Sau khi nghe nam nhân trả lời, Ngự Thượng Tuyền trầm mặc.
Vừa nghe nam nhân nói, y liền phản xạ có điều kiện muốn đáp ứng – này hoàn toàn là thói quen hình thành do bị nhốt trong sáu năm.
Vĩnh viễn cũng chỉ nói vâng, nếu không sẽ không có cơm ăn.
Thất thần nhìn một đống ma thạch trước mắt, trầm mặc không nói, nhưng trừ bỏ cái này y còn có thể làm được gì?
Chiến sĩ?
Nhìn Sát Nặc thân hình kiện mỹ, dáng người thon dài lại ẩn chứa sức mạnh, lại nhìn xem chính mình một thân không mấy lạng thịt nhìn như bạch trảm kê, thực hiển nhiên con đường này là không thể được……
Trừ bỏ Chiến sĩ…… Thương nhân…… Y cũng không cho rằng mình có thể học được người lừa ta gạt, khi trưởng lão mang theo y tham gia yến hội, nhìn đối phương tươi cười giả dối, y liền cảm thấy không thoải mái.
Nhưng y còn có thể làm được cái gì ……
Ngự Thượng Tuyền bỗng cảm thấy mờ mịt, đột nhiên phát hiện, ly khai gia tộc, trừ bỏ năng lực, y giống như trở thành một phế nhân, nhận thấy được điều này làm cho y phi thường khổ sở.
“Còn lại cái gì……” Nói một câu không đầu không đuôi, mặc cho ai đều không hiểu, đoán không ra rốt cuộc y đang nói đến cái gì, nhưng cố tình, Sát Nặc lại hiểu.
“Đổ thạch ma pháp sư, ngươi thích hợp, sẽ rất vui vẻ”. Hắn nhìn ra được thiếu niên này đối với ma hạch đặc biệt yêu thích, ma hạch cùng phỉ thúy, nói trắng ra là cùng một loại, chính là ma hạch có công dụng lớn hơn mà thôi.
Ngự Thượng Tuyền nhìn ánh mắt kiên định của nam nhân, liền cảm thấy bình thường trở lại, y nhớ tới mười năm trước cha y từng nói, chỉ cần y cảm thấy hạnh phúc thì không cần băn khoăn đến bất cứ thứ gì khác, hết thảy đều có cha.
Nhưng lúc y muốn tìm cha, trưởng lão liền nói với y, y đã không còn có cha, y mới phát hiện ra, nguyên lai so với từ chết càng đáng sợ hơn, đó chính là từ không có.
Sau này, y dần dần nghe lời, không hề nháo cả ngày như trước đòi ra ngoài chơi, đòi gặp cha…… Y trở nên ngoan ngoãn hơn.
Mà lúc này đây, đột nhiên có người nói với y, y thích hợp để làm việc này, việc này sẽ làm cho y phi thường vui vẻ, mà không phải bắt buộc y khiến y chỉ muốn làm để ứng phó.
Mỗi lần hồi tưởng lại lúc vừa mới bắt đầu xem xét hàng len dạ, thời điểm thấy được vẻ đẹp tiên diễm của phỉ thúy xuất hiện bên trong khối đá xí xấu, cái loại cảm giác này không có một từ ngữ nào có thể diễn tả, làm cho y yêu thích cùng chờ mong khối phỉ thúy tiếp theo xuất hiện, y bỗng nhiên bình thường trở lại.
Hiện tại, không còn gia tộc, không còn lợi ích tồn tại.
“Ta muốn làm Đổ thạch ma pháp sư!” Thiếu niên trước mắt thoạt nhìn xinh xắn khả ái như vậy, làn da trắng nõn non mềm, thời điểm cười rộ lên ánh mắt cong cong, ở một khắc kia con ngươi màu tím có vẻ trong suốt vô cùng, Sát Nặc bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt có chút không giống với trước kia.
Như một khối phỉ thúy tuyệt thế bị bịt kín trong tro bụi, bất ngờ lộ ra một tia sáng chói mắt.
Giờ khắc này, Sát Nặc phát hiện tâm mình trước giờ như mặt biển tỉnh lặng bất chợt bị một viên đá ném xuống làm cho gợn sóng, thật lâu vẫn chưa thể bình lặng lại……
Bên này Ngự Thượng Tuyền còn đang suy nghĩ, y về sau nhất định phải làm tốt một đổ thạch sư, nhưng phải bằng chính thực lực của mình!
Loại năng lực kỳ dị này không biết khi nào sẽ biến mất, chỉ dựa vào năng lực hư vô mờ mịt này, nhìn không thấy sờ không được khiến y không thể yên tâm, hơn nữa một khi đã thành thói quen, đến một lúc nào đó, nếu năng lực này đột nhiên biến mất, y sẽ càng thêm bất lực.
Lại nói….. Đổ thạch ma pháp sư a….. M quốc, có cái này….. A không, có loại chức nghiệp này sao?
Đại lục Atlantis……
Ngự Thượng Tuyền khi nghe đến cái tên này phản ứng đầu tiên là ngây ra một lúc, nhưng sau đó, mỗi một tế bào trong cơ thể đều mừng như điên.
Ngăn không được mình cắn lấy môi dưới, cố gắng khống chế không cho nước mắt rơi, môi bị cắn nát, cảm giác đau đớn làm cho y giật mình phát hiện, đây không phải là một cảnh trong mơ, y thật sự giống như tiểu thuyết từng nhắc đến.
Y xuyên qua.
Không giống như những nhân vật chính bình thường trong tiểu thuyết, trong đầu lúc nào cũng muốn tìm cách để trở về, y hiện tại chỉ cảm thấy được thoát khỏi thế giới vốn có khiến y mừng như điên.
Các nhân vật chính còn có người nhà, mà người nhà của y đã sớm không còn, các nhân vật chính luôn luôn có bằng hữu, huynh đệ thương hắn, mà y có, chính là mỗi ngày đối mặt với hàng len dạ, cùng với khuôn mặt lạnh như băng của trưởng lão mỗi khi tìm y.
Mà hiện tại, y…… Xuyên qua, điều này có nghĩa là, y hoàn toàn thoát khỏi Ngự gia như ác mộng kia.
Sát Nặc cũng không biết phải làm sao, phản xạ có điều kiện liền đem người mặc dù đang khóc, nhưng quanh thân lại tràn đầy vui vẻ ôm vào lòng, xúc cảm mềm mại làm cho hắn không khỏi buộc chặt cánh tay, khiến cho khoảng cách giữa thiếu niên và hắn càng thêm gần lại.
Ngự Thượng Tuyền đột nhiên bị kéo vào một lòng ngực xa lạ, lúc đầu còn bị dọa một chút, phản xạ đẩy ra, sau đó lại cảm thấy cái ôm này thật ấm áp, tuy rằng cứng rắn một chút, nhưng tổng thể mà nói coi như thoải mái, vụng trộm ngắm người đang ôm mình, nhìn hắn không có phản ứng gì, cũng không rụt rè, lập tức liền nhào vào trong ngực hắn…… khóc lớn.
Lúc thiếu niên chủ động nhào vào lòng nam nhân, vì đã lâu không tiếp xúc với cơ thể người khác, thân thể hắn không khỏi cứng ngắt một chút, nhưng thiếu niên trong lòng lại khóc đến thê thảm như vậy, khiến hắn không đành lòng đẩy y ra, liền tùy ý y đem nước mắt cùng nước mũi đều cọ hết lên người mình.
Dứt khoát ôm thiếu niên lên, ngồi ở dưới tàng cây, dùng tư thế ôm tiểu hài tử ôm lấy y, thoát ra áo ngoài, làm cho thiếu niên tựa vào hõm vai mình, lấy hành động ôn nhu không tương xứng với vẻ ngoài lau nước mắt cho y đồng thời lại dùng một ngón tay đem người nghe thấy chủ nhân khóc, đang muốn cọ lại gần, tiểu Bạch hổ, một lần lại một lần bắn bay, làm Bạch Hổ một bên sốt ruột kêu ngao ngao.
Chậm rãi vỗ lưng thiếu niên, làm cho y…… Không phải nấc lợi hại như vậy.
Khóc nhiều đến nỗi khiến y khó thở…… Sát Nặc cảm thán, quả nhiên vẫn là một tiểu hài tử, khóc nhiều như vậy, bình thường chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi mà thôi.
Nhìn tiểu thân thể này…… Ước chừng chắc cũng mười một hai tuổi đi.
Khi Ngự Thượng Tuyền rốt cục phát tiết xong, thời điểm cuối cùng có thể đi ra ngoài, cũng đến buổi chiều.
Bởi vì lão hổ không có lưu lại cái gì ăn, mà Nhuyễn thật sự còn quá nhỏ, kiếm được cái gì ăn cũng chỉ đủ cho hai người ăn được một bữa no được bảy phần, mà đó còn là khi bạch hổ kiếm được nhiều thức ăn.
Cho nên…… Một người một hổ đem ánh mắt hướng về phía nam nhân thoạt nhìn hung ác, kỳ thật nội tâm rất ôn nhu (……)
“Ngươi tên là gì? Ta gọi là Ngự Thượng Tuyền” Ngự Thượng Tuyền lúc này mới nhớ tới, y tựa hồ quên hỏi tên người ta……
“Sát Nặc⋅ Nhã Địch Tư”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, trong bụng liền truyền đến âm thanh cô lỗ…….
Y liền đỏ mặt.
Sát Nặc buồn cười nhìn người đỏ bừng mặt trước mắt cùng với tiểu sủng vật đang tròn mắt nhìn mình, sau đó ý bảo y ở chỗ này chờ một lát, chính mình liền hướng chung quanh đi săn.