Kỷ Duy Ninh không hiểu rõ suy nghĩ của Từ Mộ Xuyên. Anh để Diệp Tịnh cùng dì Lưu đi theo tài xế trở về nhà cũ của Từ gia, lại để cho cô ngồi xe của anh quay về nhà trọ.
Lúc lên xe cô chần chừ vài giây, vị trí tay lái phụ đã bị Tần Thuật chiếm trước. Nhìn qua Từ Mộ Xuyên đang nhàn nhã ngồi ở ghế sau, Kỷ Duy Ninh bối rối nhíu chặt lông mày.
Cũng không thể giành lấy vị trí lái xe, hơn nữa nhìn tư thế tài xế kia thì bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động xe, Kỷ Duy Ninh không có cách nào chỉ có thể ngồi bên cạnh Từ Mộ Xuyên.
Thực ra cũng không có gì, nhưng Kỷ Duy Ninh chưa bao giờ ở gần anh như vậy, hơn nữa bản thân anh cũng rất ít nói, lạnh lùng, cô nhịn không được có chút sợ hãi.
May mà anh vẫn luôn cúi đầu làm việc, quần tây dài xuống đôi chân, cho dù bị che lấp nhưng cũng khó giấu đi chiều dài kinh người. Tay đặt trên đầu gối, anh đang kiểm tra và nhận bưu kiện, môi mỏng mím lại.
Kỷ Duy Ninh chỉ vô tình nhìn thoáng qua, không dám nhìn thêm, dù sao trong máy vi tính của anh, cất giấu rất nhiều chuyện kinh doanh bí mật.
Lời nói của Tần Thuật còn khó hiểu hơn rất nhiều so với ông chủ của anh, từ lúc lên xe đến bây giờ, Kỷ Duy Ninh cũng chỉ nhìn thấy sau gáy của anh ta, còn có cái soáy nằm ở giữa xoay chuyển hết sức quy luật.
Con đường vốn không dài lắm, bởi vì người bên cạnh không khác gì người đang buồn bực, làm cho Kỷ Duy Ninh cảm thấy đường về nhà lần này vô cùng khó khăn. Tầm mắt của cô đúng lúc chạm đến cái soáy của Tần Thuật, sau đó cô nhìn một chút, đột nhiên vô cùng gian ác nghĩ đến tên của anh ta.
Tần Thuật... Cầm thú
Kỷ Duy Ninh cười 'Xì' một tiếng.
Nụ cười này của cô, ở trong xe yên tĩnh bỗng phát ra vô cùng đột ngột. Ngoại trừ tài xế còn đang chăm chú lái xe, hai người khác cùng nhau đưa mắt nhìn Kỷ Duy Ninh.
Tần Thuật xoay người, chỉ xuất phát từ bản năng kiểm tra tình hình của chỗ ngồi phía sau, còn ánh mắt của Từ Mộ Xuyên, giống như bị quấy rầy nên vô cùng không vui.
Kỷ Duy Ninh bây giờ mới hiểu ý che miệng lại, cố đè nén ý cười xuống: "Thực xin lỗi." Rồi sau đó ngó mặt đi chỗ khác, vuốt vuốt đầu tóc, lúng túng dời sự chú ý sang phong cảnh dọc đường ngoài cửa xe.
Chiếc xe lộng lẫy dừng lại trước cửa khu nhà , Kỷ Duy Ninh cảm ơn Từ Mộ Xuyên xong, vội vã bước xuống,đóng cửa xe.
Gót chân của cô mới vừa đứng vững, cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra gò má hoàn mỹ khắc sâu của người nọ. Rồi sau đó, anh quét mắt nhìn Kỷ Duy Ninh: "Trở về thu dọn một ít đồ, sáu giờ đến Từ gia, địa chỉ Tần Thuật sẽ đưa cho cô."
Nghe vậy, Kỷ Duy Ninh mấp máy môi, dừng lại, gật đầu, lại cúi người xuống, lên tiếng chào hỏi Tần Thuật.
Lúc xe chạy nhanh tới đường quốc lộ một lần nữa, Tần Thuật hỏi: "Ông chủ, ông cũng dọn đồ đạc về nhà cũ?"
Từ Mộ Xuyên đang trả lời bưu kiện, đối với lời nói của Tần Thuật, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không nhiều lời.
Lần này Diệp Tịnh vì chuyện của Thế Đằng, Từ lão gia trực tiếp lên tiếng, sau này ra viện sẽ đón cô vào ở Từ gia. Chuyện này giống như chứng tỏ cho bên ngoài thấy trình độ coi trọng của Từ gia đối với Diệp Tịnh cùng với quyết tâm phụ trách tới cùng.
Ba năm nay, Từ gia xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều đau lòng. Tần Thuật không xác định được tâm tính của ông chủ nhà mình đối với Diệp Tịnh bây giờ là thế nào.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, với thái độ lần này của lão gia thì hôn sự của anh cùng Diệp Tịnh, hoàn toàn xem như ván đã đóng thuyền.