Cái chén bể làm đôi.
Bà chủ quán chạy vội ra, "có chuyện gì vậy?" Ngay khi vừa thấy hai cậu sinh viên kia, nhận ra họ là hai cậu ấm nhà Văn gia ở khu Thanh Hà này, bà liền dịu giọng, rõ là sợ bọn họ.
"Hai cậu ơi, chỗ này là chỗ kinh doanh của nhà tôi, mẹ con tôi sống dựa vào mỗi cái quán này, hai cậu muốn đánh nhau, mời đi chỗ khác giùm đi, xin hai cậu."
Văn Cường uống bia từ nãy đến giờ, thực đã ngà ngà say, cậu ta nào còn biết ai với ai.
Trong đầu lúc này chỉ còn ý nghĩ duy nhất, đó là "đánh."
Quay sang bà chủ quán cậu ta giơ chai bia trong tay đập một cái vào thành ghế.
Choang !
Chai bia bể nát phần dưới dáy, đường nứt cũng vì thế hiện lên sắc nhọn, sáng loáng dưới ánh đèn.
"Bà già kia, im miệng ngay, nếu không, tôi cho bà ăn mảnh sành bây giờ." Nói đoạn, cậu ta lại chĩa chai bia về phía Thiên Trình và Tinh Nhi.
Miệng mắng chửi lộn xộn, chỉ hiểu là, cậu ta muốn dằn mặt của Tinh Nhi thay cho Phùng Lam Vương.
"Tiểu Tinh Nhi, cô vậy mà lại để đàn anh của tôi đội mũ xanh, hôm nay, tôi thay anh ấy, dạy dỗ cô."
Dứt lời cậu ta cầm chai bia bể một nửa đâm thẳng về hướng mặt của Tinh Nhi.
Tinh Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng, " á " hai tay vô thức đưa lên bắt chéo để che chắn khuôn mặt của mình.
Hai mắt nhắm tịt lại.
Nhưng là, giây trôi qua, cô không có thấy đau...run rẩy mở mắt ra từ từ...cô vẫn chưa dám ngước mắt nhìn lên...
Nhưng mà....Tầm mắt cô lại nhìn đúng vào một thứ..
Trong chén lẩu, ngay trước mắt cô, tong tong thứ chất lỏng đang nhỏ xuống...hòa vào nước lẩu..
Là máu? Máu ở đâu?
Tinh Nhi nhìn lên theo hướng nhỏ giọt của máu, cô cả kinh hét lên, " Trình Trình ơi!!"
Nguyên một bàn tay phải của anh, lòng bàn tay hoàn toàn nhuốm máu đỏ tươi, lúc Văn Cường đâm cái chai sắc nhọn tới mặt Tinh Nhi, hành động của cậu ta quá nhanh, khiến anh không kịp xử lí.
Thiên Trình không do dự, anh chỉ kịp làm theo bản năng che chở cho cô gái của anh, đưa bàn tay của anh ra để lãnh chọn những đường sắc nhọn của miểng chai thủy tinh kia đâm thẳng vào tay mình.
Tinh Nhi lúc này nào còn sợ hãi.
Cô đứng bật dậy, xô mạnh tên sinh viên mang tên Văn Cường kia một cái, khiến cậu ta lảo đảo ngã ngồi xuống đất...
Cả đám xúm lại đỡ cậu ta dậy, nhưng tất cả lại chỉ nhìn đến Thiên Trình...dáng vẻ bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Thực khách trong quán lẩu cũng kinh hãi mà nhìn Thiên Trình.
Trước mắt cả đám, cậu thiếu niên vẫn mang đồng phục học sinh cấp , chưa đủ tuổi, thế mà một tay đỡ chai bia kia cho cô bạn gái của cậu ta, máu chảy nhỏ xuống, đau chết đi được, vậy mà cậu ta không biết đau sao?
Vẻ mặt, một chút cũng không hề nao núng, không biết sợ hãi là gì?
Đáng khâm phục.
Còn chưa là người trưởng thành, mà đã gan lì như thế, nếu sau này cậu ta thành tài nữa, sẽ có bao nhiêu người cúi đầu trước mặt cậu ta đây?
Tinh Nhi đỡ Thiên Trình ngồi xuống, lại chạy đến chỗ bà chủ quán, hấp tấp, " Dì ơi, có băng gạc không? Bạn trai của con chảy máu nhiều quá." Cô nói mà mắt đã ướt rồi, thiếu điều còn chưa khóc thôi.
Đám người cứ lặng yên mà nhìn, hai anh em nhà Văn gia, lúc này biết mình gây ra phiền phức, Văn Quang kéo Văn Cường lên, không dám đi, vì thấy Thiên Trình vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bọn họ.
Anh ta, thầm than không ổn...
Chắc chắn, hai anh em họ, bị cậu trai kia, ghim rồi....
Lấy được băng gạc từ bà chủ quán, Tinh Nhi lại vội vàng tới ngồi cạnh Thiên Trình, băng bó cho anh.
Vừa làm, cô vừa khóc thút thít.
Thiên Trình nhìn bộ dạng cô, anh đưa tay trái lên béo má nhỏ của cô một cái, khẽ mỉm cười, " Này, Dương Tinh Nhi, em khóc anh chết đó hả?"
Anh nhấc bàn tay nhỏ đang run rẩy của Tinh Nhi ra, điềm tĩnh nói, " Đồ ngốc, xem em, tay run như thế, để anh tự làm, ngưng khóc đi, anh còn chưa có chết mà."
Tinh Nhi nhìn anh, cô lại mít ướt, " Trình Trình, sao anh làm thế? Em sợ lắm đấy."
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục làm động tác băng bó của mình cho xong.
Mọi người ngao ngán mà lắc đầu nhìn Thiên Trình, cậu thiếu niên này, độ lì chắc là vô đối rồi...
Vừa băng bó, mà cậu ta vẫn còn cười được, cô bé kia cũng diễm phúc quá, được một cậu bạn trai như thế...
Vì bạn gái, cái gì cũng không sợ..
Mọi người tản đi, ai về bàn nấy, nhân viên trong quán đến dọn sạch một mảnh hỗn độn kia xong, mọi thứ lại như cũ, chỉ là hai kẻ đầu xỏ nhà Văn gia gây chuyện kia, tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được, mà ở cũng không xong...
Ngay lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa quán vang lên.
"Dì ơi, lấy cho cháu một phần lẩu thập cẩm.
Không cay ạ."
Còn ai nữa ngoài anh chàng sinh viên năm , Phùng Lam Vương.
Ban nãy anh rời khỏi trường để mua đồ ăn tối, đi mãi mà vẫn chưa mua được gì, chợt nhớ tới quán lẩu này, nên chạy xe tới để mua.
"Tiểu Vương !" Văn Quang vừa thấy anh, hai tay đỡ em trai mình, miệng liền gọi lớn.
Tinh Nhi và Thiên Trình cũng một lượt nhìn sang.
Tinh Nhi ngạc nhiên, còn Thiên Trình lại khó chịu.
Anh thoáng cau mày một chút, trong đầu liền nhận ra, đây còn không phải là đàn anh khi sáng đi chung với Tinh Nhi của anh sao?
Giờ nhìn kĩ mặt, Thiên Trình mới nhận ra, đàn anh kia là Sinh viên năm khoa kiến trúc, Phùng Lam Vương.
Thế mà lại gặp anh ta ở đây..
Phùng Lam Vương nghe tiếng Văn Quang gọi, anh quay lại nhìn.
Vô tình thấy được Tinh Nhi đang ngồi cạnh một cậu thiếu niên.
Càng ngạc nhiên hơn, là anh biết cậu em này.
Còn không phải Thiên Trình Đại Thần, học bá soái ca ở Đại Học A sao?
Phùng Lam Vương hơi nhíu mày, anh đi lướt qua hai anh em nhà họ Văn, đứng trước mặt Tinh Nhi, nghiêm giọng...
" Tinh Nhi, em nói, em quên đồ ở thư viện chính là như thế này sao?"
"Anh Lam Vương, em không..." Tinh Nhi chưa kịp giải thích thì Thiên Trình đã ngăn cô lại.
Anh ngước đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Phùng Lam Vương.
" Anh là gì của Tinh Nhi? Cô ấy đi đâu, cũng phiền anh quản?" Tiếng nói lạnh lẽo của Thiên Trình cất lên, khiến hai anh em nhà Văn gia, nghe xong muốn bốc hết cả hơi men trong người.
Phùng Lam Vương liếc Thiên Trình một cái, anh không có trả lời, trực tiếp kéo tay Tinh Nhi, muỗn dẫn cô đi.
Nhưng là anh còn chưa kịp nắm tay của Tinh Nhi, thì động tác của Thiên Trình đã nhanh hơn một nhịp.
Anh đứng bật dậy, kéo Tinh Nhi đứng lên, để cô đi ra sau lưng mình, khuôn mặt thoáng chốc trở nên âm trầm.
" Anh muốn dẫn bạn gái tôi đi đâu?"
Bạn gái? Tinh Nhi từ khi nào mà đã là bạn gái của cậu ta.
Phùng Lam Vương suy nghĩ trong đầu, khó hiểu nhìn Tinh Nhi..
" Tinh Nhi à, em và cậu ta là...quan hệ gì?" Phùng Lam Vương hỏi với ra Tinh Nhi ở phía sau lưng Thiên Trình.
Tinh Nhi lúc này chỉ để tâm đến bàn tay của Thiên Trình vốn đang rỉ máu, tâm tình nào mà trả lời Phùng Lam Vương cho được.
" Cô ấy là bạn gái của tôi." Thiên Trình không mặn không nhạt mà trả lời thay cho Tinh Nhi.
Đoạn anh xoay người ôm lấy bả vai của cô, rồi nói tiếp.." Như anh thấy đấy, chúng tôi đang hẹn hò."
Hẹn hò? Tinh Nhi sửng sốt nhìn anh, trong lòng bỗng thấy vui vui...
Phùng Lam Vương một lần nữa muốn mang Tinh Nhi đi, anh nắm tay cô, " Tinh Nhi, đi với anh về nhà, con gái ra ngoài trễ, thực nguy hiểm."
" Buông tay anh khỏi cô ấy!!" Thiên Trình tức giận gằn lên.
Anh giật mạnh bàn tay của Phùng Lam Vương ra khỏi tay Tinh Nhi.
" Phùng thiếu gia, bạn gái tôi, không đến lượt anh quan tâm, chi bằng anh lo cho bạn anh đi, đừng để hai tên kia gây chuyện, còn suýt làm Tinh Nhi bị thương."
Văn Quang lúc này mới hết hồn....
Đến rồi, đến rồi, đến lượt hai anh em nhà họ bị cậu trai kia xử tội rồi..
"Tiểu Vương, bọn mình uống say quá, bọn mình không cố ý." Văn Quang áy náy nói.
Thiên Trình chán ghét nhìn mấy người bọn họ, quá ồn ào, quá phiền phức...
Anh vơ lấy cặp sách của cô và anh, quải lên vai, rồi dẫn Tinh Nhi đi.
"Khoan đã, cậu muốn dẫn Tinh Nhi đi đâu?" Phùng Lam Vương vội vàng đuổi theo.
Thiên Trình đứng lại, bàn tay mười ngón đan xen chặt chẽ với Tinh Nhi, anh nghiêm túc nói, " Phùng Lam Vương, tôi mang cô ấy đi đâu, không đến phiên anh quản, vì tôi là bạn trai của cô ấy, Tinh Nhi cô ấy vốn thuộc về Lục Thiên Trình tôi."
Lời vừa dứt, Thiên Trình liền dẫn Tinh Nhi rời đi.
Hai bóng dáng rời khỏi quán lẩu trước bao nhiêu con mắt của mọi người.
Hai anh em nhà Văn Gia thì thở phào, cũng may là không sao.
Còn Phùng Lam Vương thì khỏi nói, bao nhiêu hi vọng cùng mong chờ suốt bao năm qua đối với Dương Tinh Nhi, hiện tại đã bị những lời nói sau cùng kia của Lục Thiên Trình bóp nát hoàn toàn....
Có lẽ, anh nên chấp nhận rằng Tinh Nhi không là của anh, mà không, cô vốn dĩ đã là của người khác tự bao giờ rồi....