Type: Mai Chi
Ngài bước từng bước vững chãi, cánh tay rắn rỏi, cùng hơi thở ấm nóng phả lên người ta vô cùng quen thuộc, dường như từ rất lâu trước kia, ngài đã từng bế ta như vậy.
Đây hoàn toàn không phải là lần đầu tiên. Ta với ngài đã từng thân mật, những lúc ôm ấp ái ân hoàn toàn không ít, thế nhưng khi ta nhớ kĩ càng tất cả mọi việc, lại cứ cảm thấy đó hoàn toàn không phải là cảm giác như vậy. Không biết tại sao, đột nhiên ta nhớ đến ảo giác xuất hiện khi bị dìm xuống đáy hồ ngày hôm qua.
Ảo giác đó chân thực là vậy, khiến ta thực sự ngờ rằng, cảnh tượng đó có phải đã từng diễn ra , còn ta vào đúng lúc sắp sửa từ giã cõi đời, đã bị người phụ nữ có tên Doanh Doanh nhập thân?
Ta thường cảm thấy Doanh Doanh đã thực sự chết rồi, chỉ là mấy ngày hôm nay vội vã điều dưỡng, hoàn toàn không hề suy nghĩ, móc nối mọi chi tiết đó lại với nhau.
Trầm ngâm một hồi, ta mới thì thầm gặng hỏi “Trước kia ngài định đặt tên cho Tương Tư là Thấm Tuyết hoặc Ngọc Nhụy đúng không?”
Ngài khựng người, sau đó mới tiếp tục tiến về phía trước, bình thản như không đáp “Ai nói với nàng như vậy? Thực ra những cái tên như Thấm Tuyết, Ngọc Nhụy gì đó đều đã được đặt cho biết bao nhiêu cô gái rồi, cũng hơi trần tục, hoàn toàn không hay như Tương Tư.”
Ta liền nói “Tất cả đều không hay bằng A Mai. Cái tên nghe hay, thuận miệng mà dễ nhớ, chẳng phải càng dễ nuôi hơn sao?”
Ngài chập choạng, cúi xuống nhìn ta rồi khẽ lên tiếng “Ai mà vô vị như vậy, lại nhắc chuyện này với nàng.”
Ta mỉm cười nói “Làm gì có ai nhắc tới chuyện này? Chỉ là đột nhiên ta nằm mơ đến cảnh tượng này. Ta còn mơ thấy một người đàn ông nằm trên đỉnh đồi, vừa uống rượu vừa ngâm nga “Ta dùng một bình rượu ngon đổi lại chim chóc, hoa cỏ trên núi, cùng ta say sưa, cùng ta ngâm nga. Hà tất phải lắng nghe thanh âm của trúc tre, rừng núi...”
Bộ dạng ngài nhanh chóng trở nên quái dị, lặng người nhìn về phía ta, cả người lúc này đã cứng đờ lại. Trước mặt chúng ta đã là phòng của Tương Tư, Nhuyễn Ngọc đang lo lắng chờ đợi, đột nhiên thấy Thuần Vu Vọng dừng chân lại, vội vã tới đưa ngài vào trong phòng “Cuối cùng ngài đã tới. Tiểu Quận chúa đã khóc quấy lâu lắm rồi.”
Thuần Vu Vọng định thần, vội vã bước vào trong, bên tai còn nghe thấy lời chỉ trích trong tiếng quấy khóc của Tương Tư “Phụ vương, mẫu thân đâu rồi? Có phải người đã sai kẻ dưới vứt mẫu thân xuống đáy hồ rồi phải không?”
“Không hề ! Ta đã nói là mẫu thân con chỉ đang bị bệnh, tại sao con chẳng tin lời phụ vương nói thế?”
Thuần Vu Vọng mỉm cười lên tiếng, rồi đặt ta lên giường, rồi buông lỏng tấm chăn kia ra.
Ta còn chưa kịp ngồi dậy, thân hình bé nhỏ, nóng rực đã sà tới, ôm chặt lấy cổ ta rồi ngọt ngào cất tiếng “Mẫu thân...”
Giọng nói mềm mại đến mức khiến người nghe muốn tan chảy. Ta vội vã đáp lại, lúc ôm cô bé trong lòng, cúi xuống nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Tương Tư đỏ au một cách dị thường, chiếc mũi nhỏ xinh không ngừng lay động, hơi thở phát ra cũng nóng nực lạ kỳ. Đưa tay sờ lên trán của Tương Tư, quả nhiên là nóng như lửa, ta vội vã cuốn chặt chăn lại rồi đưa lời trách mắng “Con ốm đến mức này, lại không còn ngoan ngoãn nằm trên giường?”
“Mẫu thân, con đang đợi người mà, con ngoan lắm đấy...”
Tương Tư ngoan ngoãn nằm trong lòng ta, hương thơm dịu nhẹ truyền bên cánh mũi, vô cùng dễ chịu. Ta ôm chặt cô bé, dịu dàng lên tiếng “Ừm, Tương Tư chính là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhất trên thế gian này.”
“Mẫu thân có còn đau không?”
“Không đau nữa rồi, nhìn thấy Tương Tư ngoan như vậy, mẫu thân chẳng thấy đau nữa...”
“Tương Tư cũng chẳng thấy đau nữa, thế nhưng phụ vương bắt con uống thuốc, một thứ thuốc rất là đắng... phụ vương lại không cho phép con đến gặp mẫu thân, nói rằng người đang ốm. Con sợ người lại vứt mẫu thân xuống đáy hồ rồi...”
Cô bé đưa lời mách, hai mắt đỏ lừ như mắt thỏ, lại như định bật khóc.
Ta liền than “Không phải sợ, mẫu thân sẽ ở lại đây cùng con, chúng ta cùng nhau dưỡng bệnh, chẳng ai rời khỏi ai hết.”
Tương Tư nói “Ưm, nhưng thuốc đó thật sự rất là đắng....”
Ta đương nhiên không thể nào cổ vũ cô bé không uống thuốc được, liền cười nói “Tương Tư dũng cảm như vậy, lại sợ uống thuốc đắng sao? Đợi khi nào khỏi bệnh, con mới có thể ra ngoài chơi đùa cùng mẫu thân được, đúng không?”
Tương Tư suy ngẫm một hồi rồi nói “Hay là chúng ta cùng nhau uống thuốc đi? Nhuyễn Ngọc dám hại mẫu thân, không dám hại con đâu, nếu không phụ vương sẽ lột da tỷ ấy. Con chia một nửa bát thuốc của con cho mẫu thân uống, có được không?”
Ta nghĩ thuốc Tương Tư uống cũng chỉ mang tính giải nhiệt trừ hàn, uống vào cũng chẳng chết người, liền đáp “Được thôi, chúng ta cùng nhau uống thuốc. Thực ra mẫu thân cũng sợ đắng lắm, bảo họ đi chuẩn bị thêm ít nước lê, chúng ta uống thuốc xong, uống nước lê vào sẽ đỡ đắng hơn, được không nào?”
Tương Tư hân hoan, nằm gọn trong lòng ta chẳng khác nào một chú cún con đáng yêu, sau đó dần dần thiếp đi.
Ta sờ sau lưng thấy đẫm mồ hôi, nhưng vẫn rất nóng, biết rằng con bé vẫn chưa hạ sốt hẳn, liền vội vã lấy chiếc chăn cuốn cô bé lại chặt hơn, để mồ hôi toát hết ra ngoài.
Thuần Vu Vọng chỉ đứng lặng đó nhìn, đợi đến khi Tương Tư ngủ sâu rồi mới mỉm cười nói “Nàng cũng biết cách dỗ dành nó đấy, chả trách mà cả ngày Tương Tư chỉ thích ở cạnh nàng thôi.”
Ta nhắm mắt lại chẳng buồn để tâm đến ngài.
Ngài im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi thêm “Lúc nãy, nàng nói đã mơ đến một người đàn ông ngâm thơ, đó thực sự chỉ là mơ sao?”
Ta cong miệng mỉm cười chế giễu rồi hỏi vặn lại “Còn ngài thì nghĩ sao?”
Ngài nhìn ta chăm chăm một lúc, bờ môi khẽ cử động, sau cùng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối hôm đó, ta ngủ cạnh bên Tương Tư, tuy rằng con bé vẫn còn sốt, thế nhưng đã không còn quấy khóc giống như họ nói nữa. Dẫu thi thoảng hay bật dậy giữa đêm, nhưng khi nhìn thấy ta, liền ôm chặt lấy cánh ta, chà khuôn mặt xinh xắn lên đó vài lần, nghẹn ngào gọi mấy tiếng mẫu thân, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ta hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào để điều hòa nội lực, thế nhưng, với công hiệu tuyệt vời của Tuyết Chi Đan, cộng thêm Thuần Vu Vọng vẫn khá quan tâm, tuy thường hay đưa đến hai bát thuốc, dỗ dành Tương Tư rằng nó hoàn toàn giống nhau, trên thực tế, bát thuốc của Tương Tư là dùng để hạ sốt, còn thuốc của ta là bồi bổ khí huyết, vừa ngửi thôi là biết dùng để bồi bổ lại cơ thể sau khi sảy thai. Ta cứ như vậy nghỉ ngơi thêm vài ngày, tinh thần cũng đỡ dần lại.
Ngày hôm sau, Tương Tư đã hạ sốt, ta mượn cớ mệt mỏi, quay về phòng của mình, Thuần Vu Vọng hoàn toàn không ngăn cản, nhìn ta cuốn người vào trong chiếc chăn dày dặn bước ra ngoài, ngài cũng nghẹ bước ra theo.
Lúc này thời tiết đã ấm dần lên, cho dù không đốt lò sưởi giữa đêm cũng chẳng hề thấy lạnh. Thế nhưng căn phòng ta, vào giữa ban ngày sáng choang vẫn cứ đốt lò, hơi ấm truyền tới khiến ta bí bức.
Ta nằm trên giường, thấy Thuần Vu Vọng do dự đứng trước tấm rèm, lại càng thên phiền não “Liệu Điện hạ có thể bảo người dưới mang lò sưởi ra ngoài, rồi mở cửa sổ ra cho thoáng khí được không?”
Thuần Vu Vọng cau mày rồi nói “Không được, nàng vừa mới sảy thai, cơ thể suy nhược, nếu như để gió vào, nhiễm lạnh, chỉ sợ sẽ để lại bệnh căn.”
Để gió vào? Nhiễm lạnh? Nhớ lại cảnh ngộ của mình mấy ngày trước, ta cười nhạt rồi nói “Điện hạ đã lo lắng quá rồi. Nếu sợ chút phong hàn, chẳng phải ta sớm đã toại nguyện cho ngài, bay lên trời cao rồi sao?”
Thuần Vu Vọng lại than dài nói “Ta nào có muốn gây tổn thương đến nàng? Nàng một lòng muốn rời khỏi nơi này, giả tình giả nghĩa giấu giếm ta đã đành, lại còn dám lấy Tương Tư ra để uy hiếp như vậy, nàng bảo ta phải làm thế nào chứ?”
Ta cười nhạt rồi nói “Thuần Vu Vọng, nếu những người đó thực sự có lòng muốn dùng Tương Tư để uy hiếp ngài, liệu ngài có thể đưa Tương Tư về một cách hoàn chỉnh, an toàn vậy không? Ngài tuy rằng võ công lợi hại, thế nhưng mũi kiếm của ngài nhanh đến mức nào cũng chẳng thể nhanh hơn thanh đao sắc bén trong tay của bọn bắt cóc Tương Tư!”
Đôi mắt Thuần Vu Vọng sáng lóe lên,ngay cả hơi thở cũng gấp gáp “Ta cũng nghĩ rằng, nàng nhẫn tâm thế nào cũng không đến mức động thủ với Tương Tư.Thì ra nàng chỉ dùng Tương Tư để dọa dẫm ta, chứ hoàn toàn không có ý làm tổn hại đến Tương Tư.”
Người này nhìn tưởng thông minh, thế nhưng khả năng lí giải quả là có vấn đề. Hoặc là, bởi vì từ sâu thẳm trong tâm tư của ngài vẫn luôn tin rằng ta đã lên kế hoạch cho tất cả sự việc lần này.
Ta chán nản, căm hận lên tiếng “Ý của ta muốn nói, nếu như ta bắt cóc Tương Tư, nếu ngài muốn cướp cô bé về, thì cũng chỉ có thể lấy lại một tử thi mà thôi. Thuần Vu Vọng, ngài mù mắt rồi sao, nên mới không thể nhận ra được những điều sơ hở trong sự việc lần này?”
Ngài nghe câu nói của ta, tức giận đến độ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn nói “Nàng hà tất phải gỡ tội cho mình như vậy chứ? Tương Tư, đứa trẻ đó đã bị nàng thu phục đến mức mê muội rồi, dù cho ta có tức giận, căm hận nàng đến mức nào, nhất thời cũng chẳng thể làm gì nàng được.”
Ngay cả mắng ngài giờ cũng trở thành một thủ đoạn để ta tự chối tội cho mình? Ta thực sự chẳng biết phải nói thêm gì, tức giận ‘hừ’ một tiếng, uất ức quay mặt đi, chẳng thèm bận tâm đến ngài thêm nữa.
Ngài nhìn về phía ta chăm chú, sắc mặt càng lúc càng căng thẳng, đột nhiên ngồi xuống bên giường, ép buộc ta phải quay ra nhìn ngài rồi nói “Nếu như người đến đây không phải là Tư Đồ Lăng, nếu không phải hắn căm ghét vì nàng đã thất thân, có lẽ nàng đối với bản thân mình, đối với Tương Tư cũng không đến mức độc ác như vậy?”
Ta vùng thoát ra khỏi bàn tay của ngài rồi tức giận quát lên ‘ Ta không hề muốn độc ác với bản thân, càng không muốn giở thủ đoạn với Tương Tư. Tư Đồ Lăng... và tình cảm sâu sắc giữa chúng ta không phải là thứ mà ngài có thể tưởng tượng được.”
“Tình cảm sâu sắc giữa hắn và nàng ?” Ngài lại càng nắm lấy bờ vai ta chặt hơn trước, quyết không để ta đẩy ra, khẽ thét lên “Vậy thì nàng và ta được coi là gì đây? Cho dù nàng không phải là Doanh Doanh thực sự, cho dù nàng thực sự chỉ thi thoảng nằm mơ thấy cảnh tượng chúng ta ở bên nhau, vậy thì bao ngày qua chúng ta sống bên nhau, được coi là cái gì chứ?”
“Là cái gì sao?” Hai tay ngài nắm chặt lên bờ vai khiến ta đau đớn, nhưng ta lại không dám vận công vùng vẫy ra, nên lại càng cảm thấy phẫn nộ, thét lớn “Ngài nói là cái gì sao? Ngay vào ngày đầu tiên ngài đã cưỡng đoạt ta thì mọi chuyện đã quá rõ ràng, ta chỉ là tù binh của ngài. Một nữ tù binh mà thôi.”
“Nữ...nữ tù binh... trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ vậy, ta chỉ đối xử với nàng như một nữ tù binh sao?”
“Lẽ nào không phải? Bởi vì ta có dung mạo giống với người trong lòng của ngài thì ngài liền cưỡng đoạt ta, việc này có gì khác biệt với việc cưỡng đoạt ta chỉ vì mỹ sắc? Ta căm hận loại người như ngài.”
Nhìn thấy sắc mặt ngài tức giận đùng đùng, ta đột nhiên cũng chẳng thể kiềm chế được cảm giác phẫn nộ và uất ức đè nén bấy lâu trong lòng, cả những kí ức chán nản đã cố gắng che đậy cũng như bừng tỉnh mạnh mẽ.
“Nếu Tư Đồ Lăng chỉ là một kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngài nghĩ, vậy thì Tần Vãn này từ lâu đã chẳng còn tồn tại trên thế gian này rồi. Có lẽ ta đã chết trên đỉnh Lạc Đà vào ba năm trước, chôn thây trong trận lửa lớn của quân doanh, quyết cùng xuống địa ngục với những tên Nhu Nhiên đã làm nhục ta.”
Đôi mắt đen láy của Thuần Vu Vọng bỗng đen sầm lại, nhìn ta chằm chằm.
Ta cũng nhìn ngài bằng ánh mắt chuyên chú, mà cũng lại nhừ không hề nhìn, những cảm giác tốt đẹp và đau đớn cùng tràn về một lúc, ào ạt đến chẳng khác đại hồng thủy. Những chuyện dĩ vãng ta cho rằng sẽ chằng còn ai trên thế gian này nhắc lại, gần như trong khoảnh khắc này cũng đột ngột trào lên, mang theo bao nỗi phẫn nộ và uất ức không thể đè nén.
Ta nắm chặt hai bàn tay lại, trợn trừng đôi mắt đầy lửa hận nhìn về phía người đàn ông trông ra còn uất ức, đau khổ hơn cả ta lên tiếng “Đúng vậy, ở quân doanh Nhu Nhiên... ta đã phải làm doanh kĩ hai tháng liền. Năm đó, ta bị trúng mai phục, thất bại nặng nề, được các thuộc hạ thiết thân xả thân bảo vệ, mới có thể thoát khỏi nơi
( . Kĩ nữ trong quân doanh )
đó. Ta trốn đến một thôn nhỏ trên núi, còn gặp được một thiếu niên mà ta rất yêu thích...Vết thương của ta rất nặng, miễn cưỡng lắm mới có thể sống lại được, võ công thậm chí gần như bị phế bỏ, thế nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ...Người thiếu niên đó tên là A Tĩnh.
“Năm đó, phụ thân ta vẫn còn sống trên đời, đã quyết định chuyện hôn sự giữa ta và Tư Đồ Lăng...Thế nhưng ta rất ghét bị người khác thao túng, trói buộc, càng ghét cuộc sống thiếu thốn tự do, cho dù người đó có là phụ thân của ta, cho dù vị phu quân tương lai của ta có là Tư Đồ Lăng, thanh mai trúc mã cùng ta trưởng thành... Ta nghĩ, cứ để bọn họ tưởng rằng ta đã chết cũng được, ta muốn được sống an bình bên cạnh người mà ta yêu, đàn ông cày cuốc ruộng vườn, phụ nữ thêu thùa, nấu nướng, mặt trời mọc thì bắt đầu công việc, mặt trời lặn thì thu dọn về nhà, cho dù cuộc sống đạm bạc, nghèo khổ, cũng chẳng oan uổng một đời...”
Trước mắt liền vụt lên tia sáng, cùng đôi mắt đen láy, sáng ngời của vị thiếu niên trẻ tuổi kia, nụ cười điềm tĩnh, lời nói ôn nhu. Bầu trời xanh thắm, mây trắng lững lờ, quanh thôn trồng đầy những cây hoa anh đào, đỏ rực một vùng chẳng khác nào biển rộng. Cả dãy núi đều phủ một màu xanh tươi mát, chẳng khác nào đôi lông mày cong cong của thiếu nữ mỗi khi mỉm cười.
Trái tim ta bắt đầu trào lên cảm giác đau đớn dữ dội, nhưng bất giác dịu dàng lên tiếng “A Tĩnh và ta giống nhau, đều muốn sống một cuộc sống đơn giản mà vui vẻ. Hàng ngày, chàng thường cõng ta đi ngắm mặt trời mọc, hái rất nhiều loại hoa dại cài lên mái tóc cho ta, nói rằng ta chính là vị cô nương xinh đẹp nhất, hiền dịu nhất trên thế gian này... Ta cảm thấy vô cùng vui sướng. Ta từng nghĩ, đây chính là cuộc sống cả đời của mình, thật tốt đẹp biết bao... Ta liền nói với chàng... chúng ta thành thân thôi. A Tĩnh bế bổng ta lên, đi quanh đỉnh núi mấy vòng, nụ cười của chàng xán lạn mà hạnh phúc...”
“Ngày hôm đó, ta mặc bộ y phục tân nương đỏ thắm do mẫu thân chàng may cho, cùng A Tĩnh thành thân trong sự chúc phúc của các trưởng bối trong thôn...Lúc bái thiên địa, người Nhu Nhiên liền tới... Tất cả dân làng lương thiện vui vẻ, bị chém chết liên hồi, cậu bé con nhà bên ngày ngày hát ca cho ta nghe bị vó ngựa dẫm nát...A tĩnh cõng theo ta, ra sức bỏ chạy, ta bảo chàng hãy thả ta xuống, tự mình chạy trốn, nhưng dù nói thế nào chàng cũng không chịu, sau cùng bị tên bắn trúng ngực.... Lúc ta bị bọn người Nhu Nhiên làm nhục, A Tĩnh vẫn còn sống, chàng vừa gọi tên ta vừa bò đến chỗ ta, giặc Nhu Nhiên hạ một đai, đầu chàng rơi xuống... Mãi cho tới khi ta ngất lịm đi, chiếc đầu của A Tĩnh vẫn ở cạnh bên ta, chàng vẫn nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, nhạt nhòa đầy nước mắt... còn thi thể đã bị vó ngựa xéo nát hết cả.”
Cổ họng ta lúc này như bị thứ gì chặn lại, sau một hồi hắng giọng, vẫn chẳng thể nào kìm nén, hốc mắt cay xè, nóng rực, nước mắt theo đó mà lã chã tuôn rơi.
Ánh mắt mơ hồ, trước mắt như tái hiện toàn bộ cảnh tượng đẫm máu, thế nhưng nụ cưới của người thiếu niên đó vẫn dịu dàng, xán lạn như xưa...
Những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc trước kia, khi nhớ lại, ngay cả ánh nắng cũng chói mắt lạ thường, chẳng khác nào những mũi kim cắm sâu vào trái tim... Đau đớn đến mức quặn lòng...
Thuần Vu Vọng đã bỏ đôi tay nắm lấy vai ta ra, nhìn ta chăm chú, cả người đều run rẩy, như thể cũng cùng cực đau đớn. Ngài đưa tay ra, ngón tay giá lạnh khẽ chạm lên khóm má của ta.
Ta quay mặt đi chỗ khác né tránh, nhanh chóng đưa tay lau khô những giọt lệ trên mặt rồi nói “Lúc ta tỉnh lại, người đã nằm trong lầu bạt doanh kĩ của đại quân Nhu Nhiên, toàn thân mang đấy thương tích. Cổ họng ta đã khản đặc, đến khi bọn giặc Nhu Nhiên thô lỗ, ác độc từng tên từng tên một tiến vào trong lều bạt ta nằm, nước mắt của ta đã không còn chảy nữa... Ta thậm chí còn có thể mỉm cười khi đối diện với chúng. Rất nhiều tướng lĩnh có địa vị cao đều trở thành những vị khách thường xuyên của ta, ta nghe bọn họ đánh giá, bình phẩm về cơ thể mình, sau đó còn thương lượng việc điều động bố binh, và cả chiến cục trong những ngày tiếp theo... Sau đó ta tìm cách liên hệ với ta mắt của Tư Đồ Lăng, những người được phái đến nằm vùng trong quân doanh giặc Nhu Nhiên, đem những tin tức này truyền về cho chàng.”
“Tư Đồ Lăng muốn cứu ta ra khỏi đó trước, ta không chịu, chuyển lời muốn chàng giúp ta báo nỗi huyết hải thâm thù. Sau đó... ta đốt cháy kho lương của quân Nhu Nhiên, chuẩn bị tự thiêu luôn tấm thân bẩn thỉu, nhục nhã, thế nhưng chàng đã dẫn theo một đội kị binh thiết giáp xông tới, toàn thân đầy vết thương, chỉ vì muốn nói với ta rằng, những thù hận và nhục nhã đó, chàng nguyện cùng ta gánh vác cả đời.”
Thuần Vu Vọng vẫn nhìn ta chăm chú, sắc mặt trắng nhợt, bất giác nắm chặt hai bàn tay lại.
Nước mắt của ta, có lẽ đã rơi vào tay ngài, nhưng rất nhanh lại bị gió thổi khô.
Những giọt nước mắt trên má ta cũng dần khô. Ta thậm chí còn nhìn ngài mỉm cười, nghẹn ngào nói tiếp “Những chuyện sau đó, chắc ngài cũng biết cả rồi. Ngài đi tìm danh y khắp nơi để trị thương cho ta, sau đó, cùng dẫn quân đại phá quân chủ lực của giặc Nhu Nhiên. Triều đình phái Thái tử Điện hạ đích thân tới ngăn cản, nhưng vẫn chẳng thể ngăn nổi chúng ta chôn sống năm vạn hàng binh. Rồi chàng cùng ta đi bái tế những vong hồn trong thôn nhỏ trên núi, tìm cao tăng siêu độ cho họ, rồi đem bài vị của A Tĩnh về thờ phụng tại Ninh Thọ tự. Mỗi lần trở về kinh sư, ta đều tới Ninh Thọ để bái tế A Tĩnh, dù bận rộn đến mức nào, Tư Đồ Lăng cũng đi cùng ta, rồi lặng lẽ ở cạnh bên ta...”
Cuối cùng ta bật cười thành tiếng, chỉ vào mặt ngài hỏi “Thuần Vu Vọng, ngài cho rằng ta có hứng thú, ân ái tình cảm với Tư Đồ Lăng ngay trước bài vị của A Tĩnh hay không? Lại còn nói rằng chúng ta ân ái, tình tứ bên nhau? Bắc Đô với bao nhiêu cao tăng, liệu chúng ta có cần thiết phải chạy tới tận Ninh Thọ tự để hỏi ngày tốt thành thân?”
Ta tức giận nhìn ngài chằm chằm, khoảnh khắc ấy ta thấy ngài như không thể hít thở bình thường, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào ta, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhúm lại đau khổ. Ngài nắm chặt bàn tay, cơ thể run rẩy, đột nhiên đứng bật dậy rồi nghẹn ngào lên tiếng “Ta ... ta sẽ điều tra rõ ràng...”
Ngài quay người bước ra khỏi phòng như muốn trốn tránh điều gì đó. Bóng người với y phục trắng tinh kiêu hãnh mọi khi, giờ trông tiều tụy, bàng hoàng biết mấy, thậm chí, dưới màn đêm đen tối trông lại càng bi ai hơn bao giờ hết.
Cuối cùng đã có thể khiến ngài nghi ngờ tên ‘tù binh nước Nhuế’ đã ‘ bán đứng’ ta rồi. Nếu ngài dụng tâm đi điều tra chuyện này, nhất định sẽ phát hiện người chủ mưu đứng sau điều khiển Lê Hoành và Nhuyễn Ngọc. Ngài bận rộn làm những chuyện đó, nhất thời cũng chẳng thể nào để tâm đến ta được nữa.
Thế nhưng đây chính là nguyên nhân khiến ta phải nhắc lại những chuyện xưa cũ đó sao? Ta chẳng cách nào lý giải nổi tại sao mình lại làm thế, chỉ cảm thấy sau một hồi giãi bày nỗi căm hận, đau đớn dồn nén bấy lâu trong lòng, ngược lại càng đau khổ hơn trước, nội lực dù có hồi phục nhanh chóng đến mức nào, toàn thân lúc này cũng chẳng còn chút sức lực, ta nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu vẫn chẳng thể nào ngủ nổi.
Không thể khống chế những hồi ức đáng sợ trước kia, những tiếng kêu gào, la thét, binh đao va chạm, con đường trắng xóa đầy bụi, cứ lặp lại trong đầu ta hết lần này đến lần khác.
Cảnh tượng hiện lên trước mắt là máu tanh, đao kiếm, những khuôn mặt kinh hoàng đẫm nhòa nước mắt, những khuôn mặt bỉ ổi bật cười thô tục, ác độc, bầu trời u ám, lều bạt tối tăm, thù hận và nhục nhã kéo dài tưởng như vô tận...
Mãi một lúc lâu sau, có lẽ chỉ là sau một giấc mộng ngắn ngủi, ta dường như nghe được giọng nói non nớt của Tương Tư.
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cơ thể đầm đìa mồ hôi, chỉ nhớ đến cảnh sau cùng trong giấc mộng, là A Tĩnh đã đặt một vòng hoa nhiều màu sắc lên đầu ta, đỏ mặt dịu dàng nói “Ngày mai nàng đã trở thành tân nương tử của ta rồi. Vãn Vãn, chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta chính là gặp được nàng.”
Ta nghĩ, ta nên nói với chàng rằng, ta cũng vậy. Thế nhưng khi ta đang định cong miệng mỉm cười, giấc mộng tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất khiến trái tim ta tràn đầy thỏa mãn đột nhiên kết thúc. Ta ngồi bật dậy, trên mặt, trên trán đầm đìa toàn nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Tương Tư đang ngồi trong lòng Thuần Vu Vọng, đưa tay về phía ta, mỉm cười tươi tắn, xán lạn như một bông hoa sớm mai.
“Mẫu thân”
Mãi một lúc sau ta mới định thần, run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, cố gắng ép bản thân phải vực dậy tinh thần hỏi “Ừm, chắc không còn sớm nữa? Con không đi ngủ mà tới chỗ ta làm gì?”
Tương Tư nghe vậy uất ức nói “Con nhớ mẫu thân...”
Thuần Vu Vọng nhìn ta đầy lo lắng, thấy ta hỏi vậy liền dịu dàng nói “Nếu nàng cảm thấy mệt, ta sẽ bế Tương Tư về.”
Ta nhanh chóng định thần, đón Tương Tư sang ngồi vào trong lòng mình nói “Nếu Tương Tư thích, cứ ở lại ngủ cùng ta cũng được.”
Lúc này Tương Tư liền sờ lên chiếc gối của ta rồi thét lên “Mẫu thân, tại sao chiếc gối của người lại ướt thế? Người cũng giống con làm đổ ly trà lên giường sao?”
Ta nghe vậy không khỏi lặng người. Thuần Vu Vọng lập tức đưa tay sờ lên chiếc gối, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lại lấy một chiếc gối sạch khác đổi cho ta rồi nhẹ nhàng nói “Vãn Vãn, ta xin lỗi.”
Ta ôm lấy Tương Tư, mệt mỏi lên tiếng “Ngài có lỗi gì với ta chứ ? Ta thực sự không nhớ được.”
“Nàng chỉ nhớ nàng hận ta, nỗi căm hận giống như với người Nhu Nhiên?”
Ta không nói gì, tối nay Tương Tư chỉ hơi sốt, thế nhưng hai má đã gày sọp đi, có điều tinh thần rất ổn, nghe vậy liền nói “Phụ vương lại nói linh tinh rồi. Mẫu than đối xử với con tốt lắm, làm sao lại hận phụ vương được chứ?”
Ta mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu Tương Tư rồi hỏi “Tương Tư, hôm đó làm sao con lại biết có người muốn hại mẫu thân?”
Tương Tư liền đáp “Con cũng không biết nữa. Con chỉ cảm thấy mẫu thân đột nhiên biến mất, Nhuyễn Ngọc đưa con đi tìm mãi mà chẳng được, nên con rất sợ hãi. Mẫu thân từng nói, nếu một ngày nào đó người biến mất, thì chính là bị người ta dìm xuống đáy hồ. Cho nên con liền chạy tới đó xem sao...”
Ta ôm chặt lấy Tương Tư trong lòng rồi than “Ở nơi này, cũng chỉ có mỗi mình con là đối xử thật lòng với ta thôi.”
Tương Tư không hiểu được ẩn ý trong câu nói của ta, nghe vậy liền tỏ ra đắc ý, bật cười ha ha rồi cũng ôm chặt lấy ta.
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chú, định nói gì rồi lại thôi, sau cùng ngồi lặng lẽ bên bàn, rót trà từ từ thưởng thức. Bình trà đó vừa được mang vào, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Ta đang đoán liệu có phải ngài không yên tâm về Tương Tư, nên tính ở lại canh phòng nơi này cả đêm “Trong phòng có thêm một người càng nhìn càng đáng ghét thật đúng là chẳng biết phải tịnh dưỡng như thế nào?’
Tương Tư thấy kỳ lạ liền hỏi “Thế nào được gọi là càng nhìn càng ghét vậy?”
Ta đáp “Ừm, thì chính là có thêm một Tương Tư nghịch ngợm như vậy trong phòng, mẫu thân chẳng thể nào nghỉ ngơi, tịnh dưỡng.”
Tương Tư liền đỏ mặt đưa lời giải thích “Con không nghịch ngợm đâu.”
Ta xoa đầu cô bé, mỉm cười nói “Ừm, Tương Tư không hề nghịch ngợm, là mẫu thân nói sai. Chúng ta đi ngủ thôi.”
Giữa đêm, ở đỉnh núi cao gần đó truyền tới một vài tiếng chim ưng.
Thuần Vu Vọng chỉ lưu tâm đến tiếng chim kêu tương tự như tối hôm đó, nhưng lại không phát hiện ra tiếng chim ưng xuất hiện giữa đêm khuya đã hai ngày nay rồi. Đây mới là ám hiệu Tư Đồ Vĩnh thúc giục ta hành động.
Nói cho cùng thì tính tình của ngài cũng nóng vội hơn,nếu lâu ngày mà không nhận được tin tức của ta, sẽ không an tâm mà thực sự gây ra chuyện gì đó.
Ta lặng lẽ thức dậy, búi tóc lên như một nam nhi, tìm một chiếc áo choàng màu sậm khoác lên người, buộc thân áo dưới gọn lên thắt lưng, thay sang đôi ủng da bò, sau đó quay lại nhìn về phía Tương Tư.
Đáng tiếc là ta hoàn toàn không chuẩn bị thuốc mê có thế khiến cô bé hôn mê bất tỉnh, do dự một hồi, ta thận trọng bế cô bé lên, đánh một quyền sau gáy, khiến cô bé ngất đi.
Đưa bé còn đang trong giấc nghỉ say, đương nhiên không hề vùng vẫy, nghiêng đầu sang tựa vào trước ngực ta ngủ say, đôi má đỏ hồng, vô cùng an định, đầu mũi lấm tấm mồ hôi, xem ra tối qua vừa mới uống thuốc, nếu thế này thì không thể để bị nhiễm lạnh được.
Do dự một lúc, ta liền lấy tấm áo choàng dày dặn bọc kín Tương Tư lại, rồi buộc chặt trong lòng mình, lấy cây đánh lửa ra, châm lửa vào những vật dễ bốc cháy như rèm màn, chăn gối, sau đó vận khinh công nhảy lên cột nhà ẩn náu.
Cửa trước cửa sau nhanh chóng truyền tới tiếng thét gọi kinh hãi của đám Tiểu Thích, cửa nhanh chóng bị đẩy ra. Trong ánh lửa hỗn đoạn, bọn Tiểu Thích xông nhanh đến giường, kéo tấm chăn đang phát hỏa lên rồi thét lớn tiếng “Phu nhân biến mất rồi. Tiểu Quận chúa...tiểu Quận chúa cũng mất tích rồi.”
Ta đã nhìn rõ phương hướng từ trước, vào đúng lúc bọn họ đang hoảng thất kinh, liền ném cây đánh lửa trong tay ra ngoài cửa, lặng lẽ rơi vào đống cỏ cây bên ngoài.
Gió thổi qua, ngọn lửa nhanh chóng bốc cao, đúng vào giây phút quan trọng đó, ngọn lửa rừng rực cháy, chẳng thể dập tắt được.
Thuần Vu Vọng vừa mới xông vào trong, thần thái tột cùng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, lại vừa hoang mang, hoảng loạn, đúng lúc , đưa mắt nhìn đi tứ phía, bên ngoài đã có người chạy vào cấp báo “Bên đó có động tĩnh.”
Người trong phòng thậm chí còn chẳng buồn dập lửa, vội vã nhảy ra ngoài qua cửa sổ, phi về phía ngọn lửa lớn bùng bùng phát cháy.
Thuần Vu Vọng lại chui vào trong chỗ rèm màn bốc cháy, tìm kiếm hết những chỗ kín đáo ở trong căn phòng, vừa tìm kiếm lại vừa lo lắng gọi lớn “Tương Tư! Tương Tư! Mau trả lời phụ vương.”
Nếu Tương Tư còn tỉnh, đương nhiên sẽ đáp lại lời ngài. Đáng tiếc cô bé đang hôn mê nằm trong lòng ta, không hay biết bất cứ chuyện gì.
Ngọn lửa đã cháy đến vạt áo của ngài, rọi ánh lửa đỏ rực lên khuôn mặt trắng nhợt vì lo lắng.
Ta đột nhiên nghĩ đến việc, ngài yêu quý Tương Tư hơn cả sinh mệnh mình, nếu cô bé có chuyện gì bất trắc, e là ngài sẽ suy sụp tinh thần, thậm chí tuyệt vọng, đau khổ hơn nhiều so với việc mất đi Doanh Doanh vào năm năm trước.
Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí còn nghi hoặc phải chăng bản thân đã làm điều quá đáng. Thế nhưng tại sao ta phải thương xót cho ngài? Ngài chỉ là một vị thân vương địch quốc luôn coi ta như một nữ tù binh rồi ra sức chiếm đoạt, thậm chí, có lúc còn muốn đẩy ta đến cái chết...Hai chúng ta đấu nhau đến mức người sống kẻ chết, đó cũng là việc đương nhiên. Ta nắm chặt thanh kiếm Thừa Ảnh trong tay,
Ngọn lửa bùng lên, khiến căn phòng sáng bừng chẳng khác nào giữa ban ngày. Thế nhưng ngài dường như nhận định chắc chắn chúng ta vẫn còn ở lại trong căn phòng này, cũng chẳng bận tâm đến ngọn lửa bén lên y phục, chỉ cắm cúi khom người xuống tìm kiếm khắp gầm giường rồi rương đựng mà thôi.
Ngài chỉ biết, ta thân mang thương bệnh, sắp sửa không động đậy được nữa, chứ không thể ngờ được ta đã hồi phục võ công từ lâu, thậm chí có thể nhẹ nhàng bay lên cột nhà ẩn trốn.
“Tương Tư!Tương Tư!Tương Tư!”
“Vãn Vãn...”
Hơi thở của ngài càng lúc lại càng thêm gấp gáp, sau cùng cất tiếng gọi ta, rồi bị nghẹt thở vì khói, bật ho sặc sụa.
Trong phòng vang lên tiếng đồ đạc bị lửa thiêu đốt, khói bốc nghi ngút không ngừng, Tương Tư đang hôn mê bất tỉnh bắt đầu cau chặt đôi mày. Ta hoang mang đưa chiếc khăn lên che mũi cô bé lại, vùi đầu cô bé vào trong lòng mình, không để cô bé hít thở thứ không khí càng lúc càng nồng nặc khói đen.
May mà lúc này Thuần Vu Vọng đột nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó, liền dương kiếm lên chém đứt vạt áo bắt lửa của mình, phi thân ra ngoài qua cánh cửa sổ phía sau.
Ta lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bước ra ngoài thông qua cửa chính.
Có một vài nô bộc và thị nữ không biết võ công không tham gia cứu người, đang hoang mang xách nước chạy về phía này dập lửa, ta đạp ngã mấy tên đang chặn đường mình, vận khinh công, bay nhanh về phía rừng mai.
Bên này liền có người kêu lên thảng thốt “Ở phía này! Ở phía này! Phu nhân đã đưa theo Tiểu Quận chúa trốn thoát theo hướng này rồi.”
Còn ta cũng hiểu rõ tại sao Thuần Vu Vọng đột nhiên lại vội vã xông ra ngoài cửa. Thì ra ở chỗ nào đó lại bắt đầu vang lên tiếng chim chóc.
Lần này, đích thực là tín hiệu của Tư Đồ Vĩnh. Ngàu đã nhìn thấy pháo hiệu mà ta phát ra, biết được ta đã hành động, nên muốn dùng ám hiệu để thông báo muốn ta đi theo đường núi tiến về phía Đông Nam.
Ta đưa tay lên, lại bắn một pháo hiệu về phía khác. Pháo vừa vụt lên, tiếng chim chóc nhanh chóng ngưng lại.
Pháo hiệu lần này là muốn báo cho Tư Đồ Vĩnh rằng ta đã tiếp nhận được ám hiệu của ngài, thế nhưng cũng đã làm lộ hành tung của mình. Có điều ở trên núi giữa lúc đêm khuya thế này, cây cối đã che hết ánh trăng, đợi đến khi Thuần Vu Vọng dẫn theo người tới thì ta đã đi được xa rồi. Cho dù Thuần Vu Vọng có âm thầm bài bố thị vệ canh phòng, cũng không dễ dàng gì phát hiện ra được hành tung của chúng ta trong vùng rừng cây rậm rạp.
Ta vận khinh công, bay nhanh về phía Đông Nam, mắt nhìn đã sắp đến được đường núi, từ phía bên cạnh vụt ra một bóng người “Là ai? Mau đứng lại.”
Ta không chút do dự liền đưa kiếm tấn công, lạnh lùng nói “Tránh đường. Kẻ nào dám chặn đường, giết chết không tha.”
Người đó không đáp lại, vừa chặn đường ta vừa dùng ám hiệu thông báo cho đồng bọn.
Ta không nói thêm gì, lập tức dùng chiêu thức lợi hại tấn công vào vị trí trọng yếu của hắn. Người này lúc đầu còn dè dặt, không ngừng nhìn vào đứa trẻ trong lòng ta, trong lúc đai kiếm giao tranh, cực kỳ thận trọng.
Trong chốn rừng sâu núi thẳm, chỉ e là trong phạm vi mười dặm quan đây, có thể kiếm được đứa bé tầm năm, sáu tuổi thì ngoài tiểu Quận chúa của họ ra, chẳng còn ai khác.
Ta biết chắc rằng Thuần Vu Vọng sẽ nhanh chóng đuổi theo tới đây, thế nên không thể để lỡ thời gian, đâm một kiếm tới chỗ hiểm của đối phương, cũng chẳng cần biết hắn sống chết thế nào, đưa chân đạp hắn sang một bên, nhanh chóng bay về phía đường xuống núi.
Phía trước lại xuất hiện bóng một vài người xông tới, lúc ta vừa đưa kiếm lên, người đó nhanh chóng cất tiếng gọi “Vãn Vãn.”
Ta vừa nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Vĩnh, lập tức thu kiếm “Thái tử điện hạ, ngài sai thuộc hạ tới đây tiếp ứng là được rồi, hà tất phải tự mình xông pha vào nơi mạo hiểm? Ngài có biết đây là nơi nào hay không?”
Tư Đồ Vĩnh gãi đầu gãi tai, mỉm cười không nói . Người anh họ Liễu Tử Quân từ nhỏ đã đi theo bảo vệ cho Tư Đồ Vĩnh liền nói “Từ nhỏ ngài ấy đã như vậy rồi, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Tần tướng quân, không bao giờ là chuyện nhỏ cả, làm gì an tâm đứng đợi ở chỗ khác chư?”
Ta đẩy bọn họ, nói “Mau đi thôi, chỉ sợ một lúc nữa là Thuần Vu Vọng sẽ dẫn theo người đuổi tới đây đấy.”
Tư Đồ Vĩnh đồng ý, vừa chạy nhanh về phía trước vừa cúi xuống nhìn vào lòng ta rồi hỏi “Đây là cái gì ? Một đứa nhóc con sao?”
“Cô bé này sao? Con gái của Thuần Vu Vọng.”
“Chính là tiểu Quận chúa Tương Tư mà Thuần Vu Vọng coi trọng hơn mạng sống của mình sao?” Liễu Tử Quân vô cùng vui mừng, tiếp tục lên tiếng “Tần tướng quân, người thực sự lợi hại quá. Có tấm bùa hộ thân này, xem hắn còn dám truy đuổi chúng ta nữa không.”
“Con gái...con gái của Thuần Vu Vọng?” Tư Đồ Vĩnh dường như có chút kinh ngạc, nhìn đứa bé trong lòng ta đầy quái dị, sau đó lại nhìn ta, suýt chút nữa thì đâm sầm vào thân cây trước mặt.
Ta vội vã kéo ngài khỏi thân cây, rồi kì lạ hỏi “Làm sao thế?”
“Không...không có gì.” Tư Đồ Vĩnh định thần “Ta chỉ muốn biết tên Thuần Vu Vọng đó rốt cuộc trông như thế nào, đoán chắc con gái hắn cũng có vài phần giống phụ thân.”
Ta kì lại không hiểu tại sao vào lúc này rồi mà ngài lại hứng thú muốn biết dung mạo của Thuần Vu Vọng và con gái của ngài, nhất thời cũng chẳng còn tâm tư suy ngẫm thêm, chỉ kéo ngài cùng bảy, tám viên cao thủ đại nội tới đây ứng cứu nhanh chóng tiến lên phía trước.
Tư Đồ Vĩnh vẫn không mấy an tâm, cả đường luôn đưa lời hỏi ta “Tại sao mãi đến hôm nay nàng mới trốn thoát? Có phải sức khỏe hồi phục không tốt? Ta còn đang suy tính liệu có nên tiến sâu vào lòng địch để điều tra xem sao không...”
Ta liền nói “Không có gì hết, chỉ xảy ra chút bất ngờ thôi.”
“Chút bất ngờ... chút bất ngờ của Tần Vãn nàng liệu có còn là điều nhỏ nhặt hay không?”
Ngài căng thẳng đưa mắt nhìn ta kĩ lưỡng, đột nhiên lên tiếng “Sắc mặt của nàng rất kém. Có cần ta cõng nàng hay không?”
Ta cũng sợ thể lực của mình chưa hồi phục hẳn lại, đi như vậy cả đêm e không ổn, thế là liền cởi Tương Tư xuống, nhét vào lòng Tư Đồ Vĩnh nói “Ừm, ngài hãy bế cô bé giúp ta đi.”
Tư Đồ Vĩnh chập choạng nhận lấy, thận trọng từng tí một, đột nhiên lại thét lên “Tại sao lại bé thế này? Lại cìn mềm nhũn nữa? Này , này ... ta không dám bế đâu....”
Ngài tuy rằng là thái tử, thế nhưng xưa nay không lưu tâm đến nữ sắc, bốn năm trước có lập Đoan Mộc Hoa Hy làm Thái tử phi, đến nay vẫn chưa có con cái, vậy nên cũng chưa từng bế đứa bé năm, sáu tuổi nào cả, ôm Tương Tư mà tay ngài không khỏi run lên bần bật.
Liễu Tử Quân liền đón lấy, buộc chặt chiếc áo vào người mình rồi bật cười nói “Như vậy chắc chắn sẽ không bị lạnh nữa. Thế nhưng phụ thân của cô bé nếu dám đuổi theo chúng ta, cứ để cho chết cóng cũng được. Đáng tiếc cho đứa bé này, còn nhỏ mà đã trở thành quỷ con chết thay cho phụ vương mình.”
Ta nghe vậy mà dựng cả tóc gáy, đột nhiên cảm thấy giao Tương Tư cho người này chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, đang nghĩ liệu có nên cướp Tương Tư về ôm chặt trong lòng mình không nữa.
Đang lúc suy tư, Tư Đồ Vĩnh đã vội lên tiếng “Tử Quân, huynh đừng ăn nói hàm hồ, bế cô bé cho tử tế, còn nhỏ xíu thế, cẩn thận không làm cô bé bị thương đấy.”
Liễu Tử Quân nhận lệnh lại nói “Yên tâm đi, ta bế chắc lắm. Huống hồ chi đứa nhỏ này xương cốt mềm dẻo, làm sao mà bị thương dễ dàng như vậy chứ? Nếu phụ vương của cô bé không đến uy hiếp chúng ta, ta đương nhiên sẽ chẳng tổn hại gì đến cô bé cả, tạo nghiệt đấy.”
Ta im lặng, để mặc cho Liễu Tử Quân tiếp tục bế Tương Tư lên đường.
Bởi vì ban nãy đã bị lộ tung tích ở đường núi, nên chúng ta phải rẽ sang đường khác, xuống núi theo hướng khác, đường đi khúc khuỷu gập gềnh, chỉ cần bất cẩn đôi chút là chân đã bị đá nhọn cứa vào. Nói cho cùng thể lực ta vẫn chưa hồi phục lại hẳn, khó lòng chống đỡ lâu, khoảng nửa canh giờ sau, liền cảm thấy tim đập chân run, không còn chút sức lực nào nữa.
Tư Đồ Vĩnh theo sát phía sau, vẫn luôn nhìn ta bằng ánh mắc kì quặc, đột nhiên lại đuổi lên trước, tóm lấy ta rồi đưa ra sau lưng. Ngài nói “Thôi cứ để ta cõng nàng. Nàng... rốt cuộc đã bị hành hạ như thế nào? Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hồi phục, ngay cả Tuyết Chi Đan cũng không thể khiến nàng khỏe lại được?”
Bị sảy thai, lại bị lạnh cóng, rồi thương tích đầy mình, đến quỷ môn quan du ngoạn vài vòng, cho dù linh đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân thì cũng chẳng nào khiến ta bình phục lại hoàn toàn trong thời gian có vài ba ngày.
Ta miễn cưỡng mỉm cười rồi đáp “Nào có bị hành hạ gì? Chỉ là hơi yếu một chút thôi....”
Tư Đồ Vĩnh than dài “Từ nhỏ nàng đã vậy rồi, chuyện lớn bằng trời cũng giấu kín trong lòng, không chịu nói với người khác nửa câu, nàng không sợ dồn nén lâu tích thành bệnh sao? May mà Tư Đồ Lăng cũng là một kẻ như vậy, hai người cứ sống bên nhau rồi đọ xem ai giấu nhiều tâm sự hơn đi.”
Ta nằm trên lưng ngài, vỗ vai ngài, chuyển sang chủ đề khác “Còn nhớ hồi nhỏ, từ sáng đến tối ngài đều chạy lon ton theo ta, vừa chớp mắt, không ngờ cũng đã thành thân, biết chăm sóc người khác rồi đấy.”
Tư Đồ Vĩnh ‘Hưm’ một tiếng nói “Ta chỉ bằng lòng chăm sóc nàng thôi, cõng giống như hồi nhỏ nàng chăm sóc ta vậy.”
“Hồi nhỏ....” Ta bất giác thở dài “Ta không còn nhớ rõ nữa. Cũng không biết có phải do căn đại bệnh năm đó, mấy năm gần đây, trí nhớ của ta không còn được như trước.”
Tư Đồ Vĩnh liền nói “Ừm, nàng thường không nhớ rõ những chuyện mình đối xử tốt với người khác. Năm đó, mẫu phi ta qua đời, Trịnh Quý Phi sợ ta chặn đường của Tam hoàng đệ, liền ra lệnh cho bọn tiểu thái giám ăn hiếp ta, là nàng đã đạp chúng mấy cước, lúc đó trông nàng oai phong vô cùng. Ta liền nghĩ, tiểu công tử này không biết con nhà ai, tương lai nhất định sẽ trở thành một Đại tướng quân, chứ ai biết được nàng chỉ là một nha đầu miệng còn hôi sữa, hơn ta có hai tuổi.”
Ta chợt nhớ, đứa bé trai bẩn thỉu bị người ta đẩy vào trong góc tường, người được gọi là long tử, vừa mất đi mẫu phi, không có ai bảo vệ, nguy hiểm rình rập.
“Năm đó ta tám tuổi sao? Chính lúc định lên núi Tử Nha học nghệ, đang định vào cung cáo biệt Đức phi nương nương, ai ngờ gặp được ngài. Ta còn tưởng rằng bọn họ đang bắt nạt một tiểu thái giám yếu đuối mới nhập cung, ai ngờ lại chính là đương kim nhị hoàng tử.”
Tư Đồ Vĩnh than dài “Tính ra thì, cũng may nhờ Đức phi nương nương nói đỡ giúp ta, cũng đưa ta đến núi Tử Nha học nghệ. Nếu không, ta chắc đã trở thành một hoàng tư được an táng long trọng từ lâu rồi?”
“Ngài đã lo xa rồi....”
Ta tuy rằng an ủi ngài như vậy, thế nhưng, biết chắc ngài không hề nói quá.
Tranh đoạt đế vị, xưa nay vô cùng kịch liệt, Nam Lương là vậy, Bắc Nhuế thì cũng kém cạnh gì?
Đương kim Hoàng Đế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán có sáu vị hoàng tử, thế nhưng còn sống đến bây giờ chỉ còn lại mỗi Nhị hoàng tử Tư Đồ Vĩnh và Tứ hoàng tử có phần trì nộn Tư Đồ Kiên thôi. Năm đó, ta thấy vị Nhị hoàng tử này cũng mất mẫu thân từ bé giống mình, bị người hầu ức hiệp cũng chẳng ai thèm để tâm, liền nói chuyện lại với cô cô của mình Tần Đức Phi. Người ở trong cung lâu, không hề con cái, thế là liền lưu tâm, đề nghị Hoàng đế cho Tư Đồ Vĩnh đến núi Tử Nha học nghệ cùng với người anh họ Tư Đồ Lăng. Tư Đồ Hoán đang đau đầu nhức óc trước sự đấu đá của Đoan Mộc Chiêu nghi mới đắc sủng và Trịnh Quý phi đã sủng ái lâu ngày, hoàn toàn không có tâm trí lo lắng đến con trai thơ dại của mình, lập tức đồng ý ngay. Sau đó ngài còn cho phép Tần Đức Phi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho Tư Đồ Vĩnh, rồi đưa lên núi Tử Nha học nghệ.
Sự thực đã chứng minh, quyết định năm đó của cô cô quả nhiên là vô cùng anh minh. Trịnh Quý phi uổng công hãm hại các hoàng tử khác, kẻ chết, người bị điên, không ngờ Tam hoàng tử của mình cũng bị người ta yểm bùa, mắc phải bạo bệnh tử vong. Vì chuyện này, người ốm yếu đến tàn tạ nhan sắc, trong khi đó, Đoan Mộc Chiêu nghi lại đang trong thời kì xuân sắc, độc sủng hậu cung. Đoan Mộc Chiêu nghi sau trở thành Hoàng hậu Đoan Mộc, vào lúc đặc sắc phong Hoàng hậu, được mọi người kính trọng nhất mực, Trịnh Quý phi thân trong tẩm cung, khóc lóc suốt cả đêm, rồi qua đời. Địa vị của Hoàng hậu Đoan Mộc sau đó, càng lúc càng thêm ổn định, vững chắc.
Thế nhưng Hoàng hậu Đoan Mộc diệt trừ hết mọi đối thủ, chính người lại chẳng làm nên chuyện, sau khi sinh được công chúa Thường Hy, không sinh thêm được mụn con nào khác. Tư Đồ Hoán lúc này chẳng còn ai khác, cuối cùng mới nhớ ra mình vẫn còn một đứa con vứt lên núi Tử Nha học nghệ bấy lâu, vội vã đón về, sắc phong Tấn Vương. Lúc này, Tư Đồ Vĩnh đã trưởng thành, biết rằng bản thân đã xa cách phụ hoàng nhiều năm, tình cảm không sâu đậm, chỉ sợ không thể nào đối chọi lại được với Hoàng hậu Đoan Mộc, thế nên, sau khi được ngoại tộc kiến nghị, quyết định cưới tiểu thư Hoa Hy nhà Đoan Mộc về làm phi.
Đoan Mộc Hoa Hy trên danh nghĩa là cháu gái đằng ngoại của Hoàng hậu Đoan Mộc, thế nhưng tất cả những tướng lĩnh đi theo Hoàng đế Đại Nhuế Nam chinh Bắc chiến năm đó không ai không biết, nàng thực ra chính là con gái ruột của Hoàng hậu Đoan Mộc.
Hoàng hậu Đoan Mộc vốn là công chúa Tây Lương, năm đó đã có phò mã và sinh được một người con gái. Nước Tây Lương bị công phá, vua Tây Lương cùng các thân vương nhanh chóng trở thành tù binh của Đại Nhuế, người cho dù tóc tai rũ rượi, mặt mày bẩn thỉu, vẫn chẳng che nổi diện mạo hoa nhường nguyệt then, quốc sắc thiên hương, thế nên nhanh chóng được Tư Đồ Hoán để mắt tới. Khi đã được đắc sủng, người liền được phong thành chiêu nghi của Đại Nhuế, phò mã của người đồng thời bị trảm quyết, con gái cùng người thân bị đưa về Bắc Đô, đổi thành họ Đoan Mộc, sau này trở thành con gái của Nhị thúc, sau này được phong thành Bình An Hầu.
Hoàng hậu Đoan Mộc không có mụn con trai nào, đang lo lắng cho tương lai sau này của mình, thấy Tư Đồ Vĩnh hiểu chuyện tìm tới, dung mạo tuấn tú, văn võ song toàn, vô cùng vui vẻ, liền gả ngay Đoan Mộc Hoa Hy cho ngài. Năm sau, Tư Đồ Vĩnh được sắc phong thành Thái tử, chuyển tới Đông cung, Đoan Mộc Hoa Hy cũng trở thành Thái tử phi.
Công chúa Thường Hy có phải là mệnh phượng hoàng, liệu có thể mẫu mẫu nghi thiên hạ hay không thì chưa ai biết, thế nhưng, tỷ ty của nàng sớm muộn gì cũng sẽ nắm chắc ngôi vị Hoàng hậu trong tay. Tính ra Tư Đồ Vĩnh tuổi còn trẻ, có thể đi được đến bước này, cũng chẳng dễ dàng gì.
Ta suy ngẫm một hồi, rồi quay sang hỏi Tư Đồ Vĩnh “Công chúa Thường Hy đã được cứu thoát thuận lợi rồi chứ?”
Tư Đồ Vĩnh vừa cõng ta, nhanh chóng tiến lên phía trước, vừa lên tiếng trả lời “Đúng vậy, sáng sớm hôm trước động thủ, không có gì sai sót. Ta đoán chắc muộn nhất tối nay tin tức sẽ được chuyển về nơi này. Thấy nàng mãi không động tĩnh gì, đang vô cùng lo lắng.”
Sáng sớm hôm trước mới động thủ...
Ngay cả tin tức được chuyển tới thông báo công chúa Thường Hy đã được giải cứu ba ngày trước hôm ta bị dìm xuống đáy hồ cũng là giả. Thế nhưng Thuần Vu Vọng âm thầm giam giữ công chúa Thường Hy, đây là chuyện cơ mật, kẻ địch của ngài làm sao mà biết được? Huống hồ người đưa tin tới chắc chắn là nguoi của phủ Chẩn Vương, Thuần Vu Vọng mới tin tưởng đến vậy.
Ta suy nghĩ mãi chẳng ra điều bí mật ẩn chứa trong này, nên chỉ có thể từ từ nghe ngóng tình hình chính trị tai Nam Lương hai tháng nay.