Tinh Ngự

chương 669: chiến bất hoàn đấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ầm ầm một tiếng!

Từ trên người Lăng Phong lao ra một đạo quang lưu, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo kiếm cương trực tiếp đem năng lượng của đối phương đánh tới chém vụn, tiếp đến còn hung hăng truy thẳng hướng đối phương.

- Tiểu nhi cuồng vọng!

Thủy Xích Hành cả kinh, chợt phẫn nộ quát, hai tay của hắn liên tục vẫy động, chỉ thấy từng đạo thủy mang bắn ra, rất nhanh hợp lại thành một mặt thủy kính che ở trước mặt.

Kiếm cương của Lăng Phong dường như hóa thành huyễn ảnh, dễ dàng bị thủy kính thu nạp vào bên trong, cuối cùng biến mất không còn.

- Môn hồn kính!

- Bách dạ kiêu!

Liên tục hai tiếng hét lớn, Thủy Xích Hành cùng với Mặc Nhất Kiêu đồng thời xuất thủ, chỉ thấy mặt gương bỗng dưng mở trộng hơn mấy chục lần, dường như

Mặc Nhất Kiêu khẽ nhấc châm giậm xuống, hư không dường như biến thành thực địa, đồng thời ngay mặt trên xuất hiện một đoàn làn cuồng phong cực mạnh. Lấy hắn làm trung tâm, tầng tầng lớp lớp chấn động tuôn ra, hóa thành từng vòng văn điên cuồng xông ra bốn phía.

Mặc Nhất Kiêu mở rộng đôi mắt đỏ, lành lạnh nhìn chằm chằm vào Lăng Phong khiến bộ dáng hắn vẫn luôn thản nhiên phải sinh ra một cỗ hàn ý trong lòng.

Trong ba đại cường giả thần cấp, chỉ có Mặc Nhất Kiêu xuất thân là linh hồn hệ thiên hành giả, sau đó lại dung hợp địa hệ nguyên lực nên lực công kích là mạnh nhất trong ba người!

Mặc Nhất Kiêu một khi công kích lên người đối phương liền lập tức có khí tức âm hàn trực tiếp công kích vào linh hồn, khiến cho linh hồn bị đông cứng không thể nhích động! Nếu là thực lực kém một chút, thậm chí còn có thể bị khống chế tư duy, so sánh với "sơ vẫn" của Bức Tông còn lợi hại hơn gấp trăm lần!

- Các ngươi coi Bàng mỗ chỉ biết xem cuộc vui sao?

Bàng Phiên Vân quái khẽ một tiếng, Liệt Thiên Kiếm đột nhiên tuốt ra, vẽ một đường tử quang phá thẳng trời cao, chém thẳng về phía Thủy Xích Hành:

- Vừa rồi đánh còn chưa tận hứng, đã có thần cấp cường giả xông trận, nhưng thật ra lại toại một phen tâm nguyện của Bàng mỗ!

- Có Yến mỗ ở đây, ngươi còn muốn tìm người phương nào?

Yến Hưng Thành ứng tiếng, quyền xuất như sấm rền, một trận âm thanh khí bạo oanh oanh liệt liệt truyền ra. Hắn đồng dạng xuất thân là địa hệ thiên hành giả, hơn nữa tu luyện cũng là địa hệ nguyên lực chính thống.

Nhất chiêu nhất thức bên trong ẩn chứa đều là nguyên lực dữ dằn kịch liệt, không hề hoa mỹ mà đầy vẻ hung hãn!

- Đang chờ ngươi!

Nhãn tình Bàng Phiên Vân sáng lên, nhân sinh khó có được kỳ phùng địch thủ, hắn cũng rất lâu rồi không có gặp được đối thủ có cùng địa hệ nguyên lực để cùng mình tranh đua ưu khuyết điểm.

Liệt Thiên Kiếm nhất thời chuyển hướng, tuy rằng là trọng kiếm nhưng dĩ nhiên lại mang một cỗ ý vị nhẹ nhàng linh hoạt, chuyển hướng không hề khó nhọc chút nào.

Thấy thế, trong mắt Yến Hưng Thành rốt cục xẹt qua một vẻ thâm trầm đầy kiêng kị, hắn biết đột nhiên chuyển biến từ đường kiếm đầy sức mạnh sang trạng thái nhu hòa linh hoạt như vậy thì độ khó phải lớn đến mức nào!

Nhất là Bàng Phiên Vân vẫn là một địa hệ thiên hành giả thuần túy, bản thân vẫn còn chưa kết hợp bất cứ loại khí tức nguyên lực nào khác, làm được điều này lại càng khó hơn.

Bất quá điểm khó khăn này chẳng qua là nhằm vào Bàng Phiên Vân mà nói, còn đối với hắn cũng không tính gì làm trí mạng!

Chuẩn bị mười hai vạn phân lực chú ý, cánh tay Yến Hưng Thành đột nhiên "ba ba" bạo hưởng, từng cục giáp trụ dựng lên ra ngoài, hình thành một cánh tay chói lọi màu kim quang.

Cánh tay vươn ra, hư không khẽ nổi sóng!

Thanh thế mênh mông cuồn cuộn!

Đáng tiếng, một tiếng quát nhẹ nhưng khiến cho khi thế đang dâng trào của bọn họ bị thổi bay sạch sẽ:

- Tưởng chỉ có các ngươi nhiều người liền có thể khi dễ người khác sao?

Ngay sau đó, Cự linh ám phượng của Kiều Kiều chợt từ phía sau hiện lên, một màn khí tức u ám nồng đậm bắt đầu khuếch tán, tưởng như biến thành ngày tăm tối.

Cạnh nàng, biểu tình Hoa Vi Hà lãnh tĩnh, thiên phượng Cự Linh không di động nhưng tản mát ra một loại kim quang trong suốt, chậm rãi đẩy ra ngoài không khí, mang theo một loại ý vị rất trầm trọng.

Một là sắc bén sán lạn, một là trầm ổn ngưng trọng, hai loại khí tức tuyệt đối bất đồng lại dung hợp một cách hoàn mỹ không chút tỳ vết.

- Cái gì? Này, đây là?

Hai đại cường giả Thần cấp đang liên thủ giao kích chém về phía Lăng Phong nhất thời dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Kiều Kiều! Thủy Xích Hành mở trừng hai mắt tới mức suýt nữa muốn rơi ra:

- Thần, lực lượng thần cấp?

Bí văn lưu chuyển, phương viên thiên địa tự thành nhất thể.

Kiều Kiều vung tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay nàng đột nhiên xuất hiện một cái trường tiên hỏa diễm mờ ảo bất định, hung hăng quất về phía Thủy Xích Hành:

- Cho ngươi dám khi dễ Mộc đầu!

Trong miệng nàng rõ ràng chính là ngữ khí giận dữ của tiểu hài nhi nháo sự, nhưng công kích đánh ra lại tuyệt đối là yếu hại đoạt mạng người! May là tu vi phi phàm, Thủy Xích Hành cũng không dám chậm trễ, lòng bàn tay tràn đầy thần lực cũng khởi động với tốc độ nhanh hơn, chỉ thấy mặt gương "ô ô" xoay tròn, bỗng bay lộn về phía Kiều Kiều, lực hút vô cùng hút nàng tới gần.

Bên kia, Lăng Phong hít dài một hơi, xích luyện cương giáp được gia trì toàn bộ, bổ mạnh một kiếm về phía trước:

- Vạn vật sát!

Thần lực tăng vọt khiến kiếm cương như hóa thành hình trụ, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, trong giây lát liền tiếp xúc với mười con dạ kiêu ở đầu đàn, lập tức cắt chúng thành từng mảnh vụn.

Tuy là một chiêu thành công nhưng sau một kích này, Lăng Phong cũng cảm thấy thân thể run rẩy dữ dội, cảm giác được một cỗ năng lượng ba động mạnh mẽ theo thân kiếm tiến nhập khắp nơi trong thân thể, khiến cho cốt cách cảm giác đau nhức cực mạnh.

Trên ngực và bụng Mặc Nhất Kiêu dấy lên một trận đau thắt, trước mắt như có kim sao nhảy loạn, hầu như muốn choáng váng. Hắn biết đây là hậu quả việc thân thể bị chấn động kịch liệt, trong lòng không khỏi hoảng sợ vô cùng.

Tại trước lúc động thủ, hắn căn bản không có lường trước đến người trẻ tuổi trước mặt lại có chiến lực như vậy. Mặc dù với việc đối phương có thể trở thành cường giả Thần cấp khiến cho hắn cảm giác kinh ngạc vô cùng, nhưng trong con mắt hắn, thần cấp cũng có phân chia mạnh yếu, hai bên lại có kinh nghiệm chênh lệch sẽ càng quyết định thắng thua. Bản thân mình là cường giả thần cấp bế quan tại nội thế giới bao nhiêu năm, Mặc Nhất Kiêu tuyệt không cho là đối phương có lực lượng cường hãn hơn chính mình. Cũng không nghĩ tới đối phương không hề giống một tay mới vào thần cấp mà càng thêm giống một tay già đời, với nhất chiêu nhất thức vừa rồi vận dụng lực lượng càng thêm thuần thục vô cùng.

Vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt, Mặc Nhất Kiêu biết nếu không sử dụng sát chiêu, bản thân chỉ sợ là không thể trợ giúp Bức Tông giải quyết nguy nan, trái lại còn thêm hao tổn!

- Dạ tị tùng hành!

Phanh Phanh Phanh!

Một con hợp với một con dạ kiêu đột nhiên tạc nứt ra, chỉ thấy từng đạo quang mang màu xám hiện ra giữa không trung, dường như hoa lửa bạo phát, lóa mắt vô cùng.

Ngay sau đó, những đạo quang mang này bắt đầu di chuyển hỗn loạn khắp nơi, mỗi một đạo đều kéo dài tới mấy trượng, biến một mảnh không gian hoàn toàn bị chăng kín.

- Trận!

Quát lên một tiếng lớn, Mặc Nhất Kiêu hung hăng tiến một bước!

Bỗng biến ảo, hư không dường như thoáng cái bị cắt đứt thành một không gian độc lập, liếc mắt nhìn lại tuy rằng có thể thấy được giới hạn, thế nhưng tại đầu cùng bên kia cũng phải xa hơn mười dặm.

Trong lòng Lăng Phong khẽ rùng mình: Tiểu thế giới?

Không hề nghi nghờ, lực lượng cắt đứt một phương không gian hẳn phải tương đồng với tiểu thế giới, lúc trước khi đối chiến với Bùi Kiền, Lăng Phong đã từng có cảm ngộ. Hôm nay hai bên giao chiến, trong lòng hắn cũng qua một hồi chấn động!

Không đúng, đây không phải thuần túy tiểu thế giới, mà là nội thế giới!

- Ha ha ha ha, nhìn bộ dáng ngươi quả nhiên là chưa có tiếp xúc qua nội thế giới đi?

Thân ảnh Mặc Nhất Kiêu mới vừa rồi còn hoàn toàn vô hình, thế nhưng lúc này đã dần dần hiện lên giữa hư không, từng hạt từng hạt quang mang tổ hợp hiện ra thân thể hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn không giống như một khối thân thể, trái lại càng giống một loại tồn tại như quang thể.

Nhìn lại hắn, con ngươi Lăng Phong khẽ chuyển tinh vân, kiếm linh rất nhanh phân tích toàn cảnh trước mắt. Tuy rằng đã là thần cấp, sức chiến đấu cũng không thua kém chút nào với một cường giả thấp cấp lâu đời, thế nhưng không thể nghi ngờ Lăng Phong tại một vài phương diện vẫn còn non nớt một chút, ví dụ như...

Nội thế giới!

Hắn trước kia cho rằng nội thế giới phải là một thứ gì đó tồn tại độc lập, có thể niêm phong cất vật thể vào kho, thậm chí niêm phong cất vào trong thân mình, hiện tại xem ra cũng là lệch lạc, nội thế giới càng giống với phiên bản đã thăng cấp của tiểu thế giới.

Chỉ bất quá tiểu thế giới chẳng qua là cắt đứt ảnh hưởng của một phiến không gian cho chủ nhân không chế, không gian này có đầy rẫy khí tức của chú nhân mà bài xích tất cả năng lượng dị chủng khác.

Nội thế giới cũng là một phiến không gian nhưng trong đó còn phải dùng tự thân thần lực xuất ra một đạo nguyên trận để chống đỡ!

Đột nhiên, giống như một đạo tia sáng hiện lên trong ý thức hải, Lăng Phong liền minh bạch thế giới trong quái hạp của mình thiếu khiếu là cái gì. Trước đây đã tổng kết được thế giới bên trong quái hạp thực sự dư thừa khí tức nguyên lực, nhưng cảm giác vẫn còn thiếu xót ở một chỗ nào đó, hiện tại xem ra hẳn là thiếu khuyết nguyên trận!

- Trận, tỏa niệm!

Mặc Nhất Kiêu còn tưởng rằng Lăng Phong bị bản thân thi triển thủ đoạn kinh thiên dọa sợ hãi ngây ngốc, một ý niệm ác động ngập lên trong đầu, hắn đột nhiên chỉ một điểm.

Trong sát na, chỉ thấy có vài bí văn quang mang dâng lên, phồng to, dường như có người điều khiển, "xuy xuy" thành tiếng bay về phía Lăng Phong.

Từ bên ngoài nhìn lại, Lăng Phong trở thành một miếng bánh chưng bị bó kín hoàn toàn, chẳng qua bên ngoài miếng bánh chưng này lại được bao bọc bởi một đạo quang mang màu trắng bạc, cách trở ngoại vật xâm nhiễm.

- Hừ! Ta thật muốn xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!

Mặc Nhất Kiêu dùng toàn bộ năng lượng để không chế nguyên trận, khóa lại hoàn toàn một thân linh hồn của Lăng Phong, do đó khiến cho niệm thức mình có thể tiến nhập vào bên trong, ý đồ khống chế cỗ thân thể có thiên phú siêu quần này.

Vừa nghĩ tới khi khống chế được Lăng Phong, đồng nghĩa với chính mình có được một cụ phân thân siêu cấp.

- Phân chia niệm thức, phong tỏa linh hồn!

Tiếng quát như mũi tên, giằng co chuyển sang niệm thức, túc sát chi khí tràn ngập.

Đột nhiên, một cây dây leo tách ra khỏi đồng bạn, ngẩng lên thật cao sau đó bắn nhanh về phía Lăng Phong. "Phốc" quang tráo hộ thân của Lăng Phong bị xuyên thủng.

Dây leo tiến nhanh thần tốc, trong chớp mắt đã tiếp xúc với áo bào trên người Lăng Phong.

- Ngươi, chơi đùa đủ chưa?

Thình thịch!

Thần sắc mừng rỡ trên mặt Mặc Như Kiêu còn chưa kịp tiêu tán liền bị đánh tan thành từng mảnh, trên mặt cứng đờ như băng.

Chỉ thấy đạo dây leo vừa bắn ra kia đang bị một bàn tay ôn nhuận như ngọc nắm lấy, bàn tay vẫn chưa nổi gân xanh, nhìn qua cũng không thấy đã sử dụng bất luận sát chiêu gì, nhưng chính vẻ nhẹ nhàng đó lại xảo diệu nắm chắc không cho dây leo nhúc nhích một phân!

- Sao, làm sao có thể?

Trên mặt Lăng Phong lộ vẻ điềm tĩnh cùng nụ cười thoả mãn, sau khi thấu hiểu toàn bộ ảo diệu của nội thế giới, trong lòng hắn cực kỳ thư sướng, khiến cho ánh mắt nhìn đối phương cũng thêm vài phần thuận mắt.

Vì vậy, bàn tay hắn nắm nhẹ, đạo dây leo kia dù có liều mạng giãy dụa như kình xà cũng mảy may vô dụng, rất nhanh bị vặn thành từng đạo quang lưu.

Cúi đầu, trông thấy lòng bàn tay, nơi này tựa hồ vẫn còn lưu lại khí tức năng lượng công kích của đối thủ. Suy nghĩ chốc lát, Lăng Phong ngửa đầu, lẳng lặng nhìn về phía Mặc Nhất Kiêu, trong mắt tràn ngập vẻ uy nghiêm.

- Ngươi cũng xuất thân là thiên hành giả linh hồn hệ?

Bỗng nhiên, sắc mặt Mặc Nhất Kiều tràn đầy hoảng sợ giống như vừa trải qua một trận bão táp kinh khủng, hắn bỗng nhiên minh bạch, nguyên trận cấm chế của mình chủ yếu dựa vào nguyên lực linh hồn hệ, đối với đại đa số cường giả đồng cấp, thậm chí là thần cấp nhị phẩm mà nói cũng không thể dễ dàng phá giải như vậy. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này lại có thể phá vỡ một cách hời hợt, trừ phi đối phương cũng lực lượng đồng dạng với chính mình! xem tại TruyenFull.vn

- Không, ta không tin ngươi có thể có tu vi trên mặt linh hồn lực còn hơn ta! Khóa cho ta!

Phải biết rằng năm đó tại lớp lớp thiên tài cùng thời đại, Mặc Nhất Kiêu vẫn luôn tự cao thiên phú bản thân phi phàm. Nhưng hôm nay lĩnh vực bản thân mình am hiểu nhất lại bị người ta hung hăng đả kích, điều này đã làm hắn hoàn toàn mất hết mặt mũi, bởi vậy mới điên cuồng rít gào lên.

Một bó dây leo lần lượt bung thẳng ra, tựa những mũi tên nhọn, bắn xối xả như mưa xuống.

Biểu tình Lăng Phong không chút hoang mang, chỉ than nhẹ một tiếng, chậm rãi vươn tay ra, xòe bàn tay hướng không trung phất đi. Mỗi một ngón tay vẫy động đều có thể khiến cho hư không phập phồng rung động theo nhịp, tầng tầng sóng gợn.

Tựa như bắt mạch qua dây, mỗi một ngón tay đều tác động lên một dây leo, tiếp đến linh hồn lực bột phát, đem chúng phá vỡ thành từng mảnh vụn.

Băng băng băng băng!

Những tiếng đứt gãy thanh thúy, một nối một dây leo bạo khai. Khóe miệng Lăng Phong vẫn thủy chung lộ vẻ tiếu ý không nóng không lạnh. Không cần bất luận một câu thuyết minh, phong thái giống như đứng từ trên cao tuyệt đối nhìn xuống.

Rốt cục, một sợi dây leo cuối cùng bị tạc vỡ, Mặc Nhất Kiêu thối lui mạnh từng bước, sắc mặt cũng dần trở nên một mảnh trắng nhợt!

- Hư không nhiếp vật!

Lăng Phong khẽ quát một tiếng, một đại thủ màu ngân quang đột nhiên hạ xuống, bay thẳng đến Mặc Nhất Kiêu đang thất hồn lạc phách trực tiếp chụp đi.

Đại thủ như thiên thủ chụp xuống làm cuộn lên vô số đạo khí lưu.

Cho tới khi, một ngón tay đen ngòm không biết từ chỗ nào trên hư không lộ ra, vẻn vẹn chỉ bắn một cái liền làm cho cả nội thế giới đều hoảng động.

Lăng Phong cả kinh, cảm giác một cỗ lực lượng vô hình giống như đại bàng tung cánh, đại thủ bản thân thi triển ra chỉ một chút đã bị hóa thành bột mịn.

Cái này cũng chưa tính, ngón tay này như truy hồn tác phách mà đến, vượt qua tầng tầng lớp lớp không gian, thoáng chốc liền tới sát ngực, sức ép vô cùng.

Truyện Chữ Hay