...
giờ đúng.
Cổng trường Đại Học A.
Chiếc xe bus dừng lại.
Cô gái nhỏ mặc váy sọc caro bước nhanh khỏi xe, bước lên vỉa hè ở cổng trường, mắt to tròn dáo dác nhìn xung quanh cổng trường để tìm thân ảnh quen thuộc của người con trai trong lòng cô...
....
Chưa đầy phút sau, một chiếc BMW xuất hiện trong tầm mắt của Tinh Nhi.
Nhìn chiếc xe màu đen bóng loáng đang chầm chậm dừng lại ở cổng trường.
Dương Tinh Nhi bất giác siết chặt hộp cơm cùng dây quai cặp trong tay.
Chắc hẳn Trình Trình của cô đang ở trên chiếc xe sang chảnh kia rồi đi..
Trong đầu cô nghĩ lên đủ mọi cách làm sao để đưa đồ ăn cho anh mà không để ai biết, với lại...
Liệu anh có thích cái bữa sáng chưa rõ mùi vị này của cô hay không?
Suy nghĩ ngập đầy não, Dương Tinh Nhi cúi đầu, đứng ngây ra đó, mà không hề biết, anh em sinh đôi nhà Lục Minh đã đứng trước mặt cô tự bao giờ.
Thiên Trình đưa ngón tay búng nhẹ lên trán cô gái nhỏ đang ngây người, " Dương Tinh Nhi, em nghĩ cái gì mà xuất hồn luôn thế?"
Tinh Nhi..úi lên một tiếng, cô giật mình ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt vốn to tròn, giờ lại vì sửng sốt lẫn ngạc nhiên mà to hơn, tròn hơn...
Trước mắt cô, có đến hai Trình Trình?
Thượng đế ơi, con hoa mắt phải không? Là vì tối qua con đã không ngủ sớm sao?
Suy nghĩ mông lung khiến Tinh Nhi vô thức đưa tay lên dụi dụi mắt, rồi lại mở ra nhìn một lần nữa...
Lần này, cô bắt đầu thấy hoảng, cô không có hoa mắt, trong đôi đồng tử nâu đen lấp lánh, có đến hai bóng dáng cậu thiếu niên.
Đúng nha, sao lại có đến hai Trình Trình thế này? Cô đâu có hoa mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào cặp thiếu niên song sinh trước mắt, miệng cũng lẩm bẩm...
"Có tới hai Trình Trình, mà cơm rang trứng chỉ có một...đưa cho ai đây?"
Thiên Trình nhìn bộ dạng khó xử kia của Tinh Nhi, lại nhìn sang anh trai anh đang cái vẻ mặt y hệt mình, anh cau mày, lên tiếng, " Bảo Bảo, anh còn không lên tiếng, muốn dọa sợ bạn gái của em!!
Thiên Bảo nãy giờ đứng yên quan sát, anh không có biểu hiện cảm xúc gì trên mặt.
Khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng y hệt em trai anh.
Bởi vậy, Tinh Nhi mới không phân biệt được.
Kiếp trước, cô một chút về nhà Lục Minh cũng không biết.
Cũng không nhớ đến cái người này chính là cậu nhóc mũm mĩm hồi bé.
"Tiểu Tinh Nhi, em từng nhờ anh làm shiper gửi quà cho Trình Trình nhà anh, khi đó em còn bé có bằng đây, vậy mà em quên rồi." Thiên Bảo vừa nói vừa đưa tay diễn ta hành động..
Nói xong, cái bộ dạng không đứng đắn lại bắt đầu hiện nguyên hình, anh mở miệng trêu chọc Thiên Trình khi vô tình thấy Tinh Nhi đang cầm cái hộp trái tim màu trắng kia.
" Trình Trình, mới gặp lại mà em ấy đã có quà cho em, thật là có lòng nha."
Thiên Trình đưa mắt lừ Thiên Bảo một cái, "nói thừa, cô ấy là bạn gái em, có lòng là đương nhiên rồi."
"Ồ..thôi vậy anh đi trước đây, không muốn làm bóng đèn chiếu sáng cho người đâu."
Dứt lời, Thiên Bảo vẫy tay tạm biệt Tinh Nhi, trước khi rời đi còn không quên nói, "em dâu, cẩn thận bị đào hoa của nó oánh ghen em nha!" Rồi thật nhanh đã chạy biến.
Thiên Trình nhíu mày, tên anh trai này của anh thật là láo cá mà, vậy mà dám đào cái hố cho anh, nói Tinh Nhi cẩn thận bị oánh ghen, khác nào nói anh lắm tình, lắm ong bướm..
Anh nhìn đến cô gái nhỏ đang đỏ mặt lên trong ánh bình minh, dịu giọng, " cô ngốc à, đi vào lớp thôi, em muốn bị phạt sao?" Anh căn bản không có để ý đến cái hộp cơm mà cô đang cầm trên tay.
"A...à...em..vâng em biết...biết rồi..!!" Tinh Nhi lắp bắp đáp lời.
Khỏi cần nói cũng thấy, lúc này cô xấu hổ muốn chết, ban nãy, cô vậy mà không nhận ra anh, xém nữa thì nhận nhầm ngườ, lúc này, cô không biết nói sao cho phải, quên luôn cả nhiệm vụ đặt ra lúc sáng sớm của cô, chính là đưa bữa ăn tình yêu cho anh...
Lần nào cũng vậy, không gặp anh thì thôi, mà cứ thấy mặt, là bắt đầu ngũ quan của cô đều không nghe lời, thần hồn cũng điên đảo, mỗi lần đối mặt với anh, cô như trở nên người khác, không còn là Dương Tinh Nhi của thường ngày.
Tim thì cứ nhảy lên, đập loạn xạ, miệng thì lắp bắp nói không ra chữ nào, tay chân cũng vì thế mà run, mặt cũng nóng lên mà phiếm hồng..
Thiên Trình thấy cô vẫn đứng im như tượng, anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn trầm ấm gọi, "Tinh Nhi, Tinh Nhi, có nghe anh nói không đấy?"
"À vâng, em vẫn nghe mà.
" Cô ngẩng mặt nhìn anh, lại thấy anh nhìn cô chăm chăm, lần này, thì một chút sức mạnh cuối cùng của cô bị khuôn mặt tuấn mĩ kia của anh một chiêu đánh gục.
Khoảng cách ở gần khiến cô còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc của anh.
Hai tay vẫn ôm chặt khư khư cái hộp cơm, thoạt nghĩ, hộp cơm nó mà biết nói, chắc nó phải nói, mau thả nó ra, ngạt chết nó.
Thiên Trình nhìn cô gái nhỏ hết một lượt, mới thấy được hộp cơm kia.
Anh đưa tay, đoạt luôn hộp cơm từ tay cô.
" Cái này anh lấy nhé? Cảm ơn em." Anh lấy được hộp cơm, rảo bước đi vào cổng trường.
"A...Trình Trình, cái đó...em...lần đầu mới làm...không ngon đâu....em..em.." Tinh Nhi đuổi theo nói với theo anh, cô sợ anh chê cơm của cô.
Thiên Trình nghe cô gọi, anh bất ngờ đứng lại, làm cô vừa chạy tới đụng luôn vào tấm lưng rộng của anh...cảm giác cái sống mũi muốn gãy luôn.
Cô đau đến nhăn mày.
"Tinh Nhi, có sao không?" Anh quay lại lo lắng hỏi.
"Em không sao, cái kia, anh đưa lại cho em đi, nó...nó..không ngon..." Cô vẫn chưa quên cái hộp cơm đã bị anh lấy..
Thiên Trình nhìn hộp cơm hình trái tim nho nhỏ trong tay mình, anh không đưa lại cho cô, mà còn nhét luôn vào cặp.
" Không trả, cho anh rồi, còn muốn đòi."
"Không phải, tại nó...nó dở lắm...em.." Cô lại lắp bắp...không nên lời.
Thiên Trình bật cười.." Dương Tinh Nhi, tâm ý của em, anh hiểu, cảm ơn em nhé, dù nó dở hay ngon, anh đều thích."
Đoạn, anh đưa bàn tay thon dài xoa xoa mái tóc rối của cô.
Rồi quay người đi thẳng vào khuôn viên của trường.
Để lại cô gái nhỏ ngây ngẩn nhìn theo anh, miệng không ngừng lẩm bẩm...
" Tâm ý của em, Anh đều thích sao? Trình Trình thích đồ ăn của mình.." Cô bổng nhoẻn miệng cười rạng rỡ, hạnh phúc vỡ oà trên khuôn mặt của thiếu nữ còn non nớt..
Tinh Nhi lúc này mới hoàn hồn lại, thở ra một hơi, miệng cười tươi, tung tăng như chú chim nhỏ, chạy nhanh vào sân trường..
Tâm hồn thiếu nữ mới bình minh đã được rót mật ngọt...
Tiếng nói trầm ấm của anh ban nãy vẫn vọng lên trong đầu cô gái nhỏ cho tới khi lên tới lớp học..
Rằng, "dù dở hay ngon, tâm ý của em, anh đều thích..."