Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàm ý trong lời nói của ông cụ Nam rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ông không chỉ thích Nam Ngự mà còn cảm thấy đau lòng cho đứa cháu trai này hơn.
Ngũ Vận Uyển nghe những lời ông cụ Nam nói, trong lòng không khỏi suy ngẫm.
Con người Nam Tiêu đúng là nham hiểm gian xảo, lòng tham không đáy.
Trong tay ông ta giữ nhiều cổ phần của nhà họ Nam như vậy, còn sợ Nam Ngự, bắt cóc hãm hại, thậm chí là muốn trừ khử Nam Ngự, người anh trai này đúng là quá đáng sợ.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy buồn cho Nam Ngự, ngoài nhận được tình thương của ông nội ra, những người khác trong nhà hoàn toàn xem anh như kẻ thù.
Rõ ràng là thứ anh nên có nhưng lại không có được, bản thân anh tay trắng làm nên sự nghiệp, chèo chống một tập đoàn lớn như vậy.
Không chỉ cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp, anh còn
phải giả vờ tàn tật trước mọi người, phải biết là việc giải vờ tàn tật rất khổ sở và mệt mỏi.
Nam Viễn Hùng lại nói với Ngũ Vận Uyển rất nhiều chuyện thường ngày trong nhà, một lúc sau ông cụ đứng lên: “Được rồi, ông nên đi rồi, thuận đường nên đến thăm cháu, thấy cháu không sao ông cũng yên tâm, nghỉ ngơi cho tốt nhé”
Ngũ Vận Uyển muốn khoác áo tiễn ông cụ Nam nhưng bị ông ngăn lại: “Quay vào đi, không cần cháu tiền đâu.”
Ông cụ Nam vừa đi chưa được bao lâu thì lại có người bấm chuông, Ngũ Vận Uyển tưởng ông cụ Nam quên đồ gì nên vội ra mở cửa.
Cửa mở ra, thấy người bên ngoài, cô không khỏi sững sờ lần nữa.
Không ngờ lại là Lâm Tiểu Như!
Chỉ thấy Lâm Tiểu Như nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ đắc ý, nói: “Sao, tôi là yêu quái à? Trông chị sợ chưa kìa, còn không mau mời tôi vào nhà ngồi?”
Ngũ Vận Uyển không đoán được ý đồ của Lâm Tiểu Như, không ngờ cô ta lại lớn gan tìm đến tận cửa! Lâm Tiểu Như không mời mà đến, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Ngũ Vận Uyển hỏi Lâm Tiểu Như: “Cô đến đây làm gì?”
“Sao tôi không thể đến? Tôi đến thăm chị gái của tôi”
Lâm Tiểu Như tự nhiên như ruồi đẩy cửa đi vào rồi ngồi xuống sofa, thấy trên bàn vẫn còn ly đĩa chưa dọn, trông như đã có người đến đây.
Lâm Tiểu Như bày ra bộ dạng mợ chủ, như thể cô ta mới là nữ chủ nhân của cái nhà này, nói với Ngũ Vận Uyển: “Khách đến mà chẳng lẽ một tách trà cũng không có à? Sao chút phép lịch sự cũng không biết thế, cô gái lỗ mãng!”
Ngũ Vận Uyển chỉ đành đóng cửa, đi đến trước mặt Lâm Tiểu Như, hỏi:
.