Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngự Thượng Tuyền lấy quyển sách tiếp theo, những điều cần lưu ý đều ghi nhớ, có chút nóng vội lấy từ chồng sách một quyển sách về chú ngữ, kỳ quái là sách về chú ngữ thật sự rất ít, y tìm nửa ngày chỉ có được hai quyển……
“Sát Nặc, sách về chú ngữ sao lại ít như vậy……?” Ngự Thượng Tuyền ghé vào trên bàn hỏi, tay thì không ngừng tìm.
Kết quả vẫn là không có, chỉ có hai quyển trên tay.
“Chú ngữ rất phức tạp ngươi học nhiều sẽ đau đầu, hiện tại chỉ cần học những điều cơ bản thường dùng đến là được rồi”. Có một số thời điểm, phóng thích cấm chú thậm chí không nhanh bằng phóng thích một pháp thuật bình thường, mà có một số trường hợp, một pháp thuật bình thường lại có thể cứu sống một mạng người.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, y cũng không thể nóng lòng cầu thành, bây giờ trước học những điều cơ bản, coi như là kiến thức nhập môn đi.
Ngự Thượng Tuyền cúi đầu bắt đầu đọc sách, yên lặng nhớ kỹ chú ngữ, cũng may những câu chú ngữ này không quá dài, cũng dễ ghi nhớ.
“Vĩnh sinh Hồng Liên dấy lên hỏa diễm bất diệt, Thiên Địa chi viêm nở rộ vu hỗn độn……” Ngự Thượng Tuyền thì thầm, niệm một lần rồi niệm một lần nữa, y phát hiện, câu này rất là ưu mỹ……
…… Chính là tên chú ngữ không được hay cho lắm.
Sát Nặc ở một bên mở một con mắt, nói: “Đó là hỏa hệ, đổi”.
Ngự Thượng Tuyền: “……”
Bá một tiếng, lật qua trang khác.
“Thế nào mới là mộc hệ?” Ngự Thượng Tuyền đem sách đưa đến trước mặt Sát Nặc, để Sát Nặc tìm giúp y.
Sát Nặc lật đến trang mục lục, sau đó nhìn đến trang có ký tự màu lục, trực tiếp lật qua, sau đó đưa sách lại cho Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền…… Hết chỗ nói.
Hiện tại mấy trang sách trước mặt đều là màu lục, những trang hỏa hệ trước đó thì đều là màu đỏ……
“Sát Nặc, có phải hay những màu sắc này có liên quan đến các hệ ma pháp?” Sát Nặc gật đầu, tỏ vẻ điều Ngự Thượng Tuyền vừa hỏi là chính xác.
Chớp chớp mắt, Ngự Thượng Tuyền hỏi thêm: “Vậy…… quang hệ đâu?”
Quang hệ phần lớn đều là màu trắng? Vậy làm sao có thể đọc được?
Sát Nặc đứng lên, lấy một quyển sách đưa cho Ngự Thượng Tuyền, y có thể nhìn thấy một phần quyển sách có những tờ giấy màu đen bên trên có những ký tự màu trắng, Ngự Thượng Tuyền…… 囧.
“Vì cái gì phải nhuộm đen trang giấy, mà không trực tiếp viết bằng mực đen, như thế không phải tốt hơn sao……?” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng than, Sát Nặc nghe được, nói: “Màu đen là màu độc hữu của Pháp sư ám hệ, Pháp sư quang hệ phải dùng giấy màu đen……”.
Sát Nặc nói thì nói vậy nhưng khóe miệng cũng không khỏi run rẩy một chút.
“Bởi vì đại giáo chủ nói, điều này càng biểu hiện sự thánh khiết của pháp thuật quang hệ……”
Ngự Thượng Tuyền ngửa mặt lên trời xem thường.
Ngự Thượng Tuyền lật một trang sách chú ngữ mộc hệ, bắt đầu đọc.
“Xuyên qua tinh linh chi vũ, toát ra ngân sắc Quang Huy đại địa gian, dệt ra hy vọng hào quang……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng nhớ kỹ, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống người y làm y giống như một linh tinh lạc xuống trần gian.
Qua một đoạn thời gian, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy chính mình đã nhớ rõ tương đối, bất quá còn chưa biết ứng dụng vào thực chiến là như thế nào, cho nên liền nói với Sát Nặc: “Sát Nặc, chúng ta thực chiến đi!” Sát Nặc…… Từ trên ghế đứng dậy, cầm những quyển sách trên bàn lên, gật đầu, sau đó hai người đi xuống quầy quản lý ở lầu một để mượn sách.
Đến thí luyện trường, sau khi đem sách đặt lên chỗ ngồi ở bên cạnh, Sát Nặc nói: “Cứ đánh theo những gì ngươi ghi nhớ”.
Vận dụng những gì vừa ghi nhớ, phương pháp này sẽ học nhanh hơn nhiều.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, hồi tưởng lại những gì y từng thấy trong những trận tỉ thí võ thuật, có phải hay không phải giống như Lý Đại Long tiên sinh nhếch một chân lên trước, sau đó hai tay bày ra một tư thế, rồi ‘nga~’ một tiếng?
Suy nghĩ nửa ngày, y vẫn cảm thấy mình sẽ không làm được tư thế có yêu cầu độ khó cao như vậy.
“Sát Nặc, chúng ta muốn thực chiến như thế nào?” Ngự Thượng Tuyền nháo nháo khuôn mặt, giống như bộ dáng đánh nhau bình thường, hay là trực tiếp nhào tới?
Ân, phương pháp này có thể được……
Sát Nặc nói: “Ta công kích ngươi, ngươi dùng ma pháp chú ngữ vừa rồi mới học ngăn trở công kích của ta”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nhớ lại những công kích vừa rồi đều có một chút công dụng ngăn trở người khác.
Sau đó y liền phát hiện, tựa hồ…… Đại bộ phận đều là vậy a.
Sát Nặc gật đầu, nói: “Pháp sư hệ mộc tác dụng chủ yếu chính là quấn quanh và sinh cơ”.
Nga……
Ngự Thượng Tuyền bừng tỉnh đại ngộ.
Dựa theo Sát Nặc phân phó đi tới một bên thí luyện trường, Sát Nặc thì đứng đối diện y, Ngự Thượng Tuyền có chút khẩn trương, nói: “Sát Nặc ngươi chậm một chút nha, ta, ta còn là tân thủ nha……”
Dù sao y thật sự là tân thủ.
Sát Nặc gật đầu, hô: “Ta sẽ dùng thực lực cấp một cấp hai cùng ngươi đối chiến, ngươi phải nhớ rõ tùy cơ ứng biến”.
Ngự Thượng Tuyền hai tay đặt ở bên miệng làm loa, nói: “Tốt–!”
Ngự Thượng Tuyền không chờ Sát Nặc hành động, ngược lại tại chung quanh mình hạ một số pháp quyết phòng ngự hệ mộc, pháp quyết này tuy rằng là cấp một, trước ma pháp cường đại cũng không chịu nổi một kích…… Nhưng nó thắng là ở số nhiều!
Ngự Thượng Tuyền giống như một người thợ làm vườn cần cù, ở chung quanh mình hạ từng đoàn ánh sáng nhỏ màu lục, bởi vì chú ngữ đối với y vẫn tương đối phức tạp, cho nên lúc mới bắt đầu Ngự Thượng Tuyền còn bị thiếu chữ, bất quá y phát hiện cho dù là bị thiếu vài chữ nhưng năng lượng của chúng vẫn giống nhau, sau đó càng niệm càng ít càng niệm càng ít…… Cuối cùng không niệm nữa.
Ngón tay vẫn tiếp tục lặp lại động tác, ánh sáng nhỏ màu lục xuất hiện ngày càng nhiều, lần này, Ngự Thượng Tuyền đem ánh sáng nhỏ đặt ở trước người mình cách một đoạn không xa.
Chắc cũng tạo cho mình một chút tác dụng, sau đó cấp cho mình một ít phép giảm xóc thời gian.
Ngự Thượng Tuyền nhìn ánh sáng nhỏ màu lục ở chung quanh rậm rạp tạo thành một tấm lá chắn, vừa lòng gật gật đầu, đối với Sát Nặc nói: “Sát Nặc Sát Nặc, ngươi bắt đầu đi! Ta đã chuẩn bị tốt rồi!”
Sau đó trừng lớn mắt nhìn mỗi một động tác của Sát Nặc, trong chốc lát Sát Nặc loan chân một cái, liền phát ra một ma pháp quấn quanh quang hệ, từ dưới đất bắt đầu lan dài ra, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ngay sau đó, y cũng phát ra một ma pháp thiên la địa võng dạng hình lưới, tấm lưới lớn lục sắc từ trên trời giáng xuống, vừa lúc dừng ở trên người Sát Nặc, bất quá chiến sĩ tùy thân đều mang theo đao hoặc là kiếm, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng chém một phát, ở giữa tấm lưới liền rách một đường lớn, Sát Nặc rất nhanh đã thoát ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, Sát Nặc cũng không vội vàng hướng Ngự Thượng Tuyền công kích, ngược lại nhắc nhở Ngự Thượng Tuyền: “Phải nhớ kỹ, Pháp sư học ma pháp bằng cách nhớ ma pháp vĩnh viễn đều không bằng được việc chân chính lý giải ma pháp sau khi tự mình thực hiện”.
Tiến về trước hai bước, nhìn tiểu hài tử đang suy nghĩ sâu xa, Sát Nặc lại nói thêm: “Ngươi phải nhớ kỹ, tư tưởng mạnh bao nhiêu, thì uy lực chiêu thức của ngươi sẽ có thể mạnh bấy nhiêu”.
Tư tưởng có bao nhiêu mạnh, uy lực có thể bấy nhiêu mạnh?
Ngự Thượng Tuyền bắt đầu bổ não hình ảnh trước kia từng thấy qua trên TV một đoạn ngắn diễn tả cảnh một tòa nhà bị đánh bom, sau đó bắt đầu phát ra một ma pháp công kích.
Bất quá làm người ta giật mình là, vốn một pháp cầu mộc hệ nho nhỏ, cơ hồ uy lực chỉ đủ để xoá sạch một mảnh lá cây, tự nhiên có thể làm cho trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, hỏi: “Sát Nặc…… Ngươi nói, có phải là ý này hay không……?”
Sát Nặc: “……”
Hắn lúc trước phải mất gần hai tháng mới có thể ngộ ra được điều này, vậy mà hài tử này lại có thể lập tức hiểu được, chuyện này hắn làm sao chịu nỗi!
Gật gật đầu, nói: “Chính là như vậy”.
Kế tiếp, quá trình hai người thực chiến có thể nói là…… Phấn khích chồng chất.
Bởi vì Ngự Thượng Tuyền mỗi một lần phát ra chiêu thức đều sẽ ở trong lòng tự động nghĩ đến một ít cảnh tượng, tỷ như nói, ma pháp thiên la địa võng bị y nghĩ thành báy may rơi, sau đó Sát Nặc liền cảm thấy tấm lưới lúc này không chỉ lớn hơn rất nhiều, thô hơn rất nhiều, còn nặng hơn rất nhiều.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là hắn bị tấm lưới này ép đến không đứng dậy nỗi.
Ngự Thượng Tuyền…… Phất tay một cái đem tấm lưới triệt hồi, nhìn Sát Nặc bị ép tới nỗi trên cánh tay hiện lên từng vệt hồng, đau lòng nói: “Không có việc gì đi không có việc gì đi? Đều do ta nghĩ nhiều quá”.
…… Là rất nhiều a, có ai lại nghĩ thiên la địa võng thành báy may rơi?
Sát Nặc bình tĩnh lau mặt một phen, bất quá trong lòng vì tiểu hài tử ngộ tính cao mà cảm thấy rất cao hứng, vì thế bình tĩnh nói: “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục”.
Còn tiếp tục? Ngự Thượng Tuyền suy sụp cúi đầu, không biết phải cự tuyệt như thế nào, y biết trong đầu y luôn nghĩ đến những hình ảnh có uy lực rất mạnh…… Cũng không biết tiếp theo còn có thể nghĩ ra được cái gì.
Sát Nặc cùng Ngự Thượng Tuyền chậm rãi tách ra, Ngự Thượng Tuyền lặp lại động tác bày ra những ánh sáng nhỏ phòng ngự bên người, khống chế chính mình không được suy nghĩ nhiều, sau đó lại nói với Sác Nặc mình đã chuẩn bị tốt để Sát Nặc bắt đầu công kích.
Có một lần kinh nghiệm, lúc Ngự Thượng Tuyền phát ra ma pháp thiên la địa võng, Sát Nặc cũng không cứng rắn ngăn chặn, mà né qua một bên, sau đó chợt nghe từ mặt đất phát ra một âm thanh gần như là gào thét, co rút khóe miệng một chút nhưng không có quay lại nhìn, lúc rơi xuống, rơi vừa đúng vào cạm bẫy mà Ngự Thượng Tuyền đã hạ trước đó, vốn nghĩ rằng cũng không có việc gì…… Nhưng hắn phát hiện chân mình hình như bị cắn.
Cứng ngắc nhìn lại phía sau lúc này hắn mới phát hiện bên trong ma pháp quấn quanh tự nhiên còn có một vòng ma pháp giống như vật thể hình răng nanh màu lục.
Ngự Thượng Tuyền: “…… Ngạch, ta chính là nghĩ tới thực nhân hoa, không nghĩ tới thật sự phát ra răng nanh……”
Nói xong, hướng bên trong xem xét, phát hiện trên đùi Sát Nặc bị chảy máu, lại bối rối đem…… Thực nhân hoa triệt hồi, sau đó giúp đỡ Sát Nặc ngồi lên, nói: “Sát Nặc, nếu không chúng ta ngày sau hãy luyện tiếp……”
Đem quần Sát Nặc kéo lên trên, y phát hiện tự nhiên miệng vết thương lại là một vòng dấu răng rất là quy luật, Ngự Thượng Tuyền…… Thiệt tình 囧.
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Ngươi đã không cần luyện tập nữa”. Nói xong co rút khóe miệng, loại trình độ tư tưởng này rốt cuộc là mạnh mẽ bao nhiêu a, mới có thể nghĩ ra những thứ cổ quái hiếm lạ như vậy……
“Mấy thứ này, ngươi thấy được ở nơi nào?”
Thực nhân hoa cũng không thông thường, cơ hồ là ở trong trung tâm rừng rậm Giới Hạn mới có một ít, tiểu hài tử này như thế nào mà gặp được?
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn trả lời: “Trong sách!”
Sát Nặc lại hỏi: “Vậy tấm lưới thứ hai, ngươi nghĩ đến cái gì?”
Ngự Thượng Tuyền chần chờ một lúc, lo lắng nên trả lời như thế nào, sau đó mới nói:
“Ngạch…… thú Cơn Lốc…… Một đám thú Cơn Lốc thể trọng lớn……”
Sát Nặc: “……”
Lắc đầu, đem Ngự Thượng Tuyền nâng dậy, nói: “Đi đến phòng y vụ trước, sau đó lại đi đến phòng quản lý làm một số thủ tục”.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn gật đầu, giúp đỡ Sát Nặc đi đến phòng y vụ.
Tuy rằng chỉ là tiểu thương, cũng không phải là đau lắm nhưng cảm giác đau âm ỉ như vậy, rất làm cho người ta chán ghét.
Hết chương
Chú thích:
Thực nhân hoa