Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

chương 136: chương 136

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cô chủ, lần đó tôi suýt chút nữa không nhận ra cô.

” Trên đường đưa Sầm Hoan về, Đoàn Hoành câu được câu không trò chuyện với cô.

Sầm Hoan lơ đãng cười cười, thản nhiên nói: “Quản gia Đoàn vẫn thế, vẫn luôn trẻ trung như vậy.

Chỉ một câu như vậy đã khiến Đoàn Hoành cười toe toét nửa ngày.

"Nếu cô Hướng cũng dễ gần như cô chủ thì tốt rồi.

Cả ngày cô ta cứ giả vờ trước mặt ông bà chủ, sau lưng lại bày ra vẻ mặt nữ chủ nhân, khó trách cậu hai không thích cô ta.

"

Nghe anh ta nhắc đến Hướng Đóa Di, Sầm Hoan nhớ đến việc cậu nhỏ nói sẽ hủy bỏ hôn ước với Hướng Đóa Di, vì vậy cô không thể không hỏi lại.

"Về việc cậu hai hủy bỏ hôn ước với cô ta, hôm đó cậu hai đã ở trước mặt người nhà họ Hướng nói rõ, nhưng da mặt cô Hướng đó đúng là thật dày, ngày đó cô ta bị bố mình lôi đi, không ngờ hôm sau lại quay lại.

" Đoàn Hoành thở dài nói: "Người phụ nữ không biết cao thấp như vậy, thật đúng là mất hết mặt mũi.

Cậu hai đã nói không cần cô ta, vậy mà cô ta còn không chịu đi, nói là ngày đó không xảy ra chuyện gì, chờ cậu hai đi London trở về nhìn thấy cô ta, không biết cậu hai sẽ có phản ứng gì.

"

Những lời này của Đoàn Hoành nhắc nhở Sầm Hoan việc cô vẫn luôn lo sợ đã thành sự thật – Cậu nhỏ đã đến London.

Lần đó anh cứ quấn lấy cô hỏi về việc con gái, cô cứ tưởng anh đã tin những lời cô nói, nhưng tại sao anh còn gạt cô chạy đến London?

Anh đến London nhất định là để tìm Tần Qua?

Tần Qua anh ta!

Cô bất an cắn môi, nghĩ đến một khả năng nào đó, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi chưa từng có.

"Cô chủ, cô xinh đẹp lại có năng lực như vậy, sao không tìm một người bạn trai đi? Tôi nghe ông chủ và bà chủ từng nói rằng họ sẽ tìm một người bạn trai tốt cho cô.

"

Sầm Hoan ngẩn người: “Sao tôi chưa nghe ông ngoại nói qua vậy?”

"Có lẽ là do chưa tìm được, thật ra ông chủ rất thương cô, hiện giờ ông chủ rất hối hận vì chuyện năm xưa, muốn bù đắp cho cô và con gái, hiện giờ ngay cả cậu chủ cũng chấp nhận rồi.

"

Sầm Hoan không nói lời nào, cô thầm nghĩ tại sao mọi người lại vội vã tìm bạn trai cho cô như vậy?

Về đến nhà, vừa vào cửa cô đã nóng lòng lấy điện thoại di động ra, cũng không thèm quan tâm bây giờ ở London là mấy giờ, chỉ nhanh chóng bấm số điện thoại Tần Qua.

Nhưng điều làm cho cô thất vọng chính là, điện thoại của Tần Qua thông báo đã khóa máy.

Cô ngồi phịch xuống trước cửa, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành, bí mật chôn giấu trong lòng mấy năm nay dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đào ra, sẽ bị phơi bày dưới ánh mặt trời thiêu đốt, khiến cô không còn nơi nào để che giấu.

- Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cậu.

Nếu không liên lạc được với Tần Qua, chỉ có thể đợi anh trở về giải quyết nghi vấn của cô.

"Bác sĩ Sầm, bệnh nhân giường đột nhiên đi tiểu ra máu, có muốn kiểm tra nước tiểu của anh ta lần nữa không?"

Bên tai vang lên giọng nói kéo những suy nghĩ vẩn vơ của Sầm Hoan trở lại.

Cô đọc qua hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, sau đó nói: "Không loại trừ khả năng bệnh nhân tiểu ra máu là tác dụng phụ của việc uống thuốc.

Trước tiên anh để anh ta thử một lần nữa cho tôi xem.

"

“Được.

Nghe được tiếng đóng cửa, Sầm Hoan lại đưa mắt nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi nào.

Đêm qua, anh nói cô tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy anh, mặc dù cô biết anh đang dỗ dành cô, nhưng cũng đã hơn mười một giờ, cho dù anh từ London về thì cũng nên về đến rồi, tại sao vẫn không liên lạc với cô?

Sau khi xuống ca trực, cô không có tâm trạng ăn uống, chỉ ngồi một mình trong văn phòng rồi suy nghĩ lung tung, đột nhiên điện thoại đổ chuông, cô giật mình bật dậy.

Có điều cuộc gọi đến không phải của Hoắc Đình Đông, mà là của Hoắc Tĩnh Văn.

Cô hơi bất ngờ vì mẹ gọi cho cô vào giờ này, cô bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe mẹ lo lắng nói: “Hoan Hoan, không biết vì sao buổi sáng con bé thức dậy lại bảo đau đầu, còn nói trên người rất ngứa, mẹ thấy trên đầu con bé có những mẫn đỏ, nghĩ là con bé bị dị ứng nên đã bôi thuốc, nhưng bây giờ những mẫn đỏ ngày càng nhiều, hơn nữa còn ngày càng lớn, nhiệt độ cơ thể cũng nóng, bố con nói đó là bệnh thủy đậu, nhưng thủy đậu thì không ngứa, rốt cuộc con bé bị làm sao vậy?”

Sầm Hoan nghe thấy tiếng khóc của con gái ở đầu bên kia điện thoại, trái tim cô đau như bị ai đó bóp chặt.

“Mẹ đừng quá lo lắng, đưa con bé đi bệnh viện trước, đừng để nó gãi, con lập tức trở về.

Sau khi cúp điện thoại, cô đến chỗ Hồ Nhậm Hải xin phép, Hồ Nhậm Hải thấy sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người nên ông ta cũng không hỏi gì thêm mà chỉ nói với cô sau này phải trực bù rồi để cô rời khỏi.

Cô rời khỏi bệnh viện, thuê một chiếc xe như lần trước, vội vã trở về nơi ở, lấy một số thứ rồi ra ngoài, cô đi vội đến mức không để ý mình đã để quên điện thoại di động trên tủ giày trong phòng ngủ.

Lo lắng cho con gái, vừa lên đường cao tốc, cô lái xe rất nhanh, bình thường về đến nhà phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay chỉ mất chưa đến hai tiếng.

Cô muốn liên lạc với mẹ, nhưng lúc này mới biết mình để quên điện thoại di động nên đành phải chạy thẳng về nhà.

Trong phòng bệnh, Hoắc Tĩnh Văn trông nom đứa cháu gái nhỏ cuối cùng cũng đã ngủ say, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẫm nước mắt của cô bé, bà đau lòng thở dài.

Sầm Hoan đẩy cửa bước vào, Hoắc Tĩnh Văn vội vàng làm động tác bảo cô đừng lên tiếng.

"Khóc mấy tiếng rồi, mới vừa ngủ thôi, đừng đánh thức con bé.

"

Sầm Hoan gật đầu, nhẹ nhàng đi đến bên giường bệnh, vừa định đưa tay sờ trán con gái, Hoắc Tĩnh Văn đã kịp thời giữ tay cô lại.

“Bác sĩ nói là bệnh thủy đậu và một số dị ứng, con bé ngứa ngáy khắp người, con đừng chạm vào con bé.

Vốn dĩ Sầm Hoan chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ của con gái, thấy mẹ lo lắng như vậy cô đành rút tay về.

Đã mấy ngày không gặp con gái, cô cảm thấy con bé đã gầy đi một chút, trên bàn tay nhỏ bé và da đầu lộ ra ngoài chăn, thậm chí trên má còn có những mẫn đỏ lớn như mụn nước, có những chỗ bị gãi trầy xước đến rướm cả máu, nhìn qua vô cùng dọa người.

Sầm Hoan nhìn con gái, trong lòng không khỏi tự trách.

Tình trạng thể chất của con bé khi mới sinh ra đã không được tốt lắm, thường xuyên bị dị ứng và cảm lạnh.

Trước kia ở London được Tần Qua chăm sóc cơ thể con bé đã tốt lên, nhưng bây giờ về nước cô lại không ở bên cạnh con gái, rõ ràng là vì sức khỏe con bé không tốt nên mới mắc thủy đậu.

“Mẹ, có con ở đây rồi, mẹ trở về đi, để bố ở nhà một mình không ai chăm sóc.

” Cô nghĩ đến bố ở nhà một mình.

Hoắc Tĩnh Văn liếc nhìn đồng hồ, gật đầu hỏi: “Con ăn chưa?”

“Con ăn rồi.

” Sầm Hoan nói dối mẹ, bởi vì cô biết nếu nói chưa ăn, mẹ nhất định sẽ chạy tới chạy lui lấy thức ăn cho cô.

Nhưng bây giờ lòng dạ của cô đều đặt hết trên người con gái, căn bản là không muốn ăn.

“Vậy tối nay mẹ sẽ chuẩn bị cơm tối cho con.

Sầm Hoan gật đầu nhìn mẹ rời đi.

Màn đêm buông xuống, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.

Chiếc ô tô màu đen đắt tiền dừng trước khu chung cư của Sầm Hoan.

Hoắc Đình Đông xuống xe, ngẩng đầu nhìn vị trí phòng của Sầm Hoan, chỉ thấy một màu tối đen như mực, anh có chút không chắc Sầm Hoan có ở nhà hay không, muốn gọi điện thoại cho cô, lại muốn tạo bất ngờ cho cô, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên vào trong.

Đi tới cửa phòng Sầm Hoan, anh không nhấn chuông mà trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa, không gian lạnh lẽo bao trùm.

.

Truyện Chữ Hay