Tô Châu và Hàng Châu có thể nói là hai viên ngọc quý của Minh vương triều!
Những cái đẹp của Tô Châu, không thể nào liệt kê ra hết được, hoàn toàn không có một thứ gì có thể đại biểu được cho Tô Châu. Còn Hàng Châu sở dĩ nổi danh, chủ yếu chính là Tây Hồ. Cảnh đẹp của Tây Hồ lừng danh bốn bể, cho dù là Cao Ly xa xôi cũng nghe nói đến. Mặt nước hồ mênh mông, gió nhẹ thổi qua khiến cho mặt hồ lay động. Một hòn đá ném xuống, tạo nên từng cơn sóng gợn, ánh mặt trời bên dưới đáy nước cũng theo đó đung đưa.
- Hì hì, Phong ca, Tây Hồ này quả thật là đẹp, chúng ta ở nơi này vui chơi thêm một thời gian có được không?
Phong Ngữ Yên nằm trong lòng Trương Tinh Phong, đưa tay cầm những viên đá nhỏ nhàm chán ném xuống mặt hồ.
- Ừm, còn một ngày nữa mới đến ngày Lý Thế Dân và Vũ Văn Hóa Cập quyết đấu. Hay là hôm nay chúng ta qua đêm trên thuyền này nhé?
Trương Tinh Phong âu yếm nhìn Phong Ngữ Yên, mỉm cười nói. Hắn đã sớm có chuẩn bị, chiếc thuyền này chính là do thuê trước đó, bên cạnh Tây Hồ có rất nhiều những chiếc lâu thuyền như thế này.
Lâu thuyền này cũng không thể xem như là sang trọng, chỉ là loại bình thường mà thôi. Trên thuyền chia làm hai tầng, ở trên thuyền sinh hoạt hàng ngày cũng không hề có vấn đề gì.
"Ừm!" Thân thể của Phong Ngữ Yên bắt đầu cục cựa, đến khi cảm thấy thoải mái nàng mới ngừng lại, tiếp tục ngắm cảnh đẹp của Tây Hồ.
Phía đối diện cũng có một lâu thuyền đang trôi đến, trên thuyền cũng có một cặp nam nữ đang dựa sát vào nhau. Phong Ngữ Yên nhìn thấy, lập tức đưa tay lên vẫy vẫy. Nữ tữ bên kia cũng phát hiện ra hai người Phong Ngữ Yên, liền vẫy tay chào.
Trương Tinh Phong quay về hướng nam tử kia khẽ mỉm cười gật đầu chào. Hắn vừa nhìn là đã nhận ra nam tử này không hề có võ công gì. Hai người bọn họ tuy là đang âu yếm với nhau, nhưng Trương Tinh Phong lại nhận ra trên khuôn mặt của nam tử này có một chút ưu sầu.
Chỉ trong nháy mắt, lâu thuyền đối diện đã trôi qua con thuyền của Trương Tinh Phong bọn họ.
Trương Tinh Phong cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Hắn nhìn Phong Ngữ Yên trong lòng khẽ mỉm cười, yên lặng cùng nàng thưởng thức cảnh đẹp.
- Phong ca, huynh xem kìa!
Phong Ngữ Yên đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước.
Trương Tinh Phong ngước mắt lên nhìn. Phía trước mặt đang có rất nhiều lâu thuyền vây quanh một lâu thuyền lớn. Lâu thuyền này cao đến mười thước, có ba tầng, hiển nhiên là loại thuyền chuyên dùng để trình diễn.
- Phong ca, muội biết rồi, đây chính là thuyền biểu diễn. Chúng ta đến đó xem đi!
Phong Ngữ Yên lập tức hưng phấn đứng dậy. Trương Tinh Phong mỉm cười, quay về ra hiệu cho thủy thủ phía sau. Thủy thủ lập tức chuyển hướng, tiến về phía lâu thuyền lớn.
Một ngày sau, vào giữa trưa!
Tử Cấm thành, Huyền Vũ môn!
Lý Thế Dân đứng trước Huyền Vũ môn, hai mắt nhắm lại không cử động. Lúc này chung quanh không có một bóng người nào. Tại bên ngoài một dặm, Trương Tinh Phong cùng với Chu Lệ và Chu Minh đang quan sát.
Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, gió bắt đầu nổi lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngừng lại.
Bên cạnh Huyền Vũ môn xuất hiện một trung niên nhân mái tóc màu hoa râm.
Lý Thế Dân đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lóe sáng nhìn thẳng vào trung niên nhân trước mặt, khoé miệng nở một nụ cười lạnh.
- Ngươi đã đến rồi, ha ha...... Ta đã phải tốn biết bao công sức để tìm được Hiên Viên kiếm có thể so sánh với Xạ Nhật thần cung của ngươi, nhưng cả trăm năm nay ngươi chỉ toàn là lẩn trốn, còn là anh hùng hay sao? Ha ha ha......
Lý Thế Dân đã hoàn toàn không còn khí khái của một hoàng giả, chỉ còn sự phẫn hận.
Vũ Văn Hóa Cập phảng phất như tất cả đều nằm trong bàn tay của hắn, mỉm cười nói:
- Một trăm mười sáu năm, Lý Thế Dân, Lý Thế Dân, một trăm mười sáu năm này ngươi sống như thế nào vậy, có phải rất thống khổ hay không? Ha ha...... một ngày dài như bằng một năm, ngươi đã sống đến một trăm mười sáu năm, có cảm thấy dài hay không vậy? Ha ha......
Vũ Văn Hóa Cập cười, cười rất đắc ý, nụ cười rất ngông cuồng!
Lý Thế Dân cũng đã không còn vẻ trầm ổn như lúc trước, hắn cũng đã không cần phải chịu đựng. Hắn chỉ biết, hắn bây giờ phải phát tiết ra. Cả ngàn năm ẩn nhẫn, cả trăm năm dày vò, tất cả chỉ vì một tiễn tại Huyền Vũ môn năm đó.
- Sa, nàng hãy nhìn ta báo thù cho nàng. Sau khi trả thù xong, ta sẽ lập tức đi tìm nàng!
Lý Thế Dân thì thào tự nói, đột nhiên trên người hắn bắt đầu lóe sáng......
Bên ngoài một dặm!
- Trương gia chủ, bọn họ đã bắt đầu chiến đấu rồi. Nếu như cuộc chiến quá quyết liệt, phá hủy cả Tử Cấm thành thì không phải chuyện đùa đâu!
Chu Lệ đã không chịu được nữa. Hiện tại hai người đã bắt đầu quyết chiến, mà Trương Tinh Phong thì vẫn cứ ngồi yên giống như đang hưởng thụ.
Trương Tinh Phong khẽ mỉm cười, hai tay vung lên, mười đạo hỗn độn lực lập tức bay theo một quỹ tích kỳ diệu về hướng Huyền Vũ môn.
- Bọn họ cho dù có chiến đấu như thế nào, cũng sẽ không thể phá hư được kiến trúc ngoài trăm thước!
Trương Tinh Phong thản nhiên nói.
Chu Lệ khẽ gật đầu. Trương Tinh Phong đã lên tiếng, hắn còn biết gì thêm, nhưng trong lòng của hắn thì lại đau xót: "Vậy không phải nói tất cả kiến trúc bên trong phương viên trăm thước đều xong hết cả hay sao? Một trăm thước, trời ạ, biết bao nhiêu là kiến trúc!"
Thiên không đổi màu, trên bầu trời của Huyền Vũ môn đột nhiên xuất hiện những đám mây màu tím. Cho dù là ở bên ngoài một dặm, Chu Lệ bọn họ cũng cảm nhận được khí thế mãnh liệt, rung trời chuyển đất.
Ánh mắt của Vũ Văn Hóa Cập cũng sáng lên, khí thế trên thân bắt đầu phát tán ra. Đột nhiên trên tay hắn xuất hiện một cây cung, một cây cung màu đen tuyền.
Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cây cung trên tay Vũ Văn Hóa Cập.
"Thần khí? Không đúng, là tiên khí, nhưng mà......" Trương Tinh Phong khẽ nhíu mày. Cây cung này làm cho hắn có cảm giác năng lượng của tiên khí, nhưng linh giác của hắn thì lại cảm nhận được một chút khí tức của thần khí. Hắn thậm chí còn cảm nhận được một chút ba động của thần chi tâm.
"Trương Tinh Phong, đó chính là thần khí của Xạ Nhật Ma Đế, lão lục trong số Ma Giới Thất Hung. Thần khí này năm đó bị Bàn Cổ phân thành hai nửa, một phần là hình thể của Xạ Nhật thần cung, còn một phần nữa chính là hạch tâm của nó —— Thần Hỏa tinh hạch. Chỉ khi có được Thần Hỏa tinh hạch, Xạ Nhật thần cung mới có thể phát huy được lực lượng chân chính của nó.
"Một thần tinh hạch thậm chí còn trân quý hơn cả một trung phẩm thần khí. Xạ Nhật thần cung cũng là dựa vào Thần Hỏa tinh hạch cho nên mới có thể trở thành đỉnh cấp thần khí. Đáng tiếc, năm đó Bàn Cổ đã luyện thành Lục Chuyển Huyền Thân, thần khí có lợi hại đến mấy cũng không có tác dụng gì, bị Bàn Cổ chém thành hai nửa. Thần Hỏa tinh hạch bị Bàn Cổ thu thập, hiện đang cất bên trong ta đây. Ha ha!" Thanh âm của Thiên Vũ có vẻ rất đắc ý.
Trương Tinh Phong ngẩn người, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy mừng như điên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Xạ Nhật thần cung trên tay của Vũ Văn Hóa Cập.
Thần khí!
Sự kích động trong lòng Trương Tinh Phong lúc này sớm đã chẳng thể che giấu nữa. Hiện giờ bản thân có Thiên Vũ thủ trạc, phòng thủ thì có “Trọng Huyền chiến y” và “Trọng Huyền chiến ngoa” hai bộ phận của “Trọng Huyền Tạm”, nhưng công kích thì lại chỉ có duy nhất đỉnh cấp tiên khí “Tử Nhận”.
Trương Tinh Phong trong lòng có chút thèm khát. Hắn ngay từ khi có được một món thần khí đã cảm thấy kích động, đến bây giờ lại muốn có một bộ thần khí. Về mặt phòng thủ thiếu mất một phần, nhưng hai hạ cấp thần khí phòng thủ thì đã tương đương với uy lực của một trung cấp thần khí rồi, cho dù không có được “Trọng Huyền hộ tý” cũng không sao. Hơn nữa Trương Tinh Phong vẫn còn chú trọng vào tôi luyện thân thể.
Nhưng về mặt công kích, Trương Tinh Phong lại vô cùng coi trọng. Tính công kích của một món thần khí đỉnh cấp không nghi ngờ gì chính là lựa chọn lý tưởng nhất. Trong lòng Trương Tinh Phong đột nhiên lay động.
“Thiên Vũ, có thể tìm được Thần Hỏa Tinh Hạch đó ở Tiên giới không?” Trương Tinh Phong nhớ tới, một Thần Hỏa Tinh Hạch có thể đủ để khiến cho một món tiên khí đỉnh cấp đạt đến mức thần khí đỉnh cấp. Mặc dù phải cần sức mạnh để đỉnh cấp tiên khí có thể hoàn toàn phát huy Thần Hỏa Tinh Hạch, nhưng hiển nhiên Thần Hỏa Tinh Hạch vẫn thập phần trân quý.
Nếu Thiên Vũ có thể tìm được một ít Thần Hỏa Tinh Hạch, vậy thì ……
Trương Tinh Phong đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống mỹ diệu lúc đó.
“Tiểu tử, ngươi nằm mơ à? Thần Hỏa Tinh Hạch này chỉ có thể ngộ cứ không thể cầu. Ta nói cho ngươi biết, Thần Hỏa Tinh Hạch có rất nhiều, nhiều đến kinh người, nhưng lại chẳng có mấy ai có thể lấy được. Năm đó Lục Chuyển Huyền Thân của Bàn Cổ đại thành mới có đủ thực lực để lấy được, nhưng tên gia hỏa này lại đem thời gian lãng phí vào ma giới, thực sự là quá đáng tiếc.
Trương Tinh Phong sửng sốt nói: “Cái này, rất nhiều? Nhiều đến kinh người! Vậy tại sao lại không có ai lấy được?”
Thiên Vũ đắc ý lên tiếng: “Hắc hắc, cái này tiểu tử ngươi không biết rồi. Biết hằng tinh không? Chính là cái giống như mặt trời vậy. Bên ngoài hằng tinh là lục muội chân hỏa, bên trên là thiên hỏa, bên trong là huyền tật thiên hỏa, hạch tâm chính là thần hỏa, mà Thần Hỏa Tinh Hạch thì chỉ có ở trung tâm của thần hỏa. Ngươi có bản sự thì cứ đi mà lấy!”
Trương Tinh Phong sững sờ. Hắn biết thần hỏa rất lợi hại, nhưng hắn không hiểu, thần hỏa rốt cuộc lợi hại đến thế nào.
“Lẽ nào đến cả Tiên đế cũng không thể chống lại thần hỏa?” Trương Tinh Phong thực khó tin nổi, trong lòng hắn Tiên đế chính là nhân vật mạnh mẽ nhất tiên giới rồi.
Thiên Vũ khinh thường cười nói: “Tiên đế? Ha ha …… cho dù là một thần nhân bình thường cũng không có thực lực đó. Hừ! Tiên giới ma giới nhiều năm nay có biết bao cao thủ đã thành thần nhân, nhưng vẫn không một ai có đủ thực lực để tiến vào trong thần hỏa, lấy được Thần Hỏa Tinh Hạch cả. Chỉ có Lục Chuyển Huyền Thân so với Bất Tử Kim Thân còn đáng sợ hơn của Bàn Cổ mới có đủ khả năng để chống đỡ thần hỏa! »
Trương Tinh Phong cuối cùng đã biết, thần hỏa rốt cuộc là đáng sợ thế nào!
“Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết nhé, nếu đem thần hỏa so với lửa của phàm nhân giới thì thần nhân chính là người bình thường chưa luyện qua công phu. Ngươi nói thử xem một người bình thường có thể ở trong lửa mà không chết không? Ha ha …… »
Lúc này trong lòng Trương Tinh Phong đã hoàn toàn hiểu rõ. Thần hỏa chính là lửa bình thường trong thần giới, cho dù là ở thần giới cũng không phải là thứ mà thần nhân bình thường có thể kháng cự được. Chỉ có Bàn Cổ biến thái đã tu thành Lục Chuyển Huyền Thân so với Bất Tử Kim Thân còn đáng sợ hơn mới có thể ngăn cản. Đáng tiếc là vị sư phụ biến thái này lại không lợi dụng thời gian sau khi tu thành Lục Chuyển Kim Thân để đi lấy một ít Thần Hỏa Tinh Hạch.
Nếu có thể có được thần hỏa, như vậy không phải là có thể nghênh ngang đi lại ở Tiên Ma giới rồi sao?
Trong lòng Trương Tinh Phong đột nhiên nổi lên cảm giác khao khát, khao khát đối với thần hỏa, nhưng hắn biết thần hỏa không phải là thứ mà tiên ma có thể khống chế được.
“Tử – Long – Phệ – Thiên!”
Tiếng hống của Lý Thế Dân đột nhiên vang lên. Một con tử long khổng lồ lập tức từ trên người hắn lao ra. Con tử long khổng lồ đó bay thẳng tới Vũ Văn Hóa Cập, trên long trảo của nó mỗi một móng vuốt đều có thể nhìn thấy rõ, hai mắt của nó không ngừng phát sáng.
Trương Tinh Phong nhìn thấy cảnh này, hắn biết là công lực của Lý Thế Dân đã cao hơn rất nhiều so với trước đây, có lẽ ít nhất cũng đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí còn có thể đạt đến Xuất khiếu kỳ.
Ánh sáng lóe lên!
Bầu trời u ám!
Tử Long hóa thành vô số mảnh vụn, biến mất trong trời đất......
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Trương Tinh Phong. Có lẽ vừa rồi chỉ có một mình Trương Tinh Phong mới có thể ẩn ước nhìn thấy quỹ tích của một mũi tên đó.
“Thực sự là quá lợi hại, uy lực của một mũi tên này tuyệt đối cường hãn!” Trương Tinh Phong cảm thán không thôi. Một mũi tên đó thực sự là quá nhanh, Trương Tinh Phong tin rằng, cho dù là dùng kiếm công kích, phải dùng tốc độ nhanh nhất của Tử Nhận mới so được với tốc độ này, hoàn toàn khiến người ta khó mà kịp phản ứng. Xạ Nhật thần cung! Không hổ là Xạ Nhật thần cung! Trong lòng Trương Tinh Phong đối với thần cung này càng thêm khao khát.
“Cái gì, đó là tên? Tên của Vũ Văn Hóa Cập?” Đến bây giờ, Chu Lệ mới biết, thì ra luồng ánh sáng vừa lóe vừa rồi chính là mũi tên của Vũ Văn Hóa Cập.
Lý Thế Dân nhìn Vũ Văn Hóa Cập, tử quang trong mắt càng thêm sáng rõ. Chính là một mũi tên này, chính là một mũi tên này, năm đó đã khiến cho Sa vĩnh viễn rời khỏi hắn.
“Ha ha...... hay lắm, Vũ Văn Hóa Cập, hãy tiếp một chiêu nữa của ta!” Lý Thế Dân vô cùng tức giận cười lên, tử quang trên người bắt đầu sôi trào.
“Long – Du – Cửu – Thiên!”
Tử quang trên người Lý Thế Dân bắn ra. Những đám mây màu tím trên trời cũng bắt đầu quay cuồng, đột nhiên trên những đám mây xuất hiện vô số tử long. Trên người Lý Thế Dân cũng xuất hiện vô số tử long, mỗi một tử long đều bay về phía những đám mây, hội hợp với những tử long bên trong......
Cửu Long quay cuồng...... Long uy khiến người ta sợ hãi......
Trên mặt Vũ Văn Hóa Cập hiện ra vẻ khinh thường, đối với một chiêu này của Lý Thế Dân hắn sớm đã có cách đối phó. Chỉ thấy một mũi tên màu đen đột nhiên xuất hiện trên dây cung, một mũi tên này, chính là Bắc Hải Hàn Băng Thiết mà Vũ Văn Hóa Cập đã tốn rất nhiều năm thời gian đi tìm về để tạo thành, uy lực vô cùng to lớn.
Trương Tinh Phong lắc lắc đầu. Hắn biết Vũ Văn Hóa Cập và mũi tên đó không thể phát huy được sức mạnh của Xạ Nhật thần cung, tuy nhiên uy lực cũng không tệ!
“Trương tiểu tử, xem ra ngươi cũng biết, Xạ Nhật thần cung này hoàn toàn là dựa vào tiên nguyên lực hoặc ma nguyên lực để tụ tập thành mũi tên năng lượng thực chất. Tên Vũ Văn Hóa Cập này không ngờ lại đi dùng một mũi tên, ha ha, xem ra là chẳng thể nào phát huy được thực lực của Xạ Nhật thần cung. Năm đó khi Xạ Nhật ma đế tự bạo, đã bắn ra Thất Thải Thần Tiễn khiến cho trời u đất ám, nhật nguyệt lu mờ. Bàn Cổ cũng vì vậy mà bị cực âm ngăn cản, mới có thể để cho lão thất, Nghịch Thiên Ma Đế năm đó trốn thoát!”
“Nghịch Thiên Ma Đế trốn thoát?” Trương Tinh Phong trong lòng nghi hoặc, nhưng đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì lúc này mũi tên đó đã bắn ra.
Cửu long hạ phàm, hợp thành tử long!
Tử long khổng lồ đột nhiên biến thành rất nhỏ, nhưng thân thể của nó lại càng nhìn thấy rõ ràng hơn, thân hình dường như trong suốt. Còn mũi quang tiễn do Vũ Văn Hóa Cập bắn ra như lưu tinh kia uy lực rõ ràng là cực kỳ cường đại.
Tử long VS quang tiễn.
“Oành!”
Tiễn vỡ nát, Long tan tành, cả hai cùng tiêu tán!