Chương : Chạy tới chất vấn anh
Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi nói với Giản Tiểu Bạch: “Em đi hỏi hỏi cũng tốt. Nếu anh ta làm khó em thì cứ nói anh sẽ đem công ty cho anh ta là được. Chúng ta có thể đi mở một công ty mới.”
Anh ta đối với tiền tài xưa nay không tham, cũng không muốn tranh giành bởi vì anh ta không muốn rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
“Anh Hùng yên tâm đi. Bây giờ đã là xã hội pháp chế, việc này anh ta không có quyền, nếu anh ta muốn phá chúng ta, em sẽ liều mạng với anh ta!” Nghĩa khí của cô khiến Hùng Lập Tân thực sự thấy vui.
Giản Tiểu Bạch xách túi, chuẩn bị đi đến Duy Bạch, Hùng Lập Tân nhìn bóng dáng cô rời đi nhịn không được cười khẽ. “Lần này đi e là Tiểu Bạch sẽ lại bị ăn sạch sẽ mà thôi! Bởi vì hôm nay cô ấy mặc váy trắng xinh đẹp như một nàng công chúa. Mạc Tử Bắc đối với cô ấy vốn đã khác thường rồi, tối qua bọn họ chắc chắn không bình thường, huống chi hai người còn có con với nhau. Anh ta muốn thu mua công ty mình e là có dụng ý khác mà thôi!” Tỉnh táo lại anh ta lại thấy chẳng cần phải sốt ruột.
Giản Tiểu Bạch vẫy một chiếc taxi sau đó đi thẳng đến Duy Bạch.
Được nửa đường thì Lâm Hiểu Tình gọi điện thoại đến: “Tiểu Bạch cậu được lắm, tối hôm qua cậu với người kia đã ở với nhau hả?”
Giản Tiểu Bạch trợn mắt: “Ôi anh Hùng thật là!” Lần đầu tiên cô thấy Hùng Lập Tân thật lắm chuyện. “Anh Hùng trở nên nhiều chuyện như vậy từ khi nào vậy?”
“Ha ha! Cậu còn chưa khao đấy, còn không chịu nói cho mình biết. Không phải là cậu lại bị anh ta ăn đó chứ?”
“A! Ờ!” Giản Tiểu Bạch ho khan hai tiếng lén nhìn lái xe: “Mình không nói với cậu đâu, nói cho cậu biết này, anh Hùng gặp phiền toái đều là do cái tên chết tiệt đó, hiện tại mình đang đi tìm anh ta tính sổ đây.”
“Làm sao vậy? Nói rõ ràng chút coi!” Lâm Hiểu Tình vừa nghe chồng mình gặp phiền liền toái lập tức nóng nảy hẳn lên.
“Ái chà! Cậu cứ yên tâm đi, mình sẽ xử lí chuyện này. Cứ tin mình, mình cúp máy trước ha!” Giản Tiểu Bạch rất có phong độ đại hiệp mà cúp máy.
Lâm Hiểu Tình trong lòng lại bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì từ trước đến nay đã nhiều lần phải lui tới Duy Bạch nên không có ai ngăn cản cô, Giản Tiểu Bạch thuận lợi lên phòng tổng giám đốc trên tầng , Tina nhìn thấy cô thì rất bất ngờ: “Cô Giản, cô có hẹn trước chưa?”
Giản Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng la to: “Mạc Tử Bắc đâu?”
“Tổng giám đốc ạ, tổng giám đốc đang họp ạ.” Tina không nhận được thông báo nên không dám tự tiện cho cô đi vào. Bởi vì tổng giám đốc Mạc hôm nay trông rất lạnh lùng, nghiêm khắc lại trở về với dáng vẻ tàn bạo trước kia.
“Anh họp ở đâu?” Giản Tiểu Bạch đã không kịp chờ nữa, thậm chí cô còn muốn vọt vào hội trường chửi anh ta một trận cho bỏ tức.
“Tina, cô đi nhanh đi!” Khi bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mà rõ ràng của Mạc Tử Bắc, Giản Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu, tâm trạng trong nháy mắt lại rối loạn, công tác chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ban đầu tất cả đều uổng phí.
Chỉ thấy anh cầm trong tay một tập văn kiện, dáng vẻ như mới từ bên ngoài về.
Cố lấy lại dũng khí, Giản Tiểu Bạch tức giận xông lên rồi đột nhiên dùng hết tất cả sức lực cho anh một bạt tai. Cái tát này khiến Mạc Tử Bắc trở tay không kịp, không khỏi kinh sợ. Trong con ngươi thanh tú phi phàm tràn đầy vẻ lạnh lùng, cô lại dám đánh anh. Không khí ở đáy mắt tỏa lan một ngọn lửa hừng hức sắp thiêu cháy mọi thứ.
“Cô.” Anh từ trong kẻ răng phát ra một chữ. Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú bị cô đánh nhưng sức của cô dù sao cũng không lớn, không mạnh nhưng mặt mũi cùng tôn nghiêm của một người đàn ông đều bị cô gái này giẫm lên hết.
Tina trừng mắt liếc nhìn Giản Tiểu Bạch một cái, lại nhìn Mạc Tử Bắc, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
Đáy mắt cô chợt lóe qua vẻ đau lòng khiến lòng Giản Tiểu Bạch rất khó chịu. Cô gái ngoại quốc này còn dám trừng cô, tức chết mất thôi.
Giản Tiểu Bạch lui ra sau một bước, cô cũng sợ anh sẽ ra tay, năm trước cô đã chứng kiến sự lợi hại của anh, gã Ôn Hướng Đình hồi đó bị anh đánh cho răng rơi đầy đất.
“Vì sao anh lại muốn thu mua Phong Trì. Chúng tôi đâu có phá sản?” Cuối cùng cô cũng tìm được đầu lưỡi hỏi ra vấn để của mình.
Anh không nói gì, sắc mặt đen đến dọa người.
Tina lại trừng mắt liếc nhìn Giản Tiểu Bạch một cái, rất thức thời mà rút lui.
Mạc Tử Bắc đi đến, hơi thở nguy hiểm trực tiếp ấp tới, Giản Tiểu Bạch quật cường trừng anh. Tiếp đó, Mạc Tử Bắc một tay ôm lấy thắt lưng của cô, đưa cô vào phòng tổng giám đốc.
Cửa lại đóng lại.
Giản Tiểu Bạch nuốt nước miếng một cái, cũng mượn việc này để che dấu cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi của mình. “Anh nói đi vì sao anh muốn làm như vậy?”
Mạc Tử Bắc không để ý tới lời chất vấn của cô, lập tức ngồi vào ghế tổng giám đốc, vẻ mặt đầy vẻ đánh giá. Cô mặc áo trắng mà đến, năm năm trước cái bóng áo trắng đung đưa lại hiện lên ở trước mắt anh, trong lòng anh chợt căng thẳng. Áo trắng làm cho cô vốn đã tương đối xinh đẹp trông càng thêm tươi đẹp động lòng người, cũng làm cho ánh mắt anh trở nên càng thêm chuyên chú mà nóng rực.
“Em rất lo cho anh ta?”
“Ai?” Giản Tiểu Bạch không biết anh đang nói ai.
“Hùng Lập Tân!”
“Đương nhiên, tôi rất lo lắng!” Giản Tiểu Bạch không rõ vì sao anh lại muốn hỏi điều này. “Công ty anh lớn như vậy, Phong Trì chỉ là một công ty nhỏ, vì sao lại muốn thu mua nó chứ, đối với anh mà nói có hay không công ty này cũng chẳng có gì khác nhau nhưng mà đối với anh Hùng và mấy người làm công ăn lương như chúng tôi mà nói thì Phong Trì chính là của nhà chúng tôi. Anh muốn phá nhà của chúng tôi sao?”
“Có thể không phá! Nhưng mà có điều kiện!” Mạc Tử Bắc bí hiểm nhìn cô.
“Điều kiện gì!” Trái tim Giản Tiểu Bạch không khỏi đập nhanh hẳn lên.
“Làm người tình của anh, ly hôn với Mai Thiếu Khanh!” Đêm qua sau khi cô rời đi, trong đầu anh cứ luôn nghĩ tới kết quả. Anh muốn có được cô, muốn cả cơ thể và trái tim cô đều thuộc về anh, và còn ở lại bên anh.
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt: “Vì tôi nên anh mới làm như vậy?”
Mạc Tử Bắc gật đầu.
Giản Tiểu Bạch lại nhớ đến lời Mai Thiếu Khanh nói: anh đã chờ đợi cô hơn bốn năm, không biết lời này có bao nhiêu phần chân thật. Cô không biết nên cảm động hay là nên chán nản.
“Vì sao anh lại phải làm như vậy?” Cô chỉ muốn biết vì sao anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cô như thế.
“Anh thích cơ thể của em!”
Lời nói đó khiến cô ngây người, một cơn xấu hổ nhuộm nóng đỏ hai má cô, nhịp tim cũng không chịu thua kém càng mạnh càng nhanh. Cô phải thừa nhận sức ảnh hưởng của anh đối với cô sâu sắc cỡ nào.
“Vận mệnh của Phong Trì ở trong tay em.” Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt ái muội mà bỏng cháy.
Đôi mắt quá mức nóng bỏng kia làm cho Giản Tiểu Bạch không khỏi hồi tưởng đến đêm qua lúc anh ở cùng cô, ánh mắt anh cũng mãnh liệt như thế.
“Được!” Giản Tiểu Bạch cắn răng đồng ý. “Tôi đồng ý với anh! Anh thật sự có thể buông tha cho anh Hùng chứ?”
Cô trả lời dứt khoát làm Mạc Tử Bắc càng thêm tức giận, trong lòng run lên, ánh mắt cũng lạnh hẳn xuống. “Xem ra anh ta đối với em mà nói thật sự rất quan trọng. Em có thể vì anh ta mà làm bất cứ thứ gì.”
“Tất nhiên, anh Hùng đối với tôi có ân.” Giản Tiểu Bạch vẫn không quên được những năm gần đây anh ta đã giúp cô nhi viện thế nào, càng không thể quên anh ta đã giúp mẹ con cô.
Thái độ này của cô ở trong mắt Mạc Tử Bắc là cô đối với Hùng Lập Tân tình cảm rất sâu, điều này làm cho anh rất khó chịu. Cô lại có thể vì gã đó mà cam tâm tình nguyện làm người tình của anh. Mới đêm qua cô còn không đồng ý.
Trong mắt anh hiện lên vẻ tối tăm, lạnh lùng nói: “Được rồi, để anh xem sự thành tâm của em!”
Cô vẫn chưa hiểu lời anh: “Là sao?”
Anh cười lạnh: “Còn sao nữa? Hiện tại anh có nhu cầu muốn em phải làm chút gì đó?”
Hết chương