- Sất!
Trương Tinh Phong quát một tiếng. Hai tay lập tức chuyển động, kết thành mười tám Thủ Ấn Quyết, dựa theo Chú Tiên Quyết lần lượt phát ra. Khí đỉnh lúc này đã biến thành màu vàng không ngừng rung lên. Sau khi phát ra Thủ Ấn Quyết thứ mười, Trương Tinh Phong cảm thấy có chút đau đầu. Vốn luyện chế Bích lăng đan là một việc tương đối dễ dàng, mặc dù đòi hỏi phải có tu vi Phân Thân kỳ, nhưng Trương Tinh Phong tin rằng dựa vào hỗn độn lực của mình có thể giải quyết được!
Nhưng mà nguyên liệu của mình thật sự là quá tốt, chính là do Bàn Cổ đại thần xông vào vô số tuyệt cảnh mới thu thập được. Cho dù là tại Tiên giới cũng cực kỳ trân quý. Điều này khiến cho dược hiệu của Bích lăng đan gia tăng rất nhiều, nhưng đồng thời luyện đan cũng sẽ khó khăn hơn. Trương Tinh Phong cảm thấy một phần lớn hỗn độn lực của mình theo Thủ Ấn Quyết thất thoát ra ngoài!
Khi hỗn độn lực dường như đã cạn kiệt, Trương Tinh Phong chí mới phát ra Thủ Ấn Quyết thứ mười bảy. Quan trọng nhất là Thủ Ấn Quyết cuối cùng thứ mười tám đã không có hỗn độn lực để kết ra, hơn nữa thời gian cũng không cho phép Trương Tinh Phong khôi phục lại!
Trương Tinh Phong chỉ có thể ảo não ngồi chờ hỗn độn lực trong thân thể mình khôi phục lại một chút. Lúc này khí đỉnh màu vàng đột nhiên bành trướng ra. Trương Tinh Phong biết kết quả sẽ là cái gì, khí đỉnh sẽ nổ tung. Khí đỉnh ẩn chứa hỗn độn lực cường đại của Trương Tinh Phong cùng với các loại nguyên liệu hiếm thấy trân quý nếu như nổ tung, uy lực của nó cái Phàm nhân giới này không thể nào thừa nhận được. Uy lực tuyệt đối có thể so sánh với một kích mạnh nhất của Trương Tinh Phong, phỏng chừng cả một nửa Hoa Dương Thành đều sẽ bị hủy diệt!
Không còn kịp nữa rồi. Trương Tinh Phong lập tức đem một chút hỗn độn lực trong cơ thể vừa mới khôi phục phát ra, trong nháy mắt tựu kết thành Thủ Ấn Quyết thứ mười tám, bắn về về phía khí đỉnh. Trong nháy mắt, Trương Tinh Phong đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lên trên Thủ Ấn Quyết thứ mười tám!
Khí đỉnh màu vàng càng lúc càng bành trướng. Kim quang trên thân khí đỉnh đột nhiên bừng lên, vút thẳng lên trời, trực tiếp xuyên qua cả nóc nhà.
Thủ Ấn Quyết thứ mười tám chậm rãi bay đến bao trùm lấy khí đỉnh. Nhưng lúc này khí đỉnh đã rất khó áp chế, đang lúc khí đỉnh tiếp tục muốn bành trướng ra, máu tươi trên thân Thủ Ấn Quyết đột nhiên phát ra một luồng sáng đỏ rực.
Khí đỉnh không cam lòng, lần lượt muốn bành trướng. Quang mang đỏ rực thì lại cố gắng áp chế. Hai lực lượng bên tám lạng người nửa cân. Trương Tinh Phong ngẩn ra, hắn không nghĩ đến bành trướng lực bên trong khí đỉnh lại mạnh đến như vậy. Vì đề phòng vạn nhất, Trương Tinh Phong liền đem một chút hỗn độn lực trong cơ thể vừa mới khôi phục lại kết thành một cấm chế.
Nhờ sự trợ giúp của cấm chế, quang mang màu đỏ rực lập tức chiếm được thượng phong, áp chế khí đỉnh. Khí đỉnh chậm rãi rơi xuống trước người Trương Tinh Phong, đột nhiên hóa thành một đạo ánh sáng bắn vào trong miệng hắn.
Trương Tinh Phong mỉm cười, lập tức ngồi xuống bắt đầu điều tức. Vừa mới phun ra một ngụm máu tươi đối với hắn thương tổn khá lớn.
Lúc này bên ngoài lầu các của Trương Tinh Phong, đã có không ít người tụ tập. Mọi người đều nhìn thấy một luồng kim quang từ bên trong lầu các bắn lên đến tận trời, hơn nữa cả nóc nhà cũng bị xuyên thủng. Những người hiếu kỳ đều muốn đến xem thử. Nhưng khiến cho bọn họ không hiểu được, chính là tại thang lầu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc lồng vô hình, hoàn toàn ngăn cản những thứ bên ngoài.
Một số vũ giả tự nhận là mình công lực tương đối cao muốn xông vào, nhưng kết quả đều là bị trọng thương. Mặc dù Trương Tinh Phong chỉ tiện tay bày một cấm chế, nhưng là cấm chế do hỗn độn lực tạo thành làm sao những vũ giả bình thường bọn họ có thể phá được?
Tiêu Lâm vừa đi đến nhìn thấy tình hình trước mặt, liền biết ngay là do vị sư huynh "không phải người" kia của mình gây ra. (Sau khi hắn biết được quá khứ của Trương Tinh Phong từ Huyết Lang, hắn liền cho rằng sư huynh của mình không phải là người). Hắn bực tức suy nghĩ: "Sư huynh à, xảy ra chuyện gì vậy. Huynh muốn cho người khác biết lợi hại cũng đừng nên tạo ra cái lồng vô hình này chứ. Huynh làm như vậy ta làm sao giải thích với khách khứa đây. Ở nơi này hầu hết đều là những đại nhân vật, sư đệ ta quả thật là rất khó dàn xếp!"
Tiêu Lâm mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cũng không có biện pháp. Hắn không thể để cho những người này tụ tập ở đây, liền lớn tiếng nói:
- Các vị, nơi này là chỗ của sư huynh ta. Bây giờ hắn đang luyện công, hy vọng mọi người không nên quấy rầy. Hơn nữa sư huynh ta đầu óc có chút vấn đề, cho nên vừa rồi đã phá hủy cả nóc nhà!
Tiêu Lâm vừa lên tiếng, vừa chỉ vào đầu mình, ám chỉ sư huynh của mình đầu óc có vấn đề.
- Vương lão gia, thì ra nơi này có người bị bệnh thần kinh, hơn nữa công lực lại cao như vậy. Ta nghĩ chúng ta nên đi thôi, nếu cái tên bị bệnh thần kinh kia khi nổi điên......
Một tên Bộc phát hộ (nhà giàu mới phất) to béo hói đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi quay sang nói với một lão già trên ngón tay mang bảo thạch giới chỉ cực lớn bên cạnh.
Vương lão gia kia lập tức nói:
- Còn không mau đi, Lý Thượng, ta còn tưởng rằng nơi này có bảo bối gì chứ. Được rồi, Lục Phúc, mau đi!
Vương lão gia gọi quản gia của mình, cũng không thèm chú ý đến cái tên Bộc phát hộ Lý Thượng bên cạnh. Trong mắt của Vương lão gia những tên Bộc phát hộ như Lý thượng này chẳng qua cũng chỉ nhờ vào vận khí tốt mới có thể trở thành phú hào mà thôi. Những phú hào đã truyền thừa nhiều đời như bọn họ căn bản không hề xem bọn Lý Thượng này là cùng đẳng cấp với mình!
Phú hào không đơn giản chỉ cần có tiền là được, thâm niên còn quan trọng hơn. Một phú hào có có thâm niên ít nhất cũng phải truyền qua ba đời, điều này chỉ có ở các gia tộc. Những phú hào truyền thống bọn họ rất xem thường những tên Bộc phát hộ này. Nhưng mà Vương lão gia này cũng đã quên mất, tổ tiên trước kia của hắn cũng chính là Bộc phát hộ!
Tiêu Lâm nhìn thấy tất cả mọi người đã rời khỏi, lúc này mới thở phào một hơi.
- Sư đệ, đệ lên đây!
Thanh âm của Trương Tinh Phong đột nhiên truyền vào bên trong tai của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm liền đi đến phía trước thang lầu, đưa tay sờ vào cấm chế, phát hiện cái lồng trong suốt kia đã không còn, lúc này mới tiến lên lầu!
Trương Tinh Phong há miệng ra, khí đỉnh lập tức bay ra, lúc này nó đã khôi phục lại màu sắc trong suốt. Trương Tinh Phong mở khí đỉnh ra, một mùi thơm ngát lập tức làn ra khắp cả lầu các. Trương Tinh Phong chép chép miệng thở dài nói: "Không hổ là cực phẩm nguyên liệu, làm ra Bích lăng đan hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều!"
Trương Tinh Phong từ mùi thơm mà nhận biết lần này luyện chế ra Bích lăng đan tốt hơn rất nhiều so với tại Tu Chân Giới!
Trương Tinh Phong tâm ý vừa động, Bích lăng đan bên trong khí đỉnh lập tức bay đến trên tay.
"Chín viên!" Trương Tinh Phong lập tức lấy một viên bỏ vào miệng. Những viên Bích lăng đan còn dư bay về lại bên trong khí đỉnh. Trương Tinh Phong há miệng ra, khí đỉnh lập tức thu nhỏ lại bay vào bên trong.
Khí đỉnh này có thể lần lượt sử dụng. Mỗi một lần sử dụng hiệu quả luyện thuốc của nó cũng sẽ tốt hơn. Luyện càng nhiều, khí đỉnh sẽ càng tốt hơn, từ màu sắc có thể phân biệt được. Loại khí đỉnh thấp nhất chính là có màu trong suốt, sau đó chính là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử bảy màu. Sau khi đột phá màu sắc thứ bảy là màu tím, khí đỉnh sẽ hoàn toàn biến thành màu đen, lúc này khí đỉnh đã có thể luyện chế thần khí. Khí đỉnh có thể nói thị một loại pháp khí. Đương nhiên nếu đạt tới màu tím đột phá, tiếp theo khí đỉnh sẽ trở về màu trong suốt ban đầu!
Trương Tinh Phong trong lòng vui vẻ, hắn cảm nhận được rất rõ dược hiệu của Bích lăng đan. Bích lăng đan vừa đến bụng, lập tức hóa thành một luồng linh lực khổng lồ bắt đầu dung hợp với hỗn độn lực bên trong thân. Trương Tinh Phong cảm nhận được rất rõ sự cường đại của linh lực. Đương nhiên cũng bắt đầu khôi phục lại!
Sau thời gian uống một chén trà, Trương Tinh Phong đã khôi phục lại. Hơn nữa còn cảm nhận được công lực của mình từ Nguyên Anh trung kỳ đã tăng lên Nguyên Anh hậu kỳ. Ngoài ra thương thế của mình đã hoàn toàn hồi phục. Trương Tinh Phong không chỉ có cảm thán không thôi. Nếu như mình không bị thương mà nói, phỏng chừng Bích lăng đan hoàn toàn có thể đưa hắn đạt đến Xuất Khiếu tiền kỳ.
Đáng tiếc là loại linh đan này sau khi dùng một viên, dùng thêm một lần dược hiệu chỉ còn một nửa, nếu như dùng thêm nữa dược hiệu lại càng thấp hơn. Hơn nữa Trương Tinh Phong biết chỉ dựa vào linh đan đối với Tu Chân không có lợi nhiều, cho nên hắn cũng không có lòng tham!
Lúc này hắn lại nhớ đến sự đệ khả ái kia của hắn. Sư đệ này không chỉ mang đến cho hắn sáu vạn binh mã, mà còn cho hắn cả Thiên Phong đổ trang. Hắn tin rằng sẽ có một ngày, hắn sẽ dùng Thiên Phong đổ trang làm cho sản nghiệp chính của Lý gia là đổ trường hoàn toàn sụp đổ!
Sư đệ đã đối với mình như vậy, mình cũng không thể quá mức hẹp hòi. Trương Tinh Phong liền lên tiếng gọi Tiêu Lâm đi lên.
- Sư huynh, huynh tìm ta làm gì. Đạo kim quang kia là cái gì vậy?
Tiêu Lâm vừa đi đến liền lập tức hỏi.
Trương Tinh Phong cười cười nói:
- Ta vừa mới luyện đan!
- A, chính là luyện đan mà Phách Tản Ma Đế có nói đến sao. Rốt cuộc là đan dược gì vậy? Ách...... Tại sao lại không thấy đan lô vậy. Không phải muốn luyện được đan dược tốt đều phải cần đến đan lô hay sao?
Tiêu Lâm nhíu mày, nhìn bốn phía trong phòng tìm kiếm.
Trương Tinh Phong mỉm cười, há miệng, khí đỉnh lập tức bay ra. Hắn cười cười nhìn bộ dạng khiếp sợ của Tiêu Lâm, từ bên trong khí đỉnh lấy ra một viên bích lăng đan, nói:
- Sư đệ, Bích lăng đan này dược hiệu rất cao. Chỉ có Tu chân giả đạt đến Kim Đan kỳ mới có thể phục dụng. Đương nhiên là đệ tu luyện hỗn độn lực còn cường đại hơn có thể dùng thứ này. Nhưng mà những vũ giả bình thường thì lại không thể sử dụng được, có lẽ là Thiên chi cảnh cũng có thể. Tốt lắm, sau này thủ hạ của đệ có người nào đạt đến Thiên chi cảnh thì hãy đến tìm ta!
Trương Tinh Phong nói xong, liền đem linh đan đưa cho Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm trong lòng kích động, không nói gì thêm, đưa tay cầm lấy linh đan. Viên linh đan này đối với việc báo thù của hắn có tác dụng rất lờn. Đối với vị sư huynh "không phải người" này, hắn cũng không hề khách khí!
Trương Tinh Phong lúc này bỗng nhiên nhớ đến Tiềm long đồ, liền lập tức dùng linh giác quan sát Thác Bạt gia!
Đột nhiên Trương Tinh Phong sắc mặt biến đổi, nói:
- Không tốt! Sư đệ, ngươi hãy ở lại đây, ta đi trước!
Trương Tinh Phong trong lúc Tiêu Lâm vẫn còn ngạc nhiên đã biến mất khỏi phòng.