cô muốn nói cho tôi, đại khái tôi có thể đoán được, đúng là tin tức tốt”.

Đỗ Lang duỗi chân đá giầy của tôi, nghiến răng nói: “Nhìn cô như thế này, chắc chắn đoán sai rồi, cô nghe tôi nói, hôm qua tôi…”.

Tôi đột ngột đứng dậy, xoay người không nhìn Đỗ Lang, cố gắng bình tĩnh hạ giọng nói: “Đỗ Lang, tôi thật sự đã biết rồi”.

Cứ nghĩ rằng lúc Đỗ Lang nói sự thật cho tôi biết, tôi sẽ chúc phúc cho bọn họ, xem ra tôi đã đánh giá mình hơi cao. Cuối cùng thì vẫn không làm được. Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy áy náy, Thái Ất rất tốt, Đỗ Lang ở cùng với huynh ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Tôi là bằng hữu tốt nhất của Đỗ Lang, mà ngay cả nửa câu chúc phúc cũng không bằng lòng nói ra, xem ra có vẻ quá đáng. Tôi mềm giọng, nói:“Bây giờ tôi thấy không thoải mái, có chuyện gì ngày mai cô hãy nói”.

Phía sau yên tĩnh. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đỗ Lang: “Phí công tôi, lại còn chạy tới đây nói cho cô biết nữa chứ, đúng là đem mặt nóng dán vào mông lạnh mà”. Dừng lại một chút, lại nói: “Ngày mai tôi còn có việc, không rảnh qua đây”.

Tiếng bước chân sau lưng xa dần. Tôi nhìn vách tường rất lâu, trong lòng đau đớn. Đêm nay Đỗ Lang tới tìm tôi, thật ra là lần đầu tiên trong mấy trăm vạn năm qua.

“Quen biết chừng ấy năm, tôi không biết cô có tật xấu ngủ quen giường đâu đấy nhé”. Đỗ Lang giương mắt nhìn tôi, đặt chén trà trong tay lên bàn, “Cô có việc gì vẫn cứ thích giấu trong lòng, vừa rồi tôi vẫn còn nghi ngờ cô là nhìn trúng Tống Tử Hiên, nếu quả thật là như vậy, cô cứ nói thẳng ra đi, nhất thiết không được lừa tôi”.

Tôi hơi xấu hổ. Mặc dù đúng là tôi có chút gần gũi với Tống Tử Hiên, nhưng đều là vì Ngưng Thần Châu, tuy rằng bình thường bản thượng thần nói năng không cố kị, nhưng cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, chứ hành sự quả thật là vẫn vô cùng đoan chính, không hề có gì cần phải giấu diếm hết cả. Tôi nhìn ánh mắt của Đỗ Lang, vô cùng quang minh chính đại nói: “Vì tôi với Tống Tử Hiên là bạn cũ, nên bình thường cũng hiểu nhau đôi chút, nhưng cũng chỉ là hiểu nhau đôi chút mà thôi. Việc tôi xuống nhân giới lần này cần đến sự giúp đỡ của Tống Tử Hiên, tôi với chàng cũng là chỗ quen biết cũ, nhưng ngoại trừ những thứ đó ra, thì cũng chẳng có gì khác nữa cả”.

Đỗ Lang day day trán, phất tay: “Cô cứ nói quen biết thế này quen biết thế kia, đầu óc tôi đều bị cô làm cho lẫn lộn hết cả rồi. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, chuyện gì mà cô nói chẳng có lý, lần này chuyện của cô, tôi không hỏi nhiều, được chưa?”.

Tôi bỗng dưng nhớ tới phụ thân cũng đã từng nói: “Nha đầu nhà chúng ta đầu óc có hơi ngốc nghếch, nhưng lại cứ cho rằng mình là đúng, thật là đáng buồn”.

Mấy người bọn họ đều nói ta như vậy, nhưng mà tôi muốn nói một câu, tuy rằng bản thượng thần có hơi lớn tuổi một chút, nhưng đầu óc không hề ngốc nghếch chút nào đâu nhé. Hơn nữa, tôi cảm thấy bản thân hành sự luôn luôn thận trọng, nghĩ trước nghĩ sau, chỉ lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên, lo lắng mọi sự chu toàn như vậy, bình thường luôn tốn thời gian lo lắng cũng là chuyện nên làm thôi mà.

Buổi lâm triều ngày thứ hai. Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ trên cao, cố ngồi thẳng lưng, hai chân cũng để thẳng, tay đặt trên đầu gối, nhưng nó vẫn còn rất lùn, chân chưa thể chạm đất được. Tôi làm công tác văn thư, nên chỉ cần đứng sau lưng nó, vị trí trên cao, nhìn mọi thứ đều rõ ràng. Một viên quan bước ra khỏi hàng dâng tấu về chuyện lũ lụt ở huyện Phong, cần nhanh chóng xây dựng, gia cố đê điều, đề phòng tổn thất nghiêm trọng có thể xảy ra.

Lại có một viên quan nói, xây dựng đê điều sẽ rất tốn kém, mà tính thời gian cũng không kịp, không bằng lựa đúng thời điểm sơ tán cư dân địa phương, đợi nước rút rồi tiến hành sửa chữa nhà cửa cho dân chúng.

Sau đó hai người bọn họ thay phiên nhau, người thì chỉ trích đối phương tầm nhìn hạn hẹp, không biết tính đến chuyện lâu dài. Người kia thì chỉ trích đối phương chỉ thích làm chuyện đao to búa lớn, không quan tâm đến tính mạng của dân chúng trăm họ. Hai người bọn họ đứng giữa triều đình cãi nhau túi bụi. Tiểu hoàng đế đập long ỷ một cái, nói: “Việc này sau này hãy bàn tiếp”. Bãi triều.

Trong ngự thư phòng, tiểu hoàng đế đau khổ nhìn Tống Tử Hiên. Tống Tử Hiên nói: “Bệ hạ, để làm minh quân thì không nhất thiết cần phải biết trị thủy như thế nào, chỉ cần biết ai có thể trị thủy là được rồi”. Tiểu hoàng đế chỗ hiểu chỗ không. Tống Tử Hiên lại nói: “Muốn xây dựng đê điều là Thượng thư bộ Công, muốn sơ tán dân chúng là Thượng thư bộ Hộ. Hai người bọn họ phụ trách công việc khác nhau, nên vấn đề họ lo lắng cũng sẽ khác nhau, cách giải quyết vấn đề đương nhiên cũng có sự khác biệt”.

Tiểu hoàng đế gật đầu, quay sang hỏi tôi: “Hoàn đại nhân có ý kiến gì không?”.

Tôi suy tư nói: “Nếu như thế, không bằng làm cả hai cách?”.

Tiểu hoàng đế lắc đầu: “Như vậy tốn kém quá nhiều, nhất thời triều đình không lấy đâu ra số tiền lớn như vậy”.

Tống Tử Hiên mỉm cười: “Bệ hạ nghĩ như vậy không sai. Nhưng bệ hạ có từng thử nghĩ qua vì sao hàng năm huyện Phong lại bị lũ lụt hay không?”.

Tiểu hoàng đế vỗ đùi: “Lão sư quả là uyên bác”.

Tống Tử Hiên gật đầu. Tôi vẫn không hiểu gì. Hôm sau lâm triều, tiểu hoàng đế hạ chiếu chỉ: giao trọng trách đào kênh cho địa phương, đưa nước lũ tới nơi khô hạn. Tôi cứ tưởng chuyện này thế là xong, không cần phải làm đêm, thế mà Lưu công công lại tìm đến phủ Thừa tướng.

Ông ta nói một đống gì đó, nhưng tổng kết lại chỉ có một câu là: “Việc kênh đào bản công công sẽ thu xếp, Thừa tướng không cần quan tâm”.

Tống Tử Hiên mỉm cười, thẳng thắn nói: “Tốt thôi”.

Tôi ngạc nhiên, Tống Tử Hiên nhìn bóng dáng Lưu công công đang dần đi xa, nói với tôi: “Đây là cơ hội của Vi Vân”.

Ba ngày sau, Vi Vân làm nhân viên chỉ huy, theo tâm phúc của Lưu công công cùng đi huyện Phong.

Thời điểm Vi Vân trở về, đại khái sẽ lại là một phen phong ba vũ bão đi.

Truyện Chữ Hay