Hoa viên Phủ Hoa tướng quốc
Hoa Tâm Nhị mặc dù vẫn một thân áo trắng, chỉ là bên quần có thêu đóa hoa màu lam nhạt, trên mặt cũng hóa trang nhạt, thiếu chút ý vị thần tiên không chân thực như lúc bình thường, lại nhiều hơn một tia mềm mại đáng yêu mang mùi vị nữ nhân, khiến cho ngũ quan nàng vốn đã cực xinh xắn lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Nàng ngồi nghiêm chỉnh trước đàn, đang đánh đàn…
Đàn một khúc “họa đường xuân”
Cả một đời một đôi người, tranh giáo hai nơi mất hồn. Tương tư tướng vọng bất tương thân, trời vì ai mà xuân?
Tương hướng lam kiều dịch khất, dược thành bích sấm nan bôn. Nhược dung tướng phóng ẩm ngưu tân, tương đối quên bần.
Hoa Tâm Diễm mặc áo hoa bên cạnh, ngồi dưới đất chơi đùa, ánh mắt nàng si ngốc, trên mặt có nụ cười cực kỳ thiên chân vô tà…
Một vị khác là một nam tử áo xanh, mặt như ngọc, mắt như sao, bạc môi bình yên, thần thái trang nghiêm. Có một loại an nhàn nói không nên lời, lại có một loại vô cùng thanh cao, dường như mắt nhìn xuống chúng nhân thần, luôn luôn một loại cảm giác cao cao tại thượng. Khiến cho người ta cảm thấy vốn dĩ màu xanh mới là màu sắc cao quý tuyệt đẹp nhất trên đời!
…
Tiếng đàn vừa dứt, trầm mặc như một đóa mây nhàn hạ, từ không trung chậm rãi rơi xuống, bao vây không khí xung quanh.
Hoa Tâm Diễm còn đang chơi cỏ nhỏ hoa nhỏ của nàng, Hoa Thệ Chi cũng vẫn dừng lại ở Hoa Tâm Diễm…
Hoa Tâm Nhị thở dài một tiếng, ở chung một chỗ với đại ca, vĩnh viễn không cần so sánh, nhất định là nàng chịu thua. Hoa Tâm Nhị thái độ dịu ngoan nói: “Ca, ta không lo cẩn thận cho tỷ tỷ, xin ngài hãy phạt ta đi.”
“Nghe nói trước khi bị thương Diễm nhi từng đến Long gia một chuyến.” Thanh âm Hoa Thệ Chi tao nhã như huyền sắc, mang theo âm vang hoa lệ khêu gợi, cảm giác xuyên thấu rất mạnh, khiến cho người ta nghe xong liền cảm thấy hài lòng.
Hoa Tâm Nhị gật đầu, nàng ngồi chồm hỗm trên chiếu hoa dày, hai tay vỗ tất, có một loại cảm giác ôn thuần thần phục nói không nên lời. Nhưng hai tay lại theo bản năng kéo nhanh tất lên xiêm y, lộ ra sự khẩn trương bất an trong lòng.
Ánh mắt Hoa Thệ Chi lại chuyển tới trên người Hoa Tâm Diễm, đột nhiên trở nên thâm trầm, mặc dù bản thân cứu giúp kịp thời, khôi phục dung mạo của muội muội, nhưng hồn phách của nàng không biết bay đến nơi nào, nàng bây giờ, cũng chỉ là một thể xác trống trơn vô hồn mà thôi. Đại muội muội đáng yêu lại hoạt bát, diễm lệ lại kiêu ngạo của hắn – Tiểu Diễm nhi…
Hoa Thệ Chi thở dài giống như ánh trăng trong đêm yên tĩnh, dịu dàng nói: “Ngươi, có phải thật sự rất thích Long Tại Thiên không?”
Hoa Tâm Nhị mãnh liệt ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh, mới chậm rãi nói: “Phải!”
“Nghe nói Long Tại Thiên sắp cưới vợ.” Thanh âm Hoa Thệ Chi vĩnh viễn thanh thản ôn văn như vậy.
Hoa Tâm Nhị từ từ thu hồi mắt đẹp trên người ca ca, cúi thấp đầu, nhìn xuống đất, hồi lâu mới nói: “Có ca ca ở đây, ta sẽ luôn không bị thiệt thòi”
Hoa Thệ Chi mỉm cười, đúng vậy, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của muội muội.
Long Tại Thiên nhất định sẽ trở thành em rể hắn.
Hiện tại hắn đang nắm con át chủ bài trong tay, hắc hắc…
Hắn lại nhìn thoáng qua Hoa Tâm Diễm!
…………
Long vương phủ – Hàn Thanh Lâu
Đêm càng khuya…
Long Tại Thiên tràn ngập cảm giác suy sụp, bị con Anh Vũ màu sắc và hoa văn chết tiệt này phiền nhiễu, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã trở thành hoàng hạc một đi không bay về nữa, con Anh Vũ lại còn ở lại đây nữa chứ!
Hoa Tâm Diễm mê trai – một kẻ vốn mỗi ngày đều theo đuổi đại ca hắn, hiện tại nhanh chóng thay đổi, trở thành vị thần bảo vệ trinh tiết của hắn, bảo vệ trinh tiết hắn không bị Tiểu Cửu ăn tươi, mới vừa rồi chẳng những mổ u đầu Điêu Điêu Tiểu Cửu, còn làm hết phận sự đứng ở đầu giường hắn mà bảo vệ.
Bực a… Điêu Điêu Tiểu Cửu đáng thương vô tội!
Bực a… đêm dài dằng dặc, cảm xúc mãnh liệt của hắn bị Điêu Điêu Tiểu Cửu khiêu khích giờ phải làm sao?
Long Tại Thiên buồn bực kéo chăn phủ đầu, ngủ đi!
Ai, nếu như hắn còn có thể ngủ thì…
……………
Cảm xúc đệm chăn mềm mại, gấm lụa trắng mịn…
Trong không khí tản mát mùi vị thơm ngát nhàn nhạt, đó là mùi thơm hoa ngọc lan…
Điêu Điêu Tiểu Cửu nằm ở trên giường, cảm thấy hơi e lệ.
Buổi tối hôm nay cùng Long Tại Thiên đùa thật khác người nha, hì hì… Bản thân lại cũng…
Nhưng thoạt nhìn dường như Long Tại Thiên rất thích loại trò chơi này? Đến gần đây lực chiếm giữ luôn luôn rất mạnh, chơi quá nhiều thì hắn cũng hơi không khống chế được.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vươn tay ra, học bộ dáng Long Tại Thiên, sờ sờ thỏ trắng nhỏ trước ngực, sau đó giống như làm chuyện xấu, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, xác định không có ai, mới ha ha nở nụ cười…
Thật đáng sợ nha, đến cái nơi kia của bản thân hắn cũng không buông tha, Điêu Điêu Tiểu Cửu đỏ mặt, đột nhiên khô nóng trên người mới biến mất giờ lại nổi lên…
Ách…
Sao lại tới nữa rồi?
Điêu Điêu Tiểu Cửu mới vừa rồi bị Long Tại Thiên làm cho rất thoải mái, dường như sau khi không khống chế được liền cảm thấy trên người thoải mái hơn nhiều, dọc đường trở về cũng không có chút biến hóa gì, nàng còn bị Cơm Cái Xẻng kéo đi tắm rửa sạch sẽ trở lại lên giường ngủ một giấc, cũng không có gì khác thường, sao mới qua một lúc, giờ lại tới nữa?
Nóng quá nha, da tay đụng tới bất cứ… đồ gì cũng đều mẫn cảm, mới vừa rồi Long Tại Thiên cởi toàn bộ xiêm y của nàng ra, dường như khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khiến cho nàng thoải mái là tay hắn, môi hắn, còn có cả ngực hắn…
…
Hiện tại làm sao bây giờ? Đi tìm hắn sao? Hình như quá mất mặt! Phải hỏi Long Tại Thiên, bên trong nước cho mình uống bỏ thêm cái thuốc quỷ gì, khiến bản thân hết lần này đến lần khác thân không theo ý muốn, cuồng loạn…
Trời ạ đất a thần a, người a tới cứu nàng đi!
Cửa sổ không gió mà tự mở, dưới ánh trăng, một tiếng nam tính quỷ mị than nhẹ: “Chân dài thon thả, da thịt nhẵn nhụi…”
Điêu Điêu Tiểu Cửu bị kinh ngạc một chút, rồi tỉnh táo lại hơn phân nửa, có ý gì? Nam nhân này là một thi sĩ, đêm tối khuya khoắt, đạp trăng mà đến, là vì muốn ngâm thơ với nàng? Đây chính là khuê phòng của nàng! Cho dù nàng không phải khuê nữ, cho dù nàng cũng không quan tâm lắm, nhưng hắn ngang nhiên như vậy, vừa tùy tiện lại chậm rãi khoan dung mà ngâm cái thơ gì đó, cũng quá kỳ quái đi!
Ngâm thơ với nàng…
Chuyện này không khác gì đàn gảy tai trâu! Không phải, so với đàn gảy tai trâu còn thảm hại hơn, trâu nghe thơ thì còn không sao cả, nàng nghe thơ liền sẽ đau đầu nha.
Một bóng dáng thon dài đứng trước cửa sổ Điêu Điêu Tiểu Cửu, ánh trăng nhàn nhạt từ sau lưng hắn chiếu lại, kéo dáng người tuấn dật ra thật dài…
Điêu Điêu Tiểu Cửu híp mắt, nhìn hồi lâu, mới nhận ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Là ngươi?!”
Nam nhân chậm rãi bay tới trước giường, mắt nhìn xuống Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó bình tĩnh vươn tay, chậm như vậy, nhưng lập tức liền giật mất chăn bông Điêu Điêu Tiểu Cửu ôm ở trước ngực làm phòng ngự, lộ ra thân thể nhỏ nhắn mềm mại thơm tho trong áo lót đáng yêu…
Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa tay nhỏ bé che miệng, nhẹ nhàng mà không quá kiên định nói cự tuyệt: “Không cần…”
Nam nhân căn bản không để ý tới kiều thái ỡm ờ của nàng, ném chăn xuống đất, cả người nhào tới Điêu Điêu Tiểu Cửu…
Môi nam nhân ngậm ngón tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, chỗ ngón tay lộ ra ngoài môi, đầu ngón tay còn ở trong miệng Điêu Điêu Tiểu Cửu, lưỡi nam nhân trượt trên tay nhỏ bé, liếm mút, bản thân Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng nhẹ nhàng mút đầu ngón tay…
Hai người cùng nhau hết liếm lại liếm ngón tay xanh xao của Điêu Điêu Tiểu Cửu, dường như đó chính là thứ mỹ vị nhất trên đời, Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi mơ hồ, tốc độ nam tử nhanh hơn, rút ngón tay Điêu Điêu Tiểu Cửu ra, từ không trung lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài, sau đó con mắt nhìn chăm chú Điêu Điêu Tiểu Cửu, đem ngón tay ẩm ướt từ từ thả ra khỏi miệng mình…
Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy tò mò, mắt nhìn chăm chú, ngây ngốc nhìn động tác của nam nhân, sau đó, đột nhiên cảm thấy ngón tay một trận đau nhức, nam nhân cắn mạnh nàng một phát…
Điêu Điêu Tiểu Cửu hét lên: “A…” Thanh âm giống như dính nước, lộ ra một loại mị hoặc cùng gợi cảm nói không nên lời.
Nam nhân cười, thanh âm áp chế ở trong cổ họng, oa oa, nâng lồng ngực lên, rút tay nhỏ bé bị thương của Điêu Điêu Tiểu Cửu về, thấy tay rất nhanh đã bị thũng đau, vẻ mặt có chút u oán…
Cái tên biến thái này ngược đãi cuồng, … Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu khóc: “Ngươi thật xấu nha, mệnh ta thật khổ làm sao, Đại bá a … Nhạn đại a …”
Nam nhân đột nhiên tập kích, giống như mãnh thú che miệng Điêu Điêu Tiểu Cửu, khiến nàng chỉ có thể phát ra một chuỗi chi ngô vô nghĩa…
Nam nhân hơi dừng lại một chút, hung hăng nói: “Ta không cho ngươi lại phun ra tên của nam nhân khác!”
Tên nam nhân này lực uy hiếp mười phần, khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu nhất thời quên cả kêu khóc, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến yêu cầu của Long Tại Thiên, muốn lúc nàng khóc nhất định phải kêu tên của hắn, cho nên cũng thốt lên một câu nói làm tổng kết: “Long Tại Thiên a…” Xin lỗi, nàng không phải không sợ chết, nhưng nếu nàng khóc mà không kêu lên làm cái tổng kết sẽ cảm thấy thật kỳ quái!
Trong mắt nam tử hiện lên một tia ác độc, rất giỏi, dám không nghe lời hắn, lại còn kêu tên của nam nhân khác! Mắt lạnh của hắn càng hắc hơn, khóe môi gợi lên độ cong tà ác. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, đôi mắt hắn liền nghiện khối thân thể này. Đại khái là bởi vì bản tính nam nhân càng lớn mạnh lại càng nổi lòng chinh phục Điêu Điêu Tiểu Cửu thanh thuần yêu nghiệt như thế!
Nam nhân ôm chặt lấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, nâng người nàng lên, nặng nề hôn. Nụ hôn của hắn mãnh liệt rơi xuống, cùng môi lưỡi của nàng mạnh mẽ dây dưa. Hai tay nam nhân ôm chặt Điêu Điêu Tiểu Cửu, khí tức nóng bỏng tràn ngập dục vọng của hắn như khúc nhạc dạo.
Tên nam nhân này thật bá đạo, làm hại nàng sắp không thở nổi! Hơn nữa nam nhân này hôn lại khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy đau, nam nhân này dù chỉ xoa nắn tay nàng, cũng khiến nàng cảm thấy đau. Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không có khuynh hướng thích bị ngược đãi, nàng không thích như vậy, so sánh ra thì nàng thích được Long Tại Thiên dịu dàng kiên nhẫn đối đãi hơn, cho dù tràn đầy trêu chọc, nhưng vẫn có cả sự nhẹ nhàng! Nhưng hơn hết là ngọt ngào say đắm chết người! Khiến nàng không tự giác mà rơi vào tay giặc, cùng đắm chìm trong tiết tấu khám phá quan hệ nam nữ…
Phát hiện Điêu Điêu Tiểu Cửu không chuyên tâm, nam nhân hôn càng mạnh, tay lại càng không lưu tình tăng thêm lực, Điêu Điêu Tiểu Cửu tự nhiên sinh ra phản kháng, nàng bắt đầu dùng sức giãy dụa…
Tay bắn ra, lấy ra lá bùa, nắm quyết, trong lúc nam nhân công kích miệng hàm hồ niệm chú: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Ngô!”
Tại sao?
Tại sao rõ ràng là nàng dùng pháp thuật…
Tại sao người không thể nhúc nhích lại chính là nàng?!
Nhìn mắt đẹp không dám tin của Điêu Điêu Tiểu Cửu, nam nhân cười, môi hắn dán trên vành tai nàng, hắn nghiền ngẫm nhẹ than, “Tiểu yêu, ngươi quên rồi sao, ta cũng là một thiên sư, hơn nữa… còn là một thiên sư pháp lực cao cường hơn ngươi nhiều!”
Ngô…
Điêu Điêu Tiểu Cửu mặt trướng đỏ bừng, nàng đã nghĩ tới, nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ?
Nam nhân càng lúc càng công kích quá đáng, xiêm y Điêu Điêu Tiểu Cửu lại một lần bị lật lên trên ngực, một đôi thỏ trắng nhỏ đáng yêu lộ ra trong không khí… Nam nhân há mồm cắn, đau quá nha…
Nơi kia không phải đùa như vậy! Ngu ngốc! Điêu Điêu Tiểu Cửu còn chưa kịp mắng, bàn tay to của nam nhân lại hướng sang một thỏ trắng nhỏ khác…
Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ có thể phát ra tiếng hét thảm thiết… “A… A… Không cần a…”
Long Tại Thiên, nhanh lên một chút tới cứu ta a!
Ta sắp bị một kẻ biến thái cắn chết… … Đại bá a… Nhạn đại a…
………………
Long Tại Thiên đột nhiên ngồi dậy, ngủ không được, nhất định ngủ không được, ngập đầu óc đều là tiếng rên rỉ mị hoặc của Điêu Điêu Tiểu Cửu…
Tiểu yêu này thật đúng là muốn lấy mạng người, rõ ràng là một xử nữ thanh thuần, nhưng so với một đám trăng gió già đời còn mê người hơn, lại rất mẫn cảm, tùy tùy tiện tiện là có thể cao trào không ngừng, Long Tại Thiên hồi tưởng lại, mê say đến híp sóng mắt hẹp dài sáng rỡ của hắn lại, thật muốn tiến lên…
Vừa mở mắt, con Anh Vũ màu sắc và hoa văn còn tinh thần mười phần đứng ở đầu giường, liếc nhìn hắn, vẻ mặt vẫn như cũ quả phụ quyết tâm bảo vệ cô nhi. Hic…
Tâm ngứa như mèo cào… mắt Long Tại Thiên chuyển động, khóe miệng gợi lên một nụ cười mê người.
“Sau này thời gian chúng ta ở chung rất dài, ta học anh ngươi gọi Diễm nhi nha!” Long Tại Thiên triển khai nụ cười mê chết người không đền mạng của hắn, hắn cười rộ lên sức quyến rũ bắn ra bốn phía, là đệ nhị Đại Tề Quốc nha, đệ nhất đương nhiên là Hoàng tử bệnh đến nửa chết nửa sống kia của Đại Tề Quốc, nghĩ cũng biết danh vị đệ nhất của hắn nhất định là dựa vào…
Anh Vũ màu sắc và hoa văn làm người đã mê trai, làm chim nhất định cũng mê trai. Nàng đương nhiên không địch lại sức quyến rũ nam tính của chủ tử, liên tục gật cổ nhỏ của nàng, tất cả trong mắt chim đều là những đốm nhỏ sùng bái…
Long Tại Thiên tiếp tục dùng sức bán rẻ tiếng cười: “Diễm nhi là một nữ tử mỹ lệ…” Tạm dừng lại, danh từ phía sau không chính xác, nói nữ hài tử hay chim mái thì đúng đây, dứt khoát: “Tiểu thư, cho nên không thể thức đêm nha, phải ngủ thật sớm, dậy thật sớm, như vậy ngày mai mới xinh đẹp, ách… có lông chim xinh đẹp cho ta nhìn a!” Hic, lời này thật lòng vòng.
Anh Vũ màu sắc và hoa văn cảm thấy lời ấy thật đúng! Lập tức vỗ vỗ cánh trở về trên giàn hoa Long Tại Thiên đã sớm an bài cho nàng, ngậm một chút nước, rỉa rỉa lông chim, lại dùng mắt chim liếc nhìn Long Tại Thiên, mới nhắm mắt lại bắt đầu ngủ!
Long Tại Thiên cũng nhắm hai mắt, kiên nhẫn ở trên giường giả bộ ngủ, tai lại vẫn vểnh lên lắng nghe tiếng hô hấp của Anh Vũ màu sắc và hoa văn, phán đoán nàng đến lúc nào thì ngủ!
Đêm, thật sự là quá dài…
Long Tại Thiên dưới đáy lòng đau khổ rên rỉ:
Anh Vũ màu sắc và hoa văn, ngươi chừng nào mới có thể thực sự ngủ a?!