"Phương Lâm về rồi hả con? Mau lại đây ngồi đi!"
Lúc Phương Lâm từ biệt thự nghỉ dưỡng trở về nhà đã là xế chiều. Cậu không đi cửa chính vào nhà mà cố tình vòng ra sau vườn để tránh mặt họ hàng mình, ai ngờ mẹ cậu cùng với mấy vị phu nhân nhà họ Phương đang ngồi uống trà chiều ở sau vườn. Họ vừa nhìn thấy mặt cậu liền gọi cậu lại.
Phương Lâm cứng đờ giật giật khoé môi.
"Ủa? Nói chuyện là nói chuyện gì? Mấy người có ưa gì tôi đâu mắc mớ gì kêu tôi lại nói chuyện? Bộ giả mù ba mươi giây thôi không được hả?!" Nếu như Phương Lâm vẫn còn là ông trời con của mấy năm trước cậu nhất định sẽ nói như vậy! Nhưng mà bây giờ Phương Lâm muốn làm một ông trời con có giáo dưỡng!
Cho nên dù không tình không nguyện thì cậu vẫn lịch sự đi đến lễ phép chào hỏi mọi người. Ông ngoại cậu có tổng cộng năm người con, trong đó chỉ có mẹ cậu là con gái. Những người phụ nữ ở đây đều là em dâu của mẹ cậu.
Phương Lâm nghĩ chỉ cần qua chào hỏi một chút là xong. Nhưng mà cổ nhân có câu: Hai người đàn ông, một con vịt thì thành một bữa nhậu. Hai người đàn bà, một con vịt thì thành một cái chợ. Mà ở đây có tận bốn người....
"Lâu quá không được gặp Phương Lâm, mợ xém chút nữa là không nhận ra con luôn đó." Mợ hai nói.
"Hai năm không gặp rồi còn gì, năm ngoái thằng bé giận dỗi chuyện chị hai kết hôn. Ngay cả tiệc sinh nhật chị hai tổ chức cho nó cũng không chịu về, làm tôi chuẩn bị quà hơn ba tháng mà không tặng được." Mợ cả tiếp lời.
Mợ cả là vợ của Phương Hiển, giọng nói của bà ta hơi cao nên khi nghe có cảm giác rất chói tai. Hơn nữa giọng điệu nói chuyện của mợ cả lúc nào cũng làm Phương Lâm có cảm giác như bà ta đang mỉa mai.....hoặc có lẽ không phải cảm giác của cậu mà là bà ta đang mỉa mai thật!
"Lâm Lâm bé bỏng của chúng ta bây giờ cao hơn rồi này, lại còn ngày càng xinh trai nữa." Mợ ba nhìn cậu tươi cười nói.
Mợ cả xen lời vào: "Đúng là vẫn không thể tin được Phương Lâm đã lớn đến như vậy rồi." Bà ta thuộc kiểu người nói cho sướng miệng cái đã rồi có gì suy nghĩ sau: "Nhớ hồi đó mẹ con sinh non, sinh con ra chỉ có bé xíu như ngón tay nhìn vừa đáng sợ vừa xấu xí. Lúc đó ai cũng tưởng con không sống qua ngày hôm sau vậy mà bây gi...."
"Cạch!" Một tiếng động thanh thuý vang lên cắt ngang lời của mợ cả. Bà ta nhìn qua thấy mẹ của Phương Lâm vừa mới đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt khó chịu thoáng nhìn mình giống như cảnh cáo thì liền ngậm miệng.
"Không phải như vậy đâu, ngày mà con được sinh đã nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người. Ai cũng cầu mong và hy vọng con có thể lớn lên thật khỏe mạnh hết. Con là đứa trẻ nhận được sự ban phúc!" Mợ ba nhìn Phương Lâm dịu dàng nói, giọng điệu của cô vừa nhẹ nhàng vừa yêu chiều giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ: "Mợ đang mang bầu bé gái, ước gì có thể trộm một chút đáng yêu của Lâm Lâm hồi nhỏ cho con bé thì hay biết mấy."
Thật ra mợ ba rất cao tay, những lời mà cô vừa nói không những thành công xoa dịu tâm tình của bà Phương mà còn tiện tay đâm luôn mợ cả một nhát.
Mợ cả đương nhiên không chịu ngồi yên, bà ta nghe mợ ba nói xong thì tỏ vẻ bất ngờ rồi chanh chua lên tiếng nói:
"Trời ơi, mợ ba lại mang thai con gái nữa sao? Hẳn là chú ba thất vọng lắm nhỉ? Dù gì thì cũng là có đứa con gái thứ ba rồi mà."
Mợ ba cười, bình tĩnh đáp lại: "Mang thai con gái thì có gì mà phải thất vọng hả chị? Chồng của tôi cũng đâu phải người sống ở thời phong kiến."
Mợ cả trừng mắt nhìn mợ ba, giọng nói vừa cao vừa chua, như muốn hét vào mặt người khác: "Cô đang nói tôi tư tưởng cổ hủ?"
Mợ ba cười cười, ánh mắt rõ giễu cợt: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy có một đứa con gái ngoan ngoãn, đáng yêu như Lâm Lâm tốt hơn có đứa con trai giống thằng quý tử nhà mợ cả gấp trăm lần. Nghe nói vừa rồi con trai chị suýt nữa thì bị bắt đến trại cải tạo hả?"
Mợ cả tức giận nhưng không cãi được gì. Đúng lúc này, mợ hai nãy giờ ăn không ngồi rồi đâm vào một nhát: "Mợ ba nói như vậy là không được! Một đứa con gái như Phương Lâm là như thế nào? Ý cô nói thằng bé giống con gái sao?"
Mợ ba liếc xéo mợ hai: "Có chữ nào tôi nói thằng bé giống con gái sao?"
Mợ cả hồi nãy bị thua thiệt nắm được điểm này lập tức xả ra một trận mỉa mai: "Chẳng phải chú ba, chồng của cô kỳ thị người đồng tính nhất hả? Chú ba từng nói Phương Lâm trông ẻo lả giống con gái, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đây này. Hồi nãy lời cô nói có ý tứ gì ai mà biết được chứ?"
"Đủ rồi" Bà Phương nãy giờ chỉ im lặng thưởng trà lên tiếng làm cả ba người im bặt. Bà đặt tách trà xuống, lạnh giọng: "Nhường nhau vài câu khó chịu lắm sao?"
Bầu không khí đấu đá giữa ba người phụ nữ kia chốc lát đã bị dập tắt. Bà Phương quay qua nhìn con trai, ánh mắt dịu dàng hơn thập phần:
"Con vào nhà trước đi, ra ngoài cả ngày hôm nay chắc cũng mệt rồi nhỉ?"
Phương Lâm đợi câu này của mẹ nãy giờ, nghe xong liền nhanh chóng phắn lẹ.
Cậu vừa đi mấy người phụ nữ bên này cũng không chịu nổi im lặng quá năm phút. Mợ hai vẫn là người đầu tiên lên tiếng trước: "Nhắc mới nhớ, Phương Lâm nhà chúng ta có bạn trai rồi nhỉ? Tuổi này yêu đương đúng là thích thật, ngày xưa em với chồng em quen nhau cũng là vào lúc học cấp ba."
Mợ cả là một người chẳng bao giờ để cái mồm bớt nghiệp: "Ừ phải rồi! Sau đó thì mợ hai mang thai phải nghỉ học. Lúc mợ hai với chú hai nhà này đủ tuổi kết hôn chắc con trai hai người cũng được ba tuổi rồi nhỉ? Chuyện tình của hai người đúng là đẹp thật đấy, đến bây giờ tôi vẫn còn ngưỡng mộ đây này!"
Mợ hai nhìn chằm chằm mợ cả như muốn xé xác bà ta ra.
Nhân lúc mợ hai còn chưa tức đến nổ mắt mợ ba vội chuyển câu chuyện về đúng quỹ đạo: "Hình như bạn trai thằng bé là Nolan, con trai của ngài Alan Ethelbert. Hẹn hò tuổi này thì thích thật đấy nhưng mà có vẻ thằng bé Nolan kia hơi hư hỏng."
Mợ cả bất ngờ: "Ý cô là Alan Ethelbert, cái vị đồng sáng lập của tập đoàn CRE đó hả?"
Nhắc tới Alan Ethelbert thì có lẽ sẽ có người không biết, nhưng nhắc đến CRE thì chắc chắn là ai cũng sẽ biết! CRE là tập đoàn quốc tế chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ lớn nhất thế giới. Tập đoàn sở hữu hơn nhãn hiệu thời trang và làm đẹp nổi tiếng mà ai ai cũng biết đến. Suốt một thập kỷ qua, CRE luôn nằm trong danh sách doanh nghiệp lớn nhất thế giới và liên tiếp giữ vững ngôi vương ở Châu Âu. (Nghe có vẻ giống LVMH ha? Ừ thì đúng rồi tui lấy cảm hứng từ nó mà !)
Cha của Nolan, Alan Ethelbert chính là một trong hai nhà đồng sáng lập của CRE!
Mợ ba gật đầu, mợ cả lại tiếp tục nói:
"Như vậy thì cần gì phải bàn đến chuyện thằng bé kia có hư hỏng hay không. Hai đứa nó quá xứng đôi rồi còn gì? Thử tượng tưởng lợi ích mà mối quan hệ này mang lại đi...."
"Phương Lâm thích ai là quyền của nó, không liên quan đến lợi ích!" Bà Phương cắt lời mợ cả. "Hơn nữa hai đứa nó cũng chia tay rồi." Chiều nay bà Phương cũng vừa mới biết được tin này.
Mợ hai vẫn chưa nuốt xuống được cục tức hồi nãy. Cô ta đã đợi khoảnh khắc này từ nãy giờ:
"Quả nhiên là Phương Lâm của chúng ta, phong thái của con cháu Phương gia phải là như vậy mới đúng! Thích thì thích, chia tay thì chia tay. Cần gì phải nhìn mặt, nhìn gia thế người ta rồi nghĩ đủ trò câu dẫn như ai kia. Chồng mình có tệ bạc cỡ nào không dám ký vào đơn ly hôn thì đúng là tội nghiệp quá..." Mợ hai dừng lại nhìn mợ cả một cái rồi lại nhếch môi cười, bâng quơ nói:
"Haizz, nói đi cũng phải nói lại, sinh ra là phượng hoàng thì chính là phượng hoàng còn sinh ra làm chim, làm gà thì có cố gắng đến mấy cũng vậy thôi!"
Nhà họ Phương có ba người con dâu, mợ ba xuất thân hào môn danh giá. Mợ hai tuy mang thai nghỉ học giữa chừng nhưng cũng là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có. Chỉ có mợ cả trước kia là người giúp việc của Phương gia, nhờ vào một đêm say mà đổi đời. Lời mà mợ hai vừa nói nghe là liền biết nhắm đến ai.
Mợ cả đang có ý định đập bàn đứng lên khẩu chiến một trận với mợ hai thì mợ ba lên tiếng. Chẳng biết là cô đang có ý định góp lửa, hay là dập lửa:
"Sinh ra là phượng hoàng thì chính là phượng hoàng, câu này đúng thật là rất có lý! Trước kia công ty của ngài Alan Ethelbert suýt chút nữa thì bị ba chồng chúng ta thu mua. Đến cuối cùng phượng hoàng cũng tái sinh, công ty đó bây giờ lại trở thành một tập đoàn quốc tế lớn mạnh hàng đầu thế giới."
Bà Phương cuối cùng cũng có hứng thú với cuộc trò chuyện: "Khoảng mười lăm năm trước ngài Alan đúng là rất chật vật, công ty Ethelbert của ngài ấy cũng suýt chút nữa bị ba tôi mua đứt. May mắn lúc đó có một người bạn giúp đỡ ngài ấy, hai người cùng nhau vực dậy công ty. Sau đó đổi tên thành CRE, cuối cùng tạo thành tập đoàn CRE hùng mạnh như ngày hôm nay. Đó là một câu chuyện rất thú vị."
Mợ ba mỉm cười: "Tiếc là vị đồng sáng lập còn lại của CRE chưa bao giờ lộ diện trước truyền thông. Số tài sản mà người đó sở hữu cũng không được công bố. Sợ rằng so với ngài Alan chỉ có hơn chứ không kém đâu."
Nhắc đến hai vị chủ nhân của CRE, bà Phương chợt nhớ ra mình cũng có một người em trai rất xuất chúng.
"Phải rồi, ngày mai Phương Vũ trở về. Tôi đi xem phòng ngủ của nó chuẩn bị xong chưa đã, nó khó tính lắm. Trễ rồi, các mợ cũng về phòng nghỉ ngơi đi."
Đợi bà Phương đi khỏi, ba vị kia ngồi thẩn thờ nhìn nhau. Mợ cả lo lắng thốt lên: "Ngày mai chú út trở về sao?"
Mợ hai nắm chặt khăn tay:
"Đã sáu năm rồi sao đột nhiên lại trở về? Chắc...chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ...?"
Mợ ba cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất an.
———
Mơ:
Hết chương rồi và dưới đây là một vài ghi chú:
- Ghi chú : Tất cả các nhân vật, địa điểm, tổ chức, doanh nghiệp, sự kiện, hiện tượng,..v...v... trong truyện đều là sản phẩm đến từ trí tưởng tượng của đứa viết truyện, là tui! Cho nên mọi ngừi không cần lên gg search "Tập đoàn CRE là gì" đâu nha.
- Ghi chú : Tui gọi vợ của em trai kiêm con trai của ba của mẹ Phương Lâm là mợ cả, mợ hai, mợ ba là vì tui sợ mọi ngừi bị rối chứ không phải vì tui lười đặt tên đâu! Thật đó!!
- Ghi chú : Nhớ tô màu cho ngôi sao nha.
- Ghi chú : Chúc các người đẹp ngủ ngon! ️