Tinh Quỹ

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi đó, mỗi ngày gửi tin nhắn, chờ hồi âm là chủ đề cuộc sống của Hứa Minh. Nhưng mà, Ngô Hàn Giang không thèm hồi âm lấy một lần, điều này khiến cậu có chút tức giận. Không thể nhịn được nữa, cậu gọi điện qua.

Điện thoại phát đi tín hiệu, nhưng không ai trả lời. Hứa Minh nghĩ hoặc là ông bắt máy, hoặc là tôi sẽ quyết tâm gọi cho đến khi nào ông bắt máy mới thôi, cứ như thế chờ đợi, không cúp điện thoại.

Ở bên kia, trong phòng bệnh Ngô Hàn Giang đang bàn bạc công việc cùng vài vị khách quan trọng.

Tiếng chuông điên thoại vang lên không ngừng, Ngô Hàn Giang đành phải bảo vệ sĩ nghe.

Hứa Minh đợi gần hai phút, đột nhiên “Tít” một tiếng, điện thoại kết nối.

Trái tim Hứa Minh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi g ngực, cậu theo bản năng đằng hắng cổ họng, khẩn trương “A lô” một tiếng.

“Hứa tiên sinh?”

Tiếng nói trầm thấp của vệ sĩ khiến Hứa Minh trong tích tắc nguội lạnh.

“Ngô Hàn Giang đâu rồi?”

“Ngô tiên sinh đang tiếp khách, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời cho y.”

“Tình trạng thân thể của y thế nào rồi?”

“Đã không còn lo ngại.”

“Ờm……”

“Còn chuyện gì nữa không?”

“…… Không có.”

“Thời gian gần đây Ngô tiên sinh bề bộn nhiều việc, Hứa tiên sinh nếu cậu không có chuyện gì, thì nên tận lực đừng quấy rầy.”

Hứa Minh giống như bị người ta dội một xô nước lạnh vào đầu, cảm giác hư nát hết.

“Đây là ý của Ngô Hàn Giang sao?”

“Đúng vậy.”

Muốn tôi thẳng thắn có phải không. “Được rồi. Đợi một chút, đừng gác máy, ông giúp tôi chuyển một câu cho Ngô Hàn Giang.”

“Nói đi.”

Hứa Minh hít sâu một hơi, la lớn: “Ngô Hàn Giang, tôi nhớ ông, nhớ ông tới nỗi ngủ không yên! Ông mau khoẻ rồi xuất viện đi, tôi muốn hẹn hò với ông! Thế nhá, tạm biệt!”

Sau khi rống la xong, Hứa Minh trong lòng thoải mái hơn.

Cậu thì thoải mái, nhưng vệ sĩ ở đầu dây bên kia bị cậu rống ù tai một trận.

Khách đi rồi, Ngô Hàn Giang hỏi: “Vừa rồi là ai gọi đến?”

“Hứa tiên sinh.”

“Cậu ta nói gì?”

“Cậu ấy hỏi tình trạng thân thể của ngài, còn có nói mấy câu bảo tôi chuyển lại cho ngài.”

“Nói đi.”

Vệ sĩ khụ một tiếng, sắp xếp ngôn ngữ một chút, nói: “Cậu ta nói cậu ta nhớ ngài đến nỗi ngủ không yên, bảo ngài mau khoẻ xuất viện, cậu ta muốn hẹn hò với ngài.”

Lúc này, con trai Ngô Hàn Giang, Ngô Lạc Dương đẩy cửa phòng bệnh tiến vào.

“Ai muốn hẹn cha, ba?”

Ngô Lạc Dương mười lăm tuổi mà vóc dáng đã muốn cao gần một thước tám, hắn mặc đồng phục, túi sách xiêu vẹo, một tay chộp lấy mũ, phong lưu phóng khoáng đi đến trước giường bệnh ngồi xuống.

Ngô Hàn Giang nhìn con trai liếc mắt một cái, “Hẹn công việc thôi.”

“Ừm.” Ngô Lạc Dương cũng không truy vấn nữa, từ trong túi sách lấy chiếc psp ra bắt chéo chân tự biên tự diễn, “Ba con đói bụng, cha bảo người ta mang đồ ăn đến đi, con muốn ăn thịt lợn chua ngọt.”

Ngô Hàn Giang lập tức có chút tức giận, vừa vào cửa là liền chơi điện tử, còn bắt lão tử phục vụ mi? Bất quá nghĩ lại, cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho con trai. Mười năm qua, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không liên lạc với nhau, thời gian lâu như vậy, khiến cho cục diện trở thành vừa thấy mặt nhau thì nói không được quá ba câu.

Điều này, Ngô Hàn Giang có chút tự trách, y quả thật nợ con trai, cũng may con trai có thiên tính độc lập, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn hết là có thể thông cảm cho cha mẹ, cơ hồ không có oán giận.

Tiếp theo y nghĩ tới Hứa Minh chỉ lớn hơn Ngô Lạc Dương hai tuổi. Ngô Lạc Dương tuy rằng cơ hội ở cùng cha mẹ không nhiều, nhưng hắn còn có ông bà yêu thương hắn, còn có anh em bà con, không thể nói là hạnh phúc bao nhiêu, nhưng ít nhất không lo cơm áo, so sánh với Hứa Minh, hắn thật sự là sung sướng hơn nhiều.

Nghĩ vậy, y nhịn không được có chút đau lòng cho đứa nhỏ từ bé phiêu bạc không nơi nương tựa, nhiều lần gặp phải tình cảnh gian nan, tuy rằng đứa nhỏ này hay cứng đầu với mình có khi còn khiến con người ta đau đầu, nhưng cũng tán thưởng phẩm chất kiên cường câu nệ của cậu. Mỗi lần cậu làm cho y sắp muốn nổi điên, mỗi lần y sắp muốn phát hoả, thì cậu lại đáng thương hề hề cúi đầu cầu xin tha thứ, khiến y không đành lòng trách phạt. Lúc này vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, cậu thế nhưng vắt hết óc không muốn sống tìm tới cửa, mình phải làm sao với cậu ta bây giờ?!

Bất tri bất giác, ngoại trừ đau đầu, vài lần gặp mặt, y càng ngày càng thoả hiệp với cậu, này còn chưa nói tới, ngay cả số điện thoại riêng cũng cho cậu biết nốt.

Bé gấu này rốt cuộc là có phép thuật thần thánh gì, Ngô Hàn Giang không khỏi nghi hoặc.

Buổi tối đó, Ngô Hàn Giang đang trên đường quay về biệt thự thì bị đánh lén, hung thủ lái một chiếc xe tải phát rồ điên cuồng nhào vào xe y, lái xe khẩn cấp đánh tay lái, khó khăn tránh khỏi va đụng có thể chết người, xe lật nghiêng, đâm đầu vào vỉa hè bên đường, xương sườn Ngô Hàn Giang lập tức gãy mấy đốt. Sát thủ mai phục lao tới bắn súng vào bên trong xe, bị kính chống đạn ngăn cản, xe cảnh sát phía sau đuổi đến, bọn họ triển khai tàn sát, hung thủ chạy trối chết.

Ngô Hàn Giang gặp chuyện không may, vì muốn lừa hung thủ, tuyên truyền ra ngoài là mình bị trọng thương hôn mê, cùng với một nhóm người của mình khẩn trương điều tra hung thủ, rất nhanh chân tướng đã rõ ràng, thì ra là một tổ chức xã hội đen bắt tay với vị quan lớn mà trước đây đã từng đe doạ y.

Vừa ra viện, Ngô Hàn Giang liền đem một loạt chứng cớ phạm tội của đối phương đệ trình pháp viện, đưa vào hung thủ tù, gây nên một trận oanh động, trong lúc dư luận nhất thời xôn xao, bản thân y cũng liên tiếp xuất hiện trong giới truyền thông.

Hứa Minh vừa ăn mì tôm, vừa chỉnh kênh, đột nhiên hình ảnh Ngô Hàn Giang xuất hiện trên ti vi, cậu lập tức không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngô Hàn Giang bị vệ sĩ và phóng viên vây quanh, trước sau như một bình tĩnh ung dung, hờ hững thản nhiên, nhìn không ra một chút gầy yếu nào, trạng thái tinh thần cũng giống với dĩ vãng, Hứa Minh lúc bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm.

Mà cảm giác mất mát cũng cứ theo đó mà đến. Hứa Minh biết giai cấp của Ngô Hàn Giang lớn cỡ nào, biết bối cảnh của y có bao nhiêu lợi hại, các nhân vật lớn cậu đều xem trên tin tức. Màn hình ti vi giống như một bức tường, ngăn cách hai thế giới, giữa cậu và Ngô Hàn Giang cách xa nhau đến ngàn năm ánh sáng. Ngô Hàn Giang tuy rằng hung dữ nhưng lần nào cũng dung túng mình, tựa như một ảo tưởng không thực tế của chính cậu.

Tuy rằng Ngô Hàn Giang đưa số di động cá nhân cho mình, đại biểu cho mối quan hệ giữa bọn họ đã tiến thêm một bước xa hơn, nhưng cậu vẫn không rõ vị trí của mình ở trong lòng Ngô Hàn Giang là gì, Ngô Hàn Giang có một chút nào thích mình hay không? Chẳng lẽ giống như y nói, chỉ là “Tình thương của một người cha tràn lan”?

Lí Hàng rất chi là uất ức, từ một tháng trước hắn đã bị nghẹn một cục tức, tiểu mỹ nhân sắp nằm trong tay thì bị Ngô Hàn Giang phóng cho chạy mất, thử hỏi có nghẹn chết không cơ chứ. Ai bảo người ta là nhân vật lớn, không thể trêu vào. Mà không chiếm được thì lại càng nhớ nhung, hắn tự ngược mỗi ngày chạy đến Đông Phương, nhìn Hứa Minh đong đưa không coi hắn ra gì, bộ dáng điên cuồng mê hoặc hơn so với trước kia, càng khiến tâm người ta ngứa, làm một kẻ vụng trộm can đảm tà tâm bất đắc dĩ, một tháng nay rồi, thiếu chút nữa bị nghẹn tới độ sắp hỏng.

Có câu rất đạo lý, đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, nếu không tai hoạ vô cùng sẽ ngấm ngầm sẽ chờ mi, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều khó lòng phòng bị.

Lí Hàng không hết hy vọng với Hứa Minh, nên dần dần nổi lên thủ đoạn, một tuần này, hắn mỗi ngày buổi tối theo dõi Hứa Minh một đường về nhà, nhưng chậm chạp không dám xuống tay, suy nghĩ phải giáo huấn cậu như thế nào mà lại không bị Ngô Hàn Giang phát hiện.

Quân hệ giữa Ngô Hàn Giang và Hứa Minh trong lúc đó chung quy vẫn rất khó suy đoán, nhưng thông qua sự quan sát trong một tháng nay, hắn phát hiện Hứa Minh và Ngô Hàn Giang đã lâu không gặp nhau, vì thế phủ định suy đoán Hứa Minh là người tình nhỏ của Ngô Hàn Giang.

Đêm nay, hắn lại đến khu nhà cho thuê của Hứa Minh, bí mật trốn ở một gốc cây gần đó, châm điếu thuốc, nhìn lên ánh sáng bên trong gian phòng của Hứa Minh, tưởng tượng bộ dáng Hứa Minh đãng uốn éo trên giường.

Ngọn đèn không bao lâu thì bị tắt, Lí Hàng phát hiện mình đứng bên dưới không sợ gió lạnh thế nhưng lại cương lên, hắn hung hăng chửi thề, thiếu chút nữa vọt tới nhà Hứa Minh mà làm cậu.

Hắn vội vàng lái xe rời đi, đi tìm người giải quyết cơn lửa. Gần không giờ, khu vực phụ cận nhà Hứa Minh có chút hoang vắng, lúc này trên đường đã không còn người qua lại, cho nên khi xe Ngô Hàn Giang nghênh diện chạy đến, Lí Hàng liếc mắt một cái liền nhận ra.

Phát hiện này khiến hắn hưng phấn không thôi, hắn nắm chắc chín phần là Ngô Hàn Giang đến tìm Hứa Minh. Sau khi xác định là xe của Ngô Hàn Giang, hắn lén lút quay đầu xe lái trở về, đem xe đậu ở một nhà xưởng bỏ hoang bên ngoài cách khu chung cư tận trăm mét, đi bộ vào khu nhà, thật cẩn thận tiếp cận chỗ ở của Hứa Minh, ẩn nấp trong một góc không mấy sáng sủa. Quả nhiên, xe Ngô Hàn Giang đơn độc đậu trước nhà của Hứa Minh, Lí Hàng lặng lẽ lấy di động ra, mở camera, tắt âm thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm xe Ngô Hàn Giang, nóng lòng muốn thử.

Hứa Minh mới vừa vào ngủ không bao lâu, tiếng chuông di động đánh thức cậu, mấy ngày trước vì chuyện của Ngô Hàn Giang mà mất ngủ, nhưng bây giờ thì đã không sao nên muốn an tâm ngủ khoẻ, mộng đẹp vừa bắt đầu thì bị cắt đứt, khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu mơ mơ màng màng lấy di động, nhấn nút nghe, vừa nhắm mắt vừa tức giận nói: “Ai dạ, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền người ta đang ngủ là sao?”

“Là cậu nói nhớ tôi tới nỗi ngủ không yên?”

Hứa Minh như cương thi “đùng” một cái ngồi bật dậy, kích động nói cà lăm: “Ngô, Ngô, Ngô Hàn Giang!”

“Cho cậu ba phút, mặc quần áo xuống lầu.”

“Được, được, rồi!”bg-ssp-{height:px}

Hứa Minh ném điện thoại, nhảy xuống giường, phủ thêm một chiếc áo khoác, mang dép lê, chớp nhoáng lao xuống lâu, không đến ba mươi giây.

Ra đến ngoài hiên, tuyết trắng đầy đất bị ánh trăng chiếu rọi, làm chói lòa đôi mắt Hứa Minh, chờ khi cậu mở mắt ra, Ngô Hàn Giang một thân thon dài cao ngất vận đồ đen đứng trên đất hiện ra trước mắt cậu.

Hứa Minh xúc động, lại quên mất chuyện vết thương cũ của Ngô Hàn Giang vừa mới khỏi, cậu lấy tốc độ trăm mét tiến lên dùng hết sức bổ nhào vào người Ngô Hàn Giang, tông vào y một cái lảo đảo, sau đó gắt gao ôm lấy y, như muốn thiên trường địa cửu.

Nếu đây chỉ là diễn trò, vậy thì Ngô Hàn Giang sẽ cho Hứa Minh chín điểm với màn biểu diễn tuyệt vời này, chưa đủ mười điểm, là bởi vì y cam tâm tình nguyện bị cậu lừa gạt.

Cho cậu ba phút là để cậu hảo hảo mặc quần áo, kết quả là chỉ mặc một chiếc áo khoác, quần đùi mỏng manh, chân thì mang dép lê, Ngô Hàn Giang thật muốn cho Hứa Minh mấy bàn tay.

Ngô Hàn Giang thử đẩy Hứa Minh ra, cái cục trong lòng không có dấu hiệu buông lỏng, “Vào trong xe nói.”

Hứa Minh lúc này mới buông y ra, bị y nhét vào trong xe.

Cửa xe còn chưa kịp đóng, Ngô Hàn Giang lại lọt vào một vòng tập kích mới, Hứa Minh giống như chú chó bự vui mừng với chủ, ôm y hôn một mạch lung tung lên mặt y.

Ngô Hàn Giang cực kỳ kinh sợ, chưa có người nào làm như vậy với y, trong lúc nhất thời y đột nhiên muốn nổi giận, hơn nữa còn cảm thấy vài phần xấu hổ khôn kể, rất nhanh cái cảm giác xấu hổ này bao phủ lấy cơn tức giận, thôi, so đo làm gì với một đứa nhỏ nghịch ngợm, ai bảo mi tự mình dâng lên đến cửa.

Tài xế và vệ sĩ ở hàng ghế trước đương nhiên cứng đờ, Ngô Hàn Giang bất đắc dĩ thở dài.

Hứa Minh hôn đủ, lại chui thật sâu vào lòng y, thoả mãn mà tham lam hít vào.

Thật không dám tin, y thế nhưng đến đây.

Ngô Hàn Giang chậm rãi đem một bàn tay khoát lên lưng cậu, không làm gì khác. Hứa Minh lại vụng trộm nở nụ cười.

“A!”

Hứa Minh bỗng nhiên nhớ tới trước ngực Ngô Hàn Giang có thương tích, thầm mắng bản thân ngu ngốc, vội vàng buông y ra, lo lắng hỏi, “Vết thương của ông đã tốt hơn chưa?”

“Tốt lắm.”

“Có phải nghiêm trọng lắm không, nghe nói ông trọng thương hôn mê.”

“Giả.”

“Ồ.” Hứa Minh gãi đầu, vẻ mặt áy náy, “Thực xin lỗi a, vừa rồi đụng vào vết thương của ông, còn có lần trước……”

Làm khó cậu khách khí như vậy, “Không sao.”

“Cho tôi xem.”

Ngô Hàn Giang ngăn móng vuốt đang phóng tới của Hứa Minh, “Động thủ lần nữa tôi động cước vứt cậu ra ngoài.”

“Được rồi.” Dù sao cũng đã ăn không ít đậu hủ.

“Gầy.” Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Mặt Hứa Minh nóng lên, “Tất cả đều là bởi vì lo lắng cho ông, ông phải bồi thường tôi.” Cậu tính toán, nếu Ngô Hàn Giang đáp ứng, cậu sẽ đòi một cái hôn.

Ngô Hàn Giang từ túi quần lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Hứa Minh, “Mua đồ ăn ngon bồi dưỡng thân thể. Mật mã sáu con số một.” Y thật sự nghĩ không ra biện pháp nào để chăm sóc cậu.

Nụ cười trên mặt Hứa Minh thoáng cứng ngắc, vẻ mặt hiện lên một tia xấu hổ và buồn bã, nhưng rất nhanh đã bị cậu che giấu, cậu nhận lấy thẻ, trên mặt tươi cười, nhưng trong mắt không hề có sự vui mừng thành thật như trước, “Đây xem như chính thức bao dưỡng tôi sao?”

“Mơ tưởng.”

Hứa Minh sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm Ngô Hàn Giang, “Vậy ông tới tìm tôi để làm chi?”

“Tiện đường. Lần trước cậu ngàn dặm xa xôi đến thăm tôi, tôi cũng nên có đi có lại.”

Trời mới biết lấy cái cớ này có bao nhiêu thối, Ngô Hàn Giang cũng không biết bản thân mình bị cái gì, xã giao tới trễ như vậy rồi, mà còn phải chạy cả nửa thành phố đến nhìn thằng nhóc này, rồi cho phép cậu giở trò với mình, thật sự là như bị ma ám.

Hứa Minh lộ vẻ nghi hoặc, nhiệt huyết trong lòng vừa dâng lên phút chốc phai nhạt đi.

Cậu chậm rãi tựa đầu vào bả vai Ngô Hàn Giang, nhẹ giọng hỏi: “Ông có thể yêu tôi không?”

“Sẽ không.”

Vẫn trảm đinh tiệt thiết () như trước sao! Bất quá như vậy cũng tốt, nhỡ đâu mình có ra đi, Ngô Hàn Giang sẽ không quá khổ sở, bản thân mình cũng sẽ không cần phải áy náy.

“Tôi đây đối với ông là gì?”

Vấn đề này trước kia Ngô Hàn Giang cũng đã tự hỏi qua, “Người bạn nhỏ.”

Hứa Minh giận trừng mắt y, “Ông đùa giỡn tôi hả!?”

Kỳ thật đáp án này đối với Hứa Minh cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngô Hàn Giang chẳng qua là coi mình chỉ như một “Người bạn nhỏ” mới mẻ không biết trời cao đất dày, hay thật nha, muốn đùa giỡn với mình. Người như Ngô Hàn Giang, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không chân chính yêu ai. Ngày đó lần đầu tiên gặp mặt ở nhà hàng, mình đã nhìn ra quan hệ vô cùng lạnh nhạt giữa Ngô Hàn Giang và người vợ.

Hứa Minh vì tránh để không bị tổn thương thêm, không cùng y thảo luận đề tài này nữa, “Về sau ông còn có thể tới tìm tôi không?”

Bỗng nhiên, cái loại vận mệnh tuyệt vọng và bất lực này tựa như mây đen bao phủ cậu, cậu không còn nhiều thời gian.

“Nếu không có gì quan trọng, thì sẽ không.” Ngô Hàn Giang nghĩ, không bài trừ Hứa Minh thì sẽ còn có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tâm Hứa Minh lập tức thật lạnh thật lạnh. Quả nhiên bản thân mình đã hy vọng quá nhiều.

“Như vậy a……” Hứa Minh trả thẻ ngân hàng cho Ngô Hàn Giang, “Vô công bất hưởng lộc, tiền ông cầm lại đi.”

Ngô Hàn Giang ngăn trở về, “Tôi một khi đã cho đi thứ gì thì sẽ không thu về.”

Con ngươi Hứa Minh chuyển động, “Vậy đêm nay dẫn tôi đi mướn phòng đi, cho là phí qua đêm. Đúng rồi, tôi còn là xử nam nga, quá hạn không chờ.”

Ngô Hàn Giang đã quá quen với tính tình của cậu, tuỳ cơ ứng biến, “Không phải cậu nói kỹ thuật trên giường của cậu tốt lắm sao, thì ra chỉ là lý luận suông?”

Mặt Hứa Minh nóng lên, “Sắc lang, nhớ kỹ dữ vậy.”

Ngô Hàn Giang vỗ đầu cậu một cái, “Đứa nhỏ da lông ngắn, suốt ngày nghĩ loạn thất bát tao cái gì vậy.”

Xem đi, quả nhiên không có thú tính. Người ta thường nói đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà y ngay cả thú tính cơ bản cũng không có, vậy thì càng là không thích người đồng giới. Hứa Minh bị đả kích dữ dội.

“Tôi phải đi, cậu trở về đi.”

“Nhanh như vậy! Chúng ta về sau thật sự không thể gặp mặt sao?”

Ngô Hàn Giang nhìn biểu tình thất vọng của cậu, không đành lòng, “Về sau gặp rắc rối gì, có thể tìm tôi.”

Hứa Minh miễn cưỡng cười cười, “Vậy cám ơn ông. Tạm biệt.”

Cậu lưu luyến không rời xuống xe, cuối cùng còn liếc nhìn Ngô Hàn Giang một cái như vô tận không muốn xa rời.

Cứ như vậy kết thúc đi.

Nhìn bóng dáng của cậu, một khắc ấy, Ngô Hàn Giang muốn gọi cậu lại, đáng tiếc ý tưởng này chỉ lướt qua giây lát.

Đây không phải gian tình rành rành thì còn là cái gì!? Lí Hàng ở chỗ tối oán hận nghĩ, hắn siết di động trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trên đó vừa chụp lại hơn mười bức ảnh hai người gian tình, hắn cẩn thận cân nhắc nên sử dụng những bức ảnh này như thế nào đây.

P.s:

() trảm đinh tiệt thiết: miêu tả cách nói chuyện hoặc hành động kiên quyết quả quyết, không chút do dự.

Truyện Chữ Hay