Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

quyển 1 chương 19-1: cầu đồng tâm, mới biết tri âm khó kiếm biết bao (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bản tấu này sau khi được dâng lên, cũng bị giữ lại giống như bản tấu vạch tội bọn Du Cánh Minh và Bộ hình trước đó, Hoàng đế Đại Nhuế vẫn viện cớ thân thể không khỏe, chưa tiện lên triều phán quyết. Ta biết ngay thế lực Tần gia lớn mạnh, đích thực sẽ sớm trở thành một cái gai trong mắt của triều đình Đại Nhuế, đặc biệt là Hoàng hậu Đoan Mộc. Bọn họ rất muốn nhanh chóng chuẩn tấu, thế nhưng lại sợ chuyện sau này khó lường, nhân tâm khó thu, nên đành phải giữ đó không dám hạ thủ.

Ta cũng chẳng thèm bận tâm, ngày ngày đều ở trong phủ, coi như điều dưỡng sức khỏe, tụ họp cùng các huynh đệ, người thân, không thì chơi đùa cùng Tương Tư, hiếm khi lại có cuộc sống an nhàn tự tại như vậy. Đợi đến khi nhận được hai bức mật hàm gửi về từ biên quan, ta cảm thấy vô cùng an tâm, sau nhiều năm bôn ba trận mạc, bỏ chút thời gian an hưởng niềm vui hạnh phúc gia đình cũng không tệ chút nào.

Tư Đồ Lăng hoàn toàn không hề có ý kiến gì trước hành động này của ta, thậm chí hoàn toàn không bước chân đến Tần phủ. Ta nghĩ ngày hôm đó, ngài tức giận bỏ đi trong mưa gió bão bùng, ngay cả khi Tần gia xảy ra chuyện cũng không chịu xuất đầu lộ diện, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, mấy lần gặp bạn bè hoặc thuộc hạ đến tặng hoa quả hoặc những thứ đồ đặc biệt, thì đều được biết họ cũng mang sang phủ Nam An Hầu một phần. Lúc hỏi động tĩnh bên phủ hầu gia, họ liền nói Tư Đồ Lăng đã nhận hết tất cả những món đồ đó, rồi cũng tặng lại các món quà quý cho người dâng lễ, chứ chẳng thấy có gì lạ thường. Ta nghe vậy, mới cảm thấy an tâm, tiếp tục an hưởng cuộc sống nhàn nhã, không hề tới phủ Nam An Hầu. Hôm đó ngài nổi giận đương nhiên là do Tương Tư, Tương Tư vẫn còn nhỏ, sau này, sẽ càng có nhiều lần tương tự như vậy xảy ra, nếu ta cúi đầu trước ngài vì chuyện này, e là cuộc sống sau này, ngài lại càng coi thường Tương Tư.

Tương Tư có tư chất học võ, ta liền sai người làm các món đao kiếm, cung nỏ bằng gỗ cho cô bé, đích thân dạy võ thuật, không ngờ Tương Tư tiếp thu rất nhanh. Chỉ là mỗi khi dạy cô bé đọc binh thư là lại không chú tâm, thường nghe ta đọc được một nửa đã nằm bò ra bàn ngủ mất, thậm chí còn có tác dụng hơn cả mấy bài hát ru.

Nhớ lại trước kia, Thuần Vu Vọng rất coi trọng bồi dưỡng kiến thức cho con gái, ta cũng mời một lão nho tới dạy học cho Tương Tư, nào là viết chữ đọc thơ, vẽ tranh tranh, gảy đàn, đánh cờ. Thế nhưng Tương Tư đang ở độ tuổi ham chơi hiếu động, làm sao chịu ngồi im một chỗ? Chưa học được nửa buổi đã chạy tung tẩy khắp phòng, bắt Thẩm Tiểu Phong đưa ra ngoài bắn chim. Đáng thương cho vị tiên sinh kia, cầm theo sách định tóm lại nhưng chẳng chạy nhanh bằng Tương Tư. Thời gian lâu dần, Tương Tư chẳng đọc được câu thơ câu văn nào, nhưng khả năng bắn nỏ săn chim lại tiến bộ nhanh chóng. Ít nhất là muốn bắn gà trong nhà bếp, là có thể bắn phát nào trúng phát đó.

Hôm nay Tương Tư đang ngủ trưa, ta nằm cạnh cô bé một lúc, chỉ cảm thấy rất khát nước, liền xuống giường, tự rót nước cho mình, đột nhiên lại nhìn thấy ba con tò he được xếp ngay ngắn cạnh nhau bên cửa sổ, nhuộm màu vàng lấp lánh của ánh mặt trời. Rõ ràng đó chỉ là thứ đồ chơi làm từ đất sét, thế nhưng lúc này, ta lại cảm nhận được nét hân hoan, vui sướng cả gia đình ba người, thậm chí còn nghe được cả tiếng cười sảng khoái, hạnh phúc của đứa trẻ kia...

Đầu ta đột nhiên đau nhói như thể bị ai đập mạnh, trước mắt đen sầm, những cảnh tượng không ngừng hiện lên trước mặt...

Ta hoang mang lấy một viên thuốc trong túi ra uống, rồi ngồi xuống ghế tĩnh tâm chờ ảo giác cùng sự đớn đau qua đi.

Công hiệu giảm đau định thần của viên thuốc này rất mạnh, chỉ một lúc đã bắt đầu có hiệu quả, thế nhưng hình như ta đã dùng hơi nhiều, đặc biệt là lúc còn ở Ly Sơn, thường xuyên bị phát bệnh, ta thậm chí bất đắc dĩ phải sử dụng liên tục trong khoảng thời gian ngắn. Sau khi ra khỏi Ly Sơn, khoảng thời gian phát bệnh đã kéo dài nhiều hơn, sau khi dùng thuốc, công hiệu lại càng không được như trước nữa.

Lần này, ta lặng lẽ ngồi bên bàn rất lâu, đầu vẫn còn đau đớn, cả người khó chịu, mệt mỏi.

Ảo giác tràn tới liên tục, trước mặt ta đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, tiếp đó là cảnh núi non xanh mướt, cùng dòng suối lấp lánh ánh mặt trời. Nước suối chảy róc rách vang lên điệu nhạc hân hoan, chiến thuyền nhỏ chậm rãi trôi đi như những phiến lá bình thản mà yên ả.

Cô gái nhẹ nhàng cất tiếng gọi, như đang nói chuyện cùng ai đấy “Chúng ta cứ ngồi như vậy xuống kia thôi sao? Vọng ca ca, chúng ta cứ ngồi trên thuyền thế này hả, liệu sẽ đến được nơi nào?”

Đột nhiên có người ôm chặt lấy ta vào lòng, bật cười rồi đáp “Muốn trôi về đâu cũng được. Chỉ cần có nàng ở bên, trôi đến nơi nào thì nhà chúng ta ở nơi đó...”

Giọng nói đó rất dịu dàng, cũng chẳng mấy chân thực, nhưng vang bên tai rất rõ. Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của ngài phả trên cổ mình, vô cùng ấm áp, vô cùng tình cảm, hơn nữa còn rất quen thuộc...

Ảo giác, tất cả đều là ảo giác.

Ta bất lực khi nhớ lại những hồi ức quen thuộc mà xa lạ này, cố gắng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, liền đưa tay cầm lấy chiếc túi đựng thuốc, lại nắm chặt con Ngọc Tì Hưu, cố gắng lấy thêm một viên thuốc nữa, không ngờ lại chẳng thể nào lấy được.

Ta gần như chẳng còn chút sức lực nào nữa, lúc này liền gọi tên của người thị nữ hầu cận “Tiểu Phong.”

Trong khoảng thời gian một tuần hương, dưới sự trợ giúp của Thẩm Tiểu Phong ta mới từ từ bình tĩnh, trái tim vẫn cứ đập loạn nhịp mãi không thôi, tay chân cũng vì thế mà bất lực.

Thẩm Tiểu Phong đưa trà đến bên miệng ta, lo lắng gặng hỏi “Tướng quân, bệnh của ngài... tại sao lại trở nên nghiêm trọng hơn hồi trước rồi?”

Ta uống nửa ly trà, tĩnh tâm lại, mới quay sang nhìn vào con Ngọc Tì Hưu trong lòng bàn tay. Thảo nào mà đổ mãi chẳng thấy, thì ra bên trong trống rỗng chẳng còn gì. Số thuốc vốn dĩ chuẩn bị đủ dùng đến mùa thu, bị Thuần Vu Vọng làm phiền, không ngờ chưa hết mùa xuân đã hết sạch.

Thực sự ta cũng cảm thấy kì lạ, tại sao mỗi lần ảo giác đều liên quan đến Thuần Vu Vọng, thậm chí còn có cả Doanh Doanh. Lẽ nào trên thế gian này thực sự tồn tại luân hồi chuyển kiếp, sau mấy lần ta đối mặt giữa sự sống và cái chết, nên đã bị cô gái có tên Doanh Doanh đó nhập thân rồi chăng?

Ta than dài một tiếng, tiếp nhận lấy tấm khăn ướt lau khô mồ hôi “Thuốc của ta đâu, mau đi xem còn bao nhiêu, cho hết vào đây đi.”

Thẩm Tiểu Phong sầu muộn đáp “Đâu còn thuốc nữa ạ? Năm trước tướng quân sang Nam Lương, đã mang theo thuốc, trong phủ chẳng còn lại viên nào cả.”

Ta bất giác mồ hôi đầm đìa, quay đầu nhìn Tương Tư còn đang há miệng ngủ ngon lành, rồi dặn dò “Ngươi hãy chăm sóc Tương Tư cho tử tế, ta phải sang phủ Nam An Hầu một chuyến.”

Thứ thuốc này vốn dĩ là do Tư Đồ Lăng tìm một số danh y cùng nhau thương nghị rồi điều chế cho ta, tuy rằng ta có giữ đơn thuốc, thế nhưng lúc đầu, ta hoàn toàn không cho rằng thứ thuốc đó có hiệu quả, nên cũng chẳng bận tâm. Sau đó chính ngài tự mình đi tìm đủ hết các phương thuốc, điều chế thành đan dược cho ta dùng, thấy có tác dụng hơn so với việc uống thuốc hàng ngày kia, ta mới cắt hết, chỉ sử dụng đúng thứ thuốc này thôi. Bởi vì vị đại phu luyện đan và các loại thuốc đều được để tại phủ của ngài, cho nên xưa nay, đều là ngài luyện thuốc rồi đưa đến cho ta dùng.

Thẩm Tiểu Phong nghe thấy ta muốn sang phủ Nam An Hầu, lập tức gật đầu phụng mệnh “Ngài cũng nên sang đó xem sao. Nam An Hầu trước kia không bao giờ gần nữ sắc, thế nhưng, nghe nói gần đây đã bắt đầu cho các tiểu thiếp vào hầu rồi.”

“Ừm.” Ta cũng chẳng bận tâm “Trước đây ta cũng có tặng ngài vài mỹ nhân, chắc lúc này có thể dùng được.”

“Đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư.”

Thẩm Tiểu Phong chán nản than thở không ngừng, chẳng ngờ không gọi ta là ‘tướng quân’ như mọi khi mà lại chuyển thành ‘đại tiểu thư’ cách xưng hô đã nhiều năm không còn nghe thấy. Nàng dường như đang muốn nhắc rằng dù cho ngày ngày cải dạng nam trang, nói cho cùng ta cũng là một người phụ nữ sớm muộn sẽ cưới hỏi mà thôi.

Ta cũng cảm thấy chán nản, vỗ nhẹ lên vai nàng rồi nói “Tiểu Phong, ngươi không hiểu đâu...”

Thẩm Tiểu Phong nhẹ nhàng lắc đầu “Tại sao thuộc hạ lại không hiểu? Bản thân đại tiểu thư có tâm sự... có việc không thể ở cạnh bên ngài, mới tặng mấy mỹ nhân sang đó coi như đền bù... Thế nhưng đại tiểu thư, người làm như vậy phải chăng đã quá mức hiền thục? Lòng đàn ông, chẳng khác nào kim đáy bể, nếu một ngày nào đó, ngài ấy thực sự phải lòng một người khác, cho dù có dùng tám con trâu mộng cũng chẳng thể kéo lại được đâu.”

“Cho dù ngài có phải lòng người khác, cũng không ảnh hưởng đến cuộc liên hôn giữa hai nhà chúng ta.” Ta phiền não trước câu nói của Tiểu Phong, bực bội đứng dậy rồi nói tiếp “Huống hồ, nếu ngài đối xử với ta không thực lòng, thì ta sớm đã chết ngoài biên cương phía Bắc rồi, Tần gia... đa phần cũng đã tan rã từ lâu, để mặc cho người ta chém giết. Thôi bỏ đi, chuyện này có can hệ đến nhiều thứ, có nói ngươi cũng chẳng hiểu hết được.”

Thẩm Tiểu Phong đỏ bừng mặt lên, không ngờ lại dám lên tiếng cãi “Cũng không biết là ai không hiểu nữa. Nếu hai nhà đã vinh nhục cùng chung, nói cho cùng chẳng phải duy trì nhờ mối quan hệ thân thiết của hai người sao? Chuyện thành thân sở dĩ có thể khiến người ta càng thêm thân thiết, chẳng phải chính nhờ vào chuyện khuê phòng hay sao? Người nhìn các phi tần mà trước kia Hoàng thượng một mực yêu thích, giờ còn lại được mấy người? Nhà Đoan Mộc dựa vào cái gì mà có thể quyền khuynh triều đình trong thời gian ngắn như vậy? Còn không vì khả năng mê hoặc của Hoàng hậu Đoan Mộc là giỏi nhất, được hầu hạ thánh thượng nhiều nhất hay sao? Nếu để cho người khác chiếm được trái tim của Nam An Hầu, vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi.”

Ta thực sự không hiểu nàng ta nghe được những lời này ở đâu, liền nghiêm giọng quát “Nhìn xem, cái con nha đầu chết tiệt này đang ăn nói linh tinh gì thế? Đây có còn là lời nói của một khuê nữ chưa xuất giá hay không? Còn không mau ra ngoài bảo người chuẩn bị xe cho ta?”

“Chưa từng ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo ngoài đường?”

Thẩm Tiểu Phong vẫn cứ lẩm bẩm, nhưng không dám cãi lý thêm nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài chuẩn bị.

Phủ Nam An Hầu biết ta và Tư Đồ Lăng quan hệ mật thiết, nên đến phủ không cần phải bẩm báo. Ta ngồi xe tới đó, tinh thần đã phục hồi lại khá nhiều, khi qua cửa lớn cũng không ngồi kiệu, mà hỏi rõ hành tung của Tư Đồ Lăng, cũng chẳng nhìn mặt trắng nhợt của viên quản sự, tự mình đi về phía phòng ngủ của ngài.

Ngài luyện võ từ nhỏ, cho nên phòng ngủ cũng được làm theo kiểu phòng ngủ của các võ giả. Vào giữa tháng ba trăm hoa đua nở, trong phòng ngài cũng chả thấy một cành hoa ngọn cỏ, chỉ có hai gốc cây to trồng trong sân, thân cây đầy vết kiếm.

Đi đến trước cửa, đang định đẩy cửa bước vào, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng phụ nữ thét lên kinh hoàng, tiếp theo đó là tiếng khóc sợ hãi. Ta bất giác dừng tay lại.

Ngay giây sau, cánh cửa lập tức bị kéo ra, một người phụ nữ y phục xộc xệch, tóc tai xõa xượi, chập choạng chạy ra.

Ta cau mày, quay đầu tránh ra, người phụ nữ kia liếc qua thấy ta, lau khô nước mắt rồi nấc nghẹn hành lễ “Bái kiến tướng quân.”

Người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, ta nhìn trông khá là quen mặt, nhất thời cũng chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

Lúc này viên quản sự trong phủ Nam An Hầu mới hổn hển đuổi theo phía sau ta, cười trừ lên tiếng “Tần tướng quân, vị mỹ nhân này... cũng là do ngài đưa tới lần trước đó...”

Ta nhìn sang đôi má càng lúc càng đỏ hồng của mỹ nhân, bình thản lên tiếng “Xem ra mỹ nhân này không biết cách hầu hạ hầu gia, không ngờ còn khiến ngài nổi giận. Mau đưa nàng ấy về Tần phủ, ngày sau, ta sẽ thưởng cho kẻ dưới trong phủ.”

Người phụ nữ này cũng chẳng dám khóc, để mặc viên quản sự dắt theo lui xuống.

Cánh cửa phía sau truyền lại tiếng cọt kẹt, rồi từ từ mở ra, Tư Đồ Lăng xuất hiện với thân hình rắn chắc trước cửa. Ánh nắng ngoài trời xán lạn, ngài vẫn mặc một bộ y phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh băng, đưa mắt bình thản như không nhìn phụ nữ vừa rời đi, sau đó từ từ nhìn sang phía ta, lúc này mới lùi lại một bước “Vào trong rồi nói chuyện.”

Ta bước qua bậc, ngài liền đóng cửa lại, nắm chặt lấy tay ta rồi thì thầm nói “Ta còn tưởng cả đời này nàng không tới tìm ta nữa chứ?”

Bàn tay của ngài mạnh mẽ mà ấm áp, bao dung nhưng không cho phép từ chối.

Ta tùy ý ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn ngài rồi nói “Mỹ nhân lúc nãy hình như không biết điều lắm, khiến ngài không vui vẻ sao?”

“Nàng rất hài lòng khi ta tìm nguồn vui từ người phụ nữ khác?”

Ngài cầm tấm khăn khô lau thanh kiếm Thái A của mình, ánh mắt lạnh lùng chẳng khác nào băng tuyết mùa đông, giọng nói bình thản như không. Lúc ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt đó đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Ta đương nhiên hi vọng ngài được vui vẻ. Ta không thể ở bên cạnh ngài thường xuyên, nên đành phải để các mỹ nhân khác bầu bạn cùng ngài, lẽ nào sai sao?”

Giọng ngài trầm hẳn xuống “Nàng nghĩ sao?”

Ta không đáp lại, tự mình rót trà.

Đột nhiên trước mắt loé lên một ánh kiếm lạnh, thanh Thái A của ngài đã đưa đến trước mặt, gần như chạm vào phần cổ của ta, hàn khí từ kiếm từ từ truyền sang da.

Ta vẫn bình thản như không rót đầy ly trà, vòng qua thanh kiếm rồi đưa lên miệng uống.

Mũi kiếm nhanh chóng thu lại, thần tốc chẳng khác nào tia chớp.

Ngài lại tiếp tục lau kiếm rồi than “Vãn Vãn, nhiều lúc ảo não, ta thực sự rất muốn đâm kiếm xuyên lồng ngực, tiện thể lấy tim nàng ra xem, rốt cuộc là nóng hay lạnh, là đỏ hay đen.”

Ta bật cười đáp “Không cần phải moi ra đâu, khẳng định là vừa lạnh vừa đen.”

Ngài lại chán nản hơn “Ta cũng nghĩ vậy.”

Ta lại than dài “Thuốc của ta hết rồi.”

Bàn tay ngài đột nhiên khựng lại, cau chặt đôi mày nhìn về phía ta “Nàng dùng thế nào hả? Lẽ nào coi thứ thuốc đó là kẹo ăn sao?”

Ta mỉm cười khốn khổ nói “Thuốc đó chứa ba phần độc, đâu phải ta không biết dùng nhiều sẽ có hại cho sức khỏe? Thế nhưng ba tháng bị giam lỏng ở Nam Lương, bệnh đột nhiên phát tác liên tục. Ta chỉ mong mỏi quay về Đại Nhuế càng sớm càng tốt, mỗi lần dùng đều dùng liều lượng gấp đôi.”

“Gấp đôi...” Ngài đặt bảo kiếm xuống mặt bàn, phẫn nộ nhìn về phía ta “Nàng thực sự điên rồi. Nàng thực sự muốn dày vò bản thân đến mức chết đi mới chịu sao?”

“Không đâu. Tiểu Cẩn còn chưa thể gánh vác được gia nghiệp của Tần gia, ta tuyệt đối không để cho bản thân chết được.” Ta bật cười, lại nói “Huống hồ, ngài cũng không bao giờ để mặc cho ta chết, phải không nào?”

Ngài trầm ngâm nhìn ta một hồi, đứng dậy đi ra cửa sổ, lên tiếng dặn dò “Mau mời tiên sinh Vệ Huyền tới đây.”

Người bên ngoài nghe lệnh rời đi, ngài mới bước đến giá sách, tìm kiếm một hồi, mở ra một cơ quan bí mật, lấy một bình ngọc nhỏ đưa cho ta.

“Chỗ ta cũng không còn nhiều nữa. Sau khi đổ đầy vào con Ngọc Tì Hưu của nàng xong, chỉ còn lại chỗ này thôi.”

Lúc ta mở ra xem, quả nhiên chỉ còn hơn mười viên, nếu số lần phát tác nhiều giống như hồi còn ở Ly Sơn, e là chỉ khoảng một, hai tháng là sẽ dùng hết. May mà su khi quay về Bắc Đô, số lần phát tác đã giảm đi hẳn, chỉ là gần đây triệu chứng có vẻ nghiêm trọng hơn trước, chỉ dùng một viên hình như không còn công hiệu.

Thấy ta nhíu chặt đôi mày, Tư Đồ Lăng liền nói “Đợi chốc nữa tiên sinh Vệ Huyền tới đây, ta sẽ bảo ngài ấy chẩn trị kĩ càng cho nàng. Nếu không được, sẽ phải kê đơn thuốc uống một thời gian, xem có đỡ hay không đã.”

Ta ngây lặng người, rồi lên tiếng hỏi “Vậy thứ thuốc đó có tiếp tục dùng được nữa không?”

“Có thể, thế nhưng dùng quá nhiều sẽ lợi bất cập hại. Huống hồ ta không thể ngờ được nàng lại dùng nhanh đến vậy, tuy rằng đã sai người chuẩn bị hết các loại thuốc cần dùng, thế nhưng có vài vị thuốc thực sự rất khó tìm, đến giờ vẫn còn chưa đủ, trong khoảng thời gian ngắn, khó lòng luyện ngay thuốc cho nàng được.”

Thầm áy náy, ta liền nhẹ nhàng lên tiếng “Đã khiến ngài phải lo lắng rồi.”

Căn bệnh của ta đã lâu ngày, nhưng không phải loại bệnh tầm thường, đặc biệt là sau khi chôn sống năm vạn hàng binh Nhu Nhiên, mỗi lần đầu đau khủng khiếp, cả đêm chẳng thể nào ngủ nổi. Năm đó mọi người đã tìm nhiều pháp sư, đại phu có tiếng về trị, mỗi người một kết luận khác nhau, người bảo trúng tà, người bảo là tâm ma, hoặc giả quá đỗi mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là đỡ, thậm chí còn có người nói sau lưng là oan hồn giặc Nhu Nhiên bám theo báo thù. Vô vàn cách chuẩn trị, nhưng tất cả đều vô hiệu. Mãi cho tới khi Tư Đồ Lăng mời được vị đạo trưởng có tên Vệ Huyền này về chuẩn trị, mới xác định đây là một loại bệnh hiếm thấy, có lẽ do não bộ đã từng chịu đả kích quá mãnh liệt, cho nên chẳng thể nào trừ bỏ tận gốc. Thế nhưng nếu ít suy tư, lo lắng, chịu khó điều dưỡng lâu ngày, có khả năng giảm được số lần và mức độ phát tác của bệnh.

Thế nhưng hầu như lúc nào ta cũng bôn ba trận mạc, chém chém giết giết, lại còn phải bận tâm đối phó với những âm mưu ám hại trong triều đình, muốn bình tâm tịnh dưỡng cũng khó.

Sau đó, tiên sinh Vệ Huyền thảo luận cùng với mấy đại phu có tiếng kê ra một đơn thuốc định thần dưỡng tâm, cũng từng mang tới cho ta xem. Thế nhưng lúc đó, ta bị bệnh tật dày vò đến khốn khổ, chỉ liếc qua loa, đích thực có vài vị thuốc quý hiếm nhưng cũng chẳng bận tâm. Sau đó, đều do Tư Đồ Lăng sai người đi chuẩn bị, rồi mang sang, ta chưa từng phải lo lắng về chuyện này.

Ngài ngồi cạnh bên ta, than thở “Đại phu chỉ có thể trị bệnh chứ không giữ được mạng, nàng vẫn phải bảo trọng thân thể mình. Kể từ khi nàng mắc bệnh nặng ở núi Tử Nha, sức khỏe đã không được như người thường, sau đó lại còn bị dày vò nặng nề vào ba năm trước... Cứ tiếp tục không bảo trọng sức khỏe, để lại bệnh căn gì, sau này phiền phức lắm đấy.”

Giọng ngài rất dịu dàng, có lẽ ngoại trừ lúc nói chuyện với ta, chẳng mấy khi được nét dịu dàng, quan tâm người khác ở ngài. Ta bất giác cảm thấy mềm lòng, nhìn ngài đầy sầu muộn rồi nói “Đâu phải là ta không muốn giữ gìn? Chỉ là cứ luôn có những bất ngờ khó lường, hoàn toàn nằm ngoài dự tính.”

Ngài trầm ngâm một hồi “Có vài bất ngờ, vốn dĩ đã chẳng hề xảy ra...”

Đang định nói tiếp, bên ngoài có người bẩm báo “Thưa hầu gia, đạo trưởng Vệ Huyền đã tới.”

Tư Đồ Lăng liền dừng lại, bình thản lên tiếng “Mời đạo trưởng vào đây.”

Cửa mở ra, một lão đạo ung dung bước vào, tay áo to rộng, râu tóc bạc phơ, tiêu diêu tựa tiên trên trời.

Tư Đồ Lăng đứng lên nghênh tiếp “Xin chào đạo trưởng.”

Vị đạo trưởng Vệ Huyền đã quen biết Tư Đồ Lăng khá lâu, nghe nói không chỉ y thuật hơn người, còn thông tường thiên văn, pháp lực, võ nghệ, mưu lược... Vốn dĩ ngài được mời tới đây để trị bệnh cho ta, sau cùng Tư Đồ Lăng biết được ngài học rộng tài cao, nghĩ ra trăm phương ngàn kế giữ lại bên cạnh, trở thành mưu sỹ đắc lực nhất dưới trướng của mình.

Khi đưa lời chào hỏi xong, ta liền nằm lên giường trúc để ngài bắt mạch, sau đó mỉm cười lên tiếng “Tại hạ lại làm phiền đạo trưởng rồi.”

Ngài mỉm cười nói “Có thể giúp sức cho Tần tướng quân, cũng là niềm vinh hạnh của bần đạo.”

Đã ở trong quân doanh và phủ hầu gia khá lâu, ngài cũng hiểu thấu đạo xử thế, ngôn từ, cử chỉ cũng không khác người bình thường là mấy.

Chẩn mạch một hồi, ngài tỏ ra kinh ngạc hỏi “Tần tướng quân gần đây có phải lại bị thương nặng? Tại sao lại suy nhược đến mức độ này?”

Đã điều dưỡng bao ngày, ta tự cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại nhiều, không biết làm thế nào mà ngài lại đưa ra kết luận như vậy, thế là cau mày nói “Ta? Suy nhược?”

Đạo trưởng Vệ Huyền liền nói “Hoặc có lẽ bản thân tướng quân không hề cảm nhận được, thế nhưng qua mạch tượng của ngài có thể thấy, mạch đập thế này chính là hiện tượng của tâm khí suy nhược, hỏa khí tăng trào. Gan bị đọng máu, phổi thì suy nhược, tướng quân nhất định thường hay cảm thấy lồng ngực, cánh tay đau nhói, hoa mày chóng mặt, gần đây, càng lúc càng nghiêm trọng, đúng không?”

Ta đưa ta sờ lên trước ngực đích thực cảm thấy hơi đau. Chỉ là chinh chiến sa trường nhiều năm rồi, cũng bị thương rất nhiều, nặng có nhẹ có, làm gì lại không để lại bệnh căn? Bởi vậy ta không bao giờ bận tâm, thế nhưng đau đầu thì...

Ta than dài một tiếng “Lúc phát bệnh ta thường cảm thấy đau đầu, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, ngay cả An Thần đan của đạo trưởng điều chế trước kia cũng không thể khắc phục được nhanh chóng.”

Chứng bệnh này bình thường thì không sao, thế nhưng phát tác vào lúc lâm trận chinh chiến, thì thực sự là vô cùng nguy hiểm.

Vệ Huyền lại nói “Tướng quân thông minh mà cương liệt, vượt trội so với người tầm thường. Chỉ có điều, vì quá thông minh, lại quá cố chấp, nên khó tránh suy nghĩ quá nhiều, trí não tổn hại, gan hỏa tăng cao, kinh kì không điều độ, các chứng bệnh tụ lại một lúc, lại càng khó điều trị hơn so với người thường.”

Tư Đồ Lăng cau mày lên tiếng “Nàng ấy từ nhỏ đã như vậy, làm sao có thể thay đổi được chứ? Ngài chỉ có thể đưa ra cách thức trị liệu thế nào mà thôi.”

Vệ Huyền không hề hoảng sợ trước câu nói bực bội đó của ngài, bình thản đáp “Hầu gia, xin thứ cho bần đạo nói thẳng, tướng quân cứ lao tâm lao lực thế này, thuốc dù tốt đến mấy cũng chẳng thể phát huy công dụng. Ta có thể kê đơn điều trị, thế nhưng tướng quân còn không thay đổi, sớm muộn cũng có ngày, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng vô phương cứu chữa.”

Ta sợ hãi, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười “Vô phương cứu chữa? Đạo trưởng Vệ Huyền có quá lời không? Ngài nói như thể ta đã bước một chân vào quan tài rồi ấy?”

Vệ Huyền lại đáp “Phải chăng tướng quân định đem tính mạng của mình ra đánh cược một lần?”

Ta nắm chặt ly trà, uống một ngụm rồi bình thản đáp “Không cần đánh cược. Cho dù ông trời bắt ta phải qua đời sớm thì đó cũng là số mệnh. Dù sao thì Tần gia chúng ta xưa nay cũng chẳng có ai được hưởng thọ sống lâu cả.”

“Im miệng.”

Bên cạnh liền truyền tiếng quát phẫn nộ. Lúc đưa mắt sang nhìn, Tư Đồ Lăng đang sầm mặt nhìn ta, ánh mắt sắc lạnh vẫn tràn đầy nỗi lo lắng và sợ hãi.

Truyện Chữ Hay