*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Nếu Tiểu Thất và Tiểu A Diệp gặp nhau sớm hơn...)
Đoạn một: Hàn Diệp cứu Thích mỹ nhân (Diệp: Người này thật thiếu lễ phép...)
Thôi Thời Tự im lặng không lên tiếng siết chặt dây an toàn, vẻ mặt có chút giễu cợt.
Hắn quay lại nhìn những người lén lút phía sau, đầu ngón tay gõ nhẹ, chuyển "Liebesleid" của Kleist trên tai nghe thành "Csardas", khóe miệng nhếch lên, lẩn vào một con hẻm bên cạnh.
Đám người Thôi Anh phía sau quả nhiên sốt ruột đi theo, hắn nghe thấy tiếng bước chân của đám đông đang đến gần, đang định ra tay, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo đi.
? Người nào cản trở hắn?
Thôi Thời Tự có chút nghi ngờ nghiêng đầu, nhưng phát hiện ra người thứ ba đã lao ra ngoài.
Người kéo hắn có khí chất bất phàm, gương mặt ẩn trong bóng tối khó thấy rõ ngũ quan, nhưng ánh sáng và bóng tối phác họa đường nét ưu việt của anh vừa phải, chỉ cần nhìn vào là có thể phát hiện ra tướng mạo của đối phương không tầm thường.
Thôi Thời Tự vừa nhìn đã thu hồi tầm mắt. Một số tâm trạng không biết tên bỗng tràn lan từ nơi nào đó, hắn mở miệng.
Có thể nới lỏng tay không?
Hàn Diệp nghe vậy, tầm mắt dời sang bên ngoài, như đang quan sát tình hình. Vẻ mặt của anh nhàn nhạt: Chắc là đợi thêm một lúc nữa.
Thôi Thời Tự bị hành vi quen thuộc của người này làm cho buồn cười, hắn dùng lực lên cổ tay mạnh hơn để tránh thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, trong lời nói giấu giếm mũi nhọn: Tôi có quen anh không?
Không biết. Hàn Diệp không chút nghĩ ngợi trả lời, nhìn thấy bàn tay rơi vào khoảng không của mình cũng chỉ có thể ngượng ngùng nhét vào trong túi: Vậy là cậu cũng sẽ đánh nhau...
Lúc này, Hàn Diệp ngẩng đầu lên, rốt cuộc Thôi Thời Tự cũng có thể nhìn thấy tướng mạo rõ ràng.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng quanh thân, không biết có phải là vì sức khỏe không được tốt hay không mà sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan người này sắc sảo, mặt mũi xinh đẹp, cho dù có hơi chút năng lượng thì vẫn khiến người khác cảm nhận được một loại mỹ cảm yếu ớt.
Thôi Thời Tự khá thích thú. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ hướng về phía Hàn Diệp: Nếu đã không quen biết, vừa nãy anh còn kéo tay tôi, chẳng lẽ không cảm thấy xúc phạm sao?
Cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ? Hàn Diệp khẽ cười, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp: Nhìn cậu bị người ta đi theo một đường, sợ cậu gặp nguy hiểm cho nên mới chúng tôi mới lấy giúp người làm niềm vui đứng ra kịp thời thôi mà.
Chúng tôi?
À. Còn có... Hàn Diệp đang định kéo Thôi Húc ra ngoài để người khác nhận biết một chút, nhưng phát hiện Thôi Húc vẫn đang dây dưa với người khác, anh lẩm bẩm: Sao lần này chậm thế nhỉ...
Anh hơi nghi ngờ cầm tay Thôi Thời Tự lên, kéo người ra bên ngoài, muốn xem thử tình hình.
Thôi Thời Tự hiếm khi không bài xích tiếp xúc với người khác, ngoan ngoãn đi theo. Bước ra đầu hẻm chỉ thấy Thôi Anh đang giằng co cùng một người mà hắn không quen biết, còn những người được Thôi Anh mang đến thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hàn Diệp vỗ một cái lên vai Thôi Húc, đặt câu hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải anh nói đây là địa bàn của Thôi Húc anh sao? Giải quyết vấn đề chậm thế...
Thôi Thời Tự kinh ngạc — Thôi Húc? Người trước mắt này, là Thôi Húc sao? Vậy... Hắn liếc về gò má thiếu niên, trong lòng âm thầm suy đoán người này không thể nào là Hàn Diệp đó chứ...
Sắc mặt của Thôi Anh có chút khó coi, không ngờ lần này lại như thế, vốn dĩ cậu ta chỉ muốn dạy dỗ lại tên con riêng Thôi Thời Tự này một chút, nào ngờ lại đụng phải Thôi Húc và Hàn Diệp đang trở về nhà cũ... Chuyện này không dễ giải thích chút nào, không thể để cho Thôi Húc biết đến sự tồn tại của Thôi Thời Tự...
Thôi Húc cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, dù sao anh ta cũng coi như là anh trai của Thôi Anh, mà Thôi Anh trong mắt anh ta trước nay vẫn luôn làm việc có chừng mực, lúc này lại để anh ta phát hiện đối phương đang theo đuôi bạn học, còn có xu hướng ẩu đả nhau.Hàn Diệp thấy Thôi Húc không trả lời, lúc này mới nhìn thẳng vào người được gọi là thủ phạm, nhưng lấy làm kinh ngạc: Đây không phải là Thôi Anh sao?
Thấy ba người trước mắt vẫn còn có thể giằng co, Thôi Thời Tự mặt không đổi sắc chen vào cắt ngang: Nếu các người muốn ôn chuyện cũ thì cũng không cần mang tôi theo đâu. Tôi còn có việc...
Vừa nói, Thôi Thời Tự vừa hất tay Hàn Diệp ra, lại đeo tai nghe vào, nghiêng đầu chuẩn bị rời đi.
Hàn Diệp cảm thấy người này thật không biết điều. Nói thế nào đi chăng nữa cũng coi như là anh giúp hắn, tại sao lại lạnh lùng như vậy.
Có cần phải thờ ơ như vậy không? Bạn học?
Ai là bạn học với anh? Thôi Thời Tự dừng chân, không nhịn được trả lời.
Nghe vậy, Hàn Diệp quan sát trang phục của đối phương, bốn người bọn họ đều đang mặc đồng phục học sinh, có điều nhìn kỹ thì đồng phục của Thôi Thời Tự quả thật không giống với bọn họ, thế nên vấn đề ở đây là tại sao người này lại trêu chọc tới Thôi Anh?
Anh nghiêng đầu nhìn Thôi Húc, phát hiện đối phương cũng có nghi ngờ tương tự.
Hàn Diệp chuẩn bị mở miệng hỏi thì thấy Thôi Thời Tự đã đi xa, sắp không nhìn thấy được bóng người nữa.
Thật là... Hàn Diệp bĩu môi không hài lòng, hạ quyết tâm, nếu lần sau gặp lại, anh nhất định sẽ dạy cho đối phương biết cái gì gọi là lễ phép...
Đoạn hai: Cửa hàng bánh ngọt (Tiểu Thất: Người này thật thiếu lễ phép...)
Không ngờ cơ hội gặp mặt lần thứ hai lại gần đến vậy.
Hàn Diệp nhìn nhân viên thu ngân lạnh lùng trước mắt, cảm thấy có phần cảm kích với cơn thèm ăn của mình.
Bởi vì lần trước vặn hỏi Thôi Anh bị cậu ta hàm hàm hồ hồ lừa gạt được, thế nên đến bây giờ anh vẫn chưa biết tên của đối phương.
Làm phiền bỏ những thứ này vào túi giúp tôi, cảm ơn. Để có thể nói thêm vài lời với đối phương, Hàn tiểu thiếu gia dùng mưu kế của mình, chọn nhiều đồ hơn một chút.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thôi Thời Tự ngẩng đầu lên, bất ngờ đụng phải ánh mắt tươi cười của đối phương.
Nụ cười trên khóe miệng chợt cứng lại, Thôi Thời Tự giả vờ như không biết, nhìn giỏ xe đầy ắp đồ của đối phương, tăng nhanh động tác tay.
Cũng may khách hàng trong tiệm không quá nhiều. Thôi Thời Tự thở dài, cảm thấy đối phương thật là âm hồn không tan.
Bạn học, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? Hàn Diệp thấy rõ đối phương không muốn nói chuyện với mình, lòng phản nghịch nhất thời nổi lên, chủ động mở miệng.
Chưa từng.
Chưa từng sao? Nhưng người tôi gặp tối qua trông rất giống cậu.
Nhận nhầm rồi. Thôi Thời Tự vẫn cúi đầu như cũ, mặt không đổi sắc nói dối.
Hàn Diệp chứng kiến thái độ từ chối nghiêm túc của đối phương, thế nên vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt: Tôi và cậu có vấn đề gì sao?
Hai ba năm sau, vì anh mà phải làm một cuộc phẫu thuật thì có tính không? Thôi Thời Tự cười nhạt trong lòng, nhưng lại không có hứng thú nói chuyện.
Đồ của anh.
Hàn Diệp cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn cũng coi như khiêm tốn với người khác, hơn nữa chỉ gặp qua người này một lần, địch ý lại có thể nặng đến mức này sao?
Chẳng những anh bối rối mà còn phải im lặng, năm lần bảy lượt bị người khác từ chối, Hàn Diệp anh còn chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ đâu.
Thấy đối phương đưa đồ cho mình, anh không nhận mà là lấy cây bút trong túi ra, viết nguệch ngoạc tên mình lên tờ giấy dưới ánh mắt chăm chú của Thôi Thời Tự.
Không cho đối phương cơ hội chối từ, anh mạnh mẽ nhét tờ giấy vào tay Thôi Thời Tự rồi xách túi đồ lớn lao ra ngoài.
Tôi tên là Hàn Diệp, Thích Thời Tự, chúng ta làm quen nhé!
Mắt thấy người đã biến mất, bàn tay nắm tờ giấy của Thôi Thời Tự giằng co trên không trung, có chút kinh ngạc vì sao đối phương lại biết đến cái tên Thích Thời Tự của mình, dời tầm mắt xuống dưới thì thấy bảng tên ghim trước ngực.
Vốn dĩ hắn định vứt bỏ tờ giấy cầm trên tay, nó đã bị vò nát rồi, nhưng khi đi tới thùng rác lại vừa vặn gặp phải khách hàng kế tiếp, không thể không giữ lại trước.
Ai muốn làm quen với anh chứ...
Đương nhiên đến cuối cùng, tờ giấy này vẫn chưa bị vứt đi, an phận nằm trong túi của Thôi Thời Tự... Có điều, chuyện này kể sau đi.
Đoạn ba: Ngược cẩu (Thôi Húc: Bọn họ thật thiếu lễ phép...)
Sau đó, Hàn Diệp giống như có chấp niệm với chuyện làm quen với Thích Thời Tự, ngày thứ mười sau khi Thích Thời Tự có được thông tin liên lạc của anh, hắn vẫn chưa liên lạc lại, Hàn tiểu thiếu gia lại không nhịn được, chạy đến cửa hàng bánh ngọt. Mãi đến sau này, anh mới sử dụng năng lực đồng tiền của mình, lấy được thời khóa biểu của hắn, mỗi lần có Thích Thời Tự là sẽ có mặt anh.
Cũng may, Thích Thời Tự không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thường xuyên qua lại, hai người mơ mơ hồ hồ quen biết nhau.
Một ngày nọ, Hàn Diệp xách món quà mà anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu đến cửa hàng bánh ngọt đúng giờ nhưng lại phát hiện Thích Thời Tự không có ở vị trí mình quen thuộc. Gọi một người khác tới vặn hỏi mới biết được Thích Thời Tự đã xin nghỉ phép.
Hàn Diệp tức giận suy nghĩ, người này cũng thật là, tại sao không chịu nói cho anh một tiếng chứ??? Làm anh mừng hụt...
Với sự không cam lòng khó nói nên lời, anh tiếp tục hỏi thăm nhân viên trong cửa hàng: Xin hỏi, anh có biết vì sao Thích Thời Tự lại xin nghỉ phép không?
À, hình như cậu ấy nói trong trường có chút việc...
Lời của nhân viên còn chưa dứt đã thấy Hàn Diệp vọt ra khỏi cửa tiệm, tuổi trẻ bây giờ...
Tuy Hàn Diệp không biết trường mà Thích Thời Tự học là ở đâu, nhưng cũng nhớ đồng phục học sinh của đối phương, bèn cầm món quà leo lên xe taxi, hoàn toàn quên mất Thôi Húc còn đang chờ ở nhà hàng.
- ------------------------------------
Thích Thời Tự!
Thích Thời Tự đứng trước cổng trường học, đang nghĩ xem tối nay mình sẽ đi đâu thì nghe thấy một tiếng hô lớn.
Hàn Diệp? Tại sao anh ta lại ở chỗ này...
Sắc trời tối dần, mất một lúc lâu nữa mới tới giờ tan học, Hàn Diệp xách quà gắng gượng chờ đối phương nửa giờ mới trông thấy bóng người ở trước cổng trường học.
Ôm chút tức giận, Hàn Diệp nhét quà vào trong ngực Thích Thời Tự, không nói một lời đã xoay người bước đi.
Thích Thời Tự hoàn toàn bối rối, chưa kịp lấy lại tinh thần thì tầm nhìn của hắn đã bị chiếc hộp màu hồng chặn lại. Mắt thấy người sắp đi, hắn không kịp suy nghĩ đã tóm lấy đối phương.
Cái này của anh...
Quà cho chó ăn, thiên trường địa cửu*. Hàn Diệp không chịu quay đầu, mắng người cho hả giận.
(*Thiên trường địa cửu nghĩa là thiên địa tồn tại vĩnh hằng, vô cùng.)
Thích Thời Tự cân nhắc đến độ nặng của món quà, cảm thấy đối phương xách thứ này chờ ở bên ngoài lâu như vậy, đúng là nên tức giận nhỉ???
Nhưng vẻ mặt tức giận của đối phương lại giống như một con mèo con kiêu căng, không khiến người ta cảm thấy anh đang nổi giận mà giống như đang tủi thân.
Không khỏi dịu giọng: Đến đây tìm tôi à? Ăn cơm chưa?
Nhắc tới, Hàn Diệp mới phát hiện mình đói bụng. Nghĩ đến Thôi Húc bị ném ra sau ót, anh chưa kịp tức giận rút điện thoại ra thì phát hiện màn hình đã buộc phải tắt do không đủ pin.
Cậu cậu cậu! Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Vốn dĩ tôi đã đặt cả phòng ăn riêng rồi, còn để Thôi Húc ở đó chờ, nếu không phải vì chờ cậu, tôi...
Hàn Diệp không mắng nữa, tức giận đòi điện thoại của Thích Thời Tự: Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho Thôi Húc, xem xem anh ấy còn ở đó hay không...
Thích Thời Tự ngoan ngoãn cống nạp điện thoại của mình ra, cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhận ra có gì đó không đúng.
Tặng quà cho tôi, còn đặt phòng ăn riêng? Hàn Diệp, anh muốn làm gì?
Hàn Diệp bị Thôi Húc mắng mấy câu, cơn giận sắp sửa kéo tới thì nghe thấy câu hỏi của Thích Thời Tự.
Thì ra là vậy, người này không biết hôm nay là ngày gì???
Hàn Diệp nhìn mi mắt uể oải của Thích Thời Tự, đột nhiên không nổi giận nữa — Cũng đúng, nếu nhớ ra ngày này thì anh đã không bắt được người ở trường học.
Anh kéo người lại gần trong gang tấc, nhoẻn miệng cười chúc phúc: Sinh nhật vui vẻ nha! Thích Thời Tự!
Sinh nhật vui vẻ... Hôm nay là sinh nhật của hắn sao?
Hóa ra là vậy...
Có lẽ là lâu lắm rồi chưa từng tổ chức sinh nhật cho mình, có lẽ là trí nhớ liên quan đến ngày hôm nay thật sự quá cạn, hơn nữa cũng chưa từng có ai vui vẻ vì ngày này, hắn cũng quên mất, chưa từng nghĩ sẽ có người nhớ thay cho hắn.
Hắn nhìn đáy mắt của thiếu niên.
Chân thành mừng rỡ, tràn đầy vui vẻ thay cho hắn.
Món quà trong tay đột nhiên nặng nề.
Hàn Diệp...
Ánh mắt của Thích Thời Tự dịu dàng, cảm xúc trong mắt hắn dường như cuối cùng cũng đã phá vỡ xiềng xích của những cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, biển sao rộng lớn tràn ngập trong mắt hắn.
Hắn nghĩ, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ sự rung động đã bắt đầu từ ngày này của hắn.
Mặc dù ngậm miệng không nói, mặc dù ngày bật thốt lên câu đó đã trôi qua rất lâu.
Cảm ơn anh, vì đã chúc em sinh nhật vui vẻ...