Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

chương 130: sự việc không đơn giản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tử Bắc! Ta với mẹ con yêu nhau thật lòng, vì sao con cứ không chịu tin chúng ta chứ?” Ôn Thanh Nham vốn không định nói gì nhưng nhìn thấy biểu hiện không ngại tổn thương Tuệ Cầm này của Mạc Tử Bắc thì ông vẫn nhịn không được mà nói một câu.

“Yêu nhau thật lòng? Cũng chỉ có mẹ tôi là tin ông thôi!” Mạc Tử Bắc quay mặt đi không muốn nhìn ông. Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ông. Những việc ông đã làm tôi không muốn truy cứu nữa nhưng nếu ông vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ như vậy tôi cũng không ngại tội danh giết cha mà lấy lại công bằng cho Tiểu Bạch.”

Lời anh nói làm cho Mạc Tuệ Cầm sợ ngây cả người. Bà gần như là lảo đảo đi đến giơ tay lên giáng một bạt tai vào gương mặt tuấn dật của Mạc Tử Bắc.

“Tử Bắc, mẹ chưa từng đánh con nhưng hôm nay mẹ muốn đánh con! Chính con mới là người u mê không tỉnh ngộ chứ không phải ba con. Vì sao mấy năm nay con đều không nhìn tới sự quan tâm của ba đối với con? Vì sao trái tim con lại sắt đá như vậy? Con không phải con mẹ, mẹ cũng không có đứa con như con. Từ nay về sau mẹ chết cũng được, sống cũng được, không liên quan gì đến con nữa.”

Nhìn nét mặt quyết tuyệt của Mạc Tuệ Cầm, Mạc Tử Bắc lại kinh ngạc sửng sờ ở trong phòng, trên mặt anh là vẻ không thể tin, kinh ngạc run run chỉ tay vào Ôn Thanh Nham sau đó anh hỏi: “Mẹ, mẹ vì ông ta mà đánh con? Vì ông ta mà đoạn tuyệt quan hệ với con?”

“Tuệ Cầm, không cần như vậy đâu!” Ôn Thanh Nham kéo tay Mạc Tuệ Cầm: “Em không cần như vậy đâu mà. Anh không muốn hai người cắt đứt quan hệ. Đặc biệt vì một người sắp chết như anh thì không cần thiết.”

Mạc Tuệ Cầm rưng rưng quay mặt qua: “Thanh Nham, em sẽ không để anh chết đâu!”

“Con người mà dù sao cũng phải chết, đời anh cũng phải đến lúc cuối rồi.” Ôn Thanh Nham cảm khái nói.

Hai người tình cảm chứa chan nhìn nhau, Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy thực buồn cười. “Hừ hừ! Hai người diễn cũng tuyệt quá há, tiếp tục diễn đi! Tôi không muốn nhìn cũng không muốn diễn theo!”

Anh đẩy cửa ra cứng đờ người đi thật nhanh nhưng kiên quyết ra ngoài. Mạc Tuệ Cầm đáy mắt rưng rưng, nuốt nước mắt vào, bà cầm chặt tay Ôn Thanh Nham: “Thanh Nham, thực xin lỗi, là em không dạy dỗ nó đàng hoàng!”

“Điều này sao có thể trách em được? Là anh có lỗi với nó, cũng rất có lỗi với em, có lỗi với Hướng Thanh. Hai người đều là người tốt chỉ là anh không yêu cô ấy.”

“Em cũng có lỗi với chị Hướng Thanh. Thanh Nham đợi anh khỏe hơn chúng ta đi Thụy Sĩ thăm chị Hướng Thanh nhé?”

Ôn Thanh Nham cảm động rưng rưng nước mắt, lắc đầu: “Cám ơn em còn nhớ đến cô ấy nhưng mà cô ấy đã không nhận ra chúng ta lâu rồi! Gặp lại anh cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào, đặc biệt hiện tại Hướng Đình chết rồi anh không biết nên nói với cô ấy thế nào.”

“Không sao. Em vẫn muốn đi!” Mạc Tuệ Cầm nhìn Ôn Thanh Nham không chớp mắt: “Hướng Đình thật sự chết rồi?”

“Có lẽ vậy, anh thật sự không biết. Thằng đó sớm muộn gì cũng đi đến đường cùng, chết rồi coi như là giải thoát. Mà lạ lắm, anh cũng không thấy khổ sở lắm chỉ là có chút khiếp sợ. Nó làm bậy nhiều quá, ôn thị cũng bị nó làm lụi bại haizz! Đến lúc chết ngay cả một người nhặt xác cũng không có.”

“Em đi giúp nó thu dọn, an táng nó. Không vì nó, vì chị Hướng Thanh chỉ mong kiếp sau nó làm người tốt đừng ngang ngược như vậy nữa.”

“Anh chính là yêu sự lương thiện của em!” Ôn Thanh Nham cầm chặt tay bà: “Chúng ta về đi! Tử Bắc sẽ nghĩ thông thôi chỉ là anh không biết mình còn có thể đợi đến ngày đó không thôi.”

“Được chứ, chúng ta có cháu nội lại còn là rất xinh xắn. Cậu nhóc đó cũng khôi ngô y chang Tử Bắc hồi nhỏ. Lớn lên cũng sẽ là một anh chàng đẹp trai. Nếu đứa bé trong bụng Tiểu Bạch không bị sảy thì chúng ta sẽ có hai đứa cháu nội! Ôi! Đáng tiếc!” Mạc Tuệ Cầm nói tới đây thì trong lòng lại thấy buồn hẳn.

“Đúng vậy! Có cháu nội!” Ôn Thanh Nham tự nhủ xong rồi đưa mắt nhìn về phía cửa: “Chúng ta về đi!”

Ông kéo tay Mạc Tuệ Cầm, hai người tay trong tay chậm rãi đi đến cửa nhìn bóng dáng thực cô quanh, chậm rãi bọn họ lại đi về hướng phòng bệnh của mình.

Mạc Tử Bắc vẻ mặt tối tăm trở lại phòng bệnh Giản Tiểu Bạch, lồng ngực vẫn còn phập phồng không ngừng.

“Mạc! Đừng giận!” Doãn Đằng Nhân ngồi ở trên sô pha bắt chéo chân.

Mạc Tử Bắc liếc nhìn anh ta không nói lời nào.

“Ba!” Giản Hạo Thiên ôm kính viễn vọng đi tới.

Mạc Tử Bắc đưa ôm lấy cậu nhóc, ôm thật chặt trong lòng mình, nhìn con trai anh lại nghĩ đến Ôn Thanh Nham. Từ nhỏ đến lớn Ôn Thanh Nham chưa từng ôm anh, anh cũng chưa từng có ấn tượng với việc ông ấy từng ôm mình. Người cha như vậy, anh thật sự không có cũng được! Đặc biệt sau khi thương tổn Tiểu Bạch anh lại càng không tha thứ cho ông ấy.”

“Ba, chú cho con cái kính viễn vọng nè.”

“Con cầm đi! Thích không?”

Giản Hạo Thiên gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào: “Thích ạ!”

Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn rồi nhíu chặt mày lại. Giản Tiểu Bạch nhìn dường như đang ngủ mà vẫn rất không vui. “Chúng ta vẫn nên qua bên cạnh thảo luận phát hiện của hai người đi! Ở đây có thể ảnh hưởng đến Tiểu Bạch nghỉ ngơi.”

“A!” Doãn Đằng Nhân đứng lên. “Đi thôi chúng ta qua bên cạnh!”

Mạc Tử Bắc buông con ra: “Ở trong này không được chạy lung tung. Ba đi cùng hai chú bàn chuyện một lát sẽ trở lại.”

Giản Hạo Thiên rất nghiêm túc gật đầu, Mạc Tử Bắc lúc này mới rời đi. Mới vừa đến phòng bên cạnh thì Hùng Lập Tân đã hỏi: “Hai người có phát hiện cái gì không?”

Doãn Đằng Nhân mím môi: “Một người đàn ông có điều trên mặt không có vết sẹo đó. Lúc chúng tôi đến có khả năng đã bị hắn phát hiện nên sau khi vừa đi lên thì hắn ta cũng đi mất, gã hai chúng tôi gặp cũng biến mất.”

“ừm!” Hùng Lập Tân có chút đăm chiêu gật đầu. “Không có gì đặc biệt sao?”

“Không nhớ rõ, rất bình thường!”

“Hai người đừng nghĩ nữa, tôi biết là ai.”

“Cậu biết?”

“Anh biết?”

Hùng Lập Tân và Doãn Đằng Nhân gần như là cùng lúc hỏi.

Mạc Tử Bắc nghiêm túc gật đầu chậm rãi nói: “Đúng vậy, người đó chính là ba tôi.”

“Không có khả năng!” Doãn Đằng Nhân lắc đầu. Doãn Đằng Nhân có chút không biết nên khóc hay cười hỏi. “Cậu không phải thần kinh chứ, sao lại nghi cho bác trai vậy?”

“Vì Ôn Hướng Đình, mình nghĩ ông ta có thể làm như vậy.” Mạc Tử Bắc một lòng cho là Ôn Thanh Nham gọi người đến làm hại Tiểu Bạch.

Hùng Lập Tân có chút đăm chiêu nhìn Mạc Tử Bắc, không mở miệng nói gì chỉ là nơi đáy mắt hiện lên một chút sáng ngời.

“Hừ! Ông ta làm như vậy cũng dễ hiểu! Vì con ông ta, Ôn Hướng Đình bởi vì mình mà chết, ông ta hận mình cũng là đương nhiên.” Mạc Tử Bắc cười lạnh lại khôi phục vẻ mặt tối tăm.

“Sao có thể, chuyện hồi sáng ông ấy làm sao có thể nhanh chóng nhận được tin tức như vậy? Hơn nữa ông ấy cũng không biết chuyện cô Giản? Một ông già đang ở trong bệnh viện, công ty cũng không còn, ông ấy còn có của cải gì đi mướn người đi giết người chứ?” Doãn Đằng Nhân dù nói gì cũng không tin là ông Ôn làm.

“Anh nghĩ sao?” Mạc Tử Bắc hỏi Hùng Lập Tân.

“Cho dù là ai thì trước lúc chưa xác định thân phận thì chúng ta vẫn không nên nghi ngờ! Tôi nghĩ hung thủ sau khi phát hiện Tiểu Bạch thoát khỏi nguy hiểm sẽ hành động tiếp, đêm nay chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.” Hùng Lập Tân nghiêm trang nói với hai người. “Có lẽ chuyện này cũng không đơn giản như vậy.”

Truyện Chữ Hay