Tình Phi Đắc Ý

chương 55: cãi nhau – bị thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Thanh Lâu

Ngủ đủ tự nhiên tỉnh…

Ngủ đủ tự nhiên tỉnh?

Ngủ đủ tự nhiên tỉnh!

Điêu Điêu Tiểu Cửu từ từ mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ mặt tròi đã lên thật cao thật cao, trong đầu đột nhiên nghĩ đến năm chữ: Ngủ đủ tự nhiên tỉnh! Đây chính là phần quan trọng nhất trong lý tưởng cuộc sống của nàng.

Mỗi ngày ngủ đủ tự nhiên tỉnh, rồi ăn uống no nê, chính là hai mục tiêu lớn trong đời mà nàng cực lực theo đuổi, hiện tại, lại để nàng dễ dàng đạt được!

Hạnh phúc a!

“Điêu Điêu tiểu thư tỉnh!” Một thanh âm nhẹ nhàng mà vang lên.

“Điêu Điêu tiểu thư tỉnh!” thanh âm từ nơi xa ở hướng khác lặp lại một câu nói kia.

“Điêu Điêu tiểu thư tỉnh… Tỉnh… Tỉnh…” Một tiếng lại một tiếng, uyển chuyển thanh thoát, càng truyền càng xa…

Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự tỉnh lại, nàng ngồi dậy, bay nhanh nhảy xuống giường, vẻ mặt tinh thần phấn chấn, căn bản không giống lúc bình thường xuống giường oán khí đầy bụng.

Bên giường có một thị nữ, vừa thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu thì vẻ mặt bội phần chấn kinh sợ hãi.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn theo đường thanh âm vừa rồi mới truyền đi, cửa phòng cũng đứng một thị nữ, nghĩ ra, Hàn Thanh Lâu này cách mỗi một đoạn lại đứng một thị nữ, nhưng, các nàng chuyên để chờ nàng rời giường sao?

Chuyện này cũng quá kỳ quái đi! Các nàng truyền tin tức bản thân rời giường cho ai?

Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không để ý tới người khác, chỉ để ý xách chân chạy ra ngoài cửa, nhìn xem bản thân đoán có đúng hay không.

Cũng không ngoài dự liệu, liếc mắt qua, trong đại sảnh cách mỗi một cánh cửa đều đứng một thị nữ y phục rực rỡ, bọn họ vừa nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, sắc mặt lập tức đều trở nên thật kỳ quái! Điêu Điêu Tiểu Cửu buồn bực, ta không làm chuyện xấu gì a, ta mới đến đến Long vương phủ, dường như còn chưa kịp làm chuyện xấu đi? Tại sao mỗi người thấy ta đây đều sợ hãi!

Ờ, phải rồi, ngày hôm qua trong lúc ta nửa mê nửa tỉnh dường như bị người khiêng đi tắm rửa không thoải mái lắm, có một thị nữ đặc biệt vô lễ, lại dám nghĩ len lén chạm… của ta.

Sau đó, ta hình như sử dụng pháp thuật nho nhỏ dời đi…

Con mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu sáng lớn, đột nhiên che miệng cười ha ha, không thể nào, pháp thuật của nàng luôn luôn lúc linh lúc không linh, loại pháp thuật dời đi cao thâm như vậy cũng trong lúc nửa mê nửa tỉnh sử dụng thành công sao!

Mặc kệ, rất nhiều chuyện nghĩ cũng không ra, để thuận theo tự nhiên đi!

Điêu Điêu Tiểu Cửu chạy ra bên ngoài, nàng không biết những… thị nữ đáng chết này truyền tin cho ai, có chút chút tò mò đây.

Vừa theo hành lang thật dài hoa lệ của Hàn Thanh Lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa nhìn những… bọn ánh mắt nhắm hướng đông chạy tới này. Dừng bước trước đại môn bằng đá ngọc trắng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu do dự một chút, quay đầu lại nhìn những bọn… đứng canh cửa đáng chết này, ánh mắt bọn họ đều né tránh, hình như bên trong có ẩn tình gì khác.

Nếu đổi lại là người nhát gan, hoặc là nữ hài tử điềm tĩnh không thích gây chuyện, đại khái sẽ xoay người bỏ đi. Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu không thể di động bước chân của mình, nàng đẩy đẩy cửa, bên trong cửa đóng thật chặt.

Điêu Điêu Tiểu Cửu tay động một cái, đốt một lá bùa, trong miệng nhẹ nhàng niệm: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Phá!”

Cửa “Ba” một tiếng, tự động tách ra, đối với thiên sư biết khẩu quyết phá cửa mà nói, thế nhân không cần đóng cửa, vì có đóng cũng như không mà thôi.

Cửa mở, tình huống bên trong đều nhìn thấy rõ ràng!

Oa chà chà…

Điêu Điêu Tiểu Cửu giương cái miệng nhỏ nhắn ngây người.

Nơi này là Long vương thuỷ tinh cung nói trong truyền sao?

Tường bốn phía trong phòng cùng cửa sổ tất cả đều là dùng vật chất trong suốt hoặc là màu trắng tạo thành, trên tường là các màu lưu ly hợp lại, biến ánh sáng thành màu sắc sặc sỡ. Khiến tất cả đồ bên trong phòng đều nhiễm sắc thái kỳ quái, sàn nhà đều là đá cẩm thạch mát lạnh, phát ra ánh sáng sạch sẽ bóng loáng.

Bên cạnh bàn đá cẩm thạch ngồi một vị đệ nhất cực phẩm mỹ nam, áo trắng hơn tuyết, tóc dài bay nhẹ, mắt đẹp tươi cười, bạc môi khẽ nhếch… Không phải Long Tại Thiên thì là người phương nào?!

Long Tại Thiên vui vẻ ngoắc ngoắc ngón tay với Điêu Điêu Tiểu Cửu, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng rất không có cốt khí vọt đi vào, tầm mắt nàng tất cả đều rơi vào trên bàn trước mặt Long Tại Thiên, trên đó bày đặt mười bảy mười tám món thức ăn, nhưng mỗi một món, đều khiến cảm xúc của nàng mênh mông, thần hồn điên đảo.

Điêu Điêu Tiểu Cửu từ trước đến nay rất dễ ăn, cho tới bây giờ đều cảm thấy đồ ăn đối với nàng có lực dụ dỗ mạnh nhất, nhưng nàng chưa từng luống cuống như hôm nay.

Đồ ăn có thể làm đẹp như vậy, tinh xảo như vậy, hơn nữa, còn có thể mê người như vậy, làm như vậy khiến cho người ta muốn một miếng ăn tươi nuốt sống…

Nàng tiến lên, kích động vạn phần, nói: “Đây là thịt gì a, có vẻ rất ngon.”

Long Tại Thiên mỉm cười, mặc dù chuyện sức quyến rũ của bản thân so ra kém thịt này thì có một chút chút để ý, nhưng coi như vẫn lý trí vỗ vỗ tay. Chỉ chốc lát sau từ một cánh cửa ngăn với gian phòng khác có một vị nam nhân trung niên đi ra, lớn lên cũng coi như phong lưu phóng khoáng, mặc trường sam màu xanh, trên khuỷu tay đắp một cái khăn lông tuyết trắng.

Nam nhân trung niên thi lễ với hai người, Long Tại Thiên ý bảo nàng ngồi xuống, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng ngồi xuống, nhưng ánh mắt của nàng không thể rời khỏi những món ngon mỹ vị trên bàn này.

Nam nhân trung niên cất lên thanh âm thanh thúy: “Long Niên báo tên món ăn cho Thiên vương gia cùng Điêu Điêu tiểu thư, hôm nay thức ăn là: kiền biên thỏ đinh, nhảy cầu thỏ, nhuyễn bính tương thỏ, cung bảo thịt thỏ, thịt thỏ nướng cà rốt, cơm thịt thỏ, táo đỏ trộn thịt thỏ, thủy tinh thịt thỏ, hổ da thịt thỏ, toan lạt thịt thỏ, chân thỏ luộc, thỗn thịt thỏ viên, thịt thỏ kho tàu, kiền oa thỏ, ma lạt thịt thỏ…” Hắn nói xong cực nhanh, nhưng đọc nhấn từng chữ rõ ràng, rõ ràng, nói hay giống như bài vè lưu loát.

Điêu Điêu Tiểu Cửu “Ác” một tiếng, tất cả sự thèm ăn trở thành hư không… Nàng đột nhiên nghĩ đến một đám thỏ trước thì xấu xí, sau lại mất cân đối, nửa vàng mà không phải trắng, hình như đều xiêu xiêu vẹo vẹo từ chén đĩa nhảy nhảy ra, muốn… nôn quá, muốn… nôn quá…

Long Tại Thiên thật xấu xa! Sáng sớm đã chơi nàng, nàng ngày hôm qua căn bản ăn chưa no, hôm nay lại bị một chiêu này dọa, thật là đồ tồi!

“Làm sao vậy?” Long Tại Thiên rất vô tội hỏi, Điêu Điêu Tiểu Cửu không phải nói bản thân rất thích ăn thịt thỏ sao, hắn đặc biệt mượn đầu bếp từ chỗ đại ca, để mỗi vị đầu bếp chỉ làm món thỏ mà bọn họ sở trường nhất, đến lúc Điêu Điêu Tiểu Cửu tỉnh lại, mới hoàn thành công đức viên mãn, kết quả, nàng lại không cho hắn mặt mũi, ở một bên cố làm ra vẻ ghét tới ghét lui!

Long Tại Thiên từ nhỏ đã quen được người khác hầu hạ, chưa từng chăm sóc cho người khác như vậy.

Không nghĩ ra hắn tốn rất nhiều tâm cơ vì Điêu Điêu Tiểu Cửu, nàng lại phản ứng như thế với hắn, hừ, thật sự quá tức giận!

Ngoài cửa sổ sắc xuân mời gọi, trong cửa sổ băng tuyết đang rơi!

Hai người hung hăng nhìn nhau chằm chằm, như hai đầu trâu khoe sừng!

Ách…

Sao lại như vậy?!

………………………

Phủ Hoa tướng quốc

Một gian ốc trúc, cửa sổ mới vàng, song rèm xanh mỏng, che chắn bóng mờ…

Hoa Tâm Nhị một thân quần áo trắng cầm trong tay tử bút lông cừu, đang miêu tả cảnh xuân sắc ngoài cửa sổ.

Hoa Tâm Diễm trang điểm sặc sỡ nhàm chán đứng ở một bên nhìn muội muội vẽ trúc.

Hoa Tâm Nhị cầm bút trầm ổn tỉnh táo, đặt bút dừng bút trật tự rõ ràng, trúc cùng đá phía dưới trong bức họa rất hòa hợp, có thể nói “Trúc đá hữu tình”, Hoa Tâm Nhị vẽ cảnh rất có vẻ thanh tịnh đẹp đẽ của văn nhân, nàng được phong là Đại Tề đệ nhất tài nữ cũng không phải không có nguyên nhân.

“Đẹp lắm, vẽ đẹp lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Thật vất vả chờ Hoa Tâm Nhị vui vẻ được một lúc, Hoa Tâm Diễm vội vã kéo muội muội đi.

“Long đại ca cũng không thể chạy thoát, gấp cái gì?” Hoa Tâm Nhị cười cười, vĩnh viễn dịu dàng hòa hoãn như vậy. Nàng giống một thanh kiếm sắc đã tra vào vỏ, mũi nhọn đã giấu kín trong vỏ kiếm. Lúc bình thường, lại khiến người ta căn bản không ý thức được sự nguy hiểm của nó. Đáng tiếc hậu quả việc buông lỏng cảnh giác thường thường sẽ là bị nàng lợi dụng mà gây thương tích.

Hoa Tâm Diễm nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể nắm chắc Long Nhị ca trong tay, nghe nói hắn đối với Điêu nha đầu ngày đó hắn đưa về phủ tốt vô cùng. Chẳng những dẫn nàng tới Hàn Thanh Lâu nơi chúng ta cũng chưa từng vào, hơn nữa sáng sớm nay Long Nhị ca còn đặc biệt kêu làm cơm trưa riêng cho nàng đây. Long Nhị ca luôn luôn cực dịu dàng với nữ nhân, nhưng ngươi đã từng thấy hắn tốt đến vậy với ai bao giờ chưa? Cho dù là đối với muội muội ngươi, cũng chưa bao giờ có đi!” Hoa Tâm Diễm luôn luôn lôi thôi dài dòng hơn nữa còn nói chuyện không lịch sự, căn bản không chú ý tới đôi mắt đẹp của Hoa Tâm Nhị đột nhiên trở nên vừa đen vừa lạnh.

Đợi qua một lát sau, không chờ đến lúc Hoa Tâm Nhị hồi phục, Hoa Tâm Diễm tiếp tục nói: “Ta nghe nói, ngày hôm qua Điêu nha đầu kia cùng Long đại ca ở trước Bảo Kiếm Cung cũng liếc mắt đưa tình qua giờ ngọ, hừ, tức chết ta. Nàng có gì hay, một cái dã nha đầu, tại sao Long đại ca Long Nhị ca đều quý trọng nàng như vậy?”

Hoa Tâm Nhị nhàn nhạt cười cười: “Nam nhân a, mỗi ngày ăn thịt cá cũng sẽ chán ngấy, ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi chút rau dại, nhưng nếu mỗi ngày đều ăn rau dại, lại càng khó ăn khó uống hơn.”

Hoa Tâm Diễm thở dài một hơi, cho dù được quý trọng trong phút chốc, nàng cũng chấp nhận làm rau dại cho Long Chi Hưng một lần.

Long Chi Hưng đối với Hoa Tâm Diễm mặc dù tương đối khách khí một chút so với nữ hài tử khác, nhưng một mực đều lạnh lùng thờ ơ, đặt nàng ở cự ly ngoài ngàn dặm. Nàng cũng biết dã tâm của Long Chi Hưng, nhưng nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy Long Chi Hưng đã không tự chủ được lâm vào trầm luân. Yêu, có đôi khi bất lực như vậy, không có lựa chọn nào khác!

Lúc Long Tại Thiên xuất môn, Hoa Tâm Nhị đều cực ít cùng nàng đi Long phủ, hiện tại Long Tại Thiên đã trở về, nàng nhất định phải kéo Hoa Tâm Nhị đi cùng. Bởi vì, nàng biết một đám nha đầu Long phủ đều vui lòng phục tùng Hoa Tâm Nhị, đi cùng muội muội, tương đối dễ thám thính tin tức. “Mặc kệ là thứ rau dại gì, muội muội, ngươi thật sự không lo lắng sao? Ngươi không muốn tự mình đi nhìn Long Nhị ca một cái sao, dù sao các ngươi đã rất nhiều ngày không gặp mặt.”

Hoa Tâm Nhị vẻ mặt thờ ơ. “Nam nhân, ngươi càng quản nghiêm, hắn càng chạy nhanh. Cũng căng chùng vừa phải một chút thì tốt hơn.”

Hoa Tâm Diễm thấy muội muội hôm nay quyết tâm không đi Long phủ, không thể làm gì khác hơn là hậm hực tự đi. Nàng một ngày không thấy Long Chi Hưng sẽ cảm thấy ngày đó sống uổng phí. Mặc dù Long Chi Hưng hơn phân nửa cũng khống nói gì với nàng, thậm chí còn có đôi khi nàng chỉ có thể trên đường “vô tình gặp” hắn thoáng qua, nhưng chỉ cần có thể liếc mắt nhìn thấy hắn, ngày đó sẽ vô cùng sung sướng hoan hỉ. Tâm tình của nàng là âm tình, toàn bộ phải xem mặt trời Long Chi Hưng này có chịu lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra một cái hay không.

Hoa Tâm Nhị nhìn bóng lưng tỷ tỷ, mắt lộ ra một tia đau khổ, ai có nữ hài tử thoạt nhìn thì có chút yêu nghiệt lại mang theo vẻ lanh lợi nói không ra lời như Điêu Điêu Tiểu Cửu làm tình địch, lại có thể an an ổn ổn ngồi ở đây. Nhưng Hoa Tâm Nhị biết, hiện tại không phải lúc đi phá đám, lòng nàng rối loạn, trận tuyến trong đầu tất sẽ loạn, chuyện tốt lành cũng sẽ thành toi công.

Hiện tại cái nàng muốn chính là yên tĩnh định tâm. Sau đó mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt đối phó với Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Ánh mắt Hoa Tâm Nhị lại dời về phía cửa sổ mới màu vàng, nhìn phong linh lắc lư trong gió, từ từ để tâm tình lắng xuống.

……………………….

Hàn Thanh Lâu

Điêu Điêu Tiểu Cửu xoay thân chạy ra ngoài, xuất môn thì hơn, lúc bụng đói ùng ục, thấy đồ ăn lại không thể ăn, sẽ càng khó chịu.

Long Tại Thiên yên lặng không nói gì cầm đũa tự ăn, mới chỉ ăn hai miếng, hắn phát hiện thức ăn hôm nay quả thực khó có thể nuốt xuống, chẳng trách Điêu Điêu Tiểu Cửu không muốn ăn, hắn cũng không muốn ăn đây.

Ánh mắt Long Tại Thiên lạnh lùng bắn về đầu bếp trước mặt, xì, đại ca còn nói người này làm thịt thỏ rất ngon, người chỉ cần ngồi không cũng sẽ chảy nước miếng ròng ròng, hừ, người ngồi không vốn dĩ thấy thịt liền ham, cũng chẳng có gì đáng khen cả! Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không phải kẻ ăn chay mà lớn lên, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy không muồn ăn.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, cũng hết tức, Long Tại Thiên đứng lên đi tìm Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắn muốn hỏi nàng thích ăn cái gì, sau đó sai người làm cho nàng ăn.

Thích một người, thì sẽ rất dễ dàng tha thứ đủ loại sai lầm của người ta. Cho dù biết rõ là người ta sai, cũng coi như không.

Hận một cái có kẻ lại ngược lại!

Thấy đủ loại sai lầm của người ta. Cho dù biết rõ cũng không phải lỗi của người ta, cũng sẽ trách phiền người ta.

Hoa Tâm Diễm chắc chắn là kẻ như vậy.

Nàng sáng sớm đi tới Long phủ, chạy đến Lăng Tà Các tìm Long Chi Hưng, lấy cớ nói Long Tại Thiên mới về nhà, nàng muốn mời tiệc Long Tại Thiên, muốn Long Chi Hưng đi cùng nàng mời Long Tại Thiên.

Bình thường, Long Chi Hưng đối với yêu cầu như vậy đại khái sẽ chỉ dùng một đôi mắt đẹp hẹp dài lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, rồi không nói lời nào tiêu sái cho qua chuyện. Hôm nay lại cực kỳ ngoài dự liệu của Hoa Tâm Diễm, Long Chi Hưng vậy mà đồng ý.

Hoa Tâm Diễm nửa mừng nửa lo, một mạch vui sướng theo sát Long Chi Hưng đi tới Hàn Thanh Lâu.

Vừa lúc đụng phải người đang chờ được dỗ đứng thở hổn hển ở cửa Hàn Thanh Lâu – Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Hoa Tâm Diễm đầu tiên nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu đã cảm thấy rất ghét nàng, bởi vì Điêu Điêu Tiểu Cửu lúc ấy rất gần rất gần với Long Chi Hưng nàng yêu mến, hơn nữa Long Chi Hưng còn dùng một loại ánh mắt rất đặc biệt thỉnh thoảng liếc nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Ở trong mắt Hoa Tâm Diễm, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng chỉ là một tiểu nha đầu thô lậu hương dã, một khuôn mặt bánh bao, một đôi mắt nheo nheo, tất cả thoạt nhìn là cái loại… thị nữ tùy thời có thể bị nam nhân kéo trên giường. Hơn nữa nói tới nói lui cũng cực không có lễ phép, Điêu Điêu Tiểu Cửu nếu không phải khách của Long phủ, Hoa Tâm Diễm đã sớm muốn sai người dằn mặt nàng.

Nhưng hiển nhiên, Long Chi Hưng không có loại cảm giác này, hắn thoạt nhìn rất vui vẻ, gọi Điêu Điêu Tiểu Cửu: “Điêu Điêu tiểu thư.” Thanh âm của hắn cực kỳ đặc sắc, trong uy nghiêm lộ ra sự ma mỵ, Hoa Tâm Diễm nghe mà xương cốt mềm nhũn chân tay bủn rủn, lại càng hận Điêu Điêu Tiểu Cửu thâm sâu hơn một phần.

“Long đại ca.” Điêu Điêu Tiểu Cửu thanh âm buồn bã mệt mỏi, đáng thương hề hề. Nàng đói bụng lắm rồi.

Long Chi Hưng nói: “Làm sao vậy?” Bộ dáng có chút dịu dàng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu còn chưa bắt đầu tố khổ, Hoa Tâm Diễm đã nhịn không được. “Điêu Điêu tiểu thư là một hài tử có thể làm cho cha mẹ đều rất yên tâm, Long đại ca, ngươi cần gì lo lắng vậy” Nàng mắng chửi người cũng chẳng hay gì, bởi vì bắt chước người khác, cho nên lực đánh không mạnh như Hoa Tâm Nhị, tuy là thế Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không chịu được.

Nói thật ra, chửi mắng cha mẹ Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với nàng là một loại thương tổn không cách nào đền bù, người Điêu môn đều một mực đối xử với nàng che chở có thừa, đến Tam Thiểu sư huynh cùng Cúng Thất Tuần sư huynh biến thái nói tới vần đề này đều ít nhiều có kiêng dè. Thân bằng bạn hữu của Điêu môn mặc dù đều vô tình hữu ý mà yêu thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, thường xuyên nói châm chọc nàng, nhưng chưa bao giờ có người nhắc đến chuyện này.

Cho dù người khác không nói, Điêu Điêu Tiểu Cửu học tập đạo thuật nên cũng thường xuyên cảm thấy mệnh cách của bản thân quá ngang ngạnh, đến nỗi khắc chết cha mẹ, trong lòng đối với chuyện này không phải không có oán niệm. Mỗi một lần gặp phải Hoa thị tỷ muội lại đều bị khiêu khích, lửa nóng trong lòng sùng sục dâng lên, con mắt bình thường thủy mị trong suốt cũng đều hóa đỏ, phát ra một thứ ánh sáng ma mỵ…

Long Chi Hưng biết Điêu Điêu Tiểu Cửu muốn dùng pháp thuật đả thương người. Nói thật ra, Hoa Tâm Diễm bị thương hắn sẽ không đau lòng, nhưng hắn đang muốn nhờ vào thế lực của Hoa gia cùng nhau hợp tác tranh ngôi báu (tranh với huyết mạch của Tề Quốc hoàng tộc, là con anh họ bên nội của Tề Hoàng đế), cho nên sẽ không để Điêu Điêu Tiểu Cửu ở trước mặt hắn làm Hoa Tâm Diễm thương.

Đương Điêu Điêu Tiểu Cửu rút ra một lá bùa, đốt…

Long Chi Hưng tiến lên một bước, một cái cầm tay ngọc nhỏ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, mềm mại nhẵn nhụi, mềm mại không xương, còn có mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi… Long Chi Hưng ngẩn ngơ.

Long Chi Hưng vốn chỉ định dùng pháp lực mạnh che lại pháp lực của Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng trong lúc tâm thần rung động đó, không khống chế tốt lực đạo, nhất thời dốc toàn bộ pháp lực, áp hướng Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng ngẩn ngơ, không nghĩ tới Long gia huynh đệ đều giúp Hoa gia tỷ muội như vậy, rõ ràng là các nàng bắt nạt người, bọn họ còn…

Quá bất công! Nhưng Long Chi Hưng pháp lực lớn mạnh, cái nắm chặt này lại không khống chế tốt độ mạnh, Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ cảm thấy bị pháp lực của hắn áp chế thở không nổi, trên mặt càng lúc càng hồng, tất cả máu đều dâng lên.

Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu lại cắn răng, trơ mắt nhìn, không ngừng nâng cao chút ít pháp lực đáng thương của bản thân kháng cự Long Chi Hưng, một bộ tư thế dù phải chết cũng kháng cự tới cùng. Điêu Điêu Tiểu Cửu nếu bị làm sao, thì người khác cũng chỉ có thể trố mắt đứng nhìn.

Hoa Tâm Nhị cũng ngẩn ngơ, nàng không biết pháp thuật, chỉ cảm thấy Long Chi Hưng không hiểu sao tự nhiên tiến lên nắm tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhất thời bị mê hoặc quên mất nàng vẫn còn bên cạnh. Thật đáng hận làm sao! Muốn… giết Điêu Điêu Tiểu Cửu quá. Nhưng nàng ở trước mặt Long Chi Hưng vẫn còn ít nhiều kiêng kỵ ba phần, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời cắn răng nén giận.

Vừa lúc đi ra khỏi Hàn Thanh Cung, Long Tại Thiên lại càng ngẩn ngơ. Tiểu yêu này thật giỏi nhanh như vậy đã ve ong vãn bướm! Coi bản thân hắn là người chết sao? Lại dám trước mặt hắn liếc mắt đưa tình hết lần này đến lần khác với Long đại ca…

Cầm tay nhìn nhau, đây tính là cái gì?

Lập tức nổi giận đùng đùng đi qua, muốn tách bọn họ ra.

Tay Long Tại Thiên còn chưa đụng tới bả vai Điêu Điêu Tiểu Cửu, đột nhiên bị một cỗ lực mạnh hất trở về, nếu không phải võ công của hắn siêu việt, chắc đã sớm bị đánh bay lên trời đi. Dẫu thế, hắn cũng phải rút lui ba bước mới đứng vững lại được. Lần này, hắn cuối cùng cũng hiểu sơ về tình thế hiện tại, Long Tại Thiên thấy mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu trắng như tờ giấy, còn đang đau khổ chống cự, ánh mắt cũng có một ít lo lắng, bị dọa cho hoảng sợ, mặc dù còn chưa hiểu mới chỉ một lát như vậy, Điêu Điêu Tiểu Cửu làm sao lại chọc tới đại ca, Long Tại Thiên vẫn… sợ hãi kêu lên trước: “Đại ca, hạ thủ lưu tình.”

Long Chi Hưng phục hồi tinh thần lại, cau mày, buông tay. Điêu Điêu Tiểu Cửu không thu được lực, cả người mềm nhũn lảo đảo về phía Long Chi Hưng. Long Chi Hưng đưa tay ôm lấy Điêu Điêu Tiểu Cửu, cúi đầu nhìn nàng, chớp mi, mỉm cười.

Điêu Điêu Tiểu Cửu khí huyết dâng lên, không khống chế được, ‘oẹ’ một tiếng, phun ra một búng máu, khiến một thân Long Chi Hưng đều bị phun đỏ.

Long Chi Hưng nhìn Long Tại Thiên một chút, lại cúi đầu nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu một chút, vẻ mặt phức tạp, buông lỏng tay, Điêu Điêu Tiểu Cửu té trên mặt đất, Long Chi Hưng xoay người rời đi, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoa Tâm Diễm.

Hoa Tâm Diễm cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu phun máu ngã xuống đất, trong lòng có một chút vui vẻ nho nhỏ, nhỏ bước chạy tới bên Long Chi Hưng, ngọt giọng nói: “Long đại ca, ngươi không sao chứ, nha đầu kia thật bẩn kinh, làm dơ cả xiêm y của ngươi rồi. Hừ!”

Long Chi Hưng không để ý tới nàng, tiếp tục bước dài về phía trước, Hoa Tâm Diễm không thể làm gì khác hơn là chạy chậm theo ở một bên…

Long Tại Thiên tiến lên ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, đau lòng muốn chết. Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt cười, sắc mặt đã trắng đến phát xanh.

Long Tại Thiên trước kia luyện qua pháp thuật, biết đây là pháp lực cạn kiệt, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể ôm nàng về Hàn Thanh Lâu.

……………………….

Lăng Tà Các

Trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa truyền ra tiếng rên rỉ mất hồn của nữ tử, trên một cái bàn gỗ đàn hương màu tím, một thiếu nữ xinh đẹp cả người lõa lồ bị áp chế dưới thân người vẫn áo mũ chỉnh tề Long Chi Hưng, mặt xinh đẹp hơi hơi vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng gọi dâm đãng câu hồn mà hưởng thụ. Tay nàng bám chặt xiêm y trên người nam tử, trong miệng mơ hồ kêu: “Hưng… Vương gia, thật… mạnh… A… A…”

Long Chi Hưng nằm trên người thiếu nữ, tóc dài đen cho dù dưới vận động kịch liệt cũng không rối loạn chút nào, một khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt sâu băng lãnh hẹp dài, hắn xoa nắn đôi vú cao ngất tuyết diễm của thiếu nữ, điên cuồng tiến lên, khiến thiếu nữ dưới thân sung sướng mà thét chói tai, nhưng mặt Long Chi Hưng lại lạnh như băng, không bị ảnh hưởng chút nào vì “vận động” kịch liệt.

Long Chi Hưng một hồi mãnh liệt tiến lên, đem hạt giống phóng vào trong thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ ngâm khẽ một tiếng, xụi lơ trên mặt đất, nhưng đôi mắt vẫn tham lam chăm chú nhìn Long Chi Hưng. Long Chi Hưng rút ra đứng lên, tiện tay bắn ra một lá bùa, đốt cháy thành tro, đưa cho thiếu nữ, đến thanh âm cũng lạnh như băng, “Ăn nó!”

Trong mắt thiếu nữ xinh đẹp hiện lên một hồi ai oán, tiếp nhận tro lá bùa rồi đưa vào miệng.

Long Chi Hưng chỉnh lại xiêm y, khôi phục thái độ bình thường, dường như cái người hết sức bão táp mới vừa rồi không phải hắn. Hắn nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn thiếu nữ, chỉ trầm giọng nói: “Cút đi!”

Thiếu nữ mềm mại nhặt xiêm y, không lên tiếng mặc vào rồi tiêu sái đi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng mà đóng cửa lại. Long Chi Hưng lấy một sợi tóc đen mềm mại ra, cầm trên tay, chăm chú nhìn tóc dài, đôi mắt hẹp dài lạnh băng lóe ra ánh sáng âm lãnh…

Tiểu yêu ngây thơ khêu gợi kia…

Tiểu yêu mà đệ đệ nuông chiều! Là thứ cấm kỵ với hắn sao?

Long Chi Hưng lấy một lá bùa ra, nhìn kỹ trên lá bùa những… chữ bị thiêu đốt thoát ra từ đàn tế này, lâm vào trầm tư, nếu Điêu Điêu Tiểu Cửu không phải người của Long Tại Thiên, hắn đại khái sẽ không hề băn khoăn đoạt lấy… chiếm giữ trước rồi tính sau! Dù sao kiềm chế dục vọng không phải thế mạnh của hắn!

Đáng tiếc, nàng là của đệ đệ, Long Chi Hưng gợi lên một tia cười khổ, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng bắn ra, lá bùa biến mất trong không gian, như chưa từng xuất hiện.

Mặc dù hắn đã bị truyền là nam nhân vô tình đệ nhất Đại Tề Quốc, dù sao, hắn vẫn còn quan tâm yêu thương đệ đệ.

……………………….

Hàn Thanh Lâu

Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi mở mắt ra… Từng đóa từng đóa mây trắng quanh co khúc khuỷu trên bầu trời lam chậm rãi lướt qua.

Đây là nơi nào?

Nàng nhẹ nhàng chuyển động ánh mắt, đột nhiên thấy một vườn hoa mộc lan rộng cực rậm rạp đang nở rộ những bông hoa nho nhỏ tuyết trắng có một loại tuấn nhã cùng diêm dúa mỹ lệ đặc thù, không chỗ nào có, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không nói lên lời, chỉ cảm thấy hoa mộc lan thơm quá, hương thơm xộc vào mũi nàng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nghiêng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đẹp dịu dàng đen láy…

Điêu Điêu Tiểu Cửu hạ mắt, không nhìn vào mắt hắn, một lát sau, nàng yếu ớt nói một tiếng: “Ta đói bụng.”

Long Tại Thiên mỉm cười, mắt đẹp lóe ra ánh sáng vui vẻ. Thanh âm dịu dàng đến mức khó có thể tin nổi. “Tiểu yêu, muốn ăn cái gì, ta lập tức gọi người đi làm.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu căm hận nói: “Ta muốn ăn thịt rồng!”

Long Tại Thiên cười to, Điêu Điêu Tiểu Cửu còn có tinh thần như vậy, đại khái cũng không đáng lo đi! “Người đâu, lập tức đi làm yến tiệc thịt rồng, ha ha ~~”

Còn như thịt rồng tới chỗ nào để tìm, cũng không phải là chuyện của hắn, việc nhỏ như thế để đầu bếp đau đầu là được rồi!

“Ta bế ngươi đi phòng ăn.” Nụ cười Long Tại Thiên như hoa cúc. Nơi này là gian phòng lộ thiên duy nhất của Hàn Thanh Lâu, cũng là một trong những gian phòng Long Tại Thiên thích nhất. Do từ nơi này đến phòng ăn còn khá xa, Long Tại Thiên lo lắng Điêu Điêu Tiểu Cửu không tự đi được đây.

Điêu Điêu Tiểu Cửu liếc nhìn, cảm thấy hắn đột nhiên nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhất định có dã tâm. Nhưng nàng hiện tại căn bản sức lực chưa hồi phục, lại càng không nói tới sử dụng pháp thuật. Chỉ có thể để hắn bế đi.

Hừ, lúc Hoa gia tỷ muội ở đây đều đi lấy lòng các nàng, hiện tại lại đến lấy lòng mình, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Chờ sau khi mình khôi phục pháp lực, không huyên náo trên dưới Long vương quý phủ gà chó không yên, nàng cũng không phải Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Long Tại Thiên không biết tâm sự của Điêu Điêu Tiểu Cửu, chỉ thấy mắt nàng khép hờ, nhu thuận đến khó có thể tin nổi, nhất thời mặt rồng vui sướng, không nhịn được hôn một cái lên má nhỏ thơm tho của Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắc, thật sự là vừa mềm vừa thơm, mỹ vị đệ nhất thiên hạ!

Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không tức giận, cũng không nói gì, dường như chẳng có chuyện gì phát sinh, chỉ là tay nàng nhẹ nhàng vươn về hướng mái tóc dài phất trước mặt nàng của Long Tại Thiên, nhẹ nhàng dứt một cái, có một sợi đứt ra liền bị Điêu Điêu Tiểu Cửu giấu kín trong tay, hừ, hai huynh đệ Long gia, các ngươi chờ bị ta chơi đi.

Truyện Chữ Hay