CHƯƠNG
Vương Nam thu hết can đẩm mới gọi cho Từ Đan Lôi. Đêm qua cậu suy nghĩ rất nhiều, tuy hiện tại nói gì với Từ Đan Lôi cũng đều vô nghĩa, mọi chuyện đã an bài. Nhưng cậu vẫn muốn gọi điện, Vương Nam nợ Từ Đan Lôi một lời xin lỗi. Dù sao bốn người bọn họ cũng từng rất vui vẻ.
Lúc gọi điện, ngón tay Vương Nam có chút run rẩy. Cậu hít sâu một hơi, điện thoại bắt đầu kết nối. Không ngờ đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Hiển nhiên Từ Đan Lôi đã bỏ số liên lạc này. Cậu thử lại một lần nữa, nhưng vẫn là lời thông báo cũ. Có lẽ Từ Đan Lôi thực sự không muốn liên lạc với bọn họ nữa.
Vương Nam có điểm mở mịt, cậu xỏ tay trong túi quần, đứng ngốc bên ngoài mái hiên, nhìn bầu trời xám xịt. Cậu không biết mình nên làm gì. Hiện tại, mình và bạn học chuẩn bị mở công ty. Hôm nay cậu có hẹn đi xem mặt bằng, nhưng lại không có tâm tình, Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Nam vào nhà. Một trận gió thổi qua, tuyết trên mái hiên từng hạt từng hạt rơi xuống vai áo cậu. Kéo chặt áo ấm, Vương Nam đi vào.
Không có việc gì làm khiến Vương Nam cảm thấy vô vị, cầu nằm trên giường suy nghĩ, không biết quyết định thôi việc của mình có đúng không. Đột nhiên rảnh rỗi sẽ khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Chưa kể công ty thiết kế sắp thành lập của mình không biết có tương lai không. Vương Nam vốn tưởng sẽ gắn bó với công ty Đổng Khiết, nhưng vì một lý do ngoài ý muốn, cậu nghỉ việc. Nhưng nếu không nghỉ, cậu thực sự không thể đối mặt với Đổng Khiết. Lý do Vương Nam từ chức, có liên quan đến Trương Chí Vĩ. Đêm qua cậu không nói cho Lí Trọng biết nguyên nhân, cũng vì liên quan đến đời tư của người khác, cậu không muốn tiết lộ.
Một ngày trong tháng năm ngoái, bạn cũ cùng khóa Vương Nam đến thành phố này công tác, mọi người mượn cớ để họp mặt. Sau khi tốt nghiệp, cả lớp cũng chưa gặp lại nhau lần nào. Trên bàn cơm, ngoại trừ việc kể chuyện sự nghiệp trong ba năm rời trường, còn lại câu chuyện đều xoay quanh việc yêu đương. Trong số người hôm đó, có bạn nữ và hai chàng trai đã kết hôn. Chưa kể có người còn có con. Mọi người nghe xong không ngừng cảm thán rồi đổ dồn chú ý về phía Vương Nam: “Cậu thế nào, có bạn gái chưa”. Vương Nam lúng túng cười cười, trả lời chưa có. Đám người liền quở trách cậu, họ nói lúc đi học, Vương Nam cậu là người luôn được các cô gái yêu mến. Thậm chí trong số những người ngồi đây, cũng từng mến thầm cậu năm liền, nhưng họ cũng đã có gia đình cả rồi. Cậu sao lại không có ai cho được?
Các cô gái nhạy bén nói rằng việc Vương Nam đến giờ chưa có bạn gái, có thể có hai khả năng. Một là cậu kim ốc tàng kiều. Hai cậu là đồng tính? Nói xong mọi người đều cười vang. Người nói vô ý, người nghe hữu tình, Vương Nam nghe xong mặt có chút đỏ. Hoàn hảo đêm đó uống không ít rượu, nên mọi người không nhận ra. Có người còn khẳng định chắc nịch cậu là đồng tính. Một vài bạn học tốt bụng giải vây: “Đồng tính đang là mốt. Nhưng chắc Vương Nam lớp ta không thức thời đến như vậy”. Mọi người lại tiếp tục cười. Không lâu sau, câu chuyện là chuyển sang đề tài khác. Lúc này, Vương Nam âm thầm thở phào, may mắn mọi người không tiếp tục hỏi, nếu không bản thân mình không biết phải đối phó ra sao. Nghĩ như vậy, tâm tư cậu lại nhớ đến đến Lí Trọng. Mình tốt nghiệp đã năm, nhưng tâm tình đều đặt hết lên người nam nhân kia. Cũng đã trải qua không biết bao nhiêu việc, nhưng cả hai không cách gì nói cho người khác biết chuyện tình này. Lại nhìn các bạn học vô tư kể chuyện, Vương Nam có chút ước ao. Nếu mình cũng có một tình yêu bình thường như họ thì tốt rồi.
Ăn cơm xong, có người còn muốn đến bar Địch Tư Cao chơi tiếp. Đó là sàn nhảy nổi tiếng nhất thành phố này. Vương Nam hiếm khi đi, vì cậu không chịu được âm thành ồn ĩ ở sành nhảy, chưa kể cậu cũng không biết nhảy. Ngày đó cảm đám bạn đều rất vui vẻ, tốt nghiệp rồi mới gặp lại, ai cũng muốn cho người khác thấy mặt tốt đẹp nhất của mình.
Ngày đó, người đề nghị đến sàn là Mạnh Hạo Nhiên, đây cũng là người sau này Vương Nam mở công ty chung. Cậu ta sau khi tốt nghiệp tìm được vài công trình kiến trúc, cũng kiếm được kha khá. Mạnh Hạo Nhiên này, thời đi học không để lại cho Vương Nam quá nhiều ấn tượng. Trong trí nhớ của Vương Nam, gia cảnh cậu ta không khá giả, lại rất bủn xỉn. Bạn học thường không thích lui tới. Không ngờ qua năm ngắn ngủi, Mạnh Hạo Nhiên lại là người giàu có nhất lớp, béo ra một vòng, cách ứng xử cũng không còn như thời sinh viên. Có lẽ đây là kết quả của xã hội rèn luyện.
Con người sẽ có lúc, vĩnh viễn không biết được điều gì đang đợi chờ mình. Nhưng những điều ấy lại thay đổi cả cuộc sống. Tỷ như, Đổng Khiết trong lúc vô ý để Vương Nam thiết kế công ty cho Lí Trọng, làm cậu quen biết anh. Sau đó hai người lại nảy sinh tình cảm. Vương Nam tương tự cũng không ngờ, lần họp lớp này khiên cậu phải bỏ việc. Nếu trên bàn cơm, Mạnh Hạo Nhiên không lôi kéo cậu cùng mở công ty. Nếu như ăn xong, mọi người không đến sàn nhảy. Nếu như trên sàn nhảy, Vương Nam không chung vui cùng bạn bè, cậu cũng sẽ không thấy được cảnh tượng bất ngờ, để rồi sau đó phải nghỉ việc. Hiện tại nghĩ lại, kì thực cuộc sống là những chuỗi ngẫu nhiên tạo nên, nhưng chắc chắn những điều ngẫu nhiên đó cũng có trong kịch bản số phận. Chúng ta vẫn thường nghĩ nếu không như vậy thì sẽ tốt rồi. Nhưng cuộc sống không phải là một vở kịch để người ta có thể chuẩn bị trước.
Trong sàn nhảy, mọi người hi hi ha ha bừng bừng khí thế. Tuy mội số đã kết hôn, nhưng gặp lại bạn cũ khiến ai cũng nhớ đến thời trẻ, khó tránh khỏi hưng phấn. Duy Vương Nam chỉ lẳng lặng ngồi một góc, uống rượu rồi ngắm nhìn mọi người nhảy. Có người kéo cậu đến nhảy cùng, nhưng Vương Nam lấy cớ phải đi vệ sinh, né tránh.
Không ngờ khi Vương Nam vào phòng vệ sinh, lại gặp Trương Chí Vĩ. Cậu đi thẳng vào trong, vốn nghĩ sẽ đi vào buồng cuối cùng. Không ngờ khi cậu mở cửa toilet, lại thấy một cảnh tượng bất ngờ— hai nam nhân đang hôn môi! Vương Nam vội vã đóng sập cửa lại, nhưng cậu không thể quên ánh mắt bất ngờ của hai người kia, mà một người trong đó lại là Trương Chí Vĩ.