Tương Tư hoàn toàn không hiểu, phụ thân làm cách nào tắm rửa cho mẫu thân. Ngày đầu tiên rời khỏi núi sâu, họ ở lại trong nhà của một người bằng hữu, vì muốn tắm rửa cho Tần Vãn, đám người hầu phải thay đúng bốn lần nước. Đến lần tắm thứ tư, cử động rất lớn, suýt chút nữa còn làm đổ cả thùng nước.
Ngày thứ hai, phải đến tận trưa Thuần Vu Vọng mới thức dậy, thần thái sảng khoái bước ra khỏi căn phòng, gọi người vào trong bê thùng nước tắm chỉ còn lại một nửa số nước ban đầu.
Lúc Tương Tư vào nhìn, mặt đất đầy nước, ướt nhoẹt kéo đến tận chân giường. Tần Vãn đã được tắm rửa sạch sẽ, vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy, chỉ là bộ dạng yếu đuối, uất ức vô cùng. Vừa thấy Tương Tư vào, nàng liền nói “Tương Tư, tối nay con ngủ cùng mẫu thân nhé!”
Tương Tư vừa định đồng ý, liền bị phụ thân xách cổ áo lên “Tương Tư ngoan nào, mau đi lấy hai cành mai về cho mẫu thân thưởng thức.”
Tương Tư đành phải cúi đầu bước ra ngoài, đi đến cửa quay đầu lại nhìn bộ dáng của mẫu thân, trông như sắp bật khóc vậy. Thuần Vu Vọng trái lại vô cùng mãn nguyện.
Tần Vãn tuy đã nhớ lại chuyện xưa, thế nhưng trải qua cuộc sống ba năm nửa điên nửa dại của người rừng, tính cách cương liệt, cứng đầu năm xưa đã biến mất. Không thể phủ nhận, thân là Tần Vãn, Chiếu Hầu Đại Nhuế, cho dù chịu ngoan ngoãn ở cạnh bên Thuần Vu Vọng cũng có lúc khiến ngài sợ hãi, thấp thỏm lo lắng.
Hiện nay, ngài đã có thể ăn hiếp nàng, hiếm hoi lắm nàng mới phản kháng một lần. Thi thoảng có lần nàng thực sự không chịu nổi nữa, liền phẫn nộ giơ chân đạp ngài xuống khỏi giường, ngài cũng chẳng hề tức giận, để lúc khác báo thù sau.
Cho dù chia xa bao lâu, nói cho cùng hai người cũng đã là phu thê nhiều năm, ngài biết rõ nhược điểm của nàng, có đầy thủ đoạn khiến nàng phải cúi đầu xin tha.
Thế là, đêm hôm sau, thi thoảng lại nghe thấy Tần Vãn khẽ rên rỉ “Đừng như vậy mà...”
Thuần Vu Vọng lại thuần thục đẩy một tư thế khác “Ừm, vậy chúng ta đổi sang tư thế khác.”
“Không phải...”
“Vậy thế này thì sao?”
“Thuần Vu Vọng...”
“Thế này không đúng sao?”
Tần Vãn nghiến răng lên tiếng “Ngài đúng là cầm thú đội lốt người.”
Thuần Vu Vọng mỉm cười “Vừa được hưởng thụ lại còn mắng ta là cầm thú, Vãn Vãn nàng chẳng công bằng chút nào.”
Tần Vãn chẳng biết nói gì, lại muốn giơ chân đạp người.
Lúc này Thuần Vu Vọng liền ghé sát tai nàng thì thầm than thở “Chín năm trời, chia xa nhiều, ở bên nhau thì ít, là đàn ông đều sẽ biến thành cầm thú thôi.”
Đột nhiên trái tim nàng lại mềm nhũn, thương cảm. Tần Vãn đành phải chấp nhận nhún nhường trước người đàn ông của nàng.
Quan điểm của Thuần Vu Vọng chính là càng đắc ý lại càng phải thận trọng. Địa vị của ngài hiện nay thực chẳng khác nào Hoàng Đế một nước, thế nhưng có lẽ ngài bắt đầu chuẩn bị sẵn cho việc thoái ẩn điền viên... Chỉ cần ngài có thể tìm lại được Vãn Vãn.
Ngài đã tìm một sơn cốc vắng vẻ phù hợp làm nơi ẩn cư mới, là Tuyết Sơn ở phía Tây Nam Đại Nhuế, nơi đó ngài cho dựng một rừng mai mới, sau khi tìm Tần Vãn về sẽ dọn cả tới đó sống an nhàn, thảnh thơi.
Năm đó không biết bao nhiêu danh y đã phán Tần Vãn chẳng thể sống được bao lâu, ngài đã phái rất nhiều người tới Mạc Bắc tìm kiếm ba năm trời, đợi chờ ba năm trời, gần như tới mức tuyệt vọng. Ai ngờ, Tần Vãn tìm về tuy rằng đã sống ba năm nửa điên nửa dại, thế nhưng trông khí sắc rất tốt, thậm chí còn đầy đặn hơn xưa, hoàn toàn không còn bộ dáng ốm bệnh như trước.
Khi truyền danh y tới chẩn mạch, đa phần đều nói vết thương cũ của nàng để lại một vài bệnh tật, chỉ cần tịnh dưỡng hợp lí là được, chứ không hề có chút bệnh nào khác.
Tần Vãn tự suy đoán, trước khi quyết tâm chết đi, nàng ngậm hoa Giả Ưu khiến nàng biến thành kẻ ngốc, thế nhưng cũng phá giải được sự khống chế của thuật di hồn để lại năm xưa. Cho dù không hề được giải trừ tận gốc, thế nhưng ba năm sinh sống đơn giản vô lo đó khiến căn bệnh cũ của nàng không thuốc mà khỏi hoàn toàn. Tuy rằng số thuốc trước kia đã tích lại rất nhiều hàn độc trong người, nhưng vẫn chưa đến mức chí mạng, rồi dần dần tan biến theo thời gian.
Thuần Vu Vọng cười nói “Cái này gọi là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.”
Tần Vãn trợn mắt lườm ngài “Vậy chàng thì sao?”
Thuần Vu Vọng lại nói “Ta là thánh nhân đãi kẻ si tình.”
Khờ và si, trời sinh một cặp. Thế nên, hai người chính là một cặp trởi sinh.
Tần Triệt và Thẩm Tiểu Phong lúc này đang dẫn theo đứa con trai đã bắt đầu biết chạy nghịch khắp nơi tới thăm họ, cũng là thời điểm hoa mai nở rộ.
Tần Vãn tay trái dắt theo cháu trai, tay phải dắt theo Tương Tư, từ từ tản bộ trong rừng mai, cả đường vừa cười nói vừa ngắm phong cảnh.
“Ba năm không gặp, Vãn Vãn dường như đã nhu mì, hiền dịu hơn nhiều, cuối cùng trông cũng ra dáng một người phụ nữ rồi.” Tần Triệt nói.
Thuần Vu Vọng gần đây mọi việc đắc ý, cho nên cũng có phần cao ngạo, tự kiêu, liền buông tiếng “Dạy phụ nữ giống như là huấn luyện ngựa vậy, một tay cầm cỏ, một tay cầm roi. Lúc nghe lời thì cho ăn cỏ, lúc không nghe lời thì đánh một roi, như vậy mới tỏ được oai nghiêm, mới có thể nhớ lâu được. Ngài nhìn xem, nàng ấy bây giờ chẳng phải đã dịu dàng, hiền thục hơn nhiều rồi sao?”
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tiểu Phong đã đứng phía sau đẩy ngài một cái. Thuần Vu Vọng quay đầu lại nhìn Thẩm Tiểu Phong “Làm sao thế?”
Còn chưa dứt lời, đã nghe ‘vèo’ một tiếng, một hòn đá đang bay thẳng tới trước mặt ngài.
Ngài kinh hãi, vội né tránh, lại nghe thấy nhiều tiếng ‘vèo vèo’ vang lên, bảy, tám hòn đá khác liên tiếp bay tới. Cho dù ngài thân thủ cao minh, cũng chẳng kịp né tránh mấy viên đá bay trúng phần vai, lập tức đau nhói.
Lúc ngước mắt lên nhìn, Tần Vãn đang bình thản như không đưa chiếc nỏ cho Tương Tư rồi từ từ lên tiếng “Dạy đàn ông mà, cũng giống như huấn luyện lừa vậy, một tay cầm cỏ đặt trước mặt nó, như vậy nó mới ngoan ngoãn đi theo. Nếu nó được yêu chiều mà sinh hư, thì phải đánh cho một trận, để tránh nó quên mất bản thân, chẳng biết mình cần phải làm gì.”
Nàng nói xong, lại dẫn theo hai đứa trẻ tiếp tục tản bộ, dáng vẻ dịu dàng, cười nói không ngớt. Thuần Vu Vọng đứng lặng tại chỗ.
Thẩm Tiểu Phong vỗ nhẹ lên vai ngài khẽ lên tiếng “Cô gia, không nên được yêu chiều mà sinh hư nhé!”
Thế rồi nàng lại đẩy xe lăn cho Tần Triệt, bật cười lớn tiếng rồi đi về phía Tần Vãn.
Thuần Vu Vọng thoáng lặng người, rồi vội vã đuổi theo, lớn tiếng thét gọi “Đợi ta với.”
Mối tình này có được quá muộn, làm sao ngài dám để lỡ bất cứ một giây phút nào chứ?