Tình Nhân Đầu Gỗ Của Ta

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thạch Tri Mặc khẽ lắc đầu một cái. "Anh có phải người đàn ông của người khác hay không, em biết mà, không phải sao?"

Liễu Thuần Đình híp đôi mắt đẹp, rất lười biếng chậm rãi nói: "Em biết a. . . Bất quá, chỉ sợ có người không biết, cho nên mới muốn anh tự nói thôi!"

"Cô đang nói ai hả?" Phạm Chỉ Song bén nhọn hỏi.

Liễu Thuần Đình nhíu mày, cố tình khoe năm ngón tay thon dài xinh đẹp trước mặt thổi khí. "Nói ai? Cái này muốn xem cô hỏi ai nha!"

Dáng vẻ như không để cô ta vào trong mắt, càng khiến cho Phạm Chỉ Song vẻ mặt sớm đã ghen tỵ càng thêm.

Cô nàng tuyệt đối là cố ý! Phạm Chỉ Song oán hận nghĩ.

"Sao em lại đến đây, em không phải muốn đi làm sao?" Thạch Tri Mặc đột nhiên hỏi, làm cho Liễu Thuần Đình vốn đang thảnh thơi hưởng thụ tình địch thất bại lập tức suy sụp xụ mặt.

"Này. . . " Cô có thể nói địa điểm cô đến làm kỳ thực ngay sát vách nhà hàng sao?

"Em không đi làm?" Thạch Tri Mặc khẽ thở dài, cơ hồ là khẳng định nói ra đáp án.

"Hắc hắc!" Liễu Thuần Đình quay đầu đi ngây ngô cười, nghĩ như vậy lừa dối cho qua, đáng tiếc cô đối mặt là một người đàn ông như hũ mút, hơn nữa còn là một người cố chấp bảo thủ đến không chịu được, sao có khả năng sẽ để cô cứ như vậy mà qua mặt hắn chứ?

"Không nên giả ngu. " Hắn quay mặt cô lại đối diện với mình, chuẩn bị bắt đầu giáo huấn cô vợ luôn đem lời của hắn trở thành gió thoảng bên tai.

"Em không có giả ngu a!" Liễu Thuần Đình vẻ mặt vô tội, rất giống như hắn đang oan uổng cô vậy đó.

"Còn nói không có, hử?" Thạch Tri Mặc tiếng nói mềm nhẹ tao nhã không thay đỏi, thế nhưng trong lời nói lại xen lẫn một chút nghiêm túc trong đó.

"Này. . . " Liễu Thuần Đình vô thố bắt đầu khẩn trương nhìn ngó chung quanh, cầu khẩn có một đạo sấm sét có thể bỗng nhiên đánh xuống, làm cho hắn quên chuyện cô vốn là đang ở chỗ làm a.

Bằng không phần tử khủng bố giết người tiến vào cũng tốt a. . .

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tâm nguyện bé nhỏ của cô tựa hồ truyền không đến tai các thần, cho nên cô vẫn phải ngoan ngoãn đứng ở chỗ này nghĩ ngợi lung tung, hi vọng hắn có thể quên đi chuyện này.

"Em. . . " Muốn nói sao? Hay là không nói?

Thạch Tri Mặc đột nhiên hỏi sang một vấn đề khác không liên quan gì, "Thuần Đình, em hôm nay đến lấy cơm trưa sao?" Hắn cười cười hỏi, nụ cười giản dị xen lẫn một chút gian xảo.

Cơm trưa? Đúng rồi, hộp cơm trưa của cô đâu?

Cô lập tức lục lọi trong túi xách của mình, sau khi lục trái lục phải lại hoảng sợ phát hiện một sự thực kinh người —— cô đã quên mang theo hộp cơm trưa đặc biệt của mình rồi!

Cô cầm trong tay túi xách bị lục lọi rối tung, lấy một đôi mắt đáng thương nhìn Thạch Tri Mặc.

"Em đang tìm cái này sao?" Thạch Tri Mặc nhíu mày, giơ cao hộp cơm trưa trong tay.

Liễu Thuần Đình duỗi tay ra, muốn cầm lấy hộp cơm đang không ngừng vẫy gọi cô kia, đáng tiếc Thạch Tri Mặc sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô, đem cái túi đựng hộp cơm mình làm riêng cho cô giơ lên cao.

"Đó là của em. " Cô có chút tức giận nhìn hộp cơm bị hắn giơ lên cao.

"Là của em, thế nhưng cơm là do anh làm. " Hắn bình tĩnh đáp lời.

Liễu Thuần Đình không có biện pháp phản bác, chỉ có thể mở to mắt, phồng to hai má, thở phì phì nhìn Thạch Tri Mặc.

"Lần sau lại không nghe lời, sau này sẽ không được ăn cơm trưa. " Thạch Tri Mặc tựa như đang dạy bảo đứa nhỏ, nghiêm túc lại không mất ôn nhu nói.

Mà người đang bị dạy bảo kia có thể nén giận gật gật đầu, bằng không làm sao bây giờ? Ai bảo khẩu vị của cô bị hắn nuông chiều, ăn không quen thức ăn rác rưởi bên ngoài nấu, trừ ngoan ngoãn gật đầu đảm bảo ra, cô dường như cũng không thể có phản ứng khác được.

Phải nói cô là không có biện pháp bày ra sắc mặt cho hắn xem, tỷ như hung ác giận dữ, cảm giác tựa như là một thuần thú sư, mà nàng chính là con thú hung dữ bị phục tùng kia.

Phạm Chỉ Song nhìn thấy bọn họ như đang ở chỗ không người trêu chọc nhau, vốn còn sót lại không có bao nhiêu lý trí liền biến mất vô tung.

"Tri Mặc, cô ta này thật quá đáng, lại còn bắt chồng mình làm cơm, nếu như là em, em tuyệt đối sẽ không. . . "

Thanh âm Phạm Chỉ Song oán giận tổn thương bởi vì bất công còn chưa nói hết, vốn đang mang ý cười Thạch Tri Mặc liền sa sầm sắc mặt phản bác: "Đây là tự tôi muốn làm cho cô ấy, không có liên quan gì tới cô ấy hết. "

"Anh vậy mà biện hộ cho cô ta?" Phạm Chỉ Song phẫn nộ kêu to, "Thạch Tri Mặc, anh có biết hay không em tới tìm anh đã là vinh hạnh cho anh lắm rồi, anh lại còn hết lần này đến lần khác vì cô ta mà bỏ mặc em ở một bên, đầu óc anh chỉ để trang trí thôi sao?"

"Chỉ Song, chúng ta đã sớm kết thúc. " Thạch Tri Mặc yên lặng nhìn Phạm Chỉ Song, "Hiện tại với tôi mà nói, Thuần Đình mới là người tôi chân chính yêu thương. "

Trời ạ! Đầu gỗ nầy vậy mà thực sự nói yêu cô? Liễu Thuần Đình vẻ mặt không thể tin nhìn Thạch Tri Mặc.

Cô không nghe lầm chứ?

Cô còn nghĩ đến chết cũng không nghe được đầu gỗ này bày tỏ hay dỗ ngon dỗ ngọt gì đó, không ngờ người phụ nữ này còn có chút công dụng! Cô lại nhìn Phạm Chỉ Song mấy lần.

Được rồi! Vì một chút công dụng này, nếu như lát nữa Phạm Chỉ Song rơi vào trong tay cô, cô sẽ đối xử tử tế với cô ta một chút.

"Cái gì gọi là chúng ta đã kết thúc, anh không phải nói sẽ yêu ta cả đời sao? Thế nào mới qua mấy năm, lời anh nói đã thay đổi rồi?" Phạm Chỉ Song hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt oán độc đem của cô ta đã xóa sạch khí chất nhu nhược một chút cũng không dư thừa.

"Tôi đã nói như vậy, thế nhưng nếu như cô không phản bội tôi, hôm nay chúng ta sẽ không đi tới bước này, chúng ta bây giờ có thể đã có một, hai đứa bé, một gia đình hạnh phúc, là cô buông tay trước, cô đã quên sao?" Thạch Tri Mặc yên lặng kể rõ sự thật này, trong lời nói không mang theo bất luận đau xót nào, chỉ có tiếc nuối.

Phạm Chỉ Song chấn động, nhưng vẫn cố chấp nói: "Anh dựa vào cái gì nói em phản bội anh? Anh có chứng cứ sao?"

Không có khả năng! Hắn không thể biết được, mỗi lần cô ta đều che đậy rất tốt, sao có thể. . .

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốn đem lời như thế nói ra khỏi miệng. " Thạch Tri Mặc hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Cô rất rõ ràng không phải sao? Ngày đó tôi muốn cô ở nhà chờ tôi, tôi lại không có trở lại, cô đã quên cô làm ra chuyện gì, nói cái gì rồi sao?"

"Em. . . " Cô ta đương nhiên biết. . . Thế nhưng hắn làm sao cũng biết?

Nhìn Phạm Chỉ Song vẻ mặt kinh hoàng và không thể tin tưởng; Thạch Tri Mặc tự giễu cười cười. "Rất châm chọc sao? Khi mà tôi cầm nhẫn cưới trở lại muốn cho cô một kinh hỉ, tôi lại nhận được một bất ngờ khác từ cô. Tôi là cô nhi, không có tiền lại không có thế, đúng không?"

Thạch Tri Mặc yên lặng nhìn Phạm Chỉ Song, không cho phép cô ta né tránh.

"Hay là tôi ngoại trừ là tên sai vặt miễn phí của cô ra, một chút công dụng khác cũng không có? Cô đã quên cô đã nói những lời này sao?"

"Em không có!" Phạm Chỉ Song không ngừng phủ nhận, che kín đôi tai không muốn lại nghe những lời lên án thêm nữa.

"Đủ rồi, Tri Mặc đủ rồi, không nên nói nữa!" Liễu Thuần Đình bình tĩnh ôm Thạch Tri Mặc, hòa hoãn cảm xúc càng lúc càng kích động của hắn.

Sau đó, cô quay đầu sang nhìn Phạm Chỉ Song, "Phạm tiểu thư, trước kia cô đã nói rõ ràng như thế, vậy vợ chồng chúng tôi cũng không tiếp cô nữa, có chuyện gì sau này liền trực tiếp tới tìm tôi đi!"

Cô lạnh lùng nói xong, đôi mắt đẹp nhìn Phạm Chỉ Song có một tia sát ý lạnh lùng, khiến cho Phạm Chỉ Song toàn thân run lên.

Nếu như cô ta thật sự có lá gan dám tới lần nữa!

Hai người im lặng lái xe về nhà, một ngày hành trình cứ thế mà kết thúc, vừa vào cửa, Liễu Thuần Đình không chủ động mở miệng, chờ Thạch Tri Mặc giải thích, lại chỉ chờ được sự im lặng mà thôi.

"Em. . . Không thể xem như là một người rộng lượng vô tư, bất quá đối với quá khứ của một người đàn ông, em có thể coi như không biết. " Quyết định mở miệng nói trước Liễu Thuần Đình nghiêm túc lại chân thành nói: "Đơn giản mà nói, chính là liên quan đến chuyện ngày hôm nay, em tuyệt đối tin anh, tuyệt đối sẽ không ăn cái loại giấm chua gì đó. "

Mặc kệ thế nào, đều nhất định là lỗi của người phụ nữ kia cứ sáp lại ôm dính lấy ông xã nhà cô, lúc này nếu như cô không nói lời nào bênh vực hắn, làm sao xứng là vợ của hắn đây?

Thạch Tri Mặc lẳng lặng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy cảm kích và thả lỏng. "Cám ơn em đã tin anh. "

"Có gì mà cảm ơn chứ!" Liễu Thuần Đình làm nũng nói, thân thể cũng rất tự động tiến vào trong lòng Thạch Tri Mặc. "Em nếu như không đi anh, làm sao xứng là vợ anh a?"

Cá tính thành thật này của hắn chỉ cần không bị người khi dễ đã tốt lắm rồi, muốn làm một kẻ hoa tâm bội bác người khác? Chờ xem kiếp sau đi!

Hơn nữa người phụ nữ kia cũng thực sự là thật không có tu dưỡng, cướp không được ông xã thân yêu của cô thì quay lại vũ nhục hắn, còn thuận tiện mắng luôn cô trong đó, cô nếu như không cho cô ta chút khó khăn, tên của cô liền viết ngược lại!

"Kia. . . Chúng ta hôm nay lại muốn ở nhà sao!" Liễu Thuần Đình lười biếng đùa nghịch nút áo sơ mi của Thạch Tri Mặc, tiếng nói mềm mại tràn ngập vô hạn hấp dẫn.

"Anh nói. . . Chúng ta nên làm cái gì để giết thời gian đây?"

"Này. . . " Nghe giọng nói hấp dẫn đầy mê hoặc, Thạch Tri Mặc lập tức đỏ mặt, ấp ấp úng úng nói không nên lời.

"Chúng ta tiếp tục nghiên cứu ‘vận động’, được không?" Cô bám vào bên tai mẫn cảm của hắn nói lời khiêu khích chỉ có bọn họ mới hiểu.

Đương nhiên rồi! Nghiên cứu này đương nhiên là chỉ vận động nào đó nha!

Cái danh từ này tồn tại là bởi vì cô rất có tinh thần ham học hỏi, có một ngày đột nhiên nghĩ xem cô và ông xã thương yêu nhà cô có thể đem tất cả chiêu thức vận động trên giường luyện qua một lần hay không, cho nên mỗi lần khi cô hỏi "Có muốn làm nghiên cứu hay không", chính là đi thực nghiệm chiêu thức mới nha!

"Vậy chúng ta vào phòng. . . " Thạch Tri Mặc ấp úng đề nghị, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Có một bà xã nhiệt tình như lửa như thế, hắn thực sự không biết nên cười hay là nên xấu hổ đây.

"Chúng ta lần này tới thử xem động tác khác đi. " Liễu Thuần Đình thần bí cười, ánh mắt ái muội nhìn Thạch Tri Mặc, làm cho hắn bất giác chấn động, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong.

"Thử thử. . . Khác?" Một đường ửng hồng lan đến bên tai, khiến hắn nói chuyện càng thêm ngại ngùng.

"Ân! Cho anh thay đổi tâm tình một chút, không tốt sao?" Liễu Thuần Đình chớp mắt mê hoặc và quyến rũ nhìn Thạch Tri Mặc, tay lại rất tự động bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Hắn có thể nói không sao? Thạch Tri Mặc trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.

Thấy hắn không nói lời nào, biết hắn đã ngầm đồng ý đề nghị của cô, cô cười đến càng thêm xán lạn. "Vậy anh chờ một chút không thể động nha!"

Ha hả! Cô đã sớm nghĩ đến việc ‘khiêu chiến’ cực hạn kia, lần này cô cuối cùng có thể được như nguyện a!

"Được. " Trừ phối hợp, hắn không biết còn có thể nói cái gì, ai bảo hắn sủng cô như vậy chứ?

Nhận được cam đoan của hắn, cô cuồng dã khóa ngồi ở trên người hắn, chậm rãi cởi ra nút áo sơ mi, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ngậm dái tai mẫn cảm của hắn, vươn đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng trêu chọc khiêu khích, rước lấy hắn từng đợt run rẩy.

"Thuần Đình, chúng ta trở về phòng. . . " Hắn nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng.

"Nơi này có cái gì không tốt sao?" cô mị hoặc cười, "Không gian lớn, ánh sáng đầy đủ, em cảm thấy rất tốt a! Sao phải mất công trở về phòng làm chi?"

Không gian trong phòng khách so với phòng ngủ lớn hơn rất nhiều, chỉ riêng ánh sáng thôi, phòng khách đã có cửa sổ sát đất thật lớn ở hai mặt, cảnh sắc bên ngoài như thu nhỏ qua lăng kính, thân thiết ở trong phòng khách cũng tựa như đang ở bên ngoài không gian rộng lớn kia vậy.

Cho nên cô đối với chỗ này rất hài lòng, vô cùng hài lòng là đằng khác, sao còn mất công đổi đến phòng ngủ kia chứ?

"Thế nhưng. . . Sẽ bị người khác thấy. " Thạch Tri Mặc không được tự nhiên nói, không gian quá mức trống trải khiến cho hắn có cảm giác như đang ‘làm’ ở bên ngoài vậy, có loại cảm giác khẩn trương lúc nào cũng có người nhìn lén được.

"Ở đâu ra người mà nhìn?" Liễu Thuần Đình bật cười, đây là trong nhà, không phải như bên ngoài không có tường vây quanh, hơn nữa bọn họ lại không thuê người giúp việc, ở đâu ra có người tiến vào xem bọn họ hoan ái chứ?"Mặc kệ! Anh đã nói là nghe theo em!"

Cô chơi xấu nói xong, tay nhỏ bé tự động xoa nắn lồng ngực săn chắc, sau đó đôi môi đỏ mọng lại lần nữa đặt lên, đối với hai điểm mẫn cảm trước ngực hắn tiến hành gặm cắn.

"A. . . " Kích thích quá độ, làm cho hắn cuối cùng khống chế không được bật lên tiếng thở dốc.

"Từ từ sẽ đến. . . Còn nữa nha!" Cô vác ngẩng đầu lên nháy nháy mắt với hắn, bên môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.

Cô không ngừng đem môi lưỡi tàn sát bừa bãi hai điểm mẫn cảm trước ngực của hắn, tay nhỏ bé trườn về phía dưới xoa, thuận thế cởi quần lót của hắn ra tiến vào bên trong.

"Không. . . Đừng đụng!" Nhận thấy được ý đồ của cô, hắn cắn răng cố bật ra một câu nói.

"Anh là nói không được như vậy ư?" Cô làm ra vẻ vô tội một nắm chặt thanh sắt nóng như lửa của hắn, làm cho hắn nhịn không được ngửa đầu rên rỉ.

Ha hả! Cô liền biết như vậy chơi rất vui mà, bất quá còn có nữa nha! Cô vì học cách lấy lòng hắn, còn đặc biệt thỉnh giáo một đại sắc nữ, đương nhiên muốn cho ông xã thân yêu của cô hưởng thụ phục vụ trọn vẹn mới có thể ngừng tay nha!

Từng nụ hôn nhỏ vụn rơi trên làn da đường nét một đường đi xuống dưới, thân thể hắn cũng theo đó mà từ từ căng cứng, những nụ hôn chi chít của cô dần đi tới đỉnh dục vọng của hắn.

"Không nên. . . " Thanh âm hắn đứt quãng, hai tay nắm chặt, nhưng không cách nào ngăn cản cũng không muốn ngăn cản động tác kế tiếp của cô.

Nàng không để ý tới sự chống cự của hắn, hai tay nhẹ nắm dục vọng nóng cháy của hắn, cái miệng nhỏ chậm rãi bao lấy thanh sắt nóng bỏng, khiến cho cả người hắn chịu không nổi căng cứng lên, trong miệng càng không ngừng phát ra tiếng thở gấp thô ráp.

Cô khẽ liếm hắn, giống như liếm lên giọt sương sớm của ban mai, nhượng hắn lửa nóng dục vọng chậm rãi ở nàng trong miệng ra vào, khiêu chiến hắn nhẫn nại cực hạn.

"Ách. . . Vù! Vù!" Bộ ngực hắn phập phồng rất nhanh, dưới sự khiêu khích của cô, tiếng thở gấp thô ráp càng tràn ngập toàn bộ căn phòng.

"Dừng tay. . . Như vậy anh sẽ. . . Ân. . . " Sắp đến nhẫn nại cực hạn, hắn đứt quãng phối hợp với nhiều tiếng rên rỉ thở gấp nói.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn sợi tóc hơi ẩm ướt và đáy mắt bị dục vọng tra tấn cuồng loạn, một loại gợi cảm nói không nên lời hấp dẫn cô, không để ý tới cảnh cáo của hắn, cô tiếp tục động tác của mình.

Cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng, ở trong miệng của cô phóng xuất ra dòng tinh dịch ấm nóng, quần áo xốc xếch ở trên sô pha thở hổn hển, đang cố hòa hoãn hô hấp của mình.

"Thoải mái sao?" Cô ôm cổ hắn, tranh công hỏi.

Tình dục trong mắt hắn còn chưa vơi hết, hắn ngẩng đôi mắt sương mù nhìn cô, thanh âm khàn khàn mở miệng. "Ân! Thế nhưng. . . "

Cô rốt cuộc là từ đâu học được thứ này? Điều này làm cho hắn rất tò mò.

Kỹ xảo của cô cảm giác rất thành thạo, không giống như lần đầu tiên, điều này làm cho trong lòng hắn rầu rĩ không thôi.

Vừa nghĩ tới việc cô từng mang cho người đàn ông khác khoái cảm y như vậy, hắn giống như bị hung hăng đánh một quyền, cảm giác như bị ai đó làm cho hít thở không thông.

"Nhưng là cái gì?" Cô cau mày truy vấn, chẳng lẽ cô có chỗ nào làm không được tốt? Không nên đi!

Hắn thoạt nhìn không giống như không thoải mái a. . .

"Không có! Anh chỉ là. . . Chỉ là. . . Có chút hiếu kỳ em là từ đâu học được?" Hắn rầu rĩ hỏi, gương mặt mất đi sự tao nhã ngày thường, mang theo một chút dao động.

"Này a, đương nhiên là có người dạy rồi!" Bằng không sao cô có khả năng xem phim heo là có thể học được thành thạo như thế chứ? Đương nhiên là có người lớn nhỏ tỉ tê giảng giải từng bước và nêu lên những điểm mấu chốt trong đó nha!

"Ai?" Tâm tình của hắn càng thêm xuống dốc mở miệng hỏi. Rõ ràng không muốn hỏi, thế nhưng miệng lại như không chịu sự khống chế của hắn hỏi ra tiếng.

"Liền. . . " Đang muốn nói là ai, lại phát hiện sắc mặt của hắn không thích hợp, làm cho cô không khỏi nhẹ cười ra tiếng. "Anh không phải là đang ghen đó chứ?"

Ha hả! Không ngờ đầu gỗ này vậy mà cũng sẽ ghen nha, cũng biết ăn giấm chua đó nha!

"Ghen thì thế nào? Rốt cuộc là ai?" Tâm tình đang rầu rĩ hắn đơn giản thừa nhận bản thân đang ghen tuông, nhất định muốn biết người kia rốt cuộc là ai.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, "Nếu như anh muốn biết, vậy em càng không muốn nói cho anh biết !" Để cô hưởng thụ thêm một chút bộ dáng ghen tuông của hắn mới được!

"Thực sự không nói?"

"Thực sự. "

"Kia nếu như vậy thì sao? Em nói hay không?" Hắn nắm lấy hông của cô, một tay vén váy của cô lên, kéo xuống quần lót bằng ren của cô, trực tiếp đụng chạm đến điểm mẫn cảm của cô mà tùy ý đùa nghịch.

"Ân. . . Không nói. " Cô ngâm khẽ, vẫn kiên trì.

"Thực sự không nói?" Hắn hỏi lại lần nữa, ngón tay lần này trực tiếp tiến vào trong bí huyệt đã chảy ra mật hoa mà khiêu khích. "Nói hay không?"

Trời ạ! Hắn thực sự biến thành hư hỏng rồi, vậy mà dùng chiêu này đến bức cô nói ra?

"Ân. . . Không. . . Không nói. . . A a!"

Nghe thấy cô quật cường trả lời, hắn có chút tức giận đẩy nhanh động tác trong tay, làm cho cô không nhịn được được hô lớn lên tiếng.

Gương mặt âm trầm, hắn không nói một câu rút ngón tay ra, trực tiếp nắm lấy dục vọng lại lần nữa dâng trào vọng nhắm ngay huyệt khẩu ướt sũng, thô bạo xen vào.

"Ách. . . Đau!" Nhất thời thừa nhận hắn to lớn quá cỡ đột nhiên tiến vào, cô bị đau hô lên.

Trong tai của hắn vì đố kị sớm đã nghe không được bất kỳ thanh âm gì, chỉ nghĩ muốn hoàn toàn chiếm hữu thân thể mỹ lệ dưới thân hắn, sau lại vì đố kị mà khiến cho hắn bất an.

Hắn thô bạo chiếm hữu làm cho cô chỉ có thể bất lực theo động tác của hắn dao động, hơn nữa rên rỉ cầu xin tha thứ. "Tri Mặc, nhẹ một chút. . . A!"

Ánh mắt hắn cuồng nhiệt nhìn cô, hình như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của cô, mặc cho dục vọng trong thân thể đang rít gào đòi hỏi, không ngừng thật sâu tiến vào, tìm kiếm sự an ủi từ nơi sâu nhất trong cô.

Đột nhiên, hắn dừng lại động tác, thấp giọng hỏi : "Em là của anh ư?" Ngay tại lúc cô sắp đạt tới cao trào.

Cô phảng phất như từ trong mây rơi xuống, ở chỗ sâu trong thân thể lan ra một cảm giác mất mát vô tận.

"Thân thể xinh đẹp này là của anh sao? Còn có biểu tình chìm đắm trong dục vọng này, còn có ở đây và ở đây. . . Đều là của một mình anh sao?" Hắn thấp giọng lẩm bẩm, bàn tay to mềm nhẹ mơn trớn mỗi một tấc da thịt trên người cô, thiêu đốt toàn thân chưa đạt được thỏa mãn dục vọng của cô.

"Tri Mặc. . . " Cô uốn éo người tìm kiếm muốn hắn lại lần nữa chiếm hữu cô.

"Là của anh sao? Ân?" Hắn chậm rãi hỏi, không nhìn đến thỉnh cầu của cô.

"Là. . . Đều là của anh. . . Tất cả đều là của anh!" Cô bất lực trả lời, muốn chạm vào thân thể hắn, lại bị hắn né tránh.

Hắn hài lòng nghe được đáp án của cô, lật thân thể cô lại, để cho cô nằm bò ở trên sô pha, sau đó nắm eo nhỏ nhắn của cô, từ phía sau thật sâu thẳng tiến vào hoa huyt ấm áp non nớt.

"A a. . . Tri Mặc. . . "

"Biết bây giờ là ai đang ở trong thân thể em không? Anh muốn em chính miệng nói ra. "

"Là anh. . . Là anh. . . Tri Mặc. . . " Cô cuồng loạn lắc lư đầu, làm cho sợi tóc mềm nhẹ ở trên không trung bay phất phơ.

Nghe thấy câu trả lời của cô, hắn đơn thuần mà thỏa mãn cười, càng thêm ra sức lấy lòng thân thể yêu kiều mị hoặc dưới thân.

Bên trong không gian rộng lớn tràn ngập hoan ái khí tức, cũng tràn đầy hương vị tình yêu. . .

Truyện Chữ Hay