Đúng vậy, nhà họ Mặc bây giờ không còn bị phía bên ngoài chú ý nhưng cũng bị cho là hết thời.
Nhưng Ngũ Vận Uyển có dự cảm, chỉ cần Mặc Nham có thể cố gắng kinh doanh, ngày nhà họ Mặc phát triển hưng thịnh lần nữa vẫn nằm trong tầm tay.
Ngũ Vận Uyển nói: "Năm đó, chắc Nam Viễn Hùng là người đã giúp bọn họ nhỉ?"
Cô cảm thấy năm đó ông nội chắc hẳn là một nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh.
Nhưng chị Trịnh lại lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của Ngũ Vận Uyển.
Chị Trinh nói: "Em đoán sai rồi.
Ngũ Vận Uyển.
Ông cụ nhà họ Nam không ra tay giúp đỡ.
Khi đó Nam Ngự bị bắt cóc nên ông ấy lo đến mức ốm nặng, làm gì còn sức đi cứu nhà họ Mặc nữa."
"Vậy là.."
Chị Trinh nói: "Là Nam Tiêu, anh cả của Nam Ngự"
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Không ngờ là Nam Tiêu ra tay cứu?
Ngũ Vận Uyển rất ngạc nhiên.
Cho dù cô không hiểu rõ về người này nhưng từ tâm tư nham hiểm đáng sợ của Nam Tiêu có thể thấy ông ta chắc chắn sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình.
Cô không nhịn được lại hỏi: "Quan hệ giữa Nam Tiêu và Mặc Nham rất tốt à?"
Chị Trịnh đóng lại quyển sổ ghi chép nói: "Chị không rõ về chuyện này, dù sao bọn họ cũng quen biết nhau lâu rồi."
Nói đến đây, Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận những điều kỳ lạ trong đó, đột nhiên cảm thấy dạ dày co thắt, rất buồn nôn.
Chị Trinh vừa thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng hô to: "Ngũ Vận Uyển, em làm sao vậy? Sao trong sắc mặt em tệ vậy?"
Ngũ Vận Uyển che miệng, xua tay với cô ta và chạy vào phòng vệ sinh bắt đầu nôn.
Hiểu Mai ngạc nhiên chạy tới hỏi xem có chuyện gì.
Chị Trinh nói, "Chị cũng không biết, hình như cô ấy buồn nôn."
"Buồn nôn à?" Đầu óc Hiểu Mai rất nhạy bén, cô ấy nói với chị Trịnh: "Chắc không phải chị ấy có thai chứ?"
Mọi người trong văn phòng vừa nghe có thai thì cảm giác như có sấm nổ bên tai.
Người trong tòa soạn đều có thần kinh siêu nhạy bén, cũng rất thích hóng chuyện, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp, càng không cần nói phải nói tới thân phận của Ngũ Vận Uyển bây giờ..