Tất cả mọi người đều cực kỳ cẩn thận bước từng bước một. Mỗi bước đi, mỗi một chỗ bên trong thông đạo, mọi người đều cẩn thận quan sát. Vô hình trung trên đầu mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, sự căng thẳng khiến cho bọn họ cực kỳ hao tổn tâm thần.
Đột nhiên trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vui mừng. Bởi vì bọn họ đã thấy được đầu bên kia của thông đạo, một cánh cửa sắt thật lớn, một cánh cửa cổ xưa. Mọi người đều đã có hy vọng, đương nhiên bọn họ không phải là những người bình thường, ở thời khắc cuối cùng này không hề buông lỏng cảnh giác. Bọn họ cũng không muốn ở thời khắc cuối cùng này lại chết đi!
Tất cả mọi người càng thêm cẩn thận, mỗi một bước đi lại càng chậm rãi hơn!
Nhưng khi mọi người còn đang cẩn thận bước từng bước, tình huống đột nhiên chuyển biến. Thông đạo trước mặt đột nhiên biến mất......
Trương Tinh Phong bước đi rất thản nhiên, bỉnh thản giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên ở nhà mình. Nhìn thấy thông đạo trước mặt đột nhiên biến mất, hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Huyễn cảnh!"
Lúc này Chu Đăng bỗng nhiên phát hiện ra hoàn cảnh chung quanh mình đều hoàn toàn biến đổi, tất cả đều không nhìn thấy. Trước mắt không phải là thông đạo mà là sương mù dày đặc. Khắp nơi đều tràn ngập sương khói màu phấn hồng có vẻ rất quỷ dị......
"A!"
Chu Đăng khiếp sợ nhìn một đại hán đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Rất rõ ràng đây là một cao thủ của Lý gia, nhưng lúc này khuôn mặt hắn đã toàn một màu hồng, môi cũng nứt nẻ ra, toàn thân đều biến thành màu hồng...... Phảng phất như vừa mới bị ngâm trong nước sôi vậy.
"A!"
"Hống!"
Đại hán này điên cuồng gào lên, bắt đầu công kích tất cả mọi thứ chung quanh. Trong lúc đang công kích, đột nhiên thân hình hắn co quắp lại, miệng sùi bọt mép, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch giống như một người bị bệnh nặng. Đột nhiên hắn ngừng lại, nằm yên bất động.
Chu Đăng trong nháy mắt đưa tay lên mũi của người này. ”Đã chết! ” Hắn cũng đã đoán được kết quả này.
Đột nhiên Chu Đăng cảm thấy một cổ liệt hỏa từ đáy lòng bừng lên, phảng phất như phải ăn xuân dược. Hắn đã biết là cái gì, muốn hô lớn lên: "Đây là Đào hoa chướng, tất cả hãy nín hơi lại!"
Nhưng trong nháy mắt hắn lại im lặng. Hắn không nói ra, bởi vì hắn biết những người của Hãm trận doanh tại hoàn cảnh này sức kháng cự tuyệt đối mạnh hơn so với những cao thủ của Lý gia. Nhưng mà hoàn toàn bế khí chỉ có Tiên thiên cao thủ sử dụng nội hô hấp mới có khả năng, mà Tiên thiên cao thủ của Hãm trận doanh so với Lý gia ít hơn rất nhiều. Cho nên Chu Đăng quyết định không lên tiếng nhắc nhở. Hắn từ từ nhắm mắt lại sử dụng mật pháp của sư môn bức Đào hoa chướng ra ngoài.
Loại Đào hoa chướng này chính là sử dụng tà hương độc vụ bí truyền luyện chế ra, chuyên môn mê thần loạn tính khiến cho người ta tiến vào trạng thái kích động cùng với nhìn thấy ảo giác. Người bình thường nếu ngửi được mùi hương thơm ngát đặc biệt của loại Đào hoa chướng này, cho dù chỉ là một chút cũng sẽ trúng độc. Dấu hiệu trúng độc chính là khuôn mặt biến thành màu của hoa đào, nếu không dùng giải dược trước hoặc kịp thời bức ra, toàn thân sẽ nóng lên, từ từ dẫn đến hoa mắt. Dưới sự hành hạ của dục hỏa, hai mắt đỏ bừng, toàn thân cũng biến thành màu đỏ, trong miệng khô nóng, yếu hầu như muốn phun ra lửa. Không phải điên cuồng gào lên, thì cũng tiến vào trạng thái choáng váng, linh trí mê muội, lâm vào ảo tưởng, tiến đến tử vong.
Chu Đăng bởi vì công lực cao, cho nên mới duy trì một đoạn thời gian tương đối dài mới phát tác. Phương pháp chế tác Đào hoa chướng này đích chế tác phương pháp nghe nói đã thất truyền thật lâu liễu, cũng không nghĩ đến ở chỗ này phát hiện liễu nó.
Nhưng mà trận pháp này chỉ đơn giản là Đào hoa chướng hay sao?
" Ông!"
Thanh âm của một mũi tên bắn đến. Chu Đăng khoé miệng lộ ra một nụ cười khinh thường. Nhưng ngay lúc này, thiết tiễn chỉ có một mũi đột nhiên lại biến thành hai. Chu Đăng cảm giác được mình vẫn còn có thể ngăn cản hai mũi tên này.
Nhưng ngay lúc này, hai mũi thiết tiễn lại biến thành bốn mũi, bốn mũi lại biến thành tám mũi...... Trong nháy mắt trước mặt Chu Đăng đều là thiết tiễn!
Hắn đã hối hận, nếu vừa rồi hắn lên tiếng nhắc nhở, phỏng chừng những người của Lý gia cũng có thể làm tiêu hao một số những mũi tên này. Nhưng hối hận thì cũng vô dụng, lúc này cần nhất là phải bảo vệ tánh mạng!
Chu Đăng cũng không hiểu tại sao. Vừa rồi chi là một mũi tên, tại sao lại biến thành nhiều như vậy?
Đột nhiên một tiếng hô lớn truyền đến:
- Đây là Huyễn Mộng tiễn, chỉ có một mũi là thật mà thôi, mọi người cẩn thận!
Chu Đăng sau khi nghe được, trong lòng mừng rỡ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi mình không lên tiếng đề tỉnh người khác, bây giờ ngược lại được người khác nhắc nhở. Nhưng Chu Đăng vẫn quyết định không nói ra sự việc Đào hoa chướng, bởi vì hắn là một hoàng tử. Chu Đăng nhìn mũi tên trước mặt, thầm nghĩ: "Nếu chỉ có một mũi là thật, vậy thì không khó giải quyết!"
Chu Đăng sắc mặt đỏ bừng lên, thân hình bất động, ngang nhiên tiếp nhận công kích của thiết tiễn.
Chu Đăng cặp mắt khép hờ lại, đột nhiên nơi ngực có cảm giác, hắn đã biết địa điểm thiết tiễn công kích chính là nơi ngực của mình. Như một tia chớp, tiên thiên nội lực toàn thân của Chu Đăng đều tụ lại nơi ngực, hai tay trong nháy mắt chụp lấy mũi tên!
Kinh khủng!
Kinh khủng!
Nếu như có người nhìn thấy được, nhất định sẽ cảm thấy khiếp sợ. Tốc độ đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, dĩ nhiên có thể chụp được mũi tên tại một sát na ngay khi nó vừa chạm vào người!
Chu Đăng lúc này mới thở phào một hơi, sắc mặt có một chút tái nhợt. Lập tức ngồi xuống điều tức......
Lúc này Lý gia chủ đang thoải mái đứng một bên quan sát tất cả. Vừa rồi Lý Thiên Tường trong nháy mắt đã dùng linh giác khám phá ra huyễn cảnh, lập tức đem phụ thân mình thoát ra. Hiển nhiên công lực của người bày trận vẫn chưa đạt đến Xuất Khiếu tiền kỳ!
Lý Thiên Tường nhìn Trương Tinh Phong cách đó không xa đang nhíu mày. Hắn lần trước đã biết sự chênh lệch giữa mình và Trương Tinh Phong đích chênh lệch hậu, sau khi trở về liền tiếp nhận huyết chi thí luyện của sư tôn, gần ba ngày sau đã đạt đến Xuất Khiếu tiền kỳ. Hắn cũng biết hậu quả của việc này, nhưng để giết chết Trương Tinh Phong, hắn không hề bận tâm......
Lý Thiên Tường nhìn Trương Tinh Phong, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ: "Trương Tinh Phong, ta còn sống đến bây giờ mục đích chính là hủy diệt ngươi, hoàn toàn hủy diệt ngươi, hủy diệt cả tinh thần và thể xác của ngươi. Hôm nay......”
Trương Tinh Phong lúc này đang quan sát trận pháp vận hành, nhưng lại cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Trận pháp này cực kỳ giống với một trận pháp của Tu chân giới —— Thiên Diện Tuyệt Sát Trận. Trận pháp mặc dù không có sự lợi hại của Thiên Diện Tuyệt Sát Trận, nhưng lớp sương mù màu phấn hồng trước mặt lại khiến cho lực công kích gia tăng rất nhiều, đồng thời sự mê hoặc của trận pháp cũng mạnh hơn. Làm sao để phá giải trận pháp, làm sao để giải quyết lớp sương mù màu phấn hồng, đây quả thật là một cái nan đề!
Nhìn những cao thủ bên trong trận pháp lần lượt chết đi, Trương Tinh Phong trong lòng chỉ thở dài. Đối với những người này, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến sẽ cứu bọn họ. Thủ hạ của địch nhân cũng chính là địch nhân của mình. Trên thế giới này người cần cứu vớt rất nhiều, mình hà tất phải tự làm khổ đi cứu những thủ hạ của địch nhân.
Lý Thiên Tường hiển nhiên đã không thể nhịn được. Biểu hiện của các cao thủ Lý gia thật sự làm cho hắn thất vọng. Hắn cũng không muốn tất cả thủ hạ của mình đều chết đi, Hiên Viên Kiếm màu đen đột nhiên bay ra.
Trương Tinh Phong nhướng mày. Một kiếm này của Lý Thiên Tường rõ ràng là trực tiếp công kích trận pháp. Mặc dù có thể phá được trận pháp, nhưng những người thuộc phạm vi công kích cũng sẽ chết đi. Lý Thiên Tường hiển nhiên là lựa chọn địa phương nơi tập trung đông đảo hoàng gia cao thủ.
Trương Tinh Phong thân hình lay động. Thuấn di!
Chu Đăng đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực phô thiên cái địa, từ đáy lòng sinh ra sợ hãi. Một sự sỡ hãi giống như một sinh vật nhỏ bé không cách nào kháng cự được tai nạn. Sự sợ hãi chiếm lĩnh hết cả tâm linh của hắn. Hắn cảm thấy chính mình không cách nào tập trung được một chút tiên thiên nội lực.
Ngay lúc này, Chu Đăng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đợi đến khi tỉnh táo lại, hắn mừng rỡ chứng kiến mình đang ở bên cạnh Trương Tinh Phong. Hắn biết là Trương Tinh Phong đã cứu hắn.
Đột nhiên một cỗ áp lực quen thuộc khiến cho hắn nhìn về hướng bắc. Hắn biết cỗ áp lực kinh khủng vừa rồi chính là do tên gia hỏa mặc y phục Lý gia kia phát ra. Chu Đăng trong lòng cảm thấy giận dữ: "Lý gia, các ngươi lại dám ngang nhiên mưu sát bổn hoàng tử!"
Nhưng Chu Đăng cũng không phải là một kẻ hồ đồ. Hắn cũng biết lúc này không phải là lúc nổi điên, lập tức nhìn về bên trong trận pháp!
Một đại hán nhanh chóng chạy đến trước mặt Chu Đăng nói:
- Nhị hoàng tử, bây giờ chúng ta còn lại một trăm lẻ bốn người. Phần lớn huynh đệ đều là bị kiếm khí giết chết!
Nhị hoàng tử lạnh lùng gật đầu. Hắn biết kiếm khí này chính là do người của Lý gia phát ra, bởi vì thủ đoạn công kích của trận pháp này chỉ là Đào hoa chướng và những mũi tên. Nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén nỗi tức giận này lại.
Lý Thiên Tường liếc nhìn những thủ hạ còn sót lại, khóe miệng cười lạnh: "Ân, còn hai trăm lẻ bốn người, đủ rồi, đủ rồi!"
Lý gia chủ nhìn Trương Tinh Phong bọn họ gọi lớn:
- Nhị hoàng tử, Trương hiền chất, có thể đi tiếp được chưa?
Lý gia chủ lúc này vẫn còn gọi Trương Tinh Phong là "hiền chất", da mặt quả thật là dày!
Trương Tinh Phong và Nhị hoàng tử liếc nhìn nhau, gật đầu với Lý gia chủ. Mọi người tiếp tục đi tới, lưu lại phía sau mấy trăm thi thể chết nhiều dạng khác nhau.
......
Đại môn!
Đại môn cổ xưa!
Đại môn cao mười thước!
Đại môn hoàn toàn do huyền thiết cấu thành!
Mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy. Những người phía trước lập tức cùng hợp sức đẩy cánh cửa ra!
Kim quang, kim quang chói mắt, kim quang làm cho người ta không thể mở mắt ra được!
Chỗ này so với những quảng trường bình thường còn lớn hơn gấp mười lần. Trung ương tất cả đều là kim khối. Tất cả đều là kim khối! Kim quang chói mắt, chỉ biết tuyệt đối mười phần là vàng nguyên chất. Một ngọn đồi hoàn toàn do kim khối xếp thành cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người!
Tất cả mọi người đều ngây ngốc. Nhiều kim khối đến như vậy, rốt cuộc là có đến bao nhiêu lượng?