Bốn mươi vạn đại quân tháo chạy trông như thế nào? Có lẽ người bình thường cả đời cũng chưa từng gặp qua. Binh lính rợp trời kín đất điên cuồng tháo chạy, khí thế vô cùng dọa người. Đáng tiếc là bọn họ không phải tấn công, mà lại là bỏ chạy. Đáng cười hơn chính là truy kích bọn họ chỉ là mười hai vạn quân đội.
Mười hai vạn người truy kích bốn mươi vạn đại quân, quả thật làm cho người ta khó có thể tiếp nhận. Nhưng mà chỉ cần ngươi nhìn thấy tràng diện truy sát này, ngươi sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Nghiền nát!
Đúng, mười hai vạn quân đang truy kích này chính là một cỗ máy nghiền kinh khủng. Bọn họ tạo thành hai cự hình tam giác trận, phảng phất như hai tam giác bằng sắt thép. Mỗi một lần va chạm vào, những binh lính này lập tức bị cắt thành từng mảnh nhỏ, tốc độ nhanh vô cùng. Kinh khủng nhất chính là tốc độ của hai tam giác này so với những binh lính bỏ chạy còn nhanh hơn nhiều. Đương nhiên, mười hai vạn người đang truy kích này chính là những cao thủ của Thái Hành Sơn.
Một nhóm binh lính chậm chân lập tức bị giết chết, sư sợ hãi lan ra khắp cả đại quân của Liêu quốc. Thân là đại soái, Gia Luật Hồng Tân không thể nào tiếp tục im lặng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ bị giết chết. Bởi vì này hai tam giác trận này tốc độ thật sự là quá nhanh, bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát.
Gia Luật Hồng Tân rốt cuộc đã quyết định!
- Tiền quân phía sau, mau ngăn cản bọn chúng!
Thanh âm của Gia Luật Hồng Tân trong nháy mắt truyền khắp cả đại quân, có thể thấy được công lực của hắn tuyệt đối rất cao. Đại Hồ Tử nghe được cảm thấy ngạc nhiên, nhưng bất chợt hắn cảm thấy trong lòng có một loại kích thích, khao khát muốn chiến đấu, muốn khiêu chiến với cực hạn.
- Tiền quân bày trận, chuẩn bị tấn công!
Thanh âm của Đại Hồ Tử so với Gia Luật Hồng Tân còn muốn lớn hơn, tất cả những chiến sĩ của tiền quân ở phía sau lập tức tạo thành vô số tam giác trận. Đây là thành quả của việc rèn luyện hàng ngày, làm thường bị quân, phục tùng mệnh lệnh chính là quy tắc lớn nhất của bọn họ. Nếu như không, tên của bọn họ sẽ bị ghi lại trong sổ sách, cuộc sống sau này bọn họ cũng không dám tưởng tượng đến. Cho nên bọn họ chỉ có thể chiến đấu, cho dù tử vong, gia đình của bọn họ cũng sẽ được chiếu cố.
Chỉ thấy từng tam giác trận nhỏ đang phóng về phía hai cự hình tam giác trận, vô số tam giác trận phô thiên cái địa trùng kích vào. Nhân số cuối cùng cũng có ưu thế nhất định, mặc dù mười hai vạn cao thủ công lực cao cường, nhưng đối mặt với nhân số đông gấp hai lần trùng kích vào, trong nháy mắt cũng không chịu nổi. Quan trọng nhất chính là những binh lính này trong lòng đều mang tín niệm liều chết giết địch!
Loại binh lính nào là đáng sợ nhất?
Không sợ chết, hơn nữa lại còn cố hết sức giết địch. Hiển nhiên những thường bị quân này đã được huấn luyện như vậy.
Từng chiến sĩ của Liêu quốc, cứ ba người hợp thành một đội. Ba người trong nháy mắt đồng thời công kích một người, hoặc là để cho một người che chắn còn hai người khác công kích. Nhưng bất kể thế nào, phương pháp của bọn họ chỉ có tinh thần không sợ chết mới có thể phát huy lực công kích lớn nhất.
Sau khi một người trong tổ chết đi, bọn họ lập tức cùng với tổ bên cạnh tiến hành liên hợp, tiếp tục tạo thành chiến trận đánh sâu vào trận thế của đối phương. Những cao thủ của Thái Hành Sơn trước khí thế chiến đấu kinh khủng này, lần lượt bị giết chết. Cũng không phải do võ công của bọn họ kém cỏi, chỉ có thể nói là những chiến sĩ của Liêu quốc này quá tàn nhẫn!
Không chỉ là tàn nhẫn với địch nhân, còn tàn nhẫn đối với chính mình!
"A!" Một cao thủ của Thái Hành Sơn sợ hãi phát hiện ra tử vong đang cách hắn rất gần. Một binh sĩ của Liêu quốc đội nhiên ôm lấy hắn, cho dù công kích như thế nào cũng không buông tay, trong lúc này một tên binh sĩ khác của Liêu quốc lập tức cười hung ác, giơ trường đao trong tay lên.
"Phốc —— xuy ——"
Cao thủ của Thái Hành Sơn này ý nghĩ trống rỗng, hắn chỉ biết là mình đã chết. Tại sao đồng bạn lại không cứu hắn?
Hắn không biết, đồng bạn của hắn cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Dạng công kích này chính là chuyên môn đối phó với cao thủ. Trừ phi là tiên thiên cao thủ sử dụng hộ thể chân khí mới có thể chống đỡ được. Nhưng trong mười hai vạn cao thủ này tiên thiên cao thủ thật sự quá ít.
Mà lúc này chỉ có một nơi quân đội của Liêu quốc không chiến đấu theo cách đó, đó chính là nơi của Đại Hồ Tử.
Đại Hồ Tử dẫn theo những chiến sĩ hãm trận doanh dũng mãnh nhất của tiền quân, tất cả đều là những người không sợ chết, hơn nữa công lực đều rất cao, trong số đó cũng có rất nhiều Tiên thiên cao thủ. Hắn dẫn theo những huynh đệ này, bắt đầu chém giết ngược tại các chiến sĩ của Thái Hành Sơn.
"Hống!" Đại Hồ Tử hưng phấn gầm lên một tiếng, một búa đem một chiến sĩ của Thái Hành Sơn chém thành hai nửa. Máu tươi bắn lên mặt hắn, khiến cho cả hàm râu cũng bị nhiễm đỏ. Hắn càng đánh càng thêm hưng phấn liễu, ngay cả hàm râu cũng dựng hết lên.
"Hống!" Tất cả những chiến sĩ của hãm trận doanh cũng bắt đầu chém giết. Nếu tính ra, công lực của những chiến sĩ này so với những cao thủ của Thái Hành Sơn còn cao hơn. Quan trọng nhất chính là bọn họ được huấn luyện chiến đấu đồng đội tốt hơn những cao thủ này rất nhiều. Nếu như đối sát, người của hãm trận doanh tuyệt đối chiếm thượng phong. Chỉ là nhân số của bọn họ thật sự quá ít, Thái Hành Sơn cao thủ có đến hơn mười vạn, bọn họ chỉ có mấy trăm người, căn bản là không cùng một cấp bậc, cho nên bọn họ vừa rồi chỉ có thể tháo chạy để bảo toàn đại cục.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã cơ hội đại phát uy phong, đương nhiên là rất hưng phấn. Tất cả huynh đệ của hãm trận doanh đều điên cuồng phát tiết sự bất mãn của mình. Chỉ có chém giết mới thể chứng minh được sự dũng mãnh của bọn họ.
Máu tươi bắn ra, phiêu đãng tại không trung. Theo những tiếu hét tuyệt vọng vang lên, từng cao thủ của Thái Hành Sơn lần lượt chết đi. Đồng dạng cũng có những tiếng hét hưng phấn của những chiến sĩ hãm trận doanh.
Lý Thiên Tường vẫn còn mỉm cười nhìn tất cả phát sinh. Vừa rồi sau khi truy sát một đoạn thời gian, bên phía Thái Hành Sơn chỉ chết vài chục người, nhưng quân đội của Liêu quốc thì đã tử vong đến mấy vạn.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn liền biến đổi, trở nên rất khó coi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chỉ trong nháy mắt công phu, cao thủ bên mình đã chết đến hơn một vạn? Bọn Liêu quốc thì lại chết chưa đến ba vạn. A...... Bọn chúng...... Bọn chúng lại sử dụng chiêu thuật như vậy, thật sự quá hèn hạ......” Lý Thiên Tường sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ.
"Không thể tiếp tục như thế này, nếu không thì thế lực của ta sẽ bị tổn thất năng nề!" Lý Thiên Tường lẩm bẩm tự nói. Chỉ trong một thời gian ngắn, cao thủ của Thái Hành Sơn đã chết thêm mấy ngàn, nhân số còn chưa đến mười vạn.
Lý Thiên Tường lập tức điên cuồng gào lên:
- Trở về núi, trở về!
Tất cả đích chiến sĩ của Thái Hành Sơn trong nháy mắt liền buông lỏng, bọn họ thật sự không hy vọng phải đối mặt với những tên không sợ chết này. Bây giờ có thể trở về núi, quả thật là một chuyện tuyệt vời.
Nhưng ý nghĩ này của những chiến sĩ Thái Hành Sơn trong nháy mắt liền bị cắt đứt. Bọn họ vẫn còn duy trì tam giác chiến trận, phía trước không chạy, phía sau căn bản là không có cách nào. Bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn những chiến sĩ Liêu quốc đuổi giết phía sau, trong nháy mắt bọn họ đã chết thêm mấy ngàn.
"Nga!" Lý Thiên Tường rốt cuộc thống khổ che mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
- Mấy tên gia hỏa các ngươi, chạy cho ta, mặc kệ cái gì chiến trận, chạy nhanh lên cho ta!
Thanh âm kinh thiên địa quỷ thần khiếp của Lý Thiên Tường khiến cho tất cả binh sĩ của Liêu quốc đều bị chấn nhiếp, một lúc sau mới thanh tỉnh lại. Sau khi tỉnh táo lại, bọn họ lại nhìn thấy một tràng cảnh khiến cho bọn họ ngây ngốc.
Tất cả những chiến sĩ của Thái Hành Sơn rốt cuộc đã phát huy ưu thế lớn nhất của cao thủ, đó chính là khinh công.
Những chiến sĩ của Thái Hành Sơn bắt đầu triển hiện khinh công của bọn họ, rất nhanh trước mắt những chiến sĩ Liêu quốc chỉ còn những cái bóng ở phía xa.
- Oa, thật sự quá nhanh, tốc độ của bọn chúng tại sao lại nhanh đến như vậy?
Một chiến sĩ Liêu quốc ngẩn người nói.
- Bọn chúng, bọn chúng, nga, lão thiên, nếu như ta cũng có tốc độ như vậy, còn lo lắng chạy trốn không được hay sao?
Một chiến sĩ Liêu quốc bỗng nhiên đem tâm tư của mình nói ra. Nhưng lúc này cũng không có ai truy cứu đến suy nghĩ chạy trốn của hắn, bởi vì tất cả chiển sĩ của Liêu quốc cũng đều đang ngơ ngác.
Đại Hồ Tử ngẩn người nhìn một hồi lâu mới phản ứng lại, nhất thời cười ha hả:
- Các huynh đệ, chúng ta đã thắng lợi rồi, ha ha...... Mọi người không cần vội, cứ từ từ trở về thôi......
"Nga......”
"A......”
Mọi người bắt đầu hoan hô, vừa rồi còn tưởng rằng nhất định phải chết, không ngờ trong nháy mắt lại có thể an toàn trở về. Biến hóa này làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn, đương nhiên kể cả Gia Luật Hồng Tân.
"A...... Mười hai vạn cao thủ này cũng thật là......” Gia Luật Hồng Tân cũng không biết nói gì. Hắn chỉ có thể nói rằng kẻ chỉ huy quả thật là quá ngu ngốc, có một đội quân cường đại đến như vậy mà lại còn để bị phản công dẫn đến thất bại.
"Trời ạ, nếu như ta có một đội quân cường đại đến như vậy, ta nhất định có thể biến nó thành một đội quân mạnh nhất thiên hạ, tuyệt đối còn mạnh hơn rất nhiều so với trung ương quân đoàn của Minh triều!" Một vị tướng quân không ngừng cảm thán. Bây giờ hắn cũng không cần vội vàng bỏ chạy nữa, cứ từ từ mà đi quả thật là thoải mái!
Ba mươi mấy vạn chiến sĩ của Liêu quốc bắt đầu chậm rãi trở về.
Thoải mái, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc. Cuộc chiến này đã thất bại, nhưng bọn họ cũng không lo lắng, bởi vì bọn họ vẫn còn có bốn mươi vạn đại quân không hề bị tổn thương. Vừa rồi Gia Luật Hồng Tân đã phát tín hiệu cho bọn họ. Hắn cũng không lo lắng sau khi trở về sẽ ra sao. Bởi vì Gia Luật thế gia của hắn tại Liêu quốc địa vị cũng giống như Lý gia tại Minh vương triều, mặc dù còn chưa sánh bằng, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
- Tướng quân, có tín hiệu, đại soái bảo chúng ta lập tức trở về nước!
Một binh lính bên cạnh Mãnh Điền lên tiếng.
- Ân, cái gì? Hồi quốc? Lão tử đến đây còn chưa đánh được trận nào, bây giờ lại bắt lão tử ta hồi quốc. Mẹ kiếp, Gia Luật Hồng Tân kia thật đúng là một tên hỗn đản, ỷ là đại soái rồi muốn làm gì cũng được à!
Mãnh Điền bây giờ trong bụng tràn đầy lửa giận. Hắn đến đây là muốn lập được quân công, để sau này có thể thẳng tiến. Nhưng bây giờ chưa đánh được một trận nào, quân công sẽ có sao?
- Tướng quân, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
Bên thiên tướng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Mãnh điền khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, nhận được tín hiệu ai dám không trở về!
Mãnh Điền sau khi nhận được tín hiệu, cũng chỉ đành tuyên bố hồi quốc. Phục tùng mệnh lệnh chính là quy tắc quan trọng nhất, nếu không lỡ may xảy ra hậu quả gì thì cả gia tộc cũng phải gánh chịu trách nhiệm. Cho nên bốn mươi vạn chiến sĩ chưa đánh được một trận nào đã phải trở về nước.
Nhưng ông trời sẽ để cho bọn họ ung dung trở về hay sao? Lão Thiên có thể hay không thì không biết, nhưng Trương Tinh Phong thì nhất định sẽ không, bởi vì lúc này hắn đang chờ đợi trên đường trở về của đại quân Liêu quốc.
—————————————
Trương Tinh Phong hai chân ngồi xếp bằng tại hư không, hai tay phát ra quang mang màu trắng trông giống như trong suốt, hai tay kết lại thành một thủ ấn kỳ diệu.
"Sất!" Trương Tinh Phong khẽ quát một tiếng, hai tay lập tức phát tán một đạo quang mang bao trùm cả ngọn núi. Bốn mươi vạn chiến sĩ mai phục trên đỉnh núi trong nháy mắt đều biến mất. Không phải biến mất, mà là do Trương Tinh Phong dùng ẩn thân pháp.
Ẩn thân pháp này so với chướng nhãn pháp còn cao cấp hơn rất nhiều. Chướng nhãn pháp chỉ có thể lừa gạt được những cao thủ bình thường, hơn nữa lại không thể cử động. Chỉ cần một cử động cũng có thể làm mất tác dụng của chướng nhãn pháp. Còn ẩn thân pháp thì sao? Cho dù một người có thực lực của Tu chân giả, chỉ cần công lực không bằng Trương Tinh Phong, vậy thì tuyệt đối cũng không nhìn thấy những chiến sĩ này. Những chiến sĩ ẩn thân cho dù có xuất thủ giết người thì cũng không bị phát hiện.
Nhưng lúc này tất cả chiến sĩ đều sợ hãi phát hiện ra chung quanh bọn họ bỗng nhiên không có một người nào. Những chiến sĩ được ẩn thân thì người khác không thể nhìn thấy được, cho dù là tự mình nhìn cũng không thấy.
Trương Tinh Phong hai tay không hề ngừng lại, từng đạo quang mang như tia chớp bắn về phía tất cả các chiến sĩ. Những chiến sĩ này đều kinh hãi phát hiện ra các huynh đệ của mình bỗng nhiên xuất hiện lại.
Trương Tinh Phong sắc mặt trở nên tái nhợt, cùng lúc sử dụng pháp thuật lên bốn mươi vạn binh lính, quả thật không phải là chuyện con người có thể làm được. Ngay cả Trương Tinh Phong công lực kinh khủng cũng cảm thấy ăn không tiêu, may mắn là tốc độ rất nhanh, phỏng chừng những chiến sĩ này còn không nhận ra mình đã ẩn thân liễu.
Đương nhiên bốn mươi vạn chiến sĩ này còn tưởng rằng vừa rồi là bị hoa mắt, bởi vì bọn họ bây giờ đã thấy được những người chung quanh. Bọn họ bắt đầu bình tĩnh lại, tiếp tục chờ đợi binh lính của Liêu quốc.
"Sau này cũng mặc kệ không làm mấy chuyện hao tốn sức lực như vậy nữa, nếu không phải vì muốn giảm số lượng thương vong đến mức thấp nhất thì ta cũng không cố gắng như vậy. Ai, bây giờ nhân mã của hai phương Liêu quốc cộng lại gần đến tám mươi vạn, trời ạ, chẳng lẽ ta thật sự phải vì Chu Lệ mà giết nhiều người đến như vậy!" Trương Tinh Phong trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Từ khi giết chết những binh lính của Nguyên Mông, tâm tính Trương Tinh Phong luôn có điểm bất an, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với con đường tu chân của hắn có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lang Phong đại ca khôi phục công lực, tâm tính của hắn lại thay đổi. Hiện giờ Trương Tinh Phong trở nên có chút giống như một người bình thường, không còn khí tức xuất trần như lúc trước.
Trương Tinh Phong cũng không biết là cảnh giới của hắn đã tăng lên, xuất thế, nhập thế đều hỗ trợ lẫn nhau. Hắn bây giờ chính là lúc đang nhập thế, cho nên bây giờ suy nghĩ cũng không giống với trước kia.
Thậm chí tâm tính cũng thay đổi rất lớn. Nhưng Trương Tinh Phong cũng rất thích hưởng thụ cảm giác này, như vậy hắn mới cảm giác được mình vẫn còn tồn tại. Không giống trước kia luôn cảm thấy hư vô lúc ẩn lúc hiện, không biết mình đang theo đuổi cái gì, chỉ biết khổ tu thiên đạo.
Hắn thích hưởng thụ cảm giác này!
"Mẹ nó, Chu Lệ ngươi nhất định phải hảo hảo cảm tạ ta đấy. Tam công tử ta đối đãi với ngươi như vậy, ngươi nhất định không thể quên đâu đấy!" Trương Tinh Phong tùy ý nói ra. Nói xong, tự hắn cũng cảm thấy sảng khoái. Đặc biệt khi nói hai từ "mẹ nó", hắn cũng cảm thấy trong lòng kích động.
"Ha ha...... Ha ha ha ha......” Trương Tinh Phong đứng trên bầu trời cười lớn, nụ cười rất sảng khoái và dung tục!
Tự nhiên! Thoải mái! Đây là cảm thụ duy nhất của Trương Tinh Phong lúc này.
—————————————
- A, lần này xuất chinh không ngờ lại có kết quả như vậy, thật là khiến cho cho người ta không thể tưởng tượng được. Một trăm hai mươi vạn đại quân của Liêu quốc ta tại Thái Hành Sơn lại chết mất hơn bốn mươi vạn, hơn nữa Thái Hành Sơn lại không tổn thất bao nhiêu!
Gia Luật Hồng Tân lắc đầu nói.
- Đại ca, Thái Hành Sơn tổn thất như vậy cũng đã nặng nề lắm rồi. Mười vạn sơn tặc đã chết mất sáu vạn, còn có mười lăm vạn cao thủ bây giờ cũng chỉ còn khoảng chín vạn mà thôi!
Gia Luật Hồng Diệp lập tức lên tiếng. Không biết là vì muốn cho đại ca mình cao hứng, hay là để cho Gia Luật thế gia của mình không phải mất mặt.
Gia Luật Hồng Tân gật đầu nói:
- Ân...... Không cần lo lắng, chúng ta vẫn còn có cơ hội. Bây giờ chúng ta vẫn còn tám mươi vạn đại quân, trở về chiêu mộ thêm một số binh lính là có thể tiếp tục tấn công Minh vương triều, hừ hừ!
Gia Luật Hồng Tân cũng biết là hắn nói cho có lệ mà thôi.
Bây giờ bên trong Thiết Dương Thành phỏng chừng đã có đến trăm vạn đại quân. Làm sao có thể công phá? Cho dù có thể chiêu mộ đủ binh lính, nhưng hoàng thượng có thể để cho hắn tiếp tục tấn công sao? Tin rằng hoàng thượng cũng không phải là kẻ ngốc.
Gia Luật Hồng Tân cầm lấy một trái cây bên cạnh, cắn một miếng. Đây là trên đường quay lại hắn tìm được trong một số thành trấn nhỏ. Những thành trấn này nằm giữa biên giới của hai quốc gia, đối đãi với hai nước đều như nhau. Dù là người của Minh vương triều hay là người của Liêu quốc bọn họ cũng tiếp đãi như nhau. Những thành trấn này cũng là nơi an toàn nhất, bởi vì cho dù hai quốc gia xảy ra chiến tranh, bọn họ cũng không hề bị ảnh hưởng.
"Cuộc sống bây giờ quả thật là hưởng thụ!" Gia Luật Hồng Tân nằm trong xe ngựa sang trọng thầm nghĩ, lại cắn một miếng trái cây. Gia Luật Hồng Diệp cạnh cũng đang nằm ăn trái cây, để mặc cho nữ nhân bên cạnh hầu hạ.
- Khoảng cách đến Hoàng Thổ Sơn còn bao lâu?
Gia Luật Hồng Tân đột nhiên ngoảnh mặt ra ngoài lớn tiếng hỏi.
Hoàng Thổ Sơn là cột mốc gần Liêu quốc nhất. Hoàng Thổ Sơn hoàn toàn là do hoàng thổ (đất badan) cấu thành, kỳ diệu nhất chính là trên núi không hề có một cây cỏ nào, vì vậy mai phục là chuyện căn bản không có khả năng.
- Hồi bẩm đại soái, khoảng cách đến Hoàng Thổ Sơn còn thời gian nửa canh giờ!
Bên binh sĩ bên ngoài lập tức trả lời.
Gia Luật Hồng Tân hài lòng gật đầu, lại tiếp tục nằm xuống, hưởng thụ nữ nhân xoa bóp.
Hắn không biết, mạng của hắn cũng chỉ còn có nửa canh giờ mà thôi!
Tám mươi vạn đại quân Liêu quốc đại quân chậm rãi di chuyển, tất cả đều có cảm giác buông lỏng, hoặc có thể nói là ung dung, đặc biệt là những chiến sĩ đã trải qua trận chiến tại Thái Hành Sơn.
Trương Tinh Phong đứng trên những tầng mây khẽ mỉm cười. Hắn từ xa đã nhìn thấy được một con rồng dài, do tám mươi vạn người tạo thành.
”Con rồng này nói về độ dài tuyệt đối cũng phải khiến cho mấy con rồng chân chính cảm thấy tự ti a!" Trương Tinh Phong trong lòng thầm nghĩ. Hắn nghĩ đến bộ dáng tự ti của mấy con rồng cũng phải bật cười.
"Các ngươi quả thật là thoải mái, ha ha, những kẻ vô tri, cho các ngươi hưởng thụ thêm một chút đi, ha ha!" Trương Tinh Phong lầm bầm trong miệng. Đột nhiên hắn cười lớn, bởi vì hắn đã thấy được bốn mươi vạn đại quân của Minh vương triều đều nằm phục xuống, dường như sợ quân đội của Liêu quốc nhìn thấy. Bộ dáng cẩn thận lén lén lút lút khiến cho hắn cười không thể ngừng được.
- Mẹ kiếp, quái lạ, tại sao đại soái vẫn còn chưa hạ lệnh tấn công?
Trương Dũng tướng quân nghi hoặc lên tiếng. Bởi vì lúc này đại quân của Liêu quốc đã bắt đầu tiến vào phạm vi Hoàng Thổ Sơn. Với địa hình ở nơi thì bốn mươi vạn đại quân căn bản là không có cách nào che giấu được.
Huynh đệ của hắn Trương Dương tướng quân đột nhiên lên tiếng:
- Đại ca, huynh xem, đại quân của Liêu quốc này tại sao lại không hề có phản ứng gì? Dường như không hề chú ý gì đến chúng ta. Bây giờ nếu còn không tấn công, chúng ta nhất định sẽ bị phát hiện!
Lúc này bên cạnh đại quân của Liêu quốc đang có trứ một nhánh mấy vạn quân đội đang mai phục. Trưởng quan của nhánh quân này trong lòng bắt đầu thầm mắng: "Đại soái, bọn họ chỉ còn cách chúng ta hơn mười thước mà thôi, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta. Tại sao vẫn còn chưa hạ lệnh tấn công?!"
Nhưng mà đại quân của Liêu quốc đi ngang qua người bọn họ, lại không hề có phản ứng gì!
Bọn họ ngơ ngác, không chỉ có bọn họ, rất nhiều chiến sĩ khác cũng đều ngẩn người. Bọn họ không biết tại sao Liêu quốc chiến sĩ lại không chú ý đến bọn họ, có lẽ phải nói là có chú ý đến bọn họ, nhưng lại không tấn công!
Trương Tinh Phong cười cười nhìn những chiến sĩ của Minh vương triều vẫn còn đang ngơ ngác bên dưới, đột nhiên hét lớn:
- Tấn công!