Cùng lúc đó, ở nhà chính Lý Gia.
Thành Phố Đài Trung.
Trong sảnh lớn, Lý Phó Kiệt một mặt lạnh lẽo đứng trước đám thuộc hạ...ánh mắt ông ta nheo lại càng làm tăng thêm vài nét nhăn, già nua, hung tợn.
Cây gậy batoong trong tay ông ta trực tiếp nện mạnh vào đầu tên đại ca của đám thuộc hạ kia, nghe "cốp" một tiếng rợn óc.
Máu tươi từ trán tên kia chảy dọc xuống cánh mũi của hắn...." Chủ tịch, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi cứ tưởng thằng nhóc kia là tổng tài Lục thị, bọn họ vốn là song sinh, chúng tôi...." Còn chưa kịp thốt nên lời giải thích kế tiếp, tên kia lại bị dáng thêm một gậy nữa, khiến hắn lăn ra bất tỉnh tại chỗ, máu me cũng đầy mặt...
Cả thân hình của hắn nằm sõng xoài, như xác chết, máu từ đầu hắn đỏ loang hết một mảnh dưới thềm nhà, nhìn đến kinh khủng...
Đám thuộc hạ còn lại câm nín, không dám biện minh nửa lời...vì bọn họ biết, nếu nói ra ngay lúc này, chỉ có kết cục như tên kia, thậm chí còn nặng hơn.
Lý Phó Hàn nhìn thấy ông nội mình nổi giận, hắn ta cũng im lặng, đợi một lát, mới cất tiếng nói với đám thuộc hạ.
"Các người lui xuống đi, nhớ canh chừng hai người kia cẩn thận, không được để lộ tin tức ra ngoài.
Bằng không, chết."
Bọn thuộc hạ như được phóng sinh vội vàng lồm cồm bò dậy, khiêng theo tên đại ca của bọn chúng lui xuống.
Tên nào tên nấy sợ đến xanh cả mặt.
Trong sảnh bấy giờ chỉ còn Lý Phó Kiệt và cháu trai Lý Phó Hàn của ông ta.
Lý Phó Hàn đỡ ông ta đến sô pha ngồi xuống, nói, " Ông nội, chúng ta bắt nhầm Lục Tjieen Bảo cũng không phải là không có lợi."
Lý Phó Kiệt nhìn hắn, ông ta lãnh đạm nói, " Phó Hàn, cháu thật không biết tính toán, nếu như chúng ta xử lí được Lục Thiên Trình, thì Lục thị mới khủng hoảng như rắn không đầu..."
Ông ta bưng li trà lên nhấp một ngụm, nói tiếp,
"Ta muốn diệt trừ hậu hoạ, thì phải ra tay với Thằng nhãi Lục Thiên Trình, chứ không phải anh trai nó.
Đằng này đám thuộc hạ chó chết kia lại ngu ngốc không tưởng, đã không xử lí được Lục Thiên Trình, lại mang về một Lục Thiên Bảo, toàn lũ vô dụng."
Lý Phó Hàn nghe ông ta nói, cười rồi nịnh, " aizz, ông nội à, dù sao người cũng đã bắt rồi, chúng ta cũng dùng tên Thiên Bảo kia để uy hiếp Lục Gia như Phương Gia vậy."
Hắn vừa nói vừa xoa bóp vai cho Lý Phó Kiệt.
" Ông à, Dương Tinh Nhi kia, ông có thể không làm hại cô ấy được không?"
"Hử??? Phó Hàn, cháu vừa nói cái gì?" Lý Phó Kiệt có chút kinh ngạc nhìn đến vẻ mặt của cháu trai ông ta khi hắn nhắc đến con bé nhà họ Dương kia.
"Con rất thích cô ấy." Lý Phó Hàn thừa nhận.
Cũng không biết rằng cái bản mặt của hắn lúc này đỏ đến mức nào.
Lý Phó Kiệt trong lòng tuy nóng giận, nhưng ông ta kiềm chế lại, nói, " Phó Hàn, trước nếu không đánh sập được Lục thị, không xử lý được Lục Thiên Trình, con nghĩ con có cơ hội.???"
"Ông nội...nhưng con rất thích cô ấy." Lý Phó Hàn vẫn một mực nói.
Lý Phó Kiệt nổi giận thật sự, quát lên, " hồ đồ, ngu xuẩn, không lẽ trong đầu con chỉ có chuyện đó.
Nói cho con biết, nếu con không hoàn thành tốt những chuyện ta giao, thì con đừng hòng có thứ gì."
Ông ta nói dứt lời, chống gậy bỏ đi, với một bụng đầy tức giận.
Khốn kiếp, ông ta sống hơn năm rồi, còn không biết cái loại tình cảm nam nữ kia sao?
Dương Tinh Nhi kia, lúc ở hội nghị, ông ta vừa nhìn thôi, liền biết Cô ta và Lục Thiên Trình vốn đã phải lòng nhau rồi.
Cho nên đó cũng là lí do mà Lý Thị dù đã hoàn thành bài thuyết dự án hoàn hảo, nhưng vẫn không được Dương thị hợp tác.
Ông ta bị mất trắng hai dự án trị giá đến hơn mấy trăm triệu tệ.
Lý Phó Hàn nhìn theo bóng lưng của ông nội hắn, trong lòng đầy không cam tâm, nhưng không thể làm gì khác, vì hắn một chút thực lực và thế lực cũng chưa có, tât cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của Lý Phó Kiệt....
Có không muốn cũng phải chịu.
.....
Lý Gia được xem là một hào môn sang trọng nhất Đài Trung, cả một tòa nhà rộng lớn được xây dựng giáp vùng ngoại ô.
Đằng sau biệt thự, là nhà kho, Lục Thiên Bảo và Phương Diệu Linh tạm thời được nhốt trong một căn phòng khá rộng.
Bên ngoài còn có người canh gác.
Bên trong phòng, Phương Diệu Linh và Lục Thiên Bảo bị trói cả tay và chân.
Tác dụng thuốc mê quá liều khiến cả hai người hôn mê gần một ngày mới tỉnh.
Thiên Bảo hai mắt khẽ mở, khuôn mặt bị đánh, bầm tím, đau nhức, toàn bộ căn phòng chỉ có chứa toàn thùng carton.
Không có thứ gì khác.
Anh đưa mắt phóng tầm nhìn ra xa, chợt thấy phía bên kia đối diện, Diệu Linh bị trói, cả tay cả chân giống anh...
Cô vẫn chưa tỉnh vì thuốc mê.
"Diệu Linh, Diệu Linh, Tỉnh lại đi.
" Thiên Bảo gọi lớn giọng.
Phương Diệu Linh bị trói nằm bên này, cô nghe Thiên Bảo gọi, cũng dần tỉnh, hai chân mày cô bỗng nhíu chặt vì đau.
Hai chân bởi dây thừng quấn chặt, không thể nhúc nhích nổi.
Nhận ra Thiên Bảo bên kia đang gọi, cô khó khăn đáp lại, "Thiên Bảo, em không sao, anh có sao không?"
"Không, anh không sao? Chờ anh, anh qua với em." Thiên Bảo đáp lại lời Diệu Linh rồi cố gắng chút sức lực để ngồi dậy...
Khốn kiếp, anh không biết là bọn người nào đã ra tay..Tối hôm qua, anh vì lo cho Diệu Linh, không phân biệt thật giả sau khi nhận được điện thoại của bọn người kia, anh tức tốc chạy tới mà không chuẩn bị gì, kết quả là, với cái thân thủ của anh không được tốt cho lắm, nên không cứu được Diệu Linh đã đành, anh còn bị một trận đòn nhừ tử....
Thiên Bảo gượng dậy, dựa mình vào tường, hai cánh tay bị trói gô ra phía sau không thể làm gì.
Tựa ở tường, anh mới nhìn hết được căn phòng một lượt.
Cũng thấy được Diệu Linh rõ ràng hơn.
Diệu Linh bên này cũng gượng mà dựa vào tường, nhìn thấy Thiên Bảo với khuôn mặt vừa xưng vừa tím, trên áo sơ mi còn dính vài vệt máu đã khô, tâm cô chợt thấy đau.
Bốn năm qua, cô vẫn luôn kiềm chế lại cảm xúc của mình, cô không biết anh có thích cô hay không? Anh thích cô rất nhiều, hay là chỉ xem cô như bạn, còn cô thì lại thích anh thích vô cùng.
Nhưng suốt mấy năm qua đi, anh thì lại không chịu thổ lộ bao giờ, bản thân cô là phái nữ, trong chuyện tình yêu, làm sao có thể chủ động...
Huống hồ, Thiên Bảo lại là Batender rất nổi tiếng, đã có lần cô đến chỗ Bar anh làm việc, và bắt gặp anh được rất nhiều cô gái săn đón...
Còn Diệu Linh cô, lại là một cô gái, vừa thô lỗ, lại cộc cằn, không dịu dàng, lại chẳng nữ tính tẹo nào, bảo anh thương, làm sao mà thương nổi...
Hiện tại, hai người bị chung một hoàn cảnh, chưa biết sẽ ra sao, cô sợ mình sẽ hối hận...hối hận vì không thổ lộ cảm xúc thật sự trong tim cô..
Nếu vậy, hôm nay, cô nhất định phải bày tỏ hết mọi cảm xúc chân thật nhất của cô cho anh biết...
Rằng Phương Diệu Linh cao ngạo như cô, vô cùng vô cùng yêu thích Lục Thiên Bảo, cậu cả nhà Lục Minh...
Chỉ có thế, không gì hơn nữa...