Thanh Long cảm thấy Thần Quân Bạch Hổ tuyệt đối không hợp với mình, mặc kệ là làm cái gì, người này đều phải chống đối mình!
Nếu không, tại sao hắn vừa mới đến hạ giới được vài ngày, Thần Quân Bạch Hổ liền đuổi tới đây.
“Ta nói này Thần Quân đại nhân, ngài thích đuổi theo ta lắm sao? Thích thượng ta?” Thanh Long mang bộ dáng du côn dựa vào tường, ngẫu nhiên có mấy cô gái đi ngang qua thì sẽ huýt sáo một tiếng, mỗi một lần như thế sắc mặt của Bạch Hổ lại đen thêm một phần.
“Thanh Long, từ đại chiến Thần Ma vạn năm trước tới nay, ngươi vẫn còn thiếu ta một trận quyết chiến”. Bạch hổ rút thanh trường kiếm ra, mở kết giới đem hai người khóa lại, nói: “Nay ngươi và ta đều không có việc gì làm, chẳng bằng hãy tỷ thí một phen”.
Thanh Long đưa gương mặt mình tới gần Bạch Hổ, nói: “Bạch Hổ, cho dù nhân gian có truyền thuyết long hổ tranh đấu, nhưng vậy thì có liên hệ gì với chúng ta!”
Bạch Hổ vốn là tồn tại của Chiến Thần, thân là Phán Quan dĩ nhiên hắn cũng rất lợi hại, nhưng vấn đề là, hắn không muốn đánh!
Tránh thoát từng lần tấn công của Bạch Hổ, Thanh Long còn có vẻ vô cùng thành thạo, cợt nhả đắc ý nói:” Ai ui Thần Quân Bạch Hổ, thật sự không được, tại hạ đi trước một bước đây”. Nói xong, đột nhiên dán lên thân thể Bạch Hổ, ngăn cản hành động của y, ái muội ở bên tai Bạch Hổ nói: “Hương vị không tệ a”. Nói xong, còn vô cùng lưu manh hít vào một hơi.
Sắc mặt Bạch Hổ đỏ lên một chút, khuôn mặt than vẫn như trước, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Thanh Long. Thanh Long khôi phục thần sắc bình thường, tới gần Bạch Hổ nói,”Thần Quân Bạch Hổ lớn lên thật xinh… Khụ, đẹp trai a” Thiếu chút nữa đã quên, Thần Quân Bạch Hổ này ghét nhất là bị người ta nói mình xinh đẹp các loại.
Sau đó không biết như thế nào, Thanh Long nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn của Bạch Hổ, càng nhìn càng gần, sau đó liền in một nụ hôn lên cánh môi hồng nhạt của y, dường như chưa đủ, còn liếm liếm hai cái, xong rồi mang vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hôm nay ta có việc gấp, bằng không…” Lách người một cái, trong không trung lưu lại hai tiếng cười khẽ, Thanh Long biến mất tại chỗ.
Một hồi lâu, Bạch Hổ mới thôi mím chặt môi, tay nhẹ vuốt lên cánh môi của mình, khóe miệng dần cong nhẹ lên, từ từ mới phai nhạt xuống.
Sau đó, Bạch Hổ như trước lấy cớ tìm Thanh Long tỷ thí luận võ, bất quá hôm nay, bởi vì phải đến nhân gian trừ ma, cho nên vốn y không có đi tìm Thanh Long, cũng không có thông tri cho hắn biết, điều này làm Thanh Long rất không hài lòng, này Thần Quân Bạch Hổ, không lẽ ngươi chán rồi?
Nghĩ như vậy, nhất thời sắc mặt hắn đen đi.
Vội vàng cảm ứng vị trí của Bạch Hổ rồi lập tức đuổi theo, còn chưa có đánh xong đâu, nói không đến là không đến sao?! Có hỏi qua hắn chưa?
Khi Thanh Long tìm được Bạch Hổ, chính là nhìn thấy một tên toàn thân tản ra ma khí đang ở trên người Bạch Hổ làm xằng làm bậy, trong lòng hắn trong nháy mắt liền dâng lên một cỗ cảm xúc không rõ, còn chưa trải qua suy nghĩ đã đem tên ma vật kia chém thành hai nửa, sau đó hắn mới phát hiện tên ma vật này lại biến thành bộ dáng của mình, “Ta thảo!” Thấp giọng mắng một câu, liền ôm Bạch Hổ đã bị thoát ngoại bào rời đi.
Vậy mà Bạch Hổ còn mang vẻ mặt khó chịu ở trên người hắn cọ loạn, miệng còn rên rĩ những âm thanh ngọt chết người, Thanh Long chỉ cảm thấy yết hầu mình khô nóng khác thường, chật vật đáp xuống đất, cởi ngoại bào ra trải lên mặt đất, tính nhanh chóng vận công trừ ma khí cho Bạch Hổ, ai ngờ Bạch Hổ kéo hắn qua phủ lên người hắn, sau đó tiếp tục cọ loạn.
Này con mẹ nó hắn mà không có phản ứng thì hắn không là nam… à không là Hùng Long! –
Cúi đầu nhìn Bạch Hổ đang cau mày thở dốc cọ loạn, Thanh Long chợt mỉm cười, sau đó hôn xuống … Tắt đèn ==
Hết phiên ngoại