Buổi tối hôm đó Phương Lâm đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, dằn vặt cũng rất lâu sau đó đúng ba giờ Phương Lâm hất tung chăn ra vội vàng chạy qua phòng Vương Minh điên cuồng gõ cửa, Vương Minh ngủ rất sâu, lại rất gắt ngủ thế nhưng người ngoài cửa vẫn kiên trì đánh thức hắn. Vương Minh phiền phức ra mở cửa, hắn gương mặt chưa tỉnh ngủ vẫn còn cau có vừa nhìn thấy cậu liền bất ngờ.
"Phương Lâm em gõ cửa phòng tôi làm..."
"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Phương Lâm gấp gáp cắt ngang lời hắn.
Cậu nghiêm túc nhìn hắn.
"Vương Minh câu hỏi lúc nãy anh hỏi tôi, tôi muốn trả lời anh."
Vương Minh buồn ngủ hắn không nhớ rõ hồi nãy mình hỏi cậu chuyện gì.
"Được rồi mai rồi trả lời tôi mệt lắm..."
"Không được, nếu tôi không nói với anh thì Phương Lâm tôi ăn không ngon ngủ không yên mất."
"Tôi thích anh!"
"Cực kỳ thích anh!"
"Thích anh đến nỗi điên luôn rồi, anh có...thích tôi không?"
Phương Lâm rất dễ xác định cảm xúc của mình, cậu biết cậu thích người này hơn nữa còn là rất thích hắn. Hồi nãy cậu đã nghĩ rất nhiều, việc gì phải dài dòng loằn ngoằn cứ trực tiếp bày tỏ với hắn, hắn cũng thích cậu thì tốt rồi nhưng hắn không thích thì cùng lắm cũng chỉ đau vài ngày, buồn vài ngày rồi thôi có gì mà phải tự dằn vặt bản thân. Vương Minh chớp chớp mắt, hắn đình trệ vài giây rồi tỉnh cả ngủ. Cậu là đang tỏ tình với hắn sao? Hắn thật sự muốn đưa tay lên tát mình vài cái xem thử đây là thực hay là mơ.
"Tôi thích em!" Vương Minh lấy lại trạng thái rất nhanh hắn nhếch môi cười rồi bình tĩnh nói.
Bây giờ đến lượt Phương Lâm không thích nghi được với tình hình trước mắt, cậu không biết khi Vương Minh nói thích cậu cậu lại lâng lâng mơ hồ như thế.
"Tôi đâu có điên mà đi quan tâm, chăm sóc một người đến như vậy!"
"Thế nào tôi nói là tôi thích em." Vương Minh nhìn cậu hắn tiếp tục nói.
Phương Lâm đang tính xoay lưng chạy về phòng mình thì cánh tay liền bị Vương Minh mạnh bạo kéo vào trong, hắn ép cậu lên cánh cửa phòng, một tay vòng qua phía eo cậu vặn khóa trong cánh cửa rồi sẵn tiện rút luôn chìa khoá ra. Phương Lâm đột nhiên thở gấp, cậu cúi mặt xuống ngay cả nhìn hắn cũng không dám.
"Sao thế? Tôi nói là tôi thích em!"
"Em...e..."
"Nhìn tôi đi!"
Phương Lâm như bị thôi miên bất thình lình cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hắn dịu dàng, ôn nhu nhưng cách hắn nhìn cậu như ẩn chứa một ngọn lửa nguy hiểm bên trong. Cậu mấp máy môi đang tính nói gì đó, Vương Minh nhìn chằm chằm đôi môi của cậu, hắn đưa bàn tay nâng cằm cậu lên dùng ngón tay cái miết nhẹ cánh môi căng mọng màu huyết dụ mê người của cậu. Ánh mắt hắn rất nóng nhìn cậu mãnh liệt đến mức cậu còn không dám ngẩng đầu lên dù cho hắn đang chạm vào môi mình.
"Môi của em xinh quá tôi hôn nó được không?"
Vương Minh hỏi làm Phương Lâm đơ ngay tại chỗ, không cần đợi cậu lên tiếng hắn đã cúi đầu xuống hôn cậu. Phương Lâm bất ngờ cậu nín thở, mắt trợn tròn. Vương Minh bắt đầu bằng một nụ hôn nhẹ sau đó hắn như khóa lấy môi của cậu, Phương Lâm dần cảm thấy không ổn cậu dùng tay đẩy hắn ra nhưng sức lức khác biệt làm cậu chỉ biết đứng yên để cho hắn hôn mình. Đầu lưỡi của Vương Minh tiến sâu vào bên trong khoang miệng cậu, từng cái hôn nồng nàn của hắn làm cả người Phương Lâm mềm nhũn. Vương Minh từ từ buông cậu ra , nụ hôn sâu và dài làm Phương Lâm đỏ mặt gấp gáp hô hấp. Vương Minh nâng gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của cậu lên, đôi mắt của cậu bên trong như có nước, cậu mơ hồ nhìn hắn làm ngọn lửa dục vọng của hắn như nổi bừng lên.
"Cái khí thế lúc nãy khi tỏ tình của em đâu rồi? Em nói thích tôi muốn điên mà? Sao mới chỉ hô..."
Lời nói của Vương Minh bị đôi mềm mại của Phương Lâm khóa chặt, cậu vụng về hôn hắn làm hắn bất ngờ. Nụ hôn như để khẳng định cho câu nói "tôi thích anh". Khi cậu đang định kết thúc nụ hôn đó thì Vương Minh bất chợt vòng tay ôm eo của Phương Lâm chặt hơn, hắn đáp lại nụ hôn của cậu bằng một nụ hôn sâu kéo dài hắn rất từ tốn di chuyển bước chân của mình khi đôi môi hắn rời khỏi môi cậu cũng là lúc cơ thể cậu bị đẩy ngã xuống chiếc giường êm ái của hắn. Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn cậu như một con dã thú muốn nuốt trọn con mồi của mình.
"Phương Lâm em thích tôi, tôi cũng thích em. Chúng ta hôn nhau rồi em muốn làm gì tiếp theo đây." Câu hỏi của hắn mang đầy ẩn ý.
Phương Lâm đỏ mặt cậu ngập ngừng.
"Em muốn anh làm ng....người y...yêu....người yêu của em..."
"Ồ..." Hắn ghé sát vào tai cậu. "Nếu làm người yêu rồi thì muốn làm một vài chuyện của hai người yêu nhau không?"
Hắn nói bàn tay cũng từ từ gỡ cúc áo trên người cậu ra, Phương Lâm hoảng loạn đỏ mặt cậu nhìn theo bàn tay thành thục của hắn đang gỡ cúc áo trên người cậu, Phương Lâm hít thở khó khăn, trên trán cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi. Vương Minh nhếch môi cười, hắn từ từ mở hết cúc áo ra tận hưởng vẻ mặt cam chịu của cậu.
"Em biết tôi chuẩn bị làm gì không?" Vương Minh ác ý hỏi cậu.
"B...biết..."
"Ồ."
Vương Minh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu rồi lướt ngón tay xuống cổ tiếp đó là xuống dưới bụng cậu. Ngón tay hắn dừng ở lỗ rốn kim cương trên bụng cậu, chỉ cần hắn chạm vào chỗ nào thì cả người Phương Lâm lập tức tê liệt.
"Em đang sợ?" Vương Minh hỏi.
"Không... Em không sợ..." Cậu mơ hồ trả lời.
Vương Minh cúi đầu xuống gần mặt Phương Lâm.
"Người em đang run lên kìa."
Giọng nói của hắn như thôi miên tâm trí cậu, lúc hắn nói cậu chỉ biết ngơ ngác lắng nghe. Hắn đứng lên, kéo chăn đắp kín người cậu.
Hắn mỉm cười rồi xoa đầu cậu.
"Ngủ đi bảy giờ tôi gọi em dậy đi học."
Vương Minh nói rồi rời đi,Phương Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có hơi thất vọng sau đó thì tâm trạng liền trở nên kích động. Hắn vừa đóng cửa rời đi cậu liền bật người dậy.
"Vậy là anh ấy thích mình...?"
Phương Lâm vẫn còn chưa tin được chuyện gì vừa xảy ra, cậu chạm lên đôi môi của mình. Cảm giác như sự tê dại từ chiếc hôn hồi nãy vẫn còn ở đó.
"Aaaaaa!!!! Vương Minh thích mình! Vương Minh thích mình! Vương Minh thích mình aaaa!"
Phương Lâm ụp mặt vô gối lăn qua lăn lại bộ dạng vô cùng ngớ ngẩn, thỉnh thoảng thì lại cười hì hì như kẻ điên.
Đúng bảy giờ Vương Minh trở về với bộ đồ thắm đẫm mồ hôi, mái tóc cũng bị ướt hết. Sáng nào hắn cũng dậy sớm để tập thể dục nhưng hôm nay có lẽ là kỷ lục của hắn, hắn tập hơn ba tiếng đồng hồ.
Vừa vào phòng đã nhìn thấy em trai.... À có lên từ bây giờ nên gọi là người yêu của hắn đang say giấc, hắn lại gần cậu, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu xuyên qua tấm màng phủ lên bóng lưng xinh đẹp của cậu. Từ hôm nay người này là của hắn! Cuối cùng cậu cũng là của hắn! Cậu sẽ mãi mãi là của hắn!!
Hắn đưa tay sờ sờ gò má non mềm của cậu ánh mắt cong lên bên trong là muôn vàn ôn nhu.
"Đáng yêu thật..."
_____
Phương Lâm ở trên xe cậu liên tục nhìn vào đồng hồ ở trên tay, kim đồng hồ đã chỉ đúng giờ, bình thường tiết đầu tiên bắt đầu lúc giờ vậy mà cậu vẫn đang trên đường đến trường. Cậu quay qua nhìn con người đang bình tĩnh lái xe kia, hơi do dự lên tiếng.
"Vương Minh...em trễ rồi..."
"Ừm, tôi cũng trễ rồi." Hắn thản nhiên đáp.
"Sao anh không gọi em dậy?"
Vương Minh nhìn qua cậu cười lưu manh.
"Em ngủ như heo ấy gọi hoài không dậy."
Hắn châm chọc nói làm cậu đỏ mặt, Vương Minh từ hôm qua đến giờ nhìn vẻ mặt xấu hổ của Phương Lâm đến nghiện rồi. Thật ra là lúc sáng hắn về sợ cậu thức giấc nên một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra chứ nói gì là "gọi hoài không dậy".
Đến trường học Vương Minh xuống xe hắn nhanh chóng vòng qua bên ghế của Phương Lâm mở cửa rồi tháo dây an toàn cho cậu, cả hai cùng nhau bước vào trường, sân trường bây giờ vắng tanh chẳng có lấy một bóng người. Vương Minh đi bên cạnh Phương Lâm hắn liên tục chú ý đôi môi đỏ hồng mê người của cậu, hắn vẫn còn nhớ rõ tư vị ngọt ngào hôm qua trên đôi môi ấy. Nụ hôn chính thức đầu tiên của cậu và hắn mê người đến mức Vương Minh muốn lưu giữ nó trong từng thớ thịt.
"Phương Lâm ở đây lãng mạn nhỉ?" Hắn đang đi thì tự nhiên dừng lại nói.
Phương Lâm nhìn xung quanh sân trường của mình, tiết trời đông lạnh lẽo, hiu quạnh cây cối thì trơ trụi lá. Lãng mạn chỗ nào?
"Muốn hôn người yêu em một cái không?"
Phương Lâm cũng dừng theo hắn, cậu nhìn hắn, tim cậu đập nhanh phi thường. Phương Lâm vẫn chưa thích ứng được với hai chữ "người yêu" này. Phương Lâm nhón chân lên nhưng cũng không với tới hắn, Vương Minh đành cúi đầu xuống. Cậu ôm cổ hắn hôn lên môi hắn một cái "chụt" rồi ngay lập tức đỏ mặt xoay đầu đi.
"Đừng xấu hổ." Vương Minh nâng cằm của cậu quay về phía mình. Hắn nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt hắn vô cùng kiên định.
"Em là người yêu của tôi!"
Phương Lâm bị ánh mắt kiên định khi nhìn hắn làm cho an tâm cậu gật gật đầu vô cùng ngoan.
"Tối nay hẹn hò nhé?" Hắn bất ngờ đề nghị.
Cậu trợn tròn mắt bất ngờ. Ngón tay cậu run run chỉ về phía mình.
"H...hẹn hò...với em...ấy ạ?"
_______
"Bạn học Phương."
"Phương Lâm."
"Này!!"
Phương Lâm mải đang suy tư vì cuộc hẹn tối nay đến mức không chú ý tiết cuối đã kết thúc, cả buổi học cậu chỉ ngồi một tay chống lên đầu nghiêng mặt về phía cửa sổ, tâm trí thì treo trên mây. Bạn học không dám gọi cậu, giáo viên càng không dám phàn nàn, họ chỉ là một người bình thường có cho vàng cũng họ cũng không dám đụng vào Phương thiếu gia cao quý kia.
Đột nhiên bị ai đó chạm vào vai cậu giật mình la lên nhìn tên điên trước mặt.
"Sao thế tôi làm em đau hả?" Tên tóc vàng hoe vừa hù cậu một cái luống cuống.
Cậu khó chịu không trả lời hắn.
"Làm gì mà gọi hoài không nghe thế? Nhớ tôi hửm?"
"Nhớ cái đầu anh."
Nolan thu lại ý cười hắn nghiêm túc quan sát cậu từ đầu đến cuối.
"Hôm qua...có làm sao không?" Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên dịu dàng.
Cậu bất ngờ quay qua nhìn hắn, hắn đang lo lắng chuyện cậu bị té hôm qua sao?
"Chưa chết, cảm ơn."
Phương Lâm thu dọn sách vở vào cặp cậu đang tính quay bước đi thì Nolan nắm lấy tay cậu.
"Tôi nay hẹn hò không?"
Phương Lâm trợn tròn mắt nhìn Nolan nửa cười đùa đưa ra lời đề nghị. Cậu tự hỏi hôm nay là ngày gì mà nhiều người muốn hẹn hò với cậu vậy?
"Đón em lúc giờ tối. Tối nay tôi rất muốn nhìn thấy em thật xinh đẹp."
"Hẹn hò là phải... xinh đẹp sao?" Cậu bỗng nhiên đỏ mặt hỏi hắn.
Nolan bị gương mặt đỏ ửng của cậu chạm chúng dây thần kinh lưu manh đang thèm đòn của hắn, hắn nhếch môi cười.
"Đương nhiên rồi không những xinh đẹp lại còn phải..." Hắn ghé sát tai cậu, từng âm thấp từ tính của hắn thả vào tai cậu: "Chỗ nào cũng phải sạch sẽ và thơm!"
Phương Lâm bắt lấy tay của hắn, cậu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
"Bây giờ tôi không đẹp sao?"
Nolan vừa nghe câu hỏi của cậu bộ dạng lưu manh của hắn bỗng chốc trở nên cứng đờ, hắn nhìn đôi mắt đen trong sáng, lấp lánh như một viên bảo ngọc quý đang mở to nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn. Cậu hỏi hắn mình có đẹp không hắn nhìn hàng lông mi dài và dày, cong đều đến vô lý kia. Cả cái mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ đỏ, mềm mềm, thơm thơm nhìn lúc nào cũng chỉ muốn cắn một cái mà nuốt nược bọt mặt bỗng nhiên đỏ lên, nhưng rất nhanh thôi liền biến mất thật may mắn Phương Lâm không nhìn thấy hình ảnh đáng xấu hổ này của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu rồi giật tay của mình ra khỏi tay cậu.
"Em tự tin thật còn dám hỏi tôi câu đó. Tự nhìn vào gương xem đi, xấu chết được!"
"Anh dám?!" Phương Lâm tức giận giơ chân lên đạp hắn, Nolan đã quá quen thuộc với chiêu này của cậu hắn né một cách dễ dàng.
"Tôi có chết cũng không hẹn hò với anh!"
"Được! Đồ xấu xí!"
Phương Lâm chỉ tay về phía hắn cậu dần dần lại gần hắn, Nolan đầy thách thức nhìn cậu. Hắn bắt lấy ngón tay của cậu.
"Đừng có suốt ngày chỉ chỉ trỏ trỏ vào gương mặt của người đẹp trai như thế cái đồ xấu xí này."
Hành động, vẻ mặt và lời nói của hắn làm đầu cậu muốn bốc khói.
"Anh buông ra! Đừng có lợi dụng nắm tay tôi!"
Nolan cười hắn buông tay cậu ra.
"Phi! Tôi mà thèm nắm tay đồ xấu xí em chắc."
"Anh nói ai xấu xí?!"
"Tôi mà thấy em đẹp thì trưa nay tôi ăn cơm bằng lỗ mũi!"
"Được thôi, tạm biệt!" Phương Lâm điên tiết xoay lưng mở cửa rời đi.
Nolan nhìn theo bóng lưng của cậu đợi cậu rời đi trên môi hắn lộ ra một nụ cười vui vẻ, hắn nhìn bàn tay mà hồi nãy Phương Lâm nắm lấy. Nhìn say mê đến nỗi một học sinh để quên đồ quay lại lấy cũng bị chết đứng vì gương mặt đầy hạnh phúc của hắn, mà thực ra thì tên ác ma nổi danh như hắn có trưng ra bộ mặt nào thì học sinh đó cũng chết đứng.
"Này!" Nolan đột nhiên gọi làm học sinh giật bắn mình.
Nolan không nhìn y mà vẫn nhìn vào bàn tay hắn, học sinh âm thầm nghĩ về mấy tin đồn trong trường. Có tin đồn là tên ác ma này yêu bản thân một cách quá đáng bây giờ y được chứng kiến rồi. Chỉ là tay thôi mà nhìn gì dữ vậy? Đã vậy còn là cái mặt hạnh phúc, thoả mãn, vui vẻ, trân trọng như kiểu ai đụng vào tay hắn sẽ chết vậy.
"D...dạ..."
"Cậu biết cách ăn cơm bằng mũi không?"
"H...hả..?" Học sinh tưởng Nolan đang buồn chán muốn bắt y ăn cơm bằng mũi thì mặt tái xanh, cả người run rẩy sau đó thấy tên ác ma kia đột nhiên mỉm cười rời đi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phương Lâm đang trên đường trở về ký túc xá với tâm trạng tức tối thì điện thoại "ting" lên một cái. Cậu mở máy lên nhìn thấy tin nhắn của Vương Minh lòng lặp tức trở nên dễ chịu, nhưng đọc nội dung tin nhắn xong thì lại hoảng loạn.
Vương Minh nhắn: "Hẹn em lúc năm giờ chiều."
Phương Lâm chạy về phòng ký túc xá cất cặp, cậu lấy ví tiền và thẻ thành viên của mình để ra ngoài. Ở Vương Khai học sinh có thể ra ngoài sau khi kết thúc giờ học chính, miễn là phải về trước giờ giới nghiêm. Chỉ cần xin thẻ thông hành từ hội học sinh để ra ngoài còn nếu là thành viên của hội học sinh thì có thể vào ra dễ dàng, Vương Khai nằm trong một khu phức hợp rộng lớn thuộc tập đoàn Vương thị bao gồm cả giáo dục, y tế, trung tâm thương mại, công viên, khu giải trí,... Nên rất thuận tiện vì hầu như cái gì cũng có không phải đi đâu xa.
Phương Lâm đến trung tâm thương mại, cậu vào một cửa hàng quần áo nổi tiếng. Nhân viên ngoài cửa nhìn thấy cậu liền cúi chào theo khuôn khổ, Phương Lâm mặc một bộ đồ đơn giản nên nhân viên cũng chỉ nghỉ cậu đến xem đồ rồi đi nên để cậu tự do một mình còn bọn họ thì bận rộn đi chăm sóc khách hàng khác. Cậu đi qua đi lại giữa các quầy hàng cũng không biết phải mua gì, cậu vẫn chưa quen với kiểu mua sắm này bình thường khi tới một cửa hàng nào đó nhân viên sẽ dẫn