Buổi chiều, chung cư Vệ Quyên.
Thiên Trình được Tinh Nhi lái xe đưa về biệt thự nhà cô, sau khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ vuốt lông Lục Phu Nhân, mẹ chồng tương lai của cô.
Nhưng cô lại không biết rằng, lấy lòng mẹ chồng xong xuôi, thì cô lại bị anh làm lơ từ bệnh viện trên đường về tới đây...
Xe dừng lại trước cổng, Tinh Nhi xuống trước để mở cửa xe cho Thiên Trình.
" Cẩn thận chút."
Thiên Trình không nói lời nào, vẻ mặt của anh lúc này thật không khác gì một cái banh bao triều....méo sệch.
Anh đang rất là giận.
Thiên Trình ngồi bất động trên xe, không có ý định xuống.
Tinh Nhi khó xử nhìn anh, " Trình Trình, anh xuống trước được không?"
Đoạn cô ghé sát vào tai anh, nói nhỏ, " chuyện hồi sáng, em chỉ lấy lòng bác gái thôi mà, đừng giận em, nhé!"
Hơi thở thơm mát lẫn sạch sẽ của cô phả vào lỗ tai làm anh vừa nhột vừa ngứa, cô gái của anh hình như không giống trước, xem ra, bốn năm xa anh, cô dạn dĩ lên không ít.
Thiên Trình khẽ nhếch khóe môi, cánh tay cũng theo đó mà kéo cô ôm luôn ngồi lên đùi anh ở trong ghế xe...
"A...Thiên Trình, anh định làm gì?" Tinh Nhi giật bắn cả mình, cô không sợ anh này kia với cô, mà sợ là anh đang bị thương, vết thương mới băng bó lúc sáng giờ mà vận động mạnh thì lại....
Thiên Trình một tay ôm chặt Tinh Nhi, hôn nhẹ lên gáy cô một cái..." Tinh Nhi, em phải dỗ anh đi, anh giận em rồi."
Hả?????
Đầu Tinh Nhi một đống dấu chấm hỏi...Cô còn nghĩ xâu xa hơn là anh sẽ này kia...
Vậy mà anh chỉ hôn có một cái rồi lại muốn cô dỗ anh...!Cô ngoái cổ lại, bắt gặp đôi mắt long lanh như cún con của anh...
Rõ ràng là anh đang làm nũng với cô....
Tổng tài mặt lạnh cao cao tại thượng của Lục thị giờ phút này lại như trẻ con mà làm nũng với cô...
Tinh Nhi bối rối, cô trước giờ làm gì biết dỗ giành ai, có dỗ thì cũng là người ta dỗ cô...
Cái tên này.....
Bàn tay thon nhỏ của Tinh Nhi chạm vào hai gò má âm ấm của anh..cô liền cảm thán..
Chồng tương lai của cô cũng quá hoàn mĩ rồi, da đẹp hơn cả cô, bất giác cô béo nhẹ má anh một cái, cười đến cong cong đôi mắt, " Trình Trình, Boss Lục à, anh muốn em dỗ anh như thế nào?"
Anh nghe cô nói, lại bất giác bị cô béo má...cơn giận cũng chỉ vơi đi một chút...
Cứ nghĩ tới sáng nay, cô lơ anh, cô uy hiếp anh, là anh lại ức đến nóng mặt...
Nói tóm lại là, không thể thỏa hiệp dễ dàng, đâu dễ gì có cơ hội làm nũng để cô lo lắng chiều anh một lần...vết thương ở vai đúng là cũng có lợi đó chứ...
"Anh bị tổn thất rất nghiêm trọng đấy, Tinh Nhi, em có biết, sáng nay, em theo mẹ bỏ anh lại, anh hụt hẫng không?" Thiên Trình nhỏ giọng kể lể..
"Được rồi, nếu anh muốn em đền bù...." cô đưa ngón tay nhẹ nâng cằm anh lên..khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cũng đưa sát gần mặt anh, đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, cô thì thầm "....thì phải vào nhà.."
"....!hoặc là...." Tinh Nhi đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên sóng mũi của anh..
" hoặc là em sẽ mặc kệ anh luôn..hihi."
Cô vừa nói vừa cười rồi đứng lên thoát khỏi tay anh, xách đồ của hai người đi vào trước...
"Em..." Thiên Trình đớ người...công chúa của anh rõ ràng đã không còn yếu đuối nhút nhát nữa rồi..còn dám quyễn rũ anh, chủ động hôn anh...
Nhưng mà anh thích.
Thấy cô đi đã gần xa, anh đành đi theo vào, trong lòng tức anh ách, đợi anh khỏe lại, liền nghiêm trị cô mới được...anh nghĩ.
...
Vào đến nhà, vú Trần lại có việc bên xưởng gốm, không tiện về, Phi Dạ ở lại làm khách bên nhà Lục Minh...cũng không tiện về...hay nói đúng hơn là anh đã cảm nắng cô nhóc Mạc Hạ mất rồi.
Những vệ sĩ đi theo Tinh Nhi thì bị cha cô phạt, vì tội không bảo vệ tốt cô chủ...nên họ không được theo cô nữa.
Thành ra, trong nhà chỉ có mỗi Tinh Nhi và Thiên Trình hai người.
Vào đến nơi, cô nói với anh, " Thiên Trình, anh đi tắm trước đi, em nấu đồ ăn cho anh."
"Em chắc chứ?" Thiên Trình hai chân vắt chéo thoải mái tựa lên sô pha nói.." Em...mấy năm qua vẫn hay nấu ăn?"
Cô gật đầu, "ừm....em vẫn hay nấu, có lẽ vì thói quen của em ở quá khứ." Cô nhoẻn miệng cười với anh rồi, đi vội lên lầu thay ra cái váy rườm rà ban ngày...
Rất nhanh đã lại xuống, Thiên Trình đếm tốc độ của Tinh Nhi còn chưa đầy năm phút..anh có hơi choáng...
Xem ra thời gian không ở cạnh, Tinh Nhi được cha cô dạy bảo, tập huấn rất kĩ càng..
Hai người chia ra, cô làm đồ ăn, anh đi tắm..
Vừa may là khi nãy đến Lục gia, mẹ anh đã nhanh chóng gom ít đồ của anh đưa cho cô, thế nên là hiện tại cũng tiện cho anh đi tắm...
Thiên Trình vào phòng tắm của Tinh Nhi, nhìn những vật dụng quen thuộc mà cô hay dùng, hình như đa phần đã thay đổi, tỉ như nước hoa, sữa tắm...đều dùng những loại đặc biệt nữ tính, nhưng mà hương thơm lại nhẹ nhàng khiến anh rất thích...
Bốn năm rồi, anh mới cảm thấy an ổn như lúc này, vì tránh nước vào vết thương, anh chỉ có thể dùng vòi sen mà tắm...
Thật bất tiện.
Phải khó khăn lắm, anh mới có thể tắm xong, vừa khoác áo choàng, đẩy cửa ra, trước mặt anh, Tinh Nhi cũng tắm xong từ khi nào, tóc cô vẫn còn ươn ướt nước...
" Anh ổn chứ?" Cô lo lắng hỏi.
"Ừ, vì phải tránh nước vào vết thương nên hơi lâu." Anh nói.
Hai người đi đến bàn ăn.
Đồ ăn cô đã dọn lên luôn rồi, mùi thật thơm, Thiên Trình trong lòng thoải mái, thật lâu rồi, anh mới có cảm giác an toàn này, bốn năm qua, thật như ác mộng mà...
" Tinh Nhi..." Thiên Trình kéo ghế cho cô ngồi, rồi cũng kéo ghế xuống ngồi cạnh cô, tiếp lời nói, " Chuyện quá khứ...em.."
"Em nhớ lại hết rồi, thật đó." Cô nhìn anh, thẳng thắn nói.
Anh nghe cô thừa nhận, trong lòng liền thở phào, " vậy hiện tại, lời đề nghị ở bãi biển kia, em vẫn tính chứ..?"
" Không, không tính." Cô lắc đầu, múc từ trong nồi cho anh một chén súp hoành thánh.
"Vậy..." Anh đón bát từ tay cô, vẻ mặt ngưng trọng, có chút buồn buồn.
Cô phì cười..." đồ ngốc này, nghĩ cái gì vậy, bình thường, anh kinh doanh cũng ngốc thế hả?"
" Anh..." Anh ngập ngừng...
Tinh Nhi múc một bát khác cho chính cô, rồi nhẹ giọng nói tiếp, " Thiên Trình, em không tính đến lời đề nghị kia, là bởi vì, Tinh Nhi em vốn đã là bạn gái của anh từ lâu rồi."
"Ừ.." Thiên Trình lúc này mới yên tâm thật sự, cũng tin rằng cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, không khí cũng an bình, dường như chuyện ban sáng họ bị ám sát cũng chả có chút tầm ảnh hưởng nào...