Hậu quả của việc miệt mài quá độ chính là, đến tận giữa trưa ngày hôm sau Hứa Minh mới từ từ tỉnh dậy, cả người mềm yếu vô lực, mặt sau lạnh lẽo, có lẽ Ngô Hàn Giang đã bôi thuốc cho cậu, hơi đau, nhưng có thể chịu được.
Ngô Hàn Giang dìu cậu đứng lên, “Cảm giác thế nào?”
“Không có việc gì.”
Hứa Minh cậy mạnh tự mình bước xuống giường, hai chân run lẩy bẩy, Ngô Hàn Giang vội đỡ lấy cậu, dán vào lỗ tai cậu giải thích, “Bảo bối nhi thực xin lỗi, ta làm hơi quá.”
Hứa Minh ngượng ngùng đẩy y ra, khụ khụ cổ họng nói: “Người làm rất tốt.”
Mặt Ngô Hàn Giang nóng lên, cũng khụ theo một tiếng, “Đi ăn cơm trưa đi.”
“Con đi rửa mặt trước.”
Lúc Hứa Minh ngủ, Ngô Hàn Giang đã mời bác sĩ quen biết tới, bác sĩ giao một hộp thuốc trị sưng, dặn y nấu thứa ăn nhẹ cho Hứa Minh. Ngô Hàn Giang bôi thuốc giúp Hứa Minh khi cậu còn đang ngủ say, vì cậu nấu cháo thịt, xào một dĩa rau xanh.
Từ buồng vệ sinh đi ra, Hứa Minh cố gắng bước từng bước bình thường, chịu đựng mặt sau không khoẻ, ngồi xuống. Thấy rau cải trên bàn, hỏi: “Này sẽ không là người làm đi?”
“Là ta làm.”
“Người học nấu cơm từ khi nào thế?”
“Sau khi chuyển về đây ở một mình, đã học làm.”
“Oh. Ngô Hàn Giang, chuyện của con và Trạch ca, người đừng hiểu lầm, lúc con xuất viện, anh ấy đột nhiên tìm được con, nói muốn đưa con đi ra ngoài giải sầu. Bởi vì cha vẫn không đến tìm con, con nhất thời dỗi nên đã đi cùng anh ấy, du lịch vài nơi, còn về thăm Mẹ và ông bà. Chúng con ra đi vào tháng bảy, con ở nhà chú Từ đợi một tháng, tháng tám trước về tỉnh A, vẫn ở lại nhà Khải ca, sau đó thì gặp được người.”
Ngô Hàn Giang múc cho cậu bát cháo, ừ một tiếng.
“Con không phải cố ý không đến tìm người, con nghĩ người…… Thực xin lỗi, để người phải đợi con lâu như vậy.”
Ngô Hàn Giang xoa xoa tay Hứa Minh, “Là ta sai. Về sau, sẽ không.”
“Người và Lạc Dương……”
“Không cần lo lắng.”
Hứa Minh vẫn có chút lo lắng, “Người vẫn ở nơi này, không trở về biệt thự sao?”
“Biệt thự cho vợ trước, chuyện chúng ta ly hôn đã công khai. Con cũng đừng quan tâm, ngoan ngoãn sống cùng ta là được.”
Hứa Minh mỉm cười, “Vâng. Ngô Hàn Giang con còn có một vấn đề, người phải thành thực trả lời con.”
“Hỏi đi.”
“Bắt đầu từ khi nào thì người thích con?”
Ngô Hàn Giang dừng đũa, còn ra vẻ suy tư một phen, “Cụ thể vào lúc nào thì không xác định, đầu tiên mắt thấy con liền cảm giác con thực đặc biệt, luôn không có biện pháp với con, bất tri bất giác, không thể bỏ con xuống được.”
Hứa Minh che dấu không được sự vui vẻ, “Ngày đó trước khi đi con ôm người không buông tay, những gì người nói trong lúc đó là thật? Cá cược giữa chúng ta, người thật sự nhận thua?”
“Đúng vậy.”
“Lúc con ngừng thở, người tới cứu giúp con, người còn nói vài chuyện khác nữa đúng không?”
“Con đều nghe thấy được?”
“Không nghe rõ người lặp lại lần nữa đi.”
“Buồn nôn, nói một lần là đủ rồi.”
Hứa Minh không bắt buộc y, dù sao y cũng đã thuộc về mình.
Sau khi thân thể Hứa Minh không còn vấn đề gì nữa, cậu dám dẫn theo Ngô Hàn Giang đến nhà Trịnh Khải, trịnh trọng giới thiệu nói, “Đây là người đàn ông của em.”
Trịnh Khải và Tiểu Nguyên hai mặt nhìn nhau, song song bày ra khuôn mặt tươi cười, “Chúc phúc hai người.”
Trước khi đi, Trịnh Khải dặn dò Ngô Hàn Giang, “Anh không được lại phụ lòng A Minh.”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không phụ lòng cậu ấy nữa.”
Từ nhà Trịnh Khải đi ra, bọn họ cùng nhau tản bộ về nhà, trên đường ngẫu nhiên gặp một đám bạn học và Ngô Lạc Dương.
Ngô Lạc Dương nhìn bọn họ liếc mắt một cái, Hứa Minh lập tức ôm chặt cánh tay Ngô Hàn Giang, không phải không có đắc ý mà tỏ vẻ ra oai với hắn.
Ngô Lạc Dương quay đầu bước đi.
Sau đó, Ngô Hàn Giang có chút trầm mặc.
Hứa Minh hơi hối hận, sau khi trở về liền lấy lòng Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang nói: “Ta không giận con.”
“Con không tin. Ngô Lạc Dương chán ghét con như vậy, con cố ý ở trước mặt hắn thân thiết với người, hắn nhất định là tức chết rồi, con chọc giận con trai người, hại quan hệ Cha Con giữa hai người không tốt, người khẳng định là giận con.”
“Thật sự không có. Con đối với ta mà nói, đều quan trọng.”
“Hai chúng ta ai quan trọng hơn?”
“Hắn là con ta, con là người ta yêu, hiểu chưa?”
Hứa Minh hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm, “Con cũng là con của người mà.”
Quan hệ Cha Con là điều tối kỵ của Ngô Hàn Giang, cái này y thật sự bận tâm, nên cả đêm không để ý đến Hứa Minh.
Hứa Minh không biết mình đã chọc giận y cái gì, làm sao cũng không hoà giải được.
Cậu cởi hết quần áo lui vào trong lòng Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang vẫn như lạnh lùng đẩy cậu ra như cũ, xoay người đưa lưng về phía cậu.
Hứa Minh tủi thân khóc.
Ngô Hàn Giang thấy cậu khóc thì chịu xuống nước, đành phải ôm lấy cậu an ủi, “Được rồi, là ta không đúng, đêm nay không có tâm tình.”
Hứa Minh càng mạnh miệng, “Người chỉ nói cho có lệ với con, người nghĩ con nói sai sao, con phải làm thế nào đây, chẳng nhẽ con nói sai rồi sao, con không phải là con của người hay sao?”
Lòng Ngô Hàn Giang quặn đau từng đợt, “Đúng, đương nhiên đúng.”
Hứa Minh cố ý phóng túng, cưỡi lên người y, dùng mông cọ xát bộ vị nam tính của y, “Ba ba, đến làm con.”
Ngô Hàn Giang tức giận, thật muốn đánh cậu, nhưng với tính tình của Hứa Minh, đánh cũng không thể đánh, mắng cũng mắng không thể mắng, y thật không có biện pháp với cậu.
Ngô Hàn Giang nâng Hứa Minh từ trên người mình xuống, xoay người rời khỏi giường, một mình đi ra ban công, hút thuốc.
Hứa Minh nằm trên giường sửng sốt hơn nửa ngày, dần dần hối hận, nhưng không muốn khuất phục, ngủ một mình.
Buổi sáng ngày hôm sau mơ mơ màng màng vào WC, thấy Ngô Hàn Giang đang quét tước trên ban công, trong ki là một đống đầu mẩu thuốc lá.
Hứa Minh che miệng khóc.
Cậu nhớ lại lúc mình sinh bệnh, mỗi lần gọi Ngô Hàn Giang là ba ba, tuy rằng y cười, nhưng ánh mắt tựa như không có một tia vui vẻ.
Cậu nghĩ, bản thân mình thật sự là sai thái quá rồi.
Ngô Hàn Giang vào phòng bếp, đóng cửa lại làm điểm tâm. Hứa Minh lặng lẽ mở cửa, đi đến phía sau y, ôm lấy y, “Ngô Hàn Giang con biết sai rồi, người tha thứ cho con, con không bao giờ phạm lỗi nữa.”
Ngô Hàn Giang xoay người lại, lau nước mắt cho cậu, “Chúng ta không có gì là đúng hay sai, đó là điểm mấu chốt duy nhất của ta, về sau đừng hồ nháo.”
“Vâng. Người yên tâm đi.”bg-ssp-{height:px}
“Ừ.”
“Đừng đột nhiên không để ý tới con.”
“Được.”
“Con yêu người.”
“Ta cũng yêu con, Minh Minh.”
Một đêm xuân qua đi, Hứa Minh ngủ say không dậy nổi, ngoài cửa có người ấn chuông, Ngô Hàn Giang phủ thêm áo ngủ, đóng kỹ cửa phòng ngủ, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Từ Bạc Thuyền, Ngô Hàn Giang chần chờ một lúc, mở cửa ra, Từ Bạc Thuyền với vẻ mặt âm trầm đi vào, sau khi thấy một đống hôn ngân trên cổ Ngô Hàn Giang, thì bất thình lình rút một khẩu súng ra, chỉa vào đầu Ngô Hàn Giang, “Súc sinh, mi ngủ với con ta?”
Ngô Hàn Giang chỉ cau mày, “Minh Minh còn đang ngủ, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Từ Bạc Thuyền dùng chuôi súng hung hăng đập vào đầu y, huyệt thái dương của Ngô Hàn Giang tức thì chảy máu, muốn phản kích, thì Từ Bạc Thuyền đã chỉa họng súng lên trán y.
“Anh muốn thế nào?”
“Bố mày muốn giết chết mày!” Từ Bạc Thuyền nói xong, lên nòng.
Ngô Hàn Giang ở tình thế chỉ mành treo chuông, nhanh như chớp bắt lấy cây súng, đồng thời nghiêng người, né tránh họng súng, cướp đoạt súng lục từ tay Từ Bạc Thuyền.
Lúc này, Hứa Minh lê dép đi tới phòng khách, “Ngô Hàn Giang ai tới?”
“Nguy hiểm đừng tới đây!” Ngô Hàn Giang hô to.
Hứa Minh ngược lại chạy nhanh đến, vừa thấy cảnh này, cuống quít tiến lên khuyên can, “Ba ba hai người đang làm gì?!”
“Mi đứa con bất hiếu!” Từ Bạc Thuyền cả giận nói, “Mi đã đồng ý với cha như thế nào?! Để cha ruột mình làm mình, thích lắm hả?!”
Hứa Minh vì lời hắn nói mà nghẹn họng.
Ngô Hàn Giang cho hắn một quyền, “Đi rửa cái miệng cho sạch sẽ chút đi!”
“Đi con mẹ mày!” Từ Bạc Thuyền rất nhanh đánh trả y một cước, hai người vật lộn với nhau.
Hứa Minh ở một bên không biết làm sao, lo lắng không thôi, ngay giữa lúc tranh chấp cây súng lục bỗng nhiên rơi ra ngoài, Hứa Minh muốn đi nhặt, bị hai người đồng loạt quát bảo ngừng lại.
“Hai người đừng đánh! Chú Từ chú tỉnh táo lại hãy nghe con nói!” Hứa Minh la lên.
“Chú Từ? A, con rốt cuộc vẫn không chịu nhận ta là cha, trong lòng con chỉ có Ngô Hàn Giang đồ cầm thú này! Minh Minh, con làm như vậy không sợ sẽ khiến Mẹ con thất vọng sao?! Con không biết con và y là loạn luân! Con muốn Mẹ con ở dưới chín suối cũng không được yên nghỉ hay sao? Con không sợ bị thiên lôi đánh hả?!”
Sau hàng loạt câu hỏi liên tiếp, ba người đều trầm mặc.
Ngô Hàn Giang tránh khỏi Từ Bạc Thuyền, ôm lấy Hứa Minh đang không biết làm sao vào lòng, nói với Từ Bạc Thuyền: “Ba người chúng ta mới là những kẻ có lỗi, đừng liên lụy đến đứa nhỏ. Người chết rồi không sống lại được, Minh Minh là đứa nhỏ của Trầm Dung, vậy có nghĩa, nàng cũng hy vọng Minh Minh được sống hạnh phúc, về điều này, tôi nghĩ tôi và cả anh đều có cùng chung hy vọng đó. Chỉ cần Minh Minh muốn, tôi có thể vì cậu ấy làm bất kỳ việc gì, hiện tại bây giờ, cậu bé cần tôi, thì tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy, không ai có thể chia rẽ chúng tôi. Một ngày nào đó nếu cậu ấy không cần tôi nữa, thì không cần anh phải nhắc, tôi cũng sẽ tự động rời đi, cậu ấy muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không chút do dự mà trao cho cậu, đây là nguyên tắc của tôi. Anh đi đi, chờ khi anh hiểu rõ rồi, thì lại đến tìm Minh Minh, Minh Minh sẽ vẫn chờ ba ba của cậu ấy.”
Hứa Minh rời khỏi lòng ngực Ngô Hàn Giang, đi đến trước mặt Từ Bạc Thuyền với hai mắt đỏ đậm, ôm lấy hắn, nhẹ giọng kêu lên: “Ba ba.”
Từ Bạc Thuyền nhất thời nước mắt rơi như mưa, gắt gao ôm Hứa Minh, giọng run run nói: “Con trai, con trai của ta.”
“Ba ba cha hãy nghe con nói, con Hứa Minh chỉ có cha Từ Bạc Thuyền là ba ba, con là con trai của Mẹ Trầm Dung, chỉ cần một ngày cha còn chấp nhận con, con vẫn sẽ luôn gọi cha một tiếng ba ba, trừ phi cha không muốn chấp nhận con nữa.”
“Được, được rồi, con trai ngoan.”
Từ Bạc Thuyền cười lau nước mắt, nhìn Hứa Minh trong lòng, trước mắt hiện ra một bóng dáng khác, vẻ mặt quật cường giống nhau, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn giống nhau, bất giác trở nên dịu dàng, “Con phải bảo trọng. Ba ba phải đi, qua một thời gian lại đến thăm con.”
“Ba ba!”
Từ Bạc Thuyền khoát tay, cũng không quay đầu lại rồi bỏ đi, bóng dáng trước sau không hề phóng túng kiêu ngạo, mà chính là cô đơn vô tận.
Một đêm đó, Hứa Minh mơ thấy Mẹ của cậu và Từ Bạc Thuyền. Bất đồng với cơn ác mộng lúc mình sinh bệnh, mộng cảnh lần này chân thật mà xinh đẹp, tựa như Mẹ đang đứng trên chiếc cầu vượt có hồ nước bên cạnh.
Ban đầu, một mình cậu đứng trên bờ hồ gần đấy, sau đó, một cô gái xinh đẹp từ trên cầu đi xuống, mang theo một chiếc ô giấy, quần áo màu lục, dáng đi khoan thai, tán ô nghiêng sang một bên.
“Mẹ?” Hứa Minh thử kêu.
Dung nhan dưới tán hạ lộ ra, một gương mặt vô cùng xinh đẹp an tĩnh mà thanh tú, hơi hơi mang theo nét cười, tựa như tiên tử không thực xuất hiện nơi nhân gian khói lửa, Hứa Minh không khỏi ngây ngốc.
“Minh Minh.”
Trầm Dung vươn tay, yêu thương vuốt ve khuôn mặt Hứa Minh, “Mẹ yêu con.”
Hứa Minh lệ nóng doanh tròng, “Mẹ ơi!” muốn sà vào lòng mẹ, cậu sợ cảnh tượng trước mắt mình sẽ đột nhiên biến mất.
“Dung Dung!”
Là tiếng gọi của Từ Bạc Thuyền, Hứa Minh nghe tiếng nhìn lại, Từ Bạc Thuyền đang đứng ở đầu cầu, bộ dáng vô cùng trẻ tuổi, cười đến sáng rực như ánh mặt trời, hướng bên này vẫy tay.
Trầm Dung vui vẻ xoay người, “Bạc thuyền!” Lập tức chạy về phía đầu cầu.
Hứa Minh há hốc miệng, không giữ nàng lại, nhìn bóng dáng nàng hạnh phúc mà nhẹ nhàng, cùng với bóng dáng cao gầy của Từ Bạc Thuyền thì thực xứng đôi, sóng vai bên nhau, tựa như một đôi thần tiên, dần dần biến mất trong màn sương.
Hứa Minh rơi lệ mà cười, vẫy vẫy tay về phía hai thân ảnh đã từ từ tiêu tan……
“Minh Minh?”
Ngô Hàn Giang nghe tiếng khóc thút thít của Minh Minh, mở đèn bàn, thấy vẻ mặt nước mắt của cậu.
Hứa Minh tỉnh lại, Ngô Hàn Giang thay cậu lau nước mắt, ôm vào ngực an ủi, “Gặp ác mộng?”
“Không có. Là mộng đẹp, con mơ thấy mẹ con, nàng xinh đẹp hơn gấp trăm lần so với trên di ảnh, giống hệt nàng tiên. Cuối cùng nàng đã đến thăm con, con gọi nàng là Mẹ, nàng cũng gọi tên con, nàng còn nói nàng yêu con, sau đó ba ba của con xuất hiện, nàng liền cùng cha đi mất rồi. Không biết ba ba con có phải cũng nằm mộng giống con.”
“Hẳn là phải.”
“Con cũng nghĩ thế.”
Tóc mai ngả bạc của Ngô Hàn Giang dưới ngọn đèn như lóe lên ngân quang, Hứa Minh chạm vào, “Từ khi nào mà tóc đã bạc thế này?”
“Ta không còn trẻ nữa, tương lai sẽ từ từ bạc trắng toàn bộ, mặt đầy nếp nhăn, biến thành một ông già xấu xí.”
Hứa Minh trầm mặc. Suy nghĩ của mình vẫn còn rất ngây thơ, chỉ lo trước mắt, không lo lắng về sau, Ngô Hàn Giang so với mình, thì càng đáng lo âu hơn, mình chưa từng đứng ở góc độ của Ngô Hàn Giang mà suy nghĩ cho y, thật sự rất ích kỷ.
Ngô Hàn Giang cười nói, “Bất quá đây là một quá trình vô cùng thong thả, mỗi ngày ta già đi một chút, con sẽ không phát hiện được, nhưng ấn tượng về ta trong mắt của con sẽ tùy theo mà thay đổi, thay đổi một cách vô tri vô giác như vậy, con sẽ dần chấp nhận bộ dáng của ta từ từ già đi, trong mắt con, ta trước sau vẫn là duy nhất một hình tượng theo thói quen của con, cho nên, ta không lo lắng điểm này chút nào.”
Điều cậu lo lắng chính là, sự đời thay đổi thất thường, thời gian của bọn họ sẽ không nhàn nhã như dòng nước chảy xuôi, không thể tránh khỏi hết thảy những con nước cuốn nguy hiểm.
Nghe y nói như vậy, Hứa Minh liền giải sầu, “Người đừng cố an ủi con, chúng ta đây hãy dùng thời gian nghiệm chứng lời nói của người đi.”
“Vậy phải cần rất lâu, con có kiên nhẫn sao?” Ngô Hàn Giang giảo hoạt cười nhìn Hứa Minh.
Hứa Minh vô cùng bình tĩnh nói, “Cùng lắm thì cả đời, con cùng người trải qua.”
“Được, thì cả đời.”
Chính văn hoàn.
P.s:
Sau khi cân nhắc kỹ càng, bạn Di nhận thấy, mặc dù cả Ngô Hàn Giang và Hứa Minh đều thừa nhận thân phận Cha Con giữa hai người, thế nhưng như đã đọc qua chương này, Ngô Hàn Giang vẫn còn cố kỵ chuyện mình là Cha ruột của Hứa Minh, có thể nói là điều cố kỵ nhất, vậy cho nên từ chương trở đi ( đã được chỉnh sửa), nếu ngữ cảnh lúc đó không có gì đặc biệt xảy ra ( phần này có thể hiểu hơn ở phiên ngoại), thì bạn Di sẽ tuỳ trường hợp mà thay đuổi cách xưng hô của hai người, ta và con, con và người. Bởi vì theo tư tưởng cá nhân của bạn Di, phụ tử văn không nguỵ như thế này, incest như thế này, thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái gọi là máu mủ, sự liên kết vô cùng thiêng liêng, và bạn Di muốn nhấn mạnh điều đó.