Tình Nồng Trong Mắt

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Câu Khải cảm thấy ái trấn này không tồi tàn như mình nghĩ, to hơn nắm tay tí nhưng mọi thứ lại đầy đủ, vài chiếc thuyền nhỏ cũ nát neo đậu dưới sông. Bốn bề trấn vây quanh bởi núi, lớp sương dày đặc vào buổi sáng mờ ảo tựa như tà áo trắng của tiên nữ nhẹ nhàng vây quanh ngọn núi xanh ngắt, trông như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng. Cửa sổ của các cửa hàng dọc con phố sáng bóng, cả con đường sạch sẽ, ít xe, cây xanh xếp hàng thành chữ nhất chỉnh tề, trong hẻm vọng ra tiếng rao hàng, tiếng mua bán, giọng nói chuyện lớn tiếng, có sự náo nhiệt của Bắc Kinh xưa nhưng lại không phồn hoa như vậy.

“Nơi này đúng là thích hợp để dưỡng lão.” Câu Khải nhìn Diệp Mông nói ra cảm nghĩ của mình.

Từ tháng Mười năm ngoái Diệp Mông nghỉ việc, hai người gần nửa năm không gặp, Câu Khải vẫn như vậy, vẫn dáng vẻ của một cậu ấm giàu có, cả người từ trên xuống đều là hàng hiệu mấy chục nghìn, ngồi ngay ngắn trong quán cà phê, hoàn toàn không ăn nhập gì, phủi phủi bụi bộ đồ Tây của mình, đùa cô: “Mấy tháng không gặp, nhìn cô già đi rồi.”

Diệp Mông ngồi ở ghế đối diện, nhấp một ngụm tách cà phê Jamaica Blue Mountain ở trước mặt, vẫn khó uống như vậy: “Thế rồi sao? Tôi xin nghỉ làm nửa ngày chỉ để ngồi đây nghe anh ôn chuyện cũ sao?”

Câu Khải cười trừ, lấy chiếc khăn tay màu xám luôn mang bên người ra, vừa nhẹ nhàng lau lau chiếc tách trước mặt mình vừa nói: “Cái tính nóng vội của cô bao giờ mới chịu thay đổi đây.”

Trên con phố trống trải có người bán bánh bao chỉ, một tệ một cái, có hơn hai mươi mấy loại, bán trên chiếc xe đẩy, đầu xe có gắn chiếc loa phát ra tiếng chào mua, Diệp Mông nhìn hắn mỉm cười, một nụ cười rất có thiện cảm: “Anh biết đó, tôi không có kiên nhẫn đâu.”

Câu Khải đã quen thuộc, nhìn thấy cô đã nôn nóng mới cởi áo vest ngoài ra, vắt ra sau ghế, ngồi ngay ngắn lại nói: “Được, tôi đến nhận sai, xin lỗi cô, theo tôi trở về được không?”

“Hết rồi hả?” Diệp Mông hỏi.

Câu Khải hừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi đã hủy việc hợp tác với bên Giang Lộ Chi rồi, cố tình đến mời cô trở về, hài lòng chưa? Công ty không thể thiếu cô được, mấy cây sen đá cô nuôi sắp chết rồi, ông chủ chợ hoa nói cô không còn làm, không bán giá ưu đãi như trước nữa. Mấy cây sen đá lúc sau Tiểu Hà mua về đều trông như bí đỏ vậy.”

Diệp Mông ngán nghe hắn nói nhảm: “Tôi không về, tôi có bạn trai rồi, chúng tôi sắp kết hôn.”

“Dẫn ra tôi gặp thử.” Câu Khải sắc mặt không đổi, lót khăn tay vào tách, nhấm nháp một ngụm cà phê.

“Không thích, đừng làm phiền anh ấy.”

Câu Khải lại hừ một tiếng, ánh mắt đầy ý thâm sâu: “Coi bộ là một cậu em trai nhỏ hơn cô hả.”

“Ừ.” Diệp Mông không muốn lôi thôi với hắn, ánh mắt không trốn tránh nhìn thẳng vào hắn nói: “Câu Khải, tôi rất rõ anh đang nghĩ điều gì, lúc đầu anh để mặc bọn họ cướp đi hạng mục Tân Hà mà tôi đã theo hai năm, phổng tay trên của tôi vì nghĩ đứa sinh viên tốt nghiệp trung cấp như tôi ảo tưởng mua nhà ở Bắc Kinh chứ gì, tranh giành đề tài với mấy sinh viên cao học gì đó, muốn tôi nhận ra địa vị của mình. Nếu không nhờ anh, tôi làm gì được như hôm nay? Tôi cố gắng làm việc, anh làm tôi nhục chí, anh sợ tôi tự lực cánh sinh được. Anh muốn tôi chỉ ở bên cạnh anh chẳng làm gì cả, làm một con chó theo đuôi. Anh cảm thấy đây mới phù hợp với thân phận và công việc cho đứa trung cấp như tôi chứ gì?”

Câu Khải rất ghét người hời hợt, càng không qua lại với người có học lực kém, từ cao đẳng trở xuống, với Câu Khải mà nói, đó đều là những hạt giống không xứng đáng được nở hoa. Nhưng chỉ có Diệp Mông là một ngoại lệ.

Hắn thích nét biếng nhác của cô, trí nhớ có hơi kém, nhưng vào lúc người ta nghĩ cô sẽ xấu mặt thì lại cho người ta thấy sự phản đòn đặc sắc, khiến ai cũng bất ngờ. Hắn bị điểm linh hoạt bất ngờ này của cô thu hút, nên muốn biết trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó chắc hắn chiều hư cô rồi, chiều đến cô tự cho rằng mình có tư cách giống những người từ nhỏ đã nỗ lực phấn đấu thi vào trường danh tiếng, không biết tự lượng sức mà mơ tưởng có thể đứng trụ ở Bắc Kinh. Điều này khiến hắn cảm thấy, Diệp Mông cũng giống bọn giàu phèn mà hắn ghét vậy. Vì đám người đó không đủ tố chất, có lúc thật sự xem số phận là thực lực của mình. Và nhiều khi những học sinh chăm chỉ cố gắng học hành lại không được xu nào. Do đó, trong chốn danh lợi, mấy kẻ giàu phèn này rất nhiều, họ còn cho rằng mình chẳng có gì khác biệt với Câu Khải, cậu chủ nhà giàu từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc và rèn luyện học vấn.

Câu Khải nói: “Nhưng cô và đám sinh viên trung cấp khác biệt ở chỗ em có anh.”

Diệp Mông đáp: “Tôi sẽ không về nữa. Tôi đã nói với bạn trai tôi rồi, sẽ ở lại đây với anh ấy.”

“Diệp Mông, cô sẽ hối hận.” Câu Khải nói.

“Không đâu.”

Câu Khải cười cười, cất lại khăn tay, đột nhiên đổi chủ đề: “Nhận được máy ảnh chưa?”

Máy ảnh? Diệp Mông cũng quên mất chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, hình như hôm đó quên lấy lại từ chỗ Phương Nhã Ân rồi, “Ừ.”

“Có phải cô chưa xem hình trong máy không?”

Có gì đáng xem chứ.

Ai ngờ, nằm trong dự đoán của Câu Khải, hắn nhìn cô, bất chợt lộ ra nụ cười đắc thắng, dịu dàng nhìn cô nói: “Năm trước, công ty có nhận hai đơn hàng, một đơn trong đó là từ nước ngoài, là một nhà sưu tầm Hoa Kiều ở Singapore, hi vọng thông qua công ty chúng ta bán được vật phẩm đó trong nước, tôi để hình trong máy ảnh, cô xem rồi có lẽ sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Câu Khải kinh doanh đồ cổ, nói cách khác là ba đời trước nhà hắn đều làm nghề này, đời trước hơn nữa, ông tổ của hắn là đội trưởng đào vàng. Chẳng qua là giờ làm ăn lên rồi, lĩnh vực gì hắn cũng muốn thử, ngoại trừ ngành điện ảnh. Hắn không thích xem phim cho lắm.

Diệp Mông nói “Anh không nói thì tôi về đập nát cái máy luôn.”

Câu Khải tin chắc cô nói được làm được, nên chỉ đành nói ra: “Vật phẩm này là chiếc nhẫn phỉ thúy mà cô đang tìm. Chẳng phải cô từng nói vật này liên quan đến cái chết của mẹ cô sao? Cô không muốn gặp mặt nhà sưu tầm Hoa Kiều này sao? Đồ đạc và bàn làm việc của cô tôi vẫn luôn để trống chờ cô về.”

___________

Lúc Phương Nhã Ân gọi cho Lý Cận Dữ, anh vừa tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, chuẩn bị về phòng thay bộ đồ vào bệnh viện, anh vừa nghe điện thoại, vừa lấy chiếc áo thun tay ngắn màu trắng trong tủ ra: “Chị Nhã Ân.”

Phương Nhã Ân chỉ lớn hơn Diệp Mông một tuổi nhưng Lý Cận Dữ gọi tiếng chị rất tự nhiên.

Phương Nhã Ân tức khắc cảm nhận được cảm giác khoảng cách vô hình, chỉnh đốn lại thái độ của một bậc đàn chịi: “Ừ, cậu đang ở đâu? Chị lái xe qua đón.”

Lý Cận Dữ luồng tay qua áo, vừa mới tròng đầu vào đã ngẩn người, “Hả?”

“Diệp Mông gọi điện cho chị, nói sáng ra thấy bụng em không khỏe, nhờ chị sang đưa em đến bệnh viện khám, đúng lúc hôm nay chị cũng đi tái khám, tiện đường đi chung, gửi định vị nhà em qua cho chị.”

“Vâng, em gửi qua Wechat cho chị.”

Lý Cận Dữ cúp máy, quần áo còn chưa mặc xong, còn một bên tay áo còn chưa tròng vào, để lộ ra nửa bên vai, các khớp rắn chắc, múi cơ không thô ráp, cảm giác nhìn thì ốm nhưng rất có sức lực. Anh gửi địa chỉ cho Phương Nhã Ân, ngồi bất động trên giường, hai tay cầm di động ngẩn ra một lúc, sau đó cúi đầu chủ động gửi tin nhắn cho Diệp Mông.

[LJY: Tôi không sao, chỉ là có thể hơi chưa quen.]

Chắc cô đang bận, lần đầu tiên không trả lời ngay. Trước đây giống như mọc trên cái điện thoại vậy, toàn trả lời ngay tức khắc. Xe của Phương Nhã Ân đến rất nhanh, Lý Cận Dữ mang theo di động ra ngoài, khóa cửa lại.

Phương Nhã Ân ra dấu ngồi ghế sau là được, Lý Cận Dữ vừa ngồi vào lại vô tình đè lên một chiếc hộp màu trắng, anh rút vật đó ra, Phương Nhã Ân bỗng dưng biến sắc, lúc này mới nhớ ra, lần trước Diệp Mông để quên, Phương Nhã Ân nhắn cô khi nào rảnh qua lấy về, Diệp Mông không quan tâm nói cô ấy cứ vứt đi là được. Con nhỏ phá của, món đồ này tốt xấu gì cũng ngàn tệ, vứt đi thì tội quá, thế là tạm để cốp sau cho cô, đợi cô tự nhớ ra thì đến lấy. Mấy ngày trước bận vụ ly hôn với Trần Kiện, quên mất chuyện của cô. Hôm nay vừa mới phân chia tài sản xong, xe của cô, nhà của tên kia. Kết quả là quên mất món đồ này vẫn còn trên xe.

“Cái này có phải của Diệp Mông không?”

Lý Cận Dữ cũng nhận ra, là chiếc hộp trắng lấy từ xe của Giang Lộ Chi, của Câu Khải đưa cô. Anh mở hộp nhìn sơ qua, có chút dở khóc dở cười, đúng là phục chiêu tán gái của Câu Khải, lấy máy ảnh trước đây mà Lý Cận Dữ tặng hắn mượn hoa kính Phật, đem tặng lại cho Diệp Mông.

Lý Cận Dữ vốn cũng không nghĩ gì, định cất giữ lại, mang về giùm cô. Tốt xấu gì nhầm lẫn này cũng xem như là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, máy ảnh này cộng thêm lens ít nhất cũng hơn ba ngàn tệ. Câu Khải cũng thật là, tán gái mà keo kiệt như vậy.

Kết quả, không biết Phương Nhã Ân bị chột dạ gì, lại nói chiếc máy ảnh này là của cô ấy.

Thế là Lý Cận Dữ có chút tò mò rồi, rốt cuộc trong máy ảnh này có gì mà Phương Nhã Ân phải che giấu giúp Diệp Mông. Nếu đây không phải chiếc máy ảnh anh từng tặng cho Câu Khải, chắc anh cũng sẽ không nghi ngờ rồi. Thế là anh tựa vào lưng ghế với dáng vẻ vô hại, vờ như không biết hỏi câu: “Vậy em có thể xem thử album không?”

Xem gì mà xem, Phương Nhã Ân toát mồ hôi lạnh, mắng thầm trong lòng, vừa than thở, thì ra người càng đẹp trai càng tự tin, lúc ghen cũng không phải hạn vừa. Đúng là rắc rối của sự ngọt ngào. Nhưng bên ngoài cô vẫn cười ha ha bao che giùm cô bạn. Ai ngờ lại đi nhầm hướng, vòng đường xa hơn nữa.

“Chị Nhã Ân, chị càng lái càng đi xa rồi.” Lý Cận Dữ nhắc nhở cô.

Phương Nhã Ân cố ra vẻ bình tĩnh giải thích: “Em không biết, hiện đang là giờ cao điểm, chị đi đường này để tránh kẹt xe.”

Trong lúc nói chuyện, Lý Cận Dữ cười nhạt, đã mở thư mục ảnh, đang bình tĩnh lướt xem từng tấm ảnh.

Phương Nhã Ân hồi hợp: “Ấy, thằng nhóc này, sao lại không nghe lời chứ. Chị cũng chỉ sợ em nghĩ nhiều thôi mà.”

Lý Cận Dữ đã không lên tiếng nữa, gương mặt lạnh giá, đổ dài, xương cung mày rõ rệt, lộ ra tâm trạng lạnh lùng trước giờ chưa từng có. Anh quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, góc nghiêng lạnh lùng càng thêm vài phần tuấn tú. Trong lòng Phương Nhã Ân thật sự vô cùng hài lòng với độ đẹp trai của Lý Cận Dữ. Lúc nhỏ không biết ăn gì, sao có thể đẹp trai đến vậy.

Phương Nhã Ân lái xe cẩn thận, vượt qua dòng xe đi làm giờ cao điểm, nhá đèn giảm tốc độ lại, lén nhìn qua gương chiếu hậu, đoán tâm trạng anh qua sắc mặt: “Em coi đó, không cho em xem em cứ nhất quyết xem, không biết trực giác đâu ra nữa. Bây giờ xem xong rồi lại giận, cần gì tự dưng làm bản thân không vui, hơn nữa, không phải hiện giờ hai người đang rất tốt sao? Đó cũng là chuyện của một năm trước rồi, họ đã rất lâu không gặp lại nhau rồi. Lúc này Diệp Mông cũng không ở đây, em có giận cũng vô ích, cô ấy đâu có biết.”

Vừa nói dứt câu, Phương Nhã Ân xem như được trải nghiệm thế nào gọi là họa vô đơn chí rồi. Cô càng hoảng loạn che giấu,ông trời càng như đứa trẻ nghịch ngợm muốn đánh trống khua chiêng vén bức màn kịch này ra.

Cuộc sống trong trấn yên bình, không có nhiều quán cà phê, làm ăn được cũng chỉ lát đát vài tiệm. Căn mà vừa rồi họ đi qua là nơi xa nhất, ít người ghé nhất trong khu. Theo lý mà nói nếu cô lái xe đến bệnh viện sẽ không chạy ngang qua đây, nhưng vừa rồi bị chiếc máy ảnh xen ngang nên chạy nhầm đường. Thế nào mà lại đúng ngay tiệm mà bọn Diệp Mông chọn.

Phương Nhã Ân từng gặp Câu Khải một lần, lúc cô vừa kết hôn chưa được bao lâu, lên Bắc Kinh tìm Diệp Mông, ba người họ từng ăn chung một bữa cơm. Phong thái của Câu Khải khác với những người có tiền khác. Vẻ ngoài cũng đẹp trai, tuy vẫn kém xa Lý Cận Dữ, nhưng cũng là một nhân tài xuất chúng trong số đông, thanh niên xuất sắc phong độ ngời ngợi. Hơn nữa, đeo thêm cặp mắt kính gọng vàng mỏng nhìn rất lịch lãm, điều duy nhất khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm là lúc Câu Khải nói chuyện có một cảm giác xuất chúng vô hình áp đảo người khác, mà đây là bẩm sinh.

Thế nên lúc cô nhìn thấy hai người họ đứng trước cửa tiệm cà phê kia, thiếu điều muốn cho chiếc xe mình biến mất ngay tại chỗ.

Câu Khải mặc bộ đồ Tây được là thẳng tắp, vuốt keo đầu tóc bóng mượt, tựa như anh chàng nhà giàu bước ra từ bộ phim truyền hình, nhưng hôm nay không có đeo kính, nhìn vào khá nhàn nhã, thích hợp hẹn hò.

Lý Cận Dữ cũng đã nhìn thấy. Anh và Câu Khải đã rất lâu không gặp, nhưng hắn vẫn như vậy, sống khuôn khổ như vậy, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, đều là một quý ông quy củ phép tắc. Lý Cận Dữ là giả vờ ngoan, còn Câu Khải từ nhỏ là ngoan thật, tuy có rất nhiều bạn gái, trong tình cảm là một tên đểu, nhưng hắn đối với mỗi một người phụ nữ đều rất dịu dàng. Trong học hành hay sự nghiệp, hắn được coi như là hoàn hảo.

Phương Nhã Ân thở dài kêu trời, sau cùng chỉ đành nói: “Sáng nay lúc Diệp Mông đi gọi cho chị, lo cho bao tử của em, lại lo em lơ là bản thân, một mực dặn dò chị phải sang đón em đi khám. Có chuyện gì, ít ra đợi hỏi rõ ràng rồi tính tiếp, đừng cãi nhau với nó, chị rất hiểu tính nó, ép nó quá, nó sẽ mặc kệ thật đó. Còn nữa, nó không thích đàn ông có tình chiếm hữu quá, thỉnh thoảng cãi nhau cũng có thể vun đắp thêm tình cảm, nhưng nếu em muốn khống chế nó, đừng nghĩ đến thì hơn. Dù sao nó cũng là phụ nữ trưởng thành chứ không phải gái đôi mươi chỉ cần tình yêu là no đâu.”

Phương Nhã Ân chần chừ nhìn Lý Cận Dữ qua gương chiếu hậu, thầm đau lòng cho anh nhưng bề ngoài chỉ đành trưng ra dáng vẻ của chị đại đe dọa: “Cho dù sau này nó có phạm lỗi, chị cũng sẽ luôn đứng về phía nó, thế nên cậu đừng làm căng quá.”

“Ừm.” Anh thấp giọng đáp.

Nước mắt của Phương Nhã Ân suýt rơi ra, trời ạ, sao Lý Cận Dữ lại yếu đuối như vậy, sao lại ngoan như vậy. Nếu Diệp Mông dám làm tổn thương anh, cô cũng không bênh nổi nữa.

Tinh thần bà nội hôm nay rất tốt, nếp nhăn hiện trên mặt cũng không thấy già, thi thoảng còn có ẩn chút hồng hảo, bà luyên thuyên kể đêm qua nằm mơ một giấc mộng đẹp, Lý Cận Dữ không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh nghe bà nói, đang nhắn tin Wechat với chủ quán bar, đợi khi bà xuất viện, anh sẽ vào làm lại.

Bà nội luôn miệng nói không ngừng: “Đêm qua bà mơ thấy mày với Diệp Mông sinh cho bà một đứa chắt bụ bẫm, xinh xắn hơn mày lúc nhỏ nhiều, trắng trẻo mập mạp, chắc chắn dễ nuôi, bà nghĩ ông trời đang ám chỉ cho bà.”

Lý Cận Dữ tắt màn hình, không quan tâm giấc mộng của bà: “Còn hai phút nửa tập thể dục buổi sáng.”

Bà nội hậm hực, liếc qua túi thuốc anh treo trên cửa: “Vừa rồi sao mày lại mang theo thuốc đến? Không khỏe ở đâu hả?”

Lý Cận Dữ đáp: “Bao tử, không sao.”

Bà nội lại bắt đầu bài sớ luyên thuyên: “Gần đây không ăn sáng đúng giờ chứ gì? Thanh niên tụi bây chả biết quan tâm sức khỏe của mình, dằn vặt mình rồi mới chịu hiểu ra hả?”

Lý Cận Dữ không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng chiếc di động hôm nay giống như chìm xuống đáy hồ, hoàn toàn im lặng.

Bà nội nói: “Lần trước lên Bắc Kinh, có phải Lý Lăng Bạch đã đưa tiền cho mày không?”

“Ừm.” Giọng anh rất trầm thấp, nói sự thật: “Hai trăm nghìn.”

“Nghiệp quá trời đất!” Bà nội than thở một tiếng, bệnh nhân giường bên cạnh nghe thấy cũng bị thu hút, cho rằng ý bà nội là sao mày lại có thể lấy tiền của người ta chứ.

Kết quả, bà cụ nói: “Sao mày không đòi nhiều hơn nữa, mày còn chưa có tiền cưới vợ mà.”

Anh cười phì: “Nếu lúc đầu bà không sỉ diện, một mực đòi mang tiền đi quyên góp thì bây giờ con cũng không thiếu tiền cưới vợ rồi.”

Bà nội lại lần nữa câm nín thở dài: “Nghiệp, nghiệp quá trời ạ.”

Hôm nay Lý Cận Dự không có ý định về, giữa chừng có chạy về nhà một chuyến, mang máy ảnh của Diệp Mông về rồi tắm rửa thay lại bộ quần áo, buổi tối định sẽ ở đây đối phó một đêm, ngày mai mới trở về. Kết quả, vừa dỗ cho bà nội đi ngủ, tiếng tin nhắn vang lên.

[Mông: Bé yêu, khi nào về, tôi đang ở trước cửa nhà cậu.]

Người trong phòng bệnh đều đã ngủ, khu trực ban vẫn còn vài y tá nhỏ tiếng trò chuyện, kiểm tra phòng bệnh. Có vài y tá nhỏ tiếng thí thầm, lải nhải đan xen, giết thời gian lúc trực ban, ánh mắt thi thoảng lại nhìn sang chiếc ghế dài bên cạnh, Lý Cận Dữ đang ngồi trên chiếc ghế ngập mùi thuốc sát trùng kia, tư thế thoải mái. Một chàng trai trẻ tuấn tú luôn rất có sức hấp dẫn.

[LJY: Hôm nay tôi ở lại bệnh viện.]

[Mông: Hả? Cậu không về sao? Tôi đang ở trước cửa nhà cậu đây này.]

[LJY: Ừ, không về.]

[Diệp Mông: Hả? Vậy tôi để đồ ở trước cửa nhà cậu, sáng mai về nhớ cất vào. Bánh kem tàu hũ đó, hôm nay tôi thấy trong thành phố có bán nên đã mua một ít về cho cậu và bà nội. Tôi về đây.]

[LJY: Ừ.]

Ánh trăng như đang chiên trứng gà, sáng một lúc lại tự lật người lại, bên này hình như không vàng như thế nữa, nhàn nhạt mờ mờ từ từ rút xuống sau tán cây, tựa như lót một dãy lụa màu bạc men theo con đường anh đi, tất cả mọi vật như bị nhấn nút tạm dừng, Lý Cận Dữ ung dung đi về nhà, chầm chậm như con ốc sên vậy.

Lúc anh về đến nhà phát hiện Diệp Mông vẫn chưa về.

Một người nói không về thì lại về, một người nói đi vẫn chưa rời khỏi.

Anh đứng dưới bóng cây nhìn cô vài giây, Diệp Mông mặc trên người bộ đồ công sở, sạch sẽ chín chắn, đa tình dịu dàng, bọc quanh khói thuốc, đứng tựa lên cửa nhà nhìn anh. Anh không kiềm được nỗi chua xót trong lòng mình, tự nói với mình thôi vậy.

Lý Cận Dữ đứng yên một lúc, rũ mắt xuống, đi đến đó mở cửa.

Diệp Mông bình thản ôm anh từ phía sau, mặt vùi vào lưng anh, đắc ý cố ý trêu ghẹo anh: “Bảo không về mà? Ưm...”

“Rầm!” Tiếng động cực lớn, cánh cửa vừa mở được một nửa thì bị người ta đóng mạnh vào, Diệp Mông giật bắn người, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị dồn mạnh vào cánh cửa lạnh cứng, môi bị gặm nhắm lấy, Lý Cận Dữ mạnh bạo hơn bao giờ hết, ép sát cả người cô vào cánh cửa, một cánh tay chống lên cửa, tay còn lại xoa nắn chiếc cằm của cô, ra sức cắn vào môi cô, còn luồng cả lưỡi vào.

Anh vừa hôn vừa cắn, đầu óc Diệp Mông sắp nổ tung, cả người lại bị anh khống chế vào cánh cửa không cách nào vùng vẫy, cằm bị nắn bóp đến mỏi nhừ, tựa như đang nhai một lát chanh trong miệng vậy, cô năn nỉ anh tha cho: “Lý Cận Dữ, bỏ tay xuống.”

“Không muốn.” Anh lạnh lùng từ chối. Sau đó nắn lấy cằm cô, đột nhiên không nói tiếng nào xoay người cô lại, để mặt cô dính lên cửa, anh ôm cô từ phía sau, hôn cô, cắn cô. Lúc này Lý Cận Dữ thật sự như con chó hoang không ai giữ nổi, không ngừng cắn lấy cô. Hơi thở của hai người nóng như lửa thiêu, người Diệp Mông như đang đứng gần cái lò lửa. Cô miễn cưỡng xoay người lại giữa gọng kiềm của anh và cánh cửa, nhẹ nhàng nâng gương mặt anh lên, sau đó đưa mũi nhẹ nhàng lướt qua hơi thở của anh, mùi cơ thể của anh luôn rất sạch sẽ, rất thoải mái. Cho dù hiện giờ cô nóng sắp hóa điên rồi, nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi anh: “Lý Cận Dữ, cậu sao thế? Không vui à?”

Lý Cận Dữ lần nữa hung hăng chặn miệng cô lại, lần này lại đưa lưỡi tấn công thẳng. Da đầu Diệp Mông tê liệt, hơi thở hỗn loạn, tim đập dữ dội như bị ai đó kích điện vậy, cả người đều run lên. Đầu óc cô không còn tỉnh táo, mơ màng nuốt hết tất cả hơi thở của anh, đầu óc bắt đầu quay cuồng, cảm giác cả người mềm nhũn, cô mê man nhỏ giọng dỗ dành anh: “Vào trong rồi nói, được không?”

Đúng lúc lầu trên vọng xuống tiếng bước chân, còn nghe thấy tiếng chống gậy, có người đang đi xuống.

Anh vẫn không phản ứng, tiếp tục hôn cô.

Diệp Mông không muốn chơi trò mạo hiểm này, đêm khuya chơi trò kích thích à? Hai người họ không sợ đau tim, chỉ sợ người đang đi xuống là ông cụ hay bà cụ nhìn thấy sẽ lập tức lên cơn đau tim thì khổ.

Mà không khí rạo rực này, càng hồi hộp lại càng kích thích. Tim đập như trống đánh vậy, tiếng bước chân ngày một gần hơn, từng bước giẫm lên trái tim cô, mỗi một bước đi đều mang theo sức uy hiếp, chân Diệp Mông không còn trụ nỗi nữa. Nào ngờ, Lý Cận Dữ vừa mãnh liệt hôn cô, vừa vặn chìa khóa mở cửa. Ngay góc cầu thang, một giây cuối cùng khi bóng người một lúc phóng lớn, người cô bị đẩy vào nhà một cách bất ngờ. “Rầm!” cánh cửa đóng lại, cô lại bị áp lên cửa, tiếp tục nụ hôn.

Một chuỗi các động tác nối tiếp nhau trong đêm khuya tắt đèn các hành động thành thạo, vô cùng lưu loát, đôi môi hai người chưa từng rời nhau, tố chất tâm lý của Lý Cận Dữ quả thật không tồi.

Kết thúc nụ hôn nồng cháy, hai người cũng không bật đèn lên, cứ thế ngồi nghỉ ngơi trên chiếc sofa trong phòng khách tối đen như mực, lấy lại tinh thần. Chỉ nhờ vào chút ánh sáng le lói ngoài vườn hắc vào, miễn cưỡng nhìn rõ gương mặt của đối phương. Diệp Mông nằm gác lên chân anh, Lý Cận Dữ cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đắp lên người cô, bản thân chỉ mặc một chiếc áo thun tay ngắn, tựa vào lưng ghế nhắm mắt lấy lại tinh thần.

Diệp Mông nằm gác trên chân anh, đùa giỡn với mấy ngón tay,: “Tôi đã thôi việc trong thành phố rồi, có thể phải về Bắc Kinh một chuyến.”

Trong nhà yên tĩnh, ánh trăng rọi vào phòng như miếng băng gạc được rửa qua, dịu nhẹ trải lên mặt đất, thi thoảng còn nghe được âm thanh của chú cún Bình An được buộc sau vườn đang nhai thức ăn.

Lý Cận Dữ vẫn nhắm nghiền mắt: “Thế rồi sao?”

“Thế nên đến nói với cậu một tiếng đó. Chuyến này đi chắc hơi lâu, thật sự không thể về thăm cậu mọi lúc được nữa.”

“Ừ.” Rốt cuộc anh cũng động đậy nhẹ, lướt qua người cô, vớ lấy điếu thuốc, sau đó lại tựa vào lưng ghế sofa, không hề nhìn đến cô, anh ngậm điếu thuốc, hơi rũ mắt, vừa châm thuốc vừa nói: “Vậy chia tay đi.”

Diệp Mông nghe giọng điệu không giống đang đùa, cô liền ngồi bật dậy, không dám tin nhìn anh chằm chằm: “Ý gì?”

Anh không lên tiếng nữa.

Diệp Mông giải thích: “Tôi đi Bắc Kinh để điều tra chuyện mẹ tôi.”

Anh ừ nhẹ, người vẫn tựa vào sofa, ngẩng đầu lên thấy rõ yết hầu, hít phả thuốc ra từng vòng khói như đang đùa giỡn, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Với Câu Khải sao? Hôm nay anh ta đến tìm chị, tôi nhìn thấy rồi. Chị Nhã Ân không nói với chị sao? Tôi và chị ấy chạy xe ngang qua đã nhìn thấy rồi.”

Cô và Phương Nhã Ân trước giờ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nhau, trừ phi thật sự gặp trường hợp tên khốn ngoại tình, cũng chỉ thẳng thừng đá một cú dứt khoát bắt hắn tránh xa bạn mình. Còn về vấn đề này, thường không can thiệp, vì sợ càng giúp càng loạn.

Thực ra tính của Diệp Mông rất cứng, rất khó dỗ, còn khó dỗ hơn Bình An. Trong lòng cô dường như có thứ gì đó đang nhỏ giọt, cảm giác có hơi không nắm bắt được, cô lập tức nói: “Tôi từng nói với cậu tôi không thích hắn mà. Lần này về Bắc Kinh với hắn, tôi chỉ muốn xác nhận tin tức của mẹ tôi thôi.”

Lý Cận Dữ liếc qua cô, cười lạnh, một tay kẹp thuốc, một tay vớ chiếc máy ảnh bên cạnh, ngón tay thon dài ấn nhanh vài cái, chọn ra hình ảnh, vứt cho cô xem, “Chị không thích hắn mà lại hôn hắn hả? Hôn đến mức này chị còn nói với tôi chị không thích hắn? Diệp Mông, tôi có nói là chị đừng lừa tôi.”

“Tại sao lại ở chỗ cậu?” Cô ngơ người.

Lý Cận Dữ tùy tiện gảy tàn thuốc, vẫn lễ phép xin lỗi cô: “Nhìn thấy ở trên xe chị Nhã Ân, xin lỗi, chưa được sự đồng ý đã xem ảnh của chị. Tôi chỉ tò mò thôi.”

Dứt lời, Lý Cận Dữ hút hết phần thuốc cuối cùng, tựa trên sofa tự cười cợt mình, dùng tay dập tắt tàn thuốc: “Còn nữa, chuyện tôi để ý không phải số ảnh này. Vừa rồi trên đường về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi quyết định xem như không biết đến chuyện hôm nay, không cãi nhau với chị. Nhưng chị lại nói với tôi, chị sẽ về Bắc Kinh với hắn.”

Sau cùng Lý Cận Dữ xoa xoa mặt mình, hai tay đặt lên chân, khom lưng, có chút chán nản vùi đầu xuống. Ánh trăng tĩnh lặng, hình như gió nổi lên rồi, thổi dời ánh trăng nhẹ bổng kia đến vị trí ở giữa hai người họ, tầm nhìn trở nên mơ hồ, kéo giãn khoảng cách hai người họ.

Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói.

“Diệp Mông, chị bỡn cợt tôi vui không?”

Không biết đã qua bao lâu, Bình An ở sau nhà hình như đã ăn hết thức ăn của mình rồi, hoặc có thể là cảm giác được sự căng thẳng trong nhà, không khí đã giảm xuống mức đóng băng rồi, ngoan ngoãn nằm bò dưới đất rên hừ hừ, như đang khuyên họ đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói.

Diệp Mông không biết phải giải thích thế nào mới có thể khiến anh tin cô và Câu Khải chẳng có gì cả.

Diệp Mông cười khổ: “Lý Cận Dữ, mỗi một câu tôi nói đều là thật, tình cảm tôi dành cho cậu là thật, nói câu khó nghe thì tôi chưa từng mặt dày theo đuổi người khác như thế này bao giờ, vừa bắn pháo hoa vừa chủ động tiến tới. Bởi vì là cậu nên giới hạn của tôi mới nới dài hết lần này đến lần khác. Nhưng cậu thì sao, cậu giậm chân tại chỗ, chỉ cần cậu bước về phía tôi một bước thôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy bất lực như bây giờ. Chuyện tôi và Câu Khải chẳng có gì để giải thích, tôi chưa từng thích hắn. Duy nhất chính là lần đó, tôi không nên đi công tác ở Quảng Đông với hắn, cô đơn quá lâu suýt chút bị thừa nước đục thả câu. Tôi từng nói, nếu tôi biết thế giới này có người như cậu, tôi sẽ không ngó ngàng gì đến người khác. Nếu cậu quá để tâm việc tôi và Câu Khải từng hôn nhau, được, vậy chúng ta chia tay.”

“Mẹ nó! Chuyện tôi để ý là giờ chị muốn đi với hắn!” Anh đột nhiên đá mạnh vào bàn trà, sàn nhà lâu năm chưa được tu sửa vì ma sát mà phát ra tiếng “két” chói tai, làm cho Bình An đang nằm sau vườn cũng giật bắn người, ló cái đầu nhỏ nhìn qua khe cửa vào căn phòng tối đen bên trong hóng chuyện. Con lắc đồng hồ dường như ngưng trệ, khung cảnh như bị nhấn nút tạm dừng, vài chú ve trên cành vì giật mình mà phát ra tiếng kêu, mấy con kiến cũng ngẩng đầu lên nghe ngóng. Mọi thứ dường như chỉ trong phút chốc, liền trở lại như thường.

Diệp Mông cảm thấy Lý Cận Dữ lúc này dường như rất xa lạ.

Cô không nói tiếng nào, thẳng thừng cầm túi rời đi.

Cô không thích đi đôi co với đối phương lúc đang tức giận, cô không biết Lý Cận Dữ thế nào, nhưng cô hiểu rõ chính mình. Nếu còn tiếp tục tranh cãi, e là cô sẽ bị mấy tâm trạng không đâu chi phối, sẽ nói ra mấy lời khó nghe và tuyệt tình.

Cô tập trung vào vô lăng, yên lặng nhìn ngôi nhà bám đầy dây leo, từ đầu tới cuối không mở đèn làm nó tối đen như mực, cửa còn đang mở, cô không giúp anh đóng cửa lại, tự anh cũng không đóng. Nhà anh ở tầng một, sân ngoài tầng một có bãi đậu xe. Hôm nay về sớm, may mắn giành được một chỗ trống, thế là cô cứ ngồi trong xe, nhìn vào cánh cửa rộng mở kia, chỉ sợ anh đóng cửa thì anh sẽ đóng luôn cả trái tim mình lại.

Sau đó mấy ngày liền, hai người cũng không gặp mặt, Wehcat cũng không nhắn một tin, di động yên lặng tưởng chừng bị hỏng rồi. Bà nội vừa ăn chuối vừa góp ý cho Lý Cận Dữ: “Mang đến tiệm sửa đi, hỏng rồi, chẳng thấy có phản ứng gì nữa.”

Cả bảng tin cũng yên tĩnh nhiều, hai người đang chiến tranh lạnh, không ai chịu đăng bài. Lý Cận Dữ vốn cũng chẳng hay đăng tin gì nhưng người hay cập nhật tin như Diệp Mông cũng yên lặng. Mấy ngày nay rồi, chẳng cập nhật một tin mới nào, tên cuồng like dạo như Dương Thiên Vỹ còn nhắn cho Lý Cận Dữ: “Diệp Mông gần đây không đăng tin mới nữa, không phải thất tình đó chứ?”

[LJY: Cut]

[Tiểu Dương Hấp Sống: Sao anh chưa sửa điện thoại nữa? Đợi có lương làm công tháng này ở khu tập huấn quân đội, em mua cho anh cái mới.]

[LJY: kc]

[Tiểu Dương Hấp Sống: Ý gì vậy? Không có? Không cần? Bà mẹ! Cái quần què gì vậy? Đánh không dấu cũng lười đánh nguyên câu hả?]

[LJY: U]

“Khi nào đi?”

Lúc này, Phương Nhã Ân và Diệp Mông đang đi ăn ở quán, vị trí ở sảnh lớn, nhìn ra cửa sổ thấy được hồ Ninh Tuy.

“Thứ Hai tuần sau.” Diệp Mông trả lời, đang xiên thịt viên.

Không ngờ, chỉ mới có vài ngày đã người không ra người ma không ra ma rồi. Trong lòng Phương Nhã Ân thấy rất xót, tự giác chủ động ôm mối họa này, nâng cốc xin lỗi: “Chuyện này cũng tại tao, lúc đó tao hoảng quá nên chạy nhầm đường, nếu không cũng không giáp mặt được.”

Diệp Mông nói: “Cho dù không giáp mặt, Lý Cận Dữ biết tao sẽ đi thì vẫn sẽ cãi nhau thôi, không liên can đến mày.”

Phương Nhã Ân nói: “Vậy tình trạng hiện giờ của hai chúng mày thế nào? Chia tay rồi hả?”

Diệp Mông đột nhiên hỏi câu không đầu không đuôi: “Cục dân chính cuối tuần có làm việc không?

Truyện Chữ Hay