Bà ấy xách đồ nhìn thoáng qua cách bố trí của căn phòng, sau khi xác định được vị trí của nhà bếp bèn đi qua để đồ xuống, nói: “Sao có thể ăn đại gì đó được chứ, thức ăn ở ngoài làm sao có thể bổ hơn thức ăn trong nhà được.
Con nghỉ ngơi một lúc đi, mẹ đi nấu đồ ăn cho con ngay đây.”
Mặc dù biết bà ấy là mẹ ruột của mình, nhưng tôi vẫn có chút không quen.
Nhìn người kia bận bịu dưới bếp, tôi bỗng không tìm được chuyện để nói cùng với bà ấy, bèn quay ra ghế sô pha xem vé máy bay đi tới Giang Hoài.
Nhưng chưa ngồi được bao lâu, tôi đã phát hiện dường như Lâm Khánh Ngân vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, dáng vẻ như có điều gì muốn nói nhưng lại không dám mở miệng.
Sau khi đặt xong vé máy bay, tôi đi tới nhà bếp phụ bà ấy một tay.
Nhưng lại bị bà ấy đẩy ra khỏi bếp, nhìn tôi cười ngọt ngào nói: “Đi làm cả một ngày đã mệt lắm rồi, để mẹ nấu cho, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nghĩ tới bà ấy tới đây là vì chuyện của hôm qua, tôi rót ly nước đứng bên ngoài nhà bếp đưa cho bà ấy.
Lâm Khánh Ngân uống một ngụm, vui như nắng rọi.
Tôi đứng bên ngoài nhà bếp, mở miệng nói: “Cô Lục không sao chứ ạ?” Cũng không phải là quan tâm gì Lục Như Mai, chỉ là thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.
Nghe tiếng tôi, bà ấy quay sang nhìn về phía tôi đáp: “Nó không sao cả, uống vài ngụm nước nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Bà ấy dừng một lúc, sau đó lại nhìn tôi mà nói tiếp: “Đường Hoài An, chuyện hôm qua là do Như Mai đã ở lại nhà họ Lục hơn hai mươi năm rồi, cho nên ba con cũng đã dồn hết sự nhung nhớ về con lên người con bé.
Chuyện hôm qua xảy ra quá đột ngột nên ông ấy mới lớn tiếng với con, nhưng mà ba con thật sự rất nhớ con, ông ấy cũng biết bản thân sai rồi.
Con đừng giận ông ấy, cả nhà chúng ta là liền một khúc ruột, người một nhà mà, dù có cãi nhau hay gây gổ như nào thì cũng không thể ghim thù mãi không buông được.”
Tôi nhìn người phụ nữ hiền lành đức độ trước mặt mình, cảm thấy không biết nên nói gì, chần chừ một lúc mới nhìn bà ấy, nói: “Đều đã qua cả rồi.”
Bà ấy nhìn tôi, có chút chua xót: “Năm đó để lạc mất con là mẹ và ba con không làm tròn bổn phận.
Đường Hoài An, sau này ba mẹ sẽ cố gắng bù đắp lại cho con.”
Nói tới đây, tôi không khỏi mở miệng nói: “Sao năm đó lại để lạc mất cháu?” Bây giờ nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, năm đó tôi mới chỉ là một cô nhóc hai tuổi, nhà họ Lục lại là gia đình giàu có, nhất định sẽ chăm sóc cho con của mình rất cẩn thận, làm sao có thể để lạc mất con mình được? Hơn nữa, mẹ tôi có nói lúc nhặt được tôi thì tôi đang ở trong một cái trấn nhỏ ở Giang Hoài nữa.
Lâm Khánh Ngân thở dài, dường như nhắc tới chuyện quá khứ làm gợi lên một nỗi thống khổ mơ hồ không thể diễn tả được trong lòng bà: “Năm đó nhà họ Lục còn đang phát triển ở Giang Vân, mẹ có nghe được một vài lời bôi bác ba con.
Lúc đó tuổi trẻ bồng bột lại kiêu ngạo, trong lúc tức giận mẹ đã quay trở về nhà họ Lâm ở thủ đô.
Vốn dĩ mẹ muốn về đó vài ngày để giải tỏa cơn tức tối thôi, nhưng mẹ lại không ngờ Tuấn Kiệt nó lại dắt con lén rời khỏi nhà họ Lục, còn để lạc mất con.
Lần lạc mất đó, chính là hơn hai mươi năm nay!”
Tôi là do Lục Tuấn Kiệt để lạc mất?
Thấy bà ấy cúi đầu lau nước mắt, trong lòng tôi cảm thấy chua xót.
Biết được nếu hỏi thêm chỉ e là bà ấy sẽ càng thêm đau lòng, cho nên cũng hết cách đành lảng sang chuyện khác: “Cô Lâm, cháu hơi đói bụng rồi.”.
Truyện Ngôn Tình
Bà ấy vội vàng quay người vào trong bếp, nhưng đi được vài bước, bà lại quay sang nhìn tôi bằng vẻ mặt đau thương: “Đường Hoài An, có phải là con rất oán hận mẹ và ba con đúng không?”
Trong một thoáng nhất thời, tôi không biết nên phải nói như thế nào, hơi khựng lại một lúc rồi nói: “Không xem là oán hận được.
Chia cắt nhiều năm như vậy lại có thể gặp được hai người, đã là ơn trời rồi.”
Viền mắt bà ấy đỏ hoe: “Mẹ biết trong lòng con oán giận, mẹ cũng không ép con phải lập tức đổi cách xưng hô.
Mẹ chỉ hi vọng sau này con đừng đi đâu xa nữa, chỉ cần có thể để cho mẹ được nhìn thấy con là được, chỉ cần con bình an vô sự là tốt lắm rồi.”
Tình yêu của ba mẹ dành cho con cái là vô tận, cho dù có trải qua đau khổ như nào đi nữa thì tình yêu ấy vẫn luôn ở đó.
Thế nhưng tình yêu mà con cái dành lại cho ba mẹ, dường như đều luôn rất cân đo đong đếm.
Cũng như tôi đối với nhà họ Lục vậy.
Hơn hai mươi năm, nếu như không phải ba đã qua đời, mẹ thì sụp đổ, chỉ e là cả đời này tôi cũng sẽ không biết được mình vốn dĩ không phải do ba mẹ sinh ra.
Ơn sinh ra dù có vĩ đại, nhưng với tôi mà nói công ơn nuôi dưỡng suốt hai mươi năm trời là vô cùng lớn lao.
Ở trong lòng tôi, ba mẹ đã trở thành một phần không thể thay thế được..