- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ hai —— Thị Huyết Thiên Lý!
Thanh âm giống như đến từ cửu u, khiến cho người ta sợ hãi. Trên thân Phách Tản Phủ đột nhiên phát ra khí mang màu đỏ bắn về phía trước. Những nơi khí mang đi qua những chiến sĩ đều bị chém thành nhiều mảnh.
Trương Tinh Phong đứng trên đỉnh Thiên Sơn nhìn một chiêu này của Tiêu Lâm. mỉm cười lẩm bẩm nói: "Ân...... Uy lực cũng không tệ. Không ngờ dùng cự phủ để sử dụng đao quyết cũng cường đại như vậy. Xem ra lúc trước đem Tiệt Sát Đao Quyết truyền cho sư đệ quả thật là một quyết định đúng đắn!"
Ngõa Mộc Lực hoảng sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Lâm. Hắn nhớ lại cái đêm ma qủy đó, nếu như không phải lúc ấy sư huynh của hắn cứu đi, có lẽ hắn đã bị Tiêu Lâm giết chết rồi.
"Ta tại sao lại trêu chọc đến một sát tinh như hắn!" Ngõa Mộc Lực rất hối hận, hắn thật sự rất hối hận. Chỉ vì một lần cướp bóc Dật Đồ tộc, lại rơi xuống bước đường như hôm nay.
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ ba!
Đột nhiên cả chiến trường đều bắt đầu trở nên u ám, tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh hơn. Trương Tinh Phong cũng cảm thấy khiếp sợ: "Chẳng lẽ đây mới chính là uy lực của Địa Ngục Vạn Kiếp?
Một chiêu này của Tiêu Lâm uy lực đã vượt qua cả Trương Tinh Phong. Bởi vì lúc này hắn đang cực kỳ phẫn nộ, mới có thể khiến cho một chiêu này đạt đến hiệu quả như vậy.
Tất cả kỵ binh đều bắt đầu cảm thấy bất lực.
- Địa —— Ngục —— Vạn —— Kiếp!"
Cả chiến trường bắt đầu nổi lên từng cơn gió lốc. Cự phủ bỗng nhiên biến thành ảo ảnh, càng ngày càng nhiều xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả cự phủ đột nhiên bắt đầu công kích, một búa lại nối tiếp một búa, không hề có một khe hở nào, phảng phất như những cơn sóng không ngừng nối tiếp nhau. Tiêu Lâm tựu giống như một người không lồ, mỗi bước đi lại gây nên hàng loạt những đợt sóng.
"Phốc!"
"Phốc!"
Tất cả kỵ binh chắn trước những cơn sóng đều bị cuốn đi. Nếu như thật sự là sóng biển, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể giữa được mạng, nhưng đây lại là những cơn sóng đao do cự phủ hình thành, bị cuốn đi chỉ có một kết quả —— chết!
Bị cự phủ trảm chém thành nhiều mảnh, kỵ binh bắt đầu sợ hãi lui về phía sau. Bất kể là ai, cho dù là những anh hùng, khi bọn họ cảm nhận được tử vong, cảm thấy không thể chống lại được, cảm thấy bất lực, kẻ đó sẽ lùi bước.
"Nếu như công kích đã không có tác dụng, vậy thì bảo trụ tánh mạng thì tốt hơn!" Nhìn Tiêu Lâm tựa như một sát thần vô địch, suy nghĩ này nhất thời hiện lên trong đầu những kỵ binh.
" Bồng!"
Một thanh cự kiếm chắn phía trước những "cơn sóng".
" Phốc!"
Ngõa Thác thổ ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn cừu hận nhìn Tiêu Lâm, gầm lên:
- Nói, là ai giết đệ đệ Ngõa Khắc của ta!
Ngõa Thác đã tuyệt vọng, nhưng hắn đã quyết định cho dù chết cũng phải kéo theo kẻ đã giết đệ đệ của mình.
- Là ta!
Tiêu Lâm đột nhiên cười tàn nhẫn, giống như một con độc xà đang nhìn một chú gà con. Một chiêu Địa Ngục Vạn Kiếp vừa rồi đã chém qua mấy trăm người, uy lực đã giảm hơn phân nửa, nhưng Ngõa Thác vẫn còn không ngăn cản được. Hiển nhiên công lực của Ngõa Thác vẫn còn kém hơn hắn rất nhiều.
Ngõa Thác đột nhiên căm phẫn: "Lão Thiên, lão Thiên, tại sao, tại sao lại để cho tên ma quỷ này xuất hiện?"
Nhưng đột nhiên hắn lại trở nên giận dữ, điên cuồng hét lên:
- Bất kể là ai, chỉ cần giết chết đệ đệ của ta, ta sẽ giết chết hắn. Bất kể là ai!
"A!"
Cự kiếm mang theo sự phẫn nộ và tuyệt vọng của Ngõa Thác, công kích về hướng Tiêu Lâm.
"Phanh!"
Kiếm vỡ, máu phun!
Ngõa Thác ngã xuống trên mặt đất, nhìn Tiêu Lâm không hề thương tổn đến một sợi tóc, nước mắt chảy ra: "Tại sao, tại sao ta ngay cả đả thương hắn cũng không làm được? Tại sao, đệ đệ của ta, đệ đệ thân thích của ta!"
Ngõa Thác nhớ lại lần đầu tiên cùng với đệ đệ ăn chung một cái bánh bao, lần đầu tiên luyện công......
Đột nhiên hắn lại nhớ đến chiếc đầu của đệ đệ mình nằm trên đỉnh núi đầu người, chết không nhắm mắt, phẫn nộ từ đáy lòng dâng lên.
"Ta muốn giết ngươi!" Thanh âm từ sâu thẳm bên trong linh hồn của Ngõa Thác vang lên.
"Oanh!" Đột nhiên Ngõa Thác cảm thấy Tiên thiên nội lực bắt đầu phản ứng, mãnh liệt dâng trào......
Tiên thiên nội lực tựa như biển lớn bắt đầu chuyển động. Ngõa Thác cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên tất cả Tiên thiên nội lực đều biến thành màu xanh.
"Chân nguyên lực!" Ngõa Thác đột nhiên mừng phát đên, không nghĩ đến tại thời khắc sinh tử bỗng nhiên lại có thể đột phá. Hắn cười lạnh nhìn Tiêu Lâm bên cạnh, chậm rãi đứng lên.
Tiêu Lâm kinh ngạc nhìn nam tử Nguyên Mông trước mặt đột nhiên đứng dây, dường như khí thế hoàn toàn thay đổi. Khí thế của một cao thủ, một siêu việt nhất phẩm cao thủ.
"Ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng!" Tiêu Lâm từ đáy lòng bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn. "Ta muốn cho các ngươi biết ta chính là bất khả xâm phạm!"
Ngõa Thác tự tin đem chân nguyên lực tụ lại ở hai tay. Hừ lạnh một tiếng, Huyết Thủ Ấn trên tay đột nhiên bắn ra, trên thân thủ ấn đã phảng phất có màu đen.
"Tuyệt vọng đi!"
Tiêu Lâm bắt đầu bộc phát, Phách Tản Phủ đột nhiên sáng lên. Hắn trực tiếp dùng Phách Tản Phủ công kích, tốc độ kinh người. Tiêu Lâm trước tại Hồng Hoang chính là một dũng sĩ cường đại cả về lực lượng và tốc độ, tốc độ của hắn còn vượt xa huynh đệ "liệp báo" rất nhiều!
Thủ ấn vỡ tan, không hề có một chút ngăn trở nào!
Đối mặt với đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ, Huyết Thủ Ấn nhỏ bé này căn bản là không hề có một chút sức lực ngăn cản.
Ngõa Thác kinh ngạc!
"Phốc Xuy!"
Phách Tản Phủ xuất hiện sau lưng Ngõa Thác.
"Tại sao?" Ngõa Thác thống khổ muốn lắc đầu, nhưng động tác này hắn đã không thể nào hoàn thành được.
"Bồng" Thân thể đột nhiên Ngõa Thác chia làm hai nửa ngã xuống trên mặt đất.
Ngõa Thác chỉ trong nháy mắt đã bị Phách Tản Phủ chia làm hai nửa, tốc độ kinh người của Tiêu Lâm căn bản là không để cho hắn có một cơ hội phản ứng. Ngõa Thác vừa đạt đến Thiên chi cảnh tràn ngập tin tưởng trong nháy mắt đã nhận ra tên ma quỷ trước mặt cao không thể với tới được, sự tuyệt vọng từ nội tâm khiến cho hán hoảng sợ. tử vong đã là kết quả cuối cùng của hắn. Đối đầu với một Tu chân giả thực lực tương đương với Xuất Khiếu hậu kỳ, kết quả đã sớm được quyết định rồi.
Ngõa Mộc Lực hoảng sợ nhìn Tiêu Lâm, hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng phát hiện tử vong lại đến gần như vậy.
- Vì hài tử của ta, vì thê tử của ta, chết đi!
Thanh âm trầm thấp của Tiêu Lâm vang lên bên tai hắn. Phách Tản Phủ lóe sáng nhắm về hướng Ngõa Mộc Lực phóng đi.
- Vì những tộc nhân của ta, chết đi!
Năm mươi Dật Đồ tộc dũng sĩ giơ cao Trảm mã đao trong tay, năm mươi đạo đao khí bay về hướng Ngõa Mộc Lực.
Ngõa Mộc Lực nhìn đao khí công kích đến, hắn đã hoàn toàn bị bay vây, không còn đường lui. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
- Không!
Thanh âm cuối cùng của Ngõa Mộc Lực vang lên, sợ hãi, tuyệt vọng.
Tiêu Lâm đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là vì đại cừu đã báo, sát ý cũng đã dần dần mất đi.
- Các ngươi tiếp tục công kích đi!
Tiêu Lâm quay sang ra lệnh cho Dã Thú quân đoàn, còn mình thì lại bước ra ngoài vòng chiến.
Ba vạn Phụng Dương Bộ kỵ binh còn lại lúc này đã không còn một chút sĩ khí. Đối mặt với sự tàn sát của Dã Thú quân đoàn, chỉ có thể vô lực chống cự.
......
Sau nửa canh giờ, tất cả đều đã chấm dứt.
Trên mặt đất lăn lóc vô số những thi thể, tất cả nhân mã của Phụng Dương Bộ đều đã chết, kể cả hai nữ nhân. Dã Thú quân đoàn đã dùng loan đao chém xe ngựa nát thành nhiều mảnh, cũng không hề quan tâm đến bên trong có những ai.
Trương Tinh Phong đứng trên đỉnh thiên sơn, đột nhiên hắn cảm thấy tim đập mạnh.
- Đại ca!
Trương Tinh Phong đột nhiên sợ hãi kêu lên, tâm lý trở nên hoảng hốt.
”Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may!" Trương Tinh Phong trong nháy mắt biến mất khỏi đỉnh Thiên Sơn.