Hai giờ sáng tại thành phố Las Vegas.
Đúng như tên gọi của nơi đây "thành phố không ngủ" khi màn đêm buông xuống thành phố lên đèn mới là lúc mọi thứ diễn ra.
"A...ưm..dừng..."
Thanh âm mềm nhẹ mang đầy sắc dục vang lên khắp căn phòng khách sạn nổi tiếng bậc nhất Las Vegas. Một cậu trai độ tuổi thiếu niên giờ đây trên người không có lấy một kiện quần áo, thân thể trắng nõn tinh xảo đang ở dưới thân người kia mà rên rỉ.
"Yên tâm ông đây hứa sẽ nhẹ nhàng với cưng."
Trái với cậu trai kia thanh âm của người vừa phát ra có chút âm trầm hơn lời nói và ý tứ vô cùng khơi gợi. Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ thon của người dưới thân liên tục luận động phía dưới ngày càng mạnh.
Cậu thiếu niên cố gắng kiềm nén giọng mình để không phát ra âm thanh ám muội kia.
"Thoải mái đi cưng à, tôi muốn nghe giọng của em"
"Anh...ưm...đừng..."
"Cơ thể của cưng đúng là thành thật...haha"
Giọng của hắn thập phần mang ý tứ trêu chọc. Có lẽ hắn đã thành công làm làn da trắng như tuyết của cậu thiếu niên ửng đỏ.
Không biết trải qua bao nhiêu lần hoan ái cả cơ thể của cậu trai kia tựa hết lên lòng ngực rắn chắc màu đồng của hắn. Hắn vòng tay qua tóc người kia, vuốt ve từng lọn tóc đen mềm mượt, sau đó như trận chiến vừa nãy vẫn chưa đủ tay hắn lại mân mê xuống cần cổ của cậu cuối cùng không nhịn được cắn nhẹ lên đó một cái.
Cậu thiếu niên vẫn còn trong lòng của hắn thở hổn hển, môi khép hờ, trên gương mặt còn đọng lại một tầng mồ hôi dáng vẻ giờ đây vô cùng mê người.
"Cục cưng em thật mê người lần khác tìm em chơi nữa có được không?"
Vẫn thanh âm mềm mại âm dịu kia nhưng lại như phủ thêm một lớp băng lạnh. Cậu thiếu niên kia từ từ rời khỏi người hắn lãnh đạm phun ra bốn chữ: "không - có - lần - sau!"
Nói rồi từ từ rời khỏi cơ thể của hắn đi từng bước nặng nề vào phòng tắm. Chiếc gương lớn phản chiếu tới cơ thể đã không còn đồng nhất một màu kia. Trải dài từ cần cổ xuống là những vết hôn đỏ, xanh vô cùng gai mắt.
Khỏi phải nói phía sau truyền đến một trận đau nhức lên tận đại não. Vệ sinh một chút miệng không khỏi chửi thề một câu.
"Chết tiệt anh ta bắn hết vào bên trong."
Mặc tạm khăn tắm bước ra ngoài thì đã không thấy người kia đâu. Hắn ta để lại một tờ chi phiếu khỏi phải nói con số viết trên đó vô cùng khổng lồ. Trên ngũ quan tinh xảo của cậu hiện lên ý cười. Cậu vốn tưởng bản thân mới phải trả tiền cho đêm hôm nay của hắn.
Đặt cạnh tờ chi phiếu là một tờ giấy note được ghi lên vài lời dâm tục kèm theo cả số điện thoại. Cậu không một lời lạnh lùng quăng tờ giấy vào thùng rác.
Phiền não nằm lên giường chợp mắt được một chút thì điện thoại của cậu như muốn phản chủ trực tiếp đánh thức cậu dậy. Liếc mắt nhìn tên người gọi cậu do dự một hồi thì mới lười biếng nhấc máy. Tiếng nói từ đầu dây bên kia làm đầu óc đang mơ hồ của cậu kêu ong ong lên vài cái.
"Con làm gì mà cả ngày nay không nghe điện thoại con có biết mẹ lo cho con lắm không..."
"Có chuyện gì mẹ nói đi"
Người phụ nữ ở đầu bên kia giọng nói dịu lại hơn hồi nãy thập phần.
"Mẹ muốn con về đây học mẹ có thể tiện chăm sóc con hơn, còn nữa con còn chưa gặp ba với anh hai..."
"Con không có ba cũng không có anh hai!"
Cậu cầm chặt điện thoại như muốn đem toàn bộ sức lực của mình nghiền nát nó.
"Phương Lâm con....."
"Bíp!"
Trực tiếp tắt máy sau đó không thương tiếc ném mạnh điện thoại trong tay vào một góc nào đó trong căn phòng.
____
Phương Lâm kéo vali ngồi ở phòng chờ chuẩn bị lên máy bay trở về nước. Không cần phải nói mẹ cậu quả thật cao tay sáng ngủ dậy vừa mới bước chân ra khỏi cửa khách sạn đã có một dàn vệ sĩ đứng phục sẵn.
Không dùng vũ lực, không tốn chút sức nào chỉ một câu nói: "nếu không trở về phu nhân sẽ khóa hết thẻ của cậu" đã đủ để Phương Lâm sợ hãi.
Phương Lâm biết bà nói được sẽ làm được, một năm trước cậu cố tình không đến dự lễ cưới của bà, bà đã thực sự làm vậy. Vốn dĩ lúc đó còn có vỗ ngực ra vẻ "không có tiền con vẫn sống tốt" thế nhưng cậu đâu ngờ chỉ trong vòng hai ngày đã phải giơ tay đầu hàng. Cuối cùng cậu phải dùng đủ mọi biện pháp để người làm mẹ kia chừa cho mình một đường sống.
Cậu sinh ra đã được nuông chiều, mẹ cậu vô cùng bận rộn khi nhỏ cậu thường xuyên ở với ông ngoại nhưng mà Phương Lâm cũng chẳng bận tâm. Có người ông nuông chiều đứa cháu ngoại của mình là cậu như một hoàng tử đã là quá đủ với Phương Lâm. Cho đến khi ông mất mẹ liền quăng cậu đi du học, mỗi tháng đều gửi một số tiền không hề nhỏ cứ như vậy cuộc sống ở Mỹ của Phương Lâm vẫn như cũ chẳng khác gì một hoàng tử.
Đám vệ sĩ mặt mày đáng sợ không tí cảm xúc nãy giờ đang nhìn chầm chầm cậu không rời giây nào. Phương Lâm liền cảm thấy phía sau lưng hơi lạnh. Cậu hướng người vệ sĩ ở gần mình nhất, mặt bày ra một điệu bộ vô hại, đôi mắt to tròn nhìn vệ sĩ.
"Anh gì ơi tôi sẽ ngoan ngoãn lên máy bay nhất định không bỏ trốn. Anh có cần phải căng thẳng như vậy không?"
Vệ sĩ ở bên cạnh cuối người, giọng điệu nghiêm chỉnh: "Thưa thiếu gia chúng tôi chỉ làm theo những gì phu nhân căn dặn."
Phương Lâm máy móc "ừ" một tiếng cũng không nói gì nữa. Cho đến khi cậu lên máy bay vẫn có vệ sĩ theo giám sát như tội phạm hình sự vậy.
Vé của cậu là khoang thương gia, dường như khoang này đã bị bao vây sạch bởi những người mặc đồ đen đáng sợ.
Mới bước vào Phương Lâm đã thấy choáng, may mắn người ngồi bên cạnh cậu là một vị khách bình thường. Dáng người anh ta có vẻ cao và săn chắc, đội mũ lưỡi trai che kín mặt, tay khoanh lại đầu tựa vào ghế ngủ. Phương Lâm ngồi cạnh anh ta thật nhẹ nhàng cố không đánh thức người kia dậy. Không khí trên máy bay lúc này vô cùng ngột ngạt nhưng có lẽ do tối qua không ngủ đủ giấc nên khi máy bay cất cánh cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phương Lâm cứ như vậy ngủ ngon một giấc cho đến khi cảm thấy mặt của mình có ai chạm vào, tiếp đó là giọng nói từ tính thổi vào tai cậu.
"Mỹ nhân chúng ta lại gặp nhau rồi."
Phương Lâm tỉnh dậy nhìn chầm chầm kẻ vừa phá giấc ngủ của mình.
Ừm...ngũ quan nam tính, góc cạnh, đôi mắt trầm tĩnh, cái mũi kia, cái miệng kia quả thực là hoàn hảo. Quan trọng hơn...hắn là người tối qua đã lên giường cùng cậu.
"Anh..." Phương Lâm thất thố kêu lên một tiếng.
Hắn thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của cậu lúc này không khỏi phì cười.
Phương Lâm rất nhanh chóng thu lại bộ dạng đó của mình, bày ra trạng thái "tôi cái gì cũng không biết!" Đương nhiên tên bên cạnh đâu để cậu an ổn.
"Mỹ nhân em nhớ tôi đến mức bám theo tôi lên đây? Sao em không gọi cho tôi?"
"Tôi đi đâu phải báo cáo với anh hả? Đây là máy bay nhà anh chắc"
"Hôm qua dường như em không ngủ được, có phải vì vận động mạnh không? Bức quá mỹ nhân khi ngủ cũng thật động lòng người khiến người ta muốn đè ra...."
Cậu cố tình không để ý đến hắn, nhưng con người kia thật phiền phức liên tục lải nhải làm cậu phiền muốn chết. Chân lại không tự chủ đá hắn một cái.
Người bên cạnh bị đá vòng tay ôm lấy chân mình, mặt thống hận nhìn cậu.
"Em...chết tiệt máy bay này đích xác là của nhà tôi. Có tin tôi quăng em xuống dưới"
Phương Lâm vẫn chỉ lạnh lùng không quan tâm đến hắn. Hắn quan sát cậu một vòng phát hiện ra cái đồng hồ cậu đeo đến từ thương hiệu Patek Philippe đương nhiên hắn còn biết rõ nó nằm trong bộ sưu tập giới hạn.
"Xem ra thời buổi này làm công việc đó kiếm tiền thật dễ"
Hắn nói với giọng thập phần châm biến, thập phần trêu chọc cũng có xen lẫn khinh thường. Phương Lâm đương nhiên đoán ra được ý tứ trong lời nói của hắn nhưng cậu không phản bác, chỉ bày ra một nụ cười nhạt.
"Quá khen rồi"
Câu trả lời làm hắn cứng họng nhưng điên nhiên tên lưu manh nhà hắn thật biết cách làm phiền người khác, hắn lại tiếp tục nói: "Mỹ nhân em trở về nước để làm gì? Em nói xem chúng ta thật có duyên."
"Hiểu lầm rồi tôi muốn mở rộng địa bàn hành nghề thôi"
Cứng họng lần hai, lại vội đánh giá người này một chút chắc cũng tầm tuổi hắn vậy mà đã làm cái nghề này. Phương Lâm thấy tên ngồi cạnh mình đang suy tư gì đó lại an ổn mà chợp mắt, cậu đâu biết trong đầu hắn đang viết nguyên bài văn thương xót cho số phận "hồng nhan bạc mệnh" của cậu...
Máy bay hạ cánh cũng là lúc Phương Lâm thoát khỏi tiếng kinh hoàng, vừa bị giám sát vừa phải nghe tên bên cạnh lải nhãi đúng là chuyến bay đáng sợ nhất đời cậu.
Vừa bước ra một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước mặt cậu. Dàn vệ sĩ đi bên cạnh chạy ra mở cửa, cung kính hướng Phương Lâm nói:
"Phương thiếu gia mời cậu lên xe"
Phương Lâm lại thở dài một hơi đúng là không thể trốn mà. Cậu đành ngoan ngoãn thuận theo lên xe.
____