Kỷ Duy Ninh nằm sấp ở trên chiếc giường lớn, thư thái hóa giải mệt mỏi của cô trong mấy tháng nay, khiến cho cả người đều buông lỏng.
Về nước hơn hai tháng, cô mỗi ngày đều phải phẫu thuật rất nhiều ca lớn nhỏ. Bận đến thật mệt mỏi, liền đem mình ném vào trên giường ký túc xá của bệnh viện , tùy tiện chợp mắt ứng phó một tý.
Kiều Tuân từng đưa cô từ bệnh viện kéo tới nhà trọ,kịch liệt khiển trách, cô ấy nói: "Kỷ Duy Ninh,cậu cứ tiếp tục như vậy nữa, có một ngày mà xảy ra chuyện , thì cậu đừng nói cho mình biết nhé!"
Kiều Tuân tính tình nóng nảy, sau khi nói xong câu đó liền đạp cửa mà đi. Kỷ Duy Ninh chỉ cười khẽ, cô cảm thấy như vậy rất tốt, bận đến không có chút rãnh nào, những chuyện kia cũng sẽ không ở trong đầu mình xoay quanh, như thế sẽ không có cảm giác đau lòng.
Nhưng mà, một tuần trước xảy ra một sự cố, cuối cùng thì cô đã bị kéo xuống từ phòng phẫu thuật.
Làm bác sĩ ở khoa giải phẫu thần kinh, cô có thể vượt qua thử thách kỹ thuật, cũng có tâm lý mạnh mẽ nhất. Trận giải phẫu có hệ số khó khăn có chút cao, hơn nữa với kinh nghiệm tác chiến của Kỷ Duy Ninh mà nói, sự việc ngoài ý muốn dưới tay cô gây ra này, có chút thất bại.
Cô nhớ rất rõ ràng, ngày đó cô vừa mới kết thúc phẫu thuật là khoảng giờ, cần nghỉ ngơi gấp. Mà cái người bệnh đó lại lập tức đến.
Người đó đầu bị thương nghiêm trọng, tình huống nguy cấp đến không cho phép trì hoãn một giây nào . Nhìn khắp phòng, người bác sĩ có thể phẫu thuật cho người đó cũng chỉ có mình cô.
Kỷ Duy Ninh không thể nói không cứu, trách nhiệm của một bác sĩ khiến cô không thể vì đi ngủ mà bỏ bê, phải đi cứu một sinh mạng khác.
May mà, cứu chữa kịp thời, người bệnh dần tốt lên. Sau khi giải phẫu xong, Kỷ Duy Ninh vì thân thể vượt quá mức chịu đựng, hai mắt thất thần.
Bộ não con người là cỡ nào tinh vi phức tạp, chỉ trong nháy mắt, Kỷ Duy Ninh liền ý thức được mình đã sai lầm, cô đã động vào nơi không nên chạm đến.
Kết quả là người bệnh sau khi tỉnh lại mới biết được hai chi dưới bị mất đi tri giác không thể nào đứng lên được.
Sự cố rất nhanh kinh động đến viện xử lí của bệnh viện, trong ngày thường cao cao tại thượng khó gặp được, bỗng chốc đều tụ tập trong phòng bệnh, khom lưng uốn gối.
Về sau cô mới biết được, người bệnh đó Diệp Tịnh là con dâu trưởng của Từ thị giàu có, là vị hôn thê của tổng giám đốc Thế Đằng Từ Mộ Xuyên .
Kỷ Duy Ninh vừa mới về nước, đối với nhân vật Từ Mộ Xuyên này thì biết rất ít, nhưng cho dù là cô có hiểu biết nông cạn đi nữa, thì cũng không phải không biết tập đoàn Thế Đằng , cái sản nghiệp cực lớn kia không biết đã có bao nhiêu xí nghiệp được xây tại đây.
Bệnh viện từ trên xuống dưới đều xì xào bàn tán. Kỷ Duy Ninh rất rõ ràng, rất nhiều người đều đang chờ xem vở kịch hay này. Chỉ vì cô vừa mới nhậm chức, liền được làm phó ban.Mà cũng bởi vì cô chỉ lo vùi đầu ở trong phòng phẫu thuật, không có theo chân bọn họ trao đổi, làm cho người ta có cảm giác thanh cao quá mức.
Sau phẫu thuật, cô cố gắng trao đổi cùng Diệp Tịnh , không biết làm thế nào mà cô ấy tâm tình quá mức kích động, khiến tinh thần không ổn định. Kỷ Duy Ninh chỉ đành phải lui ra ngoài, lúc sau muốn vào, lại bị người nhà của cô ấy cực kì không khách khí đuổi ra ngoài cửa.
Trước kia người khuyên cô đến bệnh viện đã dùng hết vốn liếng từ ngữ của mình là viện trưởng Sầm Lâm, chuyện đến ngày thứ ba liền kêu cô đến phòng làm việc, thái độ kiên quyết ra lệnh cưỡng chế cô bị tạm thời cách chức, về phần cô cuối cùng đi hay là ở, vậy thì muốn xem ý tứ của Từ gia .
Bệnh viện thái độ khó tránh quá mức cực đoan, bọn họ chỉ thấy là Kỷ Duy Ninh tạo thành vụ việc này, lại chưa ngẫm lại, nếu như không phải là cô ra tay, Diệp Tịnh có lẽ đã biến mất trên đời này rồi.
Kỷ Duy Ninh mím môi, gật đầu bày tỏ đã hiểu. Không có vì mình mà cãi lại một chữ, một mình xoay người đi khỏi bệnh viện.