Ngày hôm sau, đúng như Thiên Trình dự đoán.
Lý Phó Kiệt ra mặt thông báo với giới báo chí.
Cháu trai của ông ta chết đột ngột.
Lý gia sẽ tổ chức tang lễ vào hai ngày nữa.
Khắp nơi trên báo chí, đều đưa tin tức lớn này.
Ngay cả ở Lam Thành, và Hải Thành các tỉnh lân cận cũng không ngoại lệ.
Lúc này, tại Dương gia.
Lam Thành.
Dương Vệ cùng con trai Dương Phi Dạ đang ở trong phòng nghỉ của cha ông.
" Cha, cha thấy thế nào, mấy tháng này, công ty quá nhiều việc, con và Phi Dạ không thường xuyên ở nhà với cha được."
Ông cụ Dương, nhìn con trai Dương Vệ của mình, lòng ông chua xót, không ngờ đến cuối cùng người chăm sóc cho ông lại là cha con Dương Vệ.
Là người mà ông không mấy yêu thương, thậm chí thời trẻ, ông còn hùa theo vợ kế mà ngăn cấm tình yêu của con trai mình...
"Ta...rất khỏe." ông cụ yếu ớt nói, đoạn ông đưa cánh tay gầy gò về phía Dương Phi Dạ, " tiểu Phi Dạ, cháu không trách ông nội đã ghét bỏ cháu và chị gái của cháu chứ?"
Dương Phi Dạ nãy giờ một bên ngồi im lặng không lên tiếng, nghe ông cụ hỏi như vậy, mới ngước mặt lên lãnh đạm trả lời, " trách, cháu đương nhiên phải trách ông, thậm chí rất ghét ông !"
Ông cụ sắc mặt thoáng cứng đờ, cánh tay cũng rụt trở lại, phải rồi, ông làm sao mà có tư cách để được chúng nó yêu quý chứ? Mẹ của chúng chết vì uất ức, tất cả còn không phải do ông ban cho sao?
Năm xưa, nếu ông không ngăn cản con trai ông đến với Mộ Dung Quyên, thì Tinh Nhi con bé cũng không ghét bỏ ông.
Sau đó lại đến Julia, mẹ của Phi Dạ, nếu không phải mụ vợ kế của ông xúi giục, và ông không ngu muội thì, sự việc cũng không thế này...
Khóe mắt ông cụ nheo nheo, nước mắt cũng ứa ra, Dương Phi Dạ nhìn thấy thế, bất giác thở dài, thật ra thì từ cái ngày cha anh quyết định đưa ông nội anh về biệt thự của cha con họ, thì anh đã không còn hận ông cụ nữa rồi...
Có trách thì trách mẹ của chị gái anh và mẹ của anh, hồng nhan bạc phận, yêu phải thiếu gia hào môn như cha anh, để rồi vì yêu mà chết....
Trong thế gia hào môn, môn đăng hộ đối trong hôn nhân, mãi không thay đổi, cái tục lệ cổ hủ kia, không biết đã làm đau khổ bao nhiêu người phụ nữ.
Dương Phi Dạ kéo ghế ngồi lại sát giường, hai bàn tay nắm lấy tay ông cụ, anh nói, " ông nội, cháu ghét ông, chị Tinh Nhi cũng ghét ông, nhưng đó là ở quá khứ mà thôi, hiện tại, chúng con đã không còn trách ông nữa."
"Thật sao? Tiểu Phi Dạ à, cháu không lừa ta đó chứ?" Sắc mặt ông cụ thoáng cái cũng khá lên, vui vẻ biết chừng nào.
Chỉ cần hai đứa nhóc tha thứ cho ông, thì ông đã mãn nguyện rồi, có chết thì cũng yên tâm mà nhắm mắt.
Dương Phi Dạ gật đầu, " thật, ông mau khỏe lại, để còn tham dự hôn lễ của chị nữa."
Ông cụ Dương gật gật đầu, " được, ta nhất định sẽ mau khỏe lại." Đoạn ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hai cha con Dương Vệ cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.
Rời khỏi phòng, Dương Phi Dạ xin phép cha anh đến Lục gia, hôm nay anh còn có hẹn với Mạc Hạ, sẽ đưa cô nhóc đến trung tâm ngoại ngữ...
Nếu tới muộn, cô nhóc kia, chắc chắn sẽ giận.
Còn chưa ra khỏi cửa, Dương Phi Dạ đã bị cha anh gọi ngược trở lại.
Ông hỏi, " Phi Dạ, Tinh Nhi mới sáng sớm đã đi đâu con biết không?"
" Con cũng không rõ lắm, sáng nay chị đi, con không kiph hỏi, chỉ nghe chị nói đến bệnh viện khám mắt gì đó, chị bảo mắt chị dạo này có hơi mờ." Phi Dạ vừa gãi đầu vừa nói.
Dương Vệ hơi ngạc nhiên, " khám mắt sao?"
Phi Dạ gật đầu.
" Vâng, chị nói với con như vậy, sau đó liền đi, con cũng không kịp hỏi thêm."
" Vậy à." Dương Vệ thôi không hỏi con trai nữa, ông xua tay để anh đi.
" Có chuyện gì với chị Tinh Nhi phải không cha.?" Phi Dạ cũng một dạng khó hiểu hỏi cha anh.
" Không có gì, con làm việc của con đi." Dương Vệ nói rồi quay trở lại thư phòng của ông.
Bên ngoài Dương Phi Dạ đi nhanh ra cửa, tâm tình cũng phức tạp.
Hôm nay cả chị anh lẫn cha anh sao lại khó hiểu đến vậy, người nào cũng thần bí, giống như che giấu chuyện gì động trời vậy....
.....
Bệnh Viện Thanh Hải.
Hải Thành.
Khoa mắt.
Dương Tinh Nhi đang ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ, chờ kết quả chụp phim của cô.
"Cạch." Cánh cửa được đẩy vào.
Một vị bác sĩ trung niên đi vào, trên tay là một tập phim chụp não bộ của bệnh nhân.
Ông chính là Nam Cung Tuấn.
Giáo sư của bệnh viện Thanh Hải.
"Chào cháu.! " Nam Cung Tuấn gật đầu cười thân thiện với Tinh Nhi.
Tinh Nhi cũng mỉm cười gật đầu lại, cô hỏi " Bác sĩ, khối u trong đầu của cháu sẽ trị khỏi chứ?"
Nam Cung Tuấn kéo ghế ngồi xuống, ông tháo cặp kính trên mắt ra, tiện tay đẩy tập tài liệu đưa qua cho Tinh Nhi, ông lật vài tấm phim chụp cơ bản nhất cho cô xem rồi nói :
" Dương tiểu thư, có chút vấn đề ở đây, hiện tại khối u trong đầu cháu là một khối u lành tính.
Nhưng vì kích thước của nó khá lớn, dẫn đến việc chèn ép dây thần kinh ở mắt...." Ông hơi do dự...áy náy nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt...không biết nên nói ra hay không.
Ông cũng nhận ra, đây còn không phải là con dâu tương lai của vợ chồng Lục Minh Tử Thiên sao?"
Tinh Nhi thấy bác sĩ do dự, cô kiên định nói, " bác sĩ, xin bác cứ nói thẳng, tâm lý cháu đủ ổn định để tiếp nhận kết quả."
Nam Cung Tuấn khẽ sửng sốt, lần đầu tiên ông mới gặp một bệnh nhân có tinh thần mạnh mẽ như Dương Tinh Nhi.
Cô gái này, độ tuổi mới , vậy mà còn hơn cả người trưởng thành.
Với sức khỏe của mình như vậy...không một ai sẽ thoát khỏi hoang mang...
Ông đi thẳng vào vấn đề, " Dương tiểu thư, trước đây cháu từng làm phẫu thuật, và đã bị mất đi kí ức một thời gian?"
Tinh Nhi thẳng thắn thừa nhận, " đúng vậy, cháu từng phẫu thuật não, do bị trúng đạn vào đầu.
Sau khi phẫu thuật thì hôn mê một năm, khi tỉnh dậy cháu không nhớ đến những kí ức ở quá khứ."
" Hiện tại cháu nhớ lại tất cả rồi?" Nam Cung Tuấn vẫn tiếp tục hỏi.
"Vâng, trước đây, bác sĩ bên Nhật có nói, cháu chỉ mất đi kí ức tạm thời, nếu gặp một động cơ nào đó, cháu sẽ nhớ lại." Tinh Nhi khẽ thở nhẹ, cô nói tiếp, " chỉ là không ngờ, hiện tại cháu nhớ lại rồi, nhưng vết thương ở đầu lại để lại di chứng."
Nam Cung Tuấn lúc này cũng hiểu rõ vấn đề, ông chậm rãi nói, " Ta hiểu rồi, cháu có hai lựa chọn..."
" Thứ nhất, nếu cháu không phẫu thuật cắt đi khối u, về mặt tích cực, từ giờ cho đến cuối đời, sức khỏe của cháu vẫn sẽ bình thường khỏe mạnh như bao bệnh nhân mang khối u lành tính khác.
Còn về tiêu cực cháu sẽ bị mù.
Khả năng nhận thức ánh sáng sau này rất thấp, do dây thần kinh ở mắt bị chèn."
Tinh Nhi thoáng kinh hãi trong mắt, " bị mù?"
Nếu vậy thì chẳng phải sau này, cô sẽ không được nhìn thấy anh mỗi ngày.....tất cả cô đều sẽ không thấy....
Nghĩ đến khả năng thứ hai, cô vội vàng hỏi tiếp, " Bác sĩ nếu cháu làm phẫu thuật cắt bỏ khối u thì thế nào có khả quan hơn hay....?"
Nam Cung Tuấn ôn tồn nói, " như ta đã nói, cũng như lựa chọn thứ nhất, lựa chọn thứ hai này cũng mang hai yếu tố, nhìn theo chiều hướng tích cực, nếu cháu cắt khối u đi, thì cháu sẽ không bị mù.
Sắc xuất thành công cũng đến -%, nhưng khả năng % còn lại, cháu sẽ mất đi kí ức....và sẽ rất khó để phục hồi lại kí ức như phẫu thuật lần một."
Tinh Nhi nghe ông nói xong, trong lòng bắt đầu dấy lên ngổn ngang trăm mối tơ vò, xen lẫn xót xa, hai lựa chọn này, quả thực là làm khó cô mà....
Nếu nhìn thấy ánh sáng mà phải quên đi người cô yêu nhất, thì cô thà bị mù suốt đời.....
Nhưng nếu bị mù....như vậy cô chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho Thiên Trình sao?
Không đâu, cô không muốn làm gánh nặng cho bất kì ai, nhưng cô lại càng không muốn quên đi anh...quên đi mọi người thân của cô....
Tinh Nhi thu lại cảm xúc nặng nề trong lòng, cô nói,
" Bác sĩ, cho cháu thời gian suy nghĩ được không, cháu muốn bàn bạc lại với cha cháu.!"
"Được, cháu cứ suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng quyết định." Nam Cung Tuấn gật đầu, sau đó lại nghiêm túc mà khuyên Tinh Nhi, " Dương tiểu thư, thứ cho ta nói thẳng, tuổi cháu còn trẻ, tương lai còn dài, nếu được, hãy cắt bỏ khối u đi mới là lựa chọn tốt nhất, vì nếu không có đôi mắt để nhìn, cháu sẽ không làm được bất kì chuyện gì.
Đây là ý kiến riêng của ta, mong cháu nghĩ cho kĩ."
"Cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ sớm quay lại." Tinh Nhi đi đến cửa, chợt xoay người, cúi đầu trước Nam Cung Tuấn, cô xưng hô với ông như một người bác, thái độ của cô vô cùng thành khẩn, " Bác Nam Cung, xin bác, đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết, cháu không muốn mọi người phải lo lắng cho cháu, xin bác."
Nam Cung Tuấn bất đắc dĩ phải gật đầu.
" Yên tâm, ta sẽ giữ kín giúp cháu."
"Cảm ơn bác." Tinh Nhi nói xong, quay đầu bước ra khỏi phòng, tâm tình bỗng nhiên trĩu nặng, lúc này cảm xúc mới thật sự ùa tới, hai mắt nhòa đi...lóng lánh nước....
Tại sao lại như vậy....
Cô đã để lỡ Thiên Trình một kiếp rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội để ở cùng nhau, vậy tại sao lại phải để cô lựa chọn thế này?
Hoặc quên đi anh, hoặc nhìn thấy anh? Cô sao có thể lựa chọn...Tinh Nhi khẽ quệt đi nước mắt rơi trên gò má, thẫn thờ đi từng bước trên hành lang, tâm tình phiền muộn....
Bất giác nhìn ra bên ngoài trời, ánh nắng hơi gắt bắt đầu chiếu lên, trời vào đông rồi, sao còn trong xanh đến vậy?
Nếu...nếu cuộc đời của cô cũng trong xanh và ấm áp như ánh nắng trong ngày đông kia thì tốt biết mấy....
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, " Thiên Trình à, em phải lựa chọn thế nào, mới tốt đây?"