Ma nguyên lực mãnh liệt dâng trào, thoát ra khỏi sự áp bức của hỗn độn lực, bắt đầu tiến vào bên trong các kinh mạch của Trương Tinh Phong.
Trời bắt đầu dần tối......
Gió cũng bắt đầu nổi lên......
Mấy chục tên cường đạo đứng nhìn Phong Ngữ Yên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn......
Huyết quang...... trời đất đều tối sầm lại. Tất cả những cường đạo đều khựng người, đứng yên bất động, thậm chí biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ có từ chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Phốc Xuy!”
Tất cả cường đạo trong nháy mắt đều hóa thành huyết vụ, cả sơn đạo đều là một màu đỏ. Phong Ngữ Yên ngây ngốc nhìn một màn này, sự sợ hãi trong lòng không hề giảm bớt chút nào.
"Phong ca, Phong ca......" Phong Ngữ Yên trong lòng gọi tên. Vì tìm Trương Tinh Phong, nàng đã lên đường đến kinh thành, không ngờ lại gặp phải cường đạo, thiếu chút nữa đã mất mạng. Nhưng tình huống bây giờ dường như cũng không tốt chút nào, vừa rồi chỉ trong nháy mắt mấy chục tên cường đạo đều hóa thành huyết vụ khiến cho trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi.
Đột nhiên trong lòng Phong Ngữ Yên có một cảm giác thân thiết, lập tức nhìn vào bên trong huyết vụ.
Y phục màu trắng trên người đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm hồng, chỉ có mái tóc bạc vẫn sáng ngời như trước. Ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, ánh mắt thâm tình...... có hối hận...... cũng tràn đầy yêu thương!
Huyết vụ đột nhiên biến mất!
- Ngữ Yên, ta yêu nàng!
Trương Tinh Phong nhìn Phong Ngữ Yên, trong mắt của hắn chỉ có nàng, cho dù sơn băng hải liệt cũng không thể ảnh hưởng đến hắn lúc này.
Ma nguyên lực bên trong cơ thể bắt đầu gào thét...... công kích vào các kinh mạch của Trương Tinh Phong. Nhưng biểu tình trên gương mặt của hắn vẫn không thể thay đổi, phảng phất như lúc này ma nguyên lực phá hủy không phải là thân thể của hắn vậy.
Phong Ngữ Yên ngẩn người, ngơ ngác nhìn Trương Tinh Phong, đầu óc trở nên trống rỗng: "Đây là sự thật sao? Huynh ấy yêu ta, Phong ca nói là huynh ấy yêu ta......"
Trương Tinh Phong bước đến gần Phong Ngữ Yên. Vẻ mặt có thống khổ, có hối hận, cũng tràn đầy tình ý:
- Ngữ Yên, ta yêu nàng...... bây giờ ta đã biết là ta yêu nàng...... Khi lần đầu tiên ta biết được nàng yêu ta, ta đã tự lừa dối mình, ta đã cố ép buộc bản thân mình chỉ xem nàng muội muội. Sau khi rời khỏi mười ngày, ta mới biết là ta không thể nào xa nàng được!
- Mười ngày, ta cũng không biết mình đã làm thế nào để trải qua được. Ta giống như một người không có linh hồn, chỉ biết vừa đi vừa cười, ban ngày thì vào tửu lầu dùng cơm, ban đêm thì vào khách sạn ngủ. Ta chỉ biết vô tri vô giác bước về phía trước...... ta đã quên mất thời gian, quên mất cả bản thân của mình. Ta đã không phải là một con người, chỉ như là một con rối không có linh hồn. Cho đến ngày hôm nay, ta đến một tửu lầu......
- Ta gặp một vị trạng nguyên đang đau khổ, là hắn đã thức tỉnh ta. "Hãy quý trọng người trước mắt, đừng để sau này phải hối hận!" Lúc này ta mới tỉnh ngộ, ta không thể tiếp tục sống trong quá khứ. Ta biết nếu như ta để mất nàng, ta nhất định sẽ hối hận. Nàng biết không, khi ta đi tìm nàng, trong lòng ta cảm giác được nàng đang gặp nguy hiểm. Ta hối hận, ta sợ hãi, ta lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện. Ta không ngừng gia tốc, ta thậm chí đã quên mất mình còn có thuấn di, chỉ biết điên cuồng chạy về phía trước......
Phong Ngữ Yên nhìn Trương Tinh Phong, nghe những lời hắn nói với nàng. Ánh mắt của nàng đã hoàn toàn bao phủ trong một màn sương nước mắt. Nàng bật khóc, khóc không thành tiếng, trong nước mắt nàng có sự thống khổ, cũng có một niềm hạnh phúc.
- Khi ta nhìn thấy nàng, trong nháy mắt thể giới quanh ta những như đã không còn màu sắc. Ta biết tình yêu của ta đối với nàng đã thâm nhập vào tận linh hồn. Ngữ Yên, ta không muốn phải hối hận, tac thậm chí còn rất sợ hãi. Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa!
Hai bàn tay của Trương Tinh Phong nắm lấy bờ vai của Phong Ngữ Yên, nhẹ nhàng thì thầm:
- Ngữ Yên, ta yêu nàng...... ta yêu nàng...... ta yêu nàng......
Trương Tinh Phong không ngừng nói, hắn muốn đem tất cả tâm ý trong lòng nói cho nàng biết.
Phong Ngữ Yên nức nở khóc, tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn hơn......
Mười ba tuổi thành lập khách sạn, đối mặt với bọn lưu manh, tranh đấu với những tên tiểu nhị nham hiểm, đấu trí với các thương nhân...... Nàng phảng phất như muốn đem tất cả những thống khổ và thương tâm khóc hết ra ngoài. Phong Ngữ Yên không ngừng khóc, giống như một hài tử ủy khuất khóc với thân nhân của mình.
Tiếng khóc của nàng khiến cho Trương Tinh Phong đau xót!
Trương Tinh Phong ôm nàng sát vào lòng, như muốn được cùng chia xẻ những thống khổ với nàng. Hai trái tim như hòa cùng một nhịp......
Thanh âm của Ngữ Yên dần dần nhỏ lại, yên lặng dựa đầu vào lồng ngực Trương Tinh Phong. Ở nơi này, nàng không còn cảm thấy sợ hãi, không còn cảm thấy thống khổ, tâm linh của nàng tựa như con thuyền đã tìm được bến đậu.
Đột nhiên, Phong Ngữ Yên ngẩng đầu lên nhìn Trương Tinh Phong, ánh mắt quyến luyến như không muốn rời xa.
- Phong ca, thân thể huynh có chuyện gì vậy?
Phong Ngữ Yên kinh hoảng hô lớn. Nàng phát hiện ra những vết máu trên người Trương Tinh Phong không phải hoàn toàn đều là do huyết vụ nhiễm hồng. Bởi vì nàng nhìn thấy được, trên cánh tay và trong lồng ngực của Trương Tinh Phong đều có những sợi tơ máu.
- Không có gì đâu, đừng lo lắng!
Trương Tinh Phong mỉm cười, hỗn độn lực vận chuyển, những vết máu trên thân thể trong nháy mắt đều biến mất.
Phong Ngữ Yên nhìn thấy trên người Trương Tinh Phong dường như không có vết thương gì, trong lòng cũng yên tâm nhiều.
Đột nhiên Phong Ngữ Yên cảm thấy thân thể của Trương Tinh Phong bắt đầu run lên, hoảng hốt ngẩng đầu lên. Lúc này sắc mặt của Trương Tinh Phong đã trở nên trắng bệch, giống như người bị bệnh nặng vậy.
- Phong ca!
Phong Ngữ Yên hoảng hốt hô lớn. Trong suy nghĩ của nàng, Trương Tinh Phong là một người vô địch, không thể nào xuất hiện tình huống như này. Lúc này trong lòng nàng hoàn toàn rối loạn, không biết nên làm gì.
- Ngữ Yên, đừng lo lắng, nàng cứ ở đây đừng đi đâu. Ta muốn tu luyện một chút!
Lúc này ma nguyên lực bên trong thân thể của hắn đã bắt đầu tạo phản.
Nói xong, hắn lập tức phát ra hai cấm chế, một mặt để bảo vệ Ngữ Yên, đồng thời hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.
- Ngữ Yên, ta đã bố trí một cấm chế chung quanh nàng. Trên cấm chế ta đã lưu lại khí tức của nàng, chỉ có nàng mới đi vào được. Nếu như bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng cứ trốn ở trong đó. Bây giờ ta phải tu luyện, có lẽ thời gian tu luyện sẽ khá dài, nàng không cần lo lắng!
Trương Tinh Phong một mặt dùng hỗn độn lực áp chế, một mặt dặn dò Phong Ngữ Yên.
Nói xong, hắn lập tức tiến vào bên trong cấm chế, bắt đầu tu luyện. Phong Ngữ Yên đứng bên trong cấm chế do Trương Tinh Phong bố trí, thấp thỏm bất an nhìn hắn.
Lúc này thân thể của Trương Tinh Phong bắt đầu đỏ bừng lên. Đột nhiên trên người hắn phát ra ngọn lửa màu trắng. Phong Ngữ Yên kinh hãi, nàng còn tưởng rằng Trương Tinh Phong sẽ bị ngọn lửa này thiêu cháy, nhưng một lúc sau nàng lại phát hiện ra Trương Tinh Phong dường như không hề xảy vần đề gì, quần áo bên ngoài cũng không bị ảnh hưởng.
Trương Tinh Phong lúc này quả thật không hề muốn chết, bởi vì bây giờ hắn đã có Ngữ Yên. Vừa rồi hắn cường hành sử dụng hỗn độn lực thuấn di, đã khiến cho ma nguyên lực bên trong thân thể mất đi áp chế, bắt đầu tràn ra.
Nhưng dường như tất cả đều đã muộn, lúc này ma nguyên lực đã hoàn toàn xâm nhập vào sâu bên trong các kinh mạch, rất khó trừ bỏ được.
Hôn độn lực điên cuồng muốn áp chế ma nguyên lực, nhưng nó dường như đã bán rễ bên trong kinh mạch. Trương Tinh Phong lập tức sử dụng lục muội chân hỏa bắt đầu thiêu đốt, nhưng căn bản cũng không có tác dụng bao nhiêu.
Hiện tại nếu như không thể tiêu diệt ma nguyên lực, nó sẽ dần dần ăn mòn các kinh mạch bên trong thân thể Trương Tinh Phong. Mặc dù các kinh mạch chung quanh "Tử Kim Nguyên Tôn" đã biến thành các thông đạo năng lượng, nếu như bị phá hủy, Trương Tinh Phong cũng có thể dựa vào "Tử Kim Nguyên Tôn" để tái sinh các bộ phận của thân thể, nhưng hắn không thể nào có đủ năng lượng để cung cấp cho quá trình này. Hơn nữa thân thể được tái sinh cũng không thể nào cường hãn được như bản thể đã trải qua rèn luyện.
Cho nên Trương Tinh Phong quyết định nhất định phải bảo vệ thân thể của mình.
"Được lắm, nếu như các ngươi có chết cũng không hối cải, vậy thì đừng trách ta!" Trương Tinh Phong trong đầu hiện lên một ý nghĩ tàn nhẫn, hắn đã quyết định sử dụng một tia "thiên hỏa" trân quý nhất của hắn để tiêu diệt những ma nguyên lực này.
Sự trân quý của thiên hỏa không cần phải nói. Nếu như sử dụng để tiêu diệt ma nguyên lực, thiên hỏa có thể vì hao tổn quá lớn mà biến mất. Nhưng Trương Tinh Phong đã quyết định lựa chọn thân thể của hắn, bởi vì tu luyện lại thiên hỏa thì vẫn dễ dàng hơn so với tu luyện lại thân thể của hắn.
Tâm thần của hắn lập tức khống chế thiên hỏa bên trong Tử Kim Nguyên Tôn, bắt đầu phân tán ra khắp các kinh mạch bên trong thân thể. Trương Tinh Phong mỉm cười, bởi vì thiên hỏa đi đến đâu, ma nguyên lực liền lập tức biến mất. Trương Tinh Phong biết, thiên hỏa mặc dù chỉ cao hơn một cấp so với lục muội chân hỏa, nhưng lực lượng của nó thì lại cường đại hơn gấp nhiều lần.
Đột nhiên, Trương Tinh Phong cảm thấy hoảng sợ. Hắn phát hiện sau khi thiên hỏa phát ra, tinh thể lục muội chân hỏa tinh thể bên trong Tử Kim Nguyên Tôn cũng theo đó phát ra ngoài, Trương Tinh Phong hoàn toàn không thể khống chế được.
Sự kinh khủng của tinh thể lục muội chân hỏa tinh thể căn bản là không thể tượng được, chỉ cần dịch thể bên ngoài của nó đã hoàn toàn có thể tiêu diệt ma nguyên lực.
Tinh thể lục muội chân hỏa vốn đã bám rễ vào Tử Kim Nguyên Tôn, lúc này bị thiên hỏa hấp dẫn phát ra ngoài. Trương Tinh Phong trong lòng lo lắng, hắn lo lắng lực lượng của Tử Kim Nguyên Tôn sẽ bị yếu đi. Nhưng khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc là Tử Kim Nguyên Tôn dường như không hề xảy ra biến hóa gì.
"Chẳng lẽ tinh thể lục muội chân hỏa lại không hề có tác dụng gì với Tử Kim Nguyên Tôn?" Trong đầu Trương Tinh Phong đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
"Hô!"
Bên trong thân thể của Trương Tinh Phong, mỗi một nơi tinh thể lục muội chân hỏa đi qua, lục muội chân hỏa cũng tràn ra từ bên trong các kinh mạch. Lục muội chân hỏa bên trong thân thể hắn phát huy năng lượng cường đại chưa từng có từ trước đến nay, bắt đầu rèn luyện thân thể.
Ma nguyên lực phảng phất như có linh tính, bắt đầu điên cuồng tấn công vào các bộ vị thân thể của Trương Tinh Phong. Nhưng lúc này lục muội chân hỏa bên trong thân thể hắn đã giống như lửa cháy lan tràn, không thể nào dập tắt được.
Ma nguyên lực hoảng sợ phát hiện ra lúc này lực lượng của lục muội chân hỏa so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mười lần.
Trương Tinh Phong cũng không biết, dưới sự dẫn động của thiên hỏa và tinh thể lục muội chân hỏa, uy lực của lục muội chân hỏa đã gia tăng rất nhiều lần. Ngày đó tại Ma Đế Bí Cảnh, Tử Kim Nguyên Tôn đã xuất khiếu để hấp thu lục muội chân hỏa, lực lượng lúc đó thậm chí còn khiến cho cả biển lửa phải cuồn cuộn.
Nhưng kỳ quái nhất chính là Trương Tinh Phong lại không hề có đột phá gì. Dựa theo lực lượng đã hấp thu được, hắn thậm chí có thể đạt đến Phân Thân kỳ. Nhưng cảnh giới của hắn vẫn là Xuất Khiếu tiền kỳ không hề thay đổi.
Tiên Thiên Hỏa Linh Thân sau khi hấp thu lục muội chân hỏa, đa số đều biến thành tinh thể ẩn bên trong thân thể của Trương Tinh Phong. Hiên tại dưới sự ảnh hưởng của thiên hỏa, thân thể của hắn mới bắt đầu hấp thu lục muội chân hỏa bên trong.
Năng lượng của lục muội chân hỏa càng ngày càng mạnh......
Ma nguyên lực hoàn toàn biến mất, thiên hỏa cũng trở lại bên trong Tử Kim Nguyên Tôn. Mà tinh thể lục muội chân hỏa thì hầu hết đều bị hòa tan, chỉ còn ba phần tư trở lại bên trong Tử Kim Nguyên Tôn mà thôi.
Lục muội chân hỏa bắt đầu điên cuồng thiêu đốt......
Lúc này bên trong thân thể Trương Tinh Phong hoàn toàn là lửa, khắp nơi đều bị lửa bao phủ. Tất cả các cơ quan bộ phận đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại ngọn lửa vô tận......
Trương Tinh Phong cũng đã hóa thành ngọn lửa!
Đột nhiên hỏa quang bừng lên, khiến cho cả bầu trời đều sáng rực. Nhưng chỉ trong nháy mắt hỏa quang đã biến mất.
Trương Tinh Phong từ từ mở mắt ra, sắc mặt khẽ mỉm cười. Lần này quả thật là nhân họa đắc phúc, không ngờ lại có thể hấp thu lục muội chân hỏa, đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ, hơn nữa thân thể còn cường hãn hơn rất nhiều.
Trong lòng vừa động, cả hai cấm chế đều biến mất.
Trương Tinh Phong nhìn Phong Ngữ Yên lúc này vẫn đang lo lắng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng hắn đau xót, cũng có cảm động.
- Ngữ Yên!
Phảng phất như đã trải qua sinh tử luân hồi, Trương Tinh Phong nhìn vào cặp mắt đã bắt đầu ươn ướt của Phong Ngữ Yên, nhẹ nhàng gọi tên của nàng.