Tình Nhân Giao Dịch

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngôn Xảo Dung trở lại nhà Cao Kiều được một thời gian, Cao Kiều Tuyết Ngạn vì cùng Sam Phổ Hạo Huy làm thiết kế, dường như mỗi ngày đều bận đến khuya, dĩ nhiên cũng không có chú ý tới Ngôn Xảo Dung.

Ngôn Xảo Dung bắt đầu lo lắng không biết trong bụng của mình có sinh mệnh nhỏ hay không, mặc dù cũng rất muốn có một đứa con của mình và Tuyết Ngạn, nhưng lại sợ không cách nào cho sinh mệnh nhỏ một gia đình bình thường, càng sợ Cao Kiều Tuyết Ngạn sẽ không muốn có nó.

Ngôn Xảo Dung thật bất lực, đột nhiên một trận ghê tởm xông tới, cô vội vàng che miệng lại xông về nhà vệ sinh, điều này làm cho cô càng thêm xác định mình có thai.

Nên nói cho Cao Kiều Tuyết Ngạn không? Anh có thể không muốn hay không đây?

Ngôn Xảo Dung tin chắc Cao Kiều Tuyết Ngạn yêu mình là không thể nghi ngờ rồi, nhưng đối với đứa con thì sao?

Cô thật sợ hãi, cuộc sống từng ngày đi qua, bụng dần dần sẽ trở nên to lên, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? Tâm không ngừng phập phòng lên xuống, cô không biết nên làm thế nào cho phải.

"Chị!"

Sam Phổ Dục Khiết đột nhiên xuất hiện, dọa Ngôn Xảo Dung đang trầm tư giật mình.

"Chị làm sao vậy!" Sam Phổ Dục Khiết nhìn mặt Ngôn Xảo Dung trắng bệch, khẩn trương mà ổn định thân thể của cô ấy.

"Chị không sao." Ngôn Xảo Dung không muốn cho bất luận kẻ nào biết mình có thai.

"Chị còn muốn lừa gạt em sao? Dì Lan nói chị lúc này buồn buồn không vui, nói cho em biết, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Mới mấy ngày không thấy, thân thể Ngôn Xảo Dung gầy gò làm cho Sam Phổ Dục Khiết cực kỳ đau lòng."Tuyết Ngạn cũng thiệt là, đem chị để ở trong nhà không quan tâm, chúng ta đi tìm anh ấy!"

"Đừng đi!" Ngôn Xảo Dung kéo vạt áo Sam Phổ Dục Khiết, cô sợ nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn, càng sợ cặp mắt tựa như chất vấn kia của anh.

Sam Phổ Dục Khiết không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên cạnh Ngôn Xảo Dung, nhìn mặt cô ấy lộ vẻ khó khăn mà phát ngốc.

Có lẽ nên đem đứa nhỏ lấy ra?

Không! Đứa nhỏ là vô tội, có nên kết thúc tánh mạng của nó hay không, cũng không phải là cô có thể quyết định.

"Dục Khiết, nếu như bây giờ chị có con của Tuyết Ngạn, vậy chị nên sinh hạ nó không?" Ngôn Xảo Dung đột nhiên hỏi.

Sam Phổ Dục Khiết kinh ngạc trợn to cặp mắt, "Chị có đứa trẻ rồi?" Cô hân hoan mà vuốt bụng Ngôn Xảo Dung,

"Dĩ nhiên phải sinh hạ nó a!"

"Nhưng mà..."

Ngôn Xảo Dung muốn nói cái gì lại bị Sam Phổ Dục Khiết cắt đứt.

"Nhưng mà đứa nhỏ này về sau sẽ có em đây là mẹ để yêu thương." Cô nằm ở bụng của Ngôn Xảo Dung."Người bạn nhỏ đá phải mặt của em rồi, chị xem!" Cô trêu chọc mà đem mặt chen đến trước mặt Ngôn Xảo Dung.

Nhưng tâm tư của Xảo Dung đang bồn chồn, làm sao chú ý tới hành động của Sam Phổ Dục Khiết đây?

Sam Phổ Dục Khiết chưa từ bỏ ý định mà lắc lắc thân thể Ngôn Xảo Dung, "Chị nhất định phải sinh hạ nó đó!"

"Dục Khiết..." Ngôn Xảo Dung không biết mình nên nói cho Sam Phổ Dục Khiết như thế nào, sự thật là có thể phải lấy đứa trẻ ra.

"Ngày mai chúng ta cùng đi kiểm tra được không?" Sam Phổ Dục Khiết hưng phấn nói.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Sam Phổ Dục Khiết, Ngôn Xảo Dung cảm giác mình thật là tàn nhẫn."Dục Khiết, em đồng ý với chị, chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, được không?"

Sam Phổ Dục Khiết thấy Ngôn Xảo Dung khẩn trương như thế, vì không để cho cô ấy suy nghĩ lung tung nữa, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lúc này, Sam Phổ Dục Khiết mới phát hiện Ngôn Xảo Dung cũng không có vui sướng như những phụ nữ có thai, chỉ có lo lắng cùng sợ hãi, cô muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hết lần này tới lần khác mặc cho cô hỏi thế nào, cũng hỏi không ra nguyên nhân, cuối cùng cũng đành phải buông tha.

"Tuyết Ngạn, ngày mai công ty không có chuyện gì lớn, cậu có muốn ở nhà cùng Xảo Dung hay không?"

Mấy ngày nay Cao Kiều Tuyết Ngạn công việc bận rộn, trong lòng Hoắc Diệu Dương đối với Ngôn Xảo Dung vô cùng áy náy.

"Công ty kia giao cho cậu." Cao Kiều Tuyết Ngạn vỗ vai Hoắc Diệu Dương."Tình cảm của tôi cùng Xảo Dung có thể có hôm nay, công thần lớn nhất chính là cậu."

Nhìn vẻ mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn mệt mỏi không chịu nổi, từ đáy lòng Hoắc Diệu Dương thật bội phục cậu ta, lại có thể vì công việc mà chuyên tâm như vậy.

"Diệu Dương, lần trước nghe Xảo Dung nói, cậu thích Tư Khả em gái cô ấy!"

"Thích có biện pháp gì, cô ấy chính là một tomboy tiêu chuẩn đây!"

Hoắc Diệu Dương nghe chuyện của Ngôn Tư Khả cũng sẽ đặc biệt chú ý, vì vậy Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn vào ngày nghỉ cùng Ngôn Xảo Dung bàn bạc một chút, nên trợ giúp bọn họ với tình yêu " người mới mẻ " như thế nào.

"Tuyết Ngạn, tôi cảm thấy Xảo Dung có chút là lạ." Hoắc Diệu Dương nói có chút hàm ý.

"Có sao?" Cao Kiều Tuyết Ngạn nhìn Hắc Diệu Dương một cái.

Nghĩ tới lúc này Ngôn Xảo Dung cố ý tránh gặp mặt mình, ngay cả buổi tối hai người cũng đều phân phòng ngủ; Hoắc Diệu Dương vừa nói như thế, anh cũng cảm thấy có điểm lạ.

"Xảo Dung trước kia không phải là mỗi ngày đều sẽ tới công ty đón anh tan việc sao? Gần đây tại sao cũng không nhìn thấy cô ấy?" Hoắc Diệu Dương đã sớm muốn hỏi, chẳng qua là thấy công việc bộn bề, cũng ngại mở miệng.

"Người cô ấy có chút không thoải mái."

"Tuyết Ngạn, anh xác định cô ấy thật không thoải mái sao?"

"Lời này của cậu là có ý gì?" Trong lòng Cao Kiều Tuyết Ngạn đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ.

"Tôi đột nhiên nhớ tới có một số việc chưa có làm xong, đi trước đây." Thấy chuyển biến không tốt liền trốn luôn là đặc tính của Hoắc Diệu Dương, hôm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Cao Kiều Tuyết Ngạn bắt đầu bất an, anh sợ Ngôn Xảo Dung có phải có người khác bên ngoài hay không; anh vì bận rộn công việc không dứt được, cô ấy lại mượn cơ hội này phản bội mình.

Cao Kiều Tuyết Ngạn càng nghĩ càng bực, ngay sau đó cầm áo khoác lên, rời phòng làm việc.

Cao Kiều Tuyết Ngạn chạy như bay về đến nhà, bước nhanh chạy về phía phòng của Ngôn Xảo Dung, anh hổn hển nhìn thấy căn phòng không có một bóng người, quả thật giận sắp điên lên.

Trong lòng anh lúc này chỉ có ý niệm, Ngôn Xảo Dung cùng người khác hẹn hò rồi.

Tưởng tượng Ngôn Xảo Dung ở trong ngực người khác ngọt ngào mà cười, Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng sắp không khống chế được lửa giận của mình.

" Dì Lan, Dì Lan..."

Không lâu sau, Dì Lan đi tới thư phòng. Nhìn thấy bộ dáng Cao Kiều Tuyết Ngạn tức giận, bà quan tâm hỏi: "Tuyết Ngạn, có phải công việc mệt mỏi hay không, tâm tình không tốt, Dì Lan hôm nay có chưng tổ yến, ăn một chút bồi bổ nguyên khí."

Cao Kiều Tuyết Ngạn đem tổ yến đẩy đi." Dì Lan, con muốn một mình yên tĩnh."

Dì Lan nhìn mặt mũi Cao Kiều Tuyết Ngạn mệt nhọc, cũng không tiện nói cái gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Ở ngoài cửa phòng bà vừa vặn thấy Ngôn Xảo Dung vừa về đến nhà.

" Dì Lan!"

"Xảo Dung, làm sao trễ như thế mới trở về?"

Mới vừa rồi Ngôn Xảo Dung mới vừa vào cửa nghe bọn hạ nhân đang bàn luận Cao Kiều Tuyết Ngạn không bình thường, cô lo lắng có phải là anh biết tin mình mang thai hay không, mới có thể vì vậy mà giận dữ.

"Con muốn vào xem Tuyết Ngạn một chút."

"Tuyết Ngạn hiện tại tâm tình không tốt lắm, con chớ đi vào."

Dì Lan lôi kéo Ngôn Xảo Dung đi tới trong phòng, cũng thân thiết mà pha nước tắm cho cô.

"Xảo Dung, Dì Lan giúp con mở nước xong rồi." Dì Lan thấy Ngôn Xảo Dung hồn vía lên mây mà lẩm bẩm tự nói."Xảo Dung, có phải có chuyện phiền lòng hay không?"

"Con..." Ngôn Xảo Dung không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Xảo Dung, thành thật nói cho Dì Lan, con có phải mang thai hay không?"

Gần đây tâm tình Ngôn Xảo Dung không ổn định, thường không yên lòng, nghe thấy được mùi thức ăn là ghê tởm không tự chủ mà nôn mửa, đã vậy đủ loại dấu hiệu, khiến cho Dì Lan càng thêm xác định cô mang thai rồi.

Ngôn Xảo Dung trợn to hai mắt nhìn Dì Lan, cô không tin Sam Phổ Dục Khiết sẽ bội tín với cô.

"Con không thể gạt được dì, Dì Lan có chuyện gì chưa từng thấy chứ."

"Không phải là Dục Khiết nói sao?"

Dì Lan nhìn Ngôn Xảo Dung lắc đầu một cái, nghĩ thầm con bé này thật khờ, sợ sau khi Tuyết Ngạn biết sự thật sẽ không muốn đứa nhỏ này, chẳng lẽ con bé còn chưa tin nó yêu mình sao? Nếu như thật là như vậy, cũng còn có bà lão này làm chỗ dựa cho cô a!

" Dì Lan, không nên nói cho Tuyết Ngạn, được không?"

"Được, nhưng con phải đồng ý với dì, điều dưỡng thân thể thật tốt."

Dì Lan cũng không hy vọng cậu chủ nhỏ này tương lai sinh ra gầy trơ xương như củi, như vậy bà thật thẹn với nhà Cao Kiều.

"Xảo Dung, ngày mai đi xem người bạn nhỏ trong bụng con một chút đi!" Dì Lan không thể chờ đợi mà muốn biết người bạn nhỏ trong bụng của cô có khỏe mạnh không.

" Dì Lan, hôm nay con cùng Dục Khiết đã đi kiểm tra rồi, bác sĩ nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh." Trên mặt Ngôn Xảo Dung dần dần lộ ra nụ cười từ ái của người mẹ.

"Xảo Dung, về sau Dì Lan sẽ ở bên cạnh con chăm sóc con, có chuyện gì liền nói cho dì biết, dì giúp con làm là được rồi, để tránh con một khi không chú ý sẽ động thai khí."

Dì Lan quan tâm làm cho Ngôn Xảo Dung cảm động thật sâu.

"Xảo Dung, nước ấm cũng vừa đủ độ rồi, mau đi tắm đi! Có chuyện gì thì tìm Dì Lan, không có chuyện đi ngủ sớm một chút!" Dì Lan thu xếp lại chút quần áo để ở trong phòng tắm cho Ngôn Xảo Dung, sau đó liền rời đi.

Ngôn Xảo Dung đi vào phòng tắm đem quần áo trên người cởi ra, muốn cho tâm tình căng thẳng được tạm thời thoải mái.

Ngôn Xảo Dung vui vẻ mà nghĩ tới đứa bé trong bụng, không biết là nam hay nữ, cũng không biết nên đặt tên gì cho hay, nhưng cô cũng vô cùng vui vẻ, cuối cùng hiểu rằng đứa trẻ ngoài ý muốn này; cô quyết định bất kể Cao Kiều Tuyết Ngạn có muốn đứa bé này hay không, cô cũng muốn đem nó sinh hạ bình an.

"Người bạn nhỏ, con bơi lội ở trong bụng mẹ đây sao?" Ngôn Xảo Dung sờ sờ cái bụng, nghĩ tới bộ dáng năm, sáu tháng sau của mình, không khỏi bật cười.

Cao Kiều Tuyết Ngạn đứng ở ngoài cửa nghe tiếng cười của Ngôn Xảo Dung, lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Ngôn Xảo Dung hồn nhiên không biết Cao Kiều Tuyết Ngạn đã đến, còn vui sướng đắm chìm cùng với hình tượng đứa con trong tương lai.

Cao Kiều Tuyết Ngạn thấy vẻ mặt tươi cười của Ngôn Xảo Dung, lập tức đổ cái bình dấm ở trong lòng.

Mấy ngày gần đây Ngôn Xảo Dung dường như chưa cho anh một nụ cười, bây giờ lại có thể vô duyên vô cớ cười đến rực rỡ như thế, anh càng thêm tin chắc Ngôn Xảo Dung có người đàn ông khác ở bên ngoài; nghĩ đi nghĩ lại, lửa giận của anh càng thêm cao, người đàn ông kia chẳng lẽ so với anh ôn nhu, so với anh tốt hơn?

"Thật ra thì anh đối với mình rất tốt, mình cũng không nỡ vào lúc này rời khỏi anh, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?"

Ngôn Xảo Dung vừa tự nhủ vừa nói, không biết họa là từ ở miệng mà ra rồi.

Cao Kiều Tuyết Ngạn rốt cục không thể nhịn được nữa, uổng phí tình cảm của anh đối với cô, khi anh đối với cô hoàn toàn tín nhiệm thì cô lại có người khác ở bên ngoài.

"Dung nhi!" Thanh âm của Cao Kiều Tuyết Ngạn có chút khàn khàn.

Khi nghe thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn la lên, thân thể Ngôn Xảo Dung không tự chủ mà run rẩy.

"Tuyết Ngạn, anh muốn tắm sao? Phòng tắm tặng cho anh, em tắm xong rồi."

Ngôn Xảo Dung muốn đi đến bên cạnh lấy quần áo, lại bị Cao Kiều Tuyết Ngạn vứt ra ngoài.

"Tuyết Ngạn." Ngôn Xảo Dung nhìn thấy lửa giận trong mắt Cao Kiều Tuyết Ngạn, nếu như không nghĩ cách rời đi, hậu quả nhất định sẽ rất thảm.

"Em giúp anh." Cao Kiều Tuyết Ngạn dùng sức kéo lấy tay Ngôn Xảo Dung, đặt ở lồng ngực của mình.

"Đau quá!" Ngôn Xảo Dung không biết Cao Kiều Tuyết Ngạn bị làm sao.

"Cởi!" Cao Kiều Tuyết Ngạn tức giận mà nhìn chằm chằm Ngôn Xảo Dung.

Ngôn Xảo Dung biết kết quả làm trái lại Cao Kiều Tuyết Ngạn, vì vậy thuận theo cởi ra từng nút một của áo sơ mi, từ từ đem áo sơ mi của anh cởi xuống; tiếp theo ngồi xổm xuống, giúp anh đem quần cùng quần lót cùng rút ra.

Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm lấy Ngôn Xảo Dung đang run rẩy, hai người ngâm mình ở trong hồ tắm; Ngôn Xảo Dung đưa lưng về phía anh, anh liền bắt đầu không an phận.

Hai tay anh cầm lấy ngực của cô, liếm hôn vành tai của cô, anh đối với vùng nhạy cảm của cô rõ như lòng bàn tay, không tin cô sẽ không đầu hàng trước nhu cầu mạnh mẽ của anh.

Nhớ tới lời nói của cô, hai tay anh không khỏi tăng thêm lực đạo, hung hăng mà trên cổ non mềm của cô cắn một cái.

"Tuyết Ngạn, buông em ra." Ngôn Xảo Dung không chịu nổi loại đối đãi này của Cao Kiều Tuyết Ngạn.

"Buông em ra?" Cao Kiều Tuyết Ngạn tức giận mà nhìn Ngôn Xảo Dung, câu thường nói: "Đàn bà là hay thay đổi." Nói một chút cũng không sai.

"Tuyết Ngạn, cầu xin anh bỏ qua cho bọn em, tương lai em làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp anh!"

Giữ lại đứa nhỏ. Đây là hy vọng duy nhất của cô.

"Bỏ qua cho các người?"

"Tuyết Ngạn, coi như là em cầu xin anh!" Cô không muốn ngay cả một chút hy vọng cuối cùng cũng thất bại.

"Anh không thể nào để cho em rời khỏi anh."

Anh cuồng loạn mà hôn môi đỏ mọng của cô, không ngừng mà hấp thu chất mật trong miệng cô, hai tay ở vùng nhạy cảm của cô châm dục hỏa, để cho cô mê mẩn.

"Nói em là của anh."Anh cường thế mà ra lệnh.

Cô còn vùi lấp ở trong mê tình không thể tự kềm chế, ngay cả lời của anh nói cô cũng không nghe.

Taycủa anh từ từ dời tới vùng đất phái nữ của cô, trêu chọc cô, làm cho cô liên tục bởi vì khoái cảm mà rên rỉ, lại chậm chạp không chịu tiến vào.

"Tuyết Ngạn..." Cô muốn anh vì mình mà giải trừ dục hỏa.

"Nói đời này cũng sẽ không rời khỏi anh, em là của anh."

Cô nóng lòng muốn được giải thoát, "Em là của anh, em vĩnh viễn cũng là của anh."

Anh không thể chờ đợi mà đoạt lấy cô, tiến vào chỗ sâu nhất của thân thể cô, tốc độ luật động càng lúc càng nhanh; mà cô rên rỉ càng cầu xin càng dồn dập, cô như thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng anh sẽ tức giận đến mức phát điên.

Thật lâu sau, anh mới thỏa mãn buông thả mình, nhưng cũng để cho cô không chống đỡ nổi mà ngủ ở trong ngực của anh.

Anh không đành lòng mà nhìn bộ dáng cô ngủ mê man, cũng tự trách mình xúc động nhất thời làm thương tổn cô.

Ngôn Xảo Dung mở mắt ra mơ màng, thấy cũng không phải là Cao Kiều Tuyết Ngạn mà là Dì Lan

"Xảo Dung, con rốt cục đã tỉnh lại." Dì Lan vui mừng nhướng mày mà nhìn Ngôn Xảo Dung, cô đã ngủ mê man chính là ba ngày ba đêm, quả thực làm cho người ta lo lắng gần chết.

Tốt rồi, trời cao có mắt, không có để cho tên tiểu tử hồ đồ Tuyết Ngạn này đem đứa nhỏ trong bụng Xảo Dung cho rơi mất, nếu không bà chính xác cùng nó liều mạng.

"Dì Lan!" Ngôn Xảo Dung không nhịn được ủy khuất mà khóc thút thít.

Dì Lan đau lòng mà vuốt ve cô, "Xảo Dung, đem chuyện nói cho Tuyết Ngạn đi! Dù sao Tuyết Ngạn cũng là cha của đứa bé, nó có tư cách biết chuyện này."

"Không được!" Mấy ngày trước Cao Kiều Tuyết Ngạn kia hành động điên cuồng, làm cho cô bất kể như thế nào cũng không dám đem tình hình nói ra.

"Xảo Dung..."

" Dì Lan, Xảo Dung đã tỉnh sao?"

Hoắc Diệu Dương sau khi nhận được tin tức liền tới xem qua Ngôn Xảo Dung, nhưng cô còn đang trong trạng thái ngủ mê man, làm anh giận quá chạy đi tìm Cao Kiều Tuyết Ngạn tranh luận một phen.

Không nghĩ tới chuyện này đầu sỏ gây nên chính là mình, một câu nói vô tâm lại mang đến tổn thương không cách nào đền bù, khiến cho Hoắc Diệu Dương đối với Ngôn Xảo Dung và Cao Kiều Tuyết Ngạn sinh ra lòng áy náy.

"Xảo Dung, em không sao chứ!" Hoắc Diệu Dương ân cần mà chen đến trước mặt Dì Lan, cẩn thận mà nhìn Ngôn Xảo Dung.

"Hoắc Diệu Dương, con đủ rồi đó!"

Dì Lan đem Hoắc Diệu Dương kéo qua một bên, bà cũng không muốn để cho Ngôn Xảo Dung bị người ngoài thấy hết.

"Dì Lan, Diệu Dương không phải cố ý, chẳng qua là anh ấy quá quan tâm con."

Dì Lan liếc Hoắc Diệu Dương một cái, trở lại chỗ ngồi ban đầu, đút cho Ngôn Xảo Dung uống canh gà.

"Xảo Dung, anh là muốn nói cho em biết, Tuyết Ngạn bởi vì uống rượu quá chén, lúc lái xe không tập trung mà phát sinh tai nạn xe, em đi bệnh viện thăm cậu ấy, được không?" Hoắc Diệu Dương muốn vì Cao Kiều Tuyết Ngạn làm chút chuyện, đền bù thật tốt cho anh ta.

"Tai nạn!" Ngôn Xảo Dung không dám tin mà nhìn Hoắc Diệu Dương.

Hoắc Diệu Dương im lặng không lên tiếng mà gật đầu một cái, không biết mình còn có thể nói cái gì vào lúc này.

Ngôn Xảo Dung vội vàng chạy xuống giường, có lẽ bởi vì không có ăn cái gì nên thể lực chưa đủ, chạy chưa được hai bước liền ngã nhào.

"Xảo Dung!" Dì Lan vội vàng đỡ thân thể suy yếu của Ngôn Xảo Dung dậy trở lại trên giường.

"Diệu Dương, dẫn em đi gặp Tuyết Ngạn, nhờ anh dẫn em đi nhìn anh ấy." Cô không biết mình sẽ gây ra đại họa, Cao Kiều Tuyết Ngạn nếu có chuyện gì xảy ra, cô cùng đứa trẻ làm sao bây giờ?

"Xảo Dung, chờ thân thể con khỏe hơn một chút, sẽ để cho Diệu Dương cùng đi với con, được không?"

Thật ra thì chuyện này Dì Lan đã sớm biết, nhưng bà không muốn đả thương cô nữa, nên lựa chọn giấu giếm, nhưng Hoắc Diệu Dương cố tình không biết mà nói ra toàn bộ.

"Dì Lan, Tuyết Ngạn bây giờ rất cần con, con muốn đi tìm anh ấy."

Ngôn Xảo Dung lần nữa lật người xuống giường, lại bị Dì Lan và Hoắc Diệu Dương đè xuống giường lại.

"Van cầu các người để cho tôi đi tìm anh ấy!" Mình nhất thời sơ ý làm hại Cao Kiều Tuyết Ngạn gặp chuyện không may, tâm cô đau đớn tựa như bị mấy trăm mũi tên đâm thủng.

Ngôn Xảo Dung đau khổ cầu khẩn, Dì Lan không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý yêu cầu của cô, để cho Hoắc Diệu Dương mang cô đến bệnh viện chăm sóc Cao Kiều Tuyết Ngạn.

Cao Kiều Tuyết Ngạn một mình nằm ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà nghĩ tới tình cảm của mình cùng Ngôn Xảo Dung.

Lúc này Ngôn Xảo Dung mang theo thân thể suy yếu, đi tới trong phòng bệnh Cao Kiều Tuyết Ngạn, thấy tinh thần anh cùng dáng dấp mạnh khỏe, rốt cục như trút được gánh nặng.

" Dì Lan, Xảo Dung tỉnh chưa?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn không có nhìn tới cửa, cho là Dì Lan đưa cơm tới như thường ngày, cũng báo tình huống về Ngôn Xảo Dung.

"Dì Lan, dì yên tâm, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại."

Ngôn Xảo Dung từng bước một mà đi về phía Cao Kiều Tuyết Ngạn.

Anh nghe thấy được một mùi hương thơm quen thuộc, chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.

Là Xảo Dung đến thăm anh!

Mặc dù trong lòng anh tràn đầy vui sướng vô tận, lại giận mình lúc cô hôn mê không cách nào tự mình chăm sóc cô, bây giờ thì ngược lại muốn cô tới chăm sóc anh.

"Tuyết Ngạn, khá hơn chút nào không?" Ngôn Xảo Dung nhẹ giọng nói.

"Em không ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, tới nơi này làm cái gì?" Cao Kiều Tuyết Ngạn tức giận mà nhìn cô, muốn cô trở về, không muốn làm cho thân thể gầy yếu của cô trải qua mệt nhọc mà phát sinh ngoài ý muốn nữa.

"Tuyết Ngạn, để cho em ở lại cùng anh, được không?" Cô nắm lấy tay ấm áp của anh, muốn mượn nhiệt độ của anh tới sưởi ấm cho mình.

Anh hất đi bàn tay thật nhỏ của cô.

"Anh là kêu em trở về, em nghe không hiểu a!"

"Tuyết Ngạn, em biết em sai rồi. Sẽ không có nữa lần sau, anh tha thứ cho em!"

Nếu như bởi vì mình nhất thời tùy hứng khiến cho Cao Kiều Tuyết Ngạn gặp chuyện không may, cô thà rằng mình không có đứa trẻ.

Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, giống như đứa bé nói: "Anh thật là sợ, sợ em sẽ chán ghét anh, sau đó vô thanh vô tức mà liền xa rời anh."

"Tuyết Ngạn..."

"Người nhà Cao Kiều Tuyết Ngạn, mời đi ra lấy thuốc bữa chiều."

Y tá kêu gào cũng không làm cho Cao Kiều Tuyết Ngạn buông Ngôn Xảo Dung ra, cho đến lúc y tá không nhịn được nữa gọi lần thứ hai, Ngôn Xảo Dung kéo hai tay của anh ra, đi tới ngoài cửa lấy thuốc cho anh.

"Tuyết Ngạn, mới vừa rồi y tá nói anh rất hung dữ, có phải anh đắc tội các cô ấy hay không?"

Ngôn Xảo Dung bưng lên canh gà bên cạnh thổi nguội cho anh uống.

"Không có nha! Bởi vì các cô ấy không có ôn nhu chăm sóc như em."

"Anh bớt lắm mồm đi!" Cô đem thịt gà nhét vào trong miệng của anh.

"Muốn mưu sát chồng a!"

"Ít dát vàng trên mặt mình đi, ai là vợ của anh!"

Anh nhìn ra được trong lòng cô có chuyện gạt mình."Dung nhi, em có chuyện không muốn nói cho anh biết?"

Cô kinh sợ mà cũng rút ra giọng nói ổn định tâm tình, sợ khi anh ép hỏi sẽ làm cho chuyện không thể vãn hồi, cô xoay người muốn rời đi, lại bị anh dùng sức kéo ngã ở trên giường bệnh.

"Nói cho anh biết là chuyện gì khiến cho em lo lắng như vậy?" Anh muốn biết cô còn có cái bí mật gì mà không thể nói.

Giọng điệu của anh mặc dù không hung, nhưng sau lưng cứng rắn lại làm cho cô cực kỳ sợ hãi.

"Tuyết Ngạn, để cho em cất giữ chút ít bí mật thuộc về mình, được không?" Cô nhẹ giọng mà hỏi anh.

Anh không có chút báo động nào trước mà hôn môi đỏ mọng của cô, mút vị ngọt trong miệng; cô cực lực muốn đẩy anh ra, nhưng cô càng đẩy ngược lại bị ôm càng chặc, cho đến khi anh cảm thấy thỏa mãn mới buông cô ra.

Anh thâm tình nhìn cô.

"Tại sao em sợ anh như vậy?"

"Tuyết Ngạn, em..." Cô không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Anh sẽ không ép em nữa! Từ nay về sau giữa anh và em không thể có bất kỳ giấu giếm nào nữa."

Anh yêu thương mà vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô.

"Dung nhi, nếu như canh gà còn dư lại, Dì Lan sẽ mắng anh, không bằng em giúp anh uống sạch nó."

Anh đem chung canh gà bưng cho cô, ý bảo muốn cô uống liền bây giờ.

Cô cũng không biết mình rốt cuộc tại sao vậy, chỉ cần nghe thấy mùi vị tương đối nồng sẽ muốn ói, mới vừa rồi lúc cho anh ăn canh đã hết sức nhịn khó chịu, bây giờ muốn đem nó toàn bộ uống vào trong bụng, này...

"Dung nhi, em làm sao vậy?"

"Em, em không có sao." Bất kể anh mọi sự, trước uống vào hãy nói.

Sau khi hít sâu một cái, cô đem canh gà uống vào, không ngờ nên xảy ra chuyện phát sinh.

Cô vội vàng xông về nhà vệ sinh, bắt đầu đem thức ăn cả ngày ăn vào bụng phun ra.

Cao Kiều Tuyết Ngạn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Ngôn Xảo Dung bất quá là uống canh gà mà thôi; nhìn cô ở trên bồn cầu nôn mửa, anh bắt đầu khẩn trương.

"Dung nhi, em khá hơn chút nào không?"

Ngôn Xảo Dung vô lực kéo thân thể từng bước một đi tới bên giường ngồi xuống.

"Tuyết Ngạn, có thể để cho em nghỉ ngơi một chút không?" Ngôn Xảo Dung sắp chịu không nổi, nói xong liền ngủ mất.

Cao Kiều Tuyết Ngạn vuốt mặt tái nhợt của Ngôn Xảo Dung, nghĩ tới cô rốt cuộc có chuyện gì không dám nói với mình.

Truyện Chữ Hay